Hạ Khiết Dương Hậu

Lưỡng Mộc Đao (1)


trước sau

“Vậy… Tề Môn chủ, bọn ta đi đường xa tới đây, cũng đã khá mệt. Không biết cô có thể cho bọn ta qua đêm ở đây một hôm được không?” An Thục cùng Tử Hy ngồi xuống ở một chiếc ghế gỗ cạnh hồ Uyển Liên. Nhất Sinh hắn cũng ngồi xuống ở đó, cạnh An Thục.

“Được! Chúc Diêu, dẫn hai người họ về phòng” Nói rồi Tử Hy xua tay, đây là lần đầu cô ấy đi ra bên ngoài kể từ cách đây rất lâu. Có lẽ bây giờ cô ấy đã thấm mệt.

- oO0Oo-

“Triệu vương điện hạ! E là tối nay ngài sẽ phải ngủ dưới đất a~” An Thục nói, trong lòng cười thầm.

“Cô dám để chuyện đó xảy ra sao?” Ánh mắt Nhất Sinh chằm chằm nhìn về phía cô. Nhìn như thể chỉ trích, mắng mỏ, pha lẫn chút dỗi hờn.

“Haha! Triệu vương quả thật không có chút khí phách của quân tử gì cả” Cô cười lớn. Chẳng hề để ý đến biểu cảm của Nhất Sinh.

“Hừ! Vậy ta ngủ dưới đất là được chứ gì?” Hắn ta bất đắc dĩ mới đồng ý ngủ dưới đất. Triệu vương trước giờ chưa từng thương lượng với nữ nhân. Vậy mà lại đồng ý với An Thục.

- oO0Oo-

Sáng hôm sau, trời mưa lâm thâm, thời tiết mát mẻ. Từ sáng sớm An Thục đã đến tìm Tề Tử Hy để nghĩ cách tìm ra thân chủ Lưỡng Mộc Đao

“Ừm… An Thục, cô có bản vẽ của kí hiệu đó không?” Nghĩ mãi chẳng ra cách gì, Tử Hy chỉ đành hỏi An Thục xem xem hình hài của kí hiệu hoa bốn lá

“Ta có” Triệu vương nói, tay lấy ra một mảnh giấy mỏng trong ống tay áo.

Tuy An Thục và Tử Hy không biết tại sao Nhất Sinh lại có được nhưng vẫn không quan tâm đến nữa và mở mảnh giấy đó ra xem.

Sau khi Tử Hy nhìn thấy hình ảnh đó, như chợt nhớ ra điều gì, cô cảm nhận được cơn đau ùa đến. Có lẽ cũng phải, trước đây Tử Hy từng bị mất trí nhớ tạm thời. Nhưng không phải việc gì cô cũng hoàn toàn nhớ.

“Tề môn chủ… Cô sao vậy?” An Thục thấy vậy liền lại gần, cầm lấy tay Tử Hy. Hỏi với vẻ mặt thực sự lo lắng.

“Ta… ta đau đầu quá…” Tử Hy vừa nói, vừa ôm đầu. Cuối cùng cô ngất xỉu đi mất

Khá lâu sau, Tử Hy tỉnh dậy, cô ngước nhìn xung quanh, đầu còn hơi choáng. Mắt mờ mờ nhìn về phía An Thục. Cô cảm nhận được cảm giác an toàn

“Cô ổn không?” An Thục nhìn cô với cái ánh mắt hiền từ, hỏi với giọng nói nhẹ nhàng.

“A… đầu hơi đau chút, nhưng ổn” Cô nhìn An Thục với ánh mắt cảm kϊƈɦ, vẫn đưa tay lên đầu cảm nhận một chút. Có lẽ cô ấy đã rất đau

“Nhưng… sao nãy cô lại có biểu hiện như vậy?” An Thục ngẫm một chút rồi nhìn Tử Hy.

“Ta… hình như… đã từng thấy hình ảnh hoa bốn lá đó ở đâu rồi” Tử Hy trả lời câu hỏi của An Thục, nhưng khuôn mặt cô có vẻ thất thần.

“Thật sao? Cô có thể nói cho ta không?” An Thục khi biết được điều đó, khuôn mặt rạng ngời liền cầm tay Tử Hy hỏi.

“Ừm… ta nói cho cô, rồi cô và hắn tự đến đó tìm được chứ?” Tử Hy nói, ánh mắt hướng về phía Nhất Sinh

“Nếu cô đi cùng chẳng phải sẽ đỡ tốn thời gian hơn sao?” Nhất Sinh nghe thấy điều đó, khá ngạc nhiên

Tử Hy ngay lập tức đảo mắt đi nơi khác. Dường như… cô đã nhớ lại điều gì đó mà trước giờ cô chỉ muốn quên đi. Qúa khứ của Tử Hy cũng chẳng mấy đẹp đẽ, nó đau khổ và đẫm máu.

“Hai người có biết Lữ Thành?” Tử Hy đứng dậy, bình thản bước đến bàn trà rồi nhẹ nhàng rót ra một tách trà sen.

“Biết!”

“Đến tìm Bạch Tuyết Lam - Bạch Nhị tiểu thư Bạch gia. Cô ấy… đang giữ Lưỡng Mộc Đao”

“Được! Chiều nay bọn ta sẽ xuất phát” Nhất Sinh nhìn mảnh giấy phác kí hiệu cỏ bốn lá. Rồi lại cầm nó lên, thu về trong ống tay áo.

- oO0Oo-

Cũng nhanh đã đến đầu giờ chiều, An Thục và Nhất Sinh thu xếp hành lý rồi đến phòng chờ đón hai vị cô nương đang đợi họ từ hôm qua.

- Ưu Ly, Thiển Nhi, chúng ta đi thôi

- Vâng!

Rồi họ bắt đầu lên ngựa đi tiếp. Quãng đường từ Độc Thiên Sơn đến Lữ Thành cũng không phải quá xa, đi một canh giờ là đến.

- Ầy… ta còn tưởng thanh chủy thủ kia chỉ là một cái đao bình thường. Ai ngờ…

- Cô cũng may mắn thật đấy!

- Ai biết được cơ chứ.

Triệu vương nghe vậy rồi phì cười. Đi có một canh giờ nhưng An Thục cũng đã ngủ một nửa chặng đường đi. Cuối cùng cũng đến Lữ Thành…

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện