Hạ Cánh Xuống Tim Anh

Chương 20: Rộng lượng cho người khác, hẹp hòi cho anh


trước sau

Advertisement

Edit: Lạc Lạc
Sau khi biết Nguyễn Tư Nhàn chính là cô gái tiếp viên hàng không đã đưa cà phê cho anh ba lần vào năm đó, Phó Minh Dư cũng chải vuốt rõ ràng sự thù hằn của cô đối với anh là từ đâu mà đến.
Nhưng nếu có thù hằn với anh, cớ gì phải quay lại Thế Hàng?
Dù sao Yến An cũng thích cô, cô muốn bao nhiêu tiền mà anh ta không đủ khả năng, cả hai như hình với bóng ở Bắc Hàng có gì mà không thể?
Thế nên anh nghĩ rằng, hoặc là Nguyễn Tư Nhàn tức giận nên muốn quay lại chứng minh cho anh xem, hoặc chỉ đơn giản là muốn quay lại để chọc tức anh.
Nhìn theo cách này, lời anh vừa nói cũng coi như khách quan.
Nhưng một cuốn sách với gần một trăm nghìn từ vẫn có thể được độc giả đọc ra một nghìn Hamlet*, huống hồ từ ngữ trong câu này của Phó Minh Dư lại quá mức ngắn gọn, mang đến cho người ta một không gian suy luận không giới hạn.
*Xuất phát từ câu danh ngôn của Shakespeare: “Trong mắt một nghìn người đọc sẽ có một nghìn Hamlet”, có nghĩa là mỗi người sẽ có một ý tưởng và cách nhìn nhận của riêng mình
Nguyễn Tư Nhàn đã sắp tức chết bởi sự suy luận của chính mình.
Mặt?!
To?!
Cỡ nào?!
“Sóng mũi của anh có thể làm cầu trượt hay là anh có thể bơi bằng mắt? Anh có thể chơi đánh đu bằng lông mi hay là có thể nhảy Disco bằng cơ bụng? Anh nghĩ rằng vẻ bề ngoài của anh thật sự sẽ khiến người ta vừa nhìn qua là đã muốn nhiệt tình yêu thương tổ quốc bảo vệ địa cầu sao? Còn vì anh nữa á anh nghĩ anh có thể làm tổng giám đốc gì đó là anh có thể bước thẳng lên trời luôn sao!”
Sau khi Nguyễn Tư Nhàn mắng xong một hơi không ngừng nghỉ, hoàn toàn không cho Phó Minh Dư có cơ hội để nói, cô quay đầu bước thẳng đến thang bộ.
Thang máy cũng không muốn đợi, bây giờ cô không muốn ở cạnh Phó Minh Dư dù chỉ một giây phút.
Còn phía Phó Minh Dư thì sao, cũng tức giận đến choáng ngợp.
Anh nhìn Nguyễn Tư Nhàn leo lên thang bộ, thậm chí còn cảm thấy buồn cười.
Không ưa anh đến vậy sao?
Bạn gái cũ của Yến An suýt nữa đã lật tung nóc nhà của cô lên, cô cũng có thể vừa nói vừa cười với Yến An.
Còn anh bất quá chỉ là đã từng hiểu lầm cô một lần, cô đã mang thù đến tận bây giờ?
Còn luôn miệng nói với Yến An rằng mình không phải là một người lòng dạ hẹp hòi?
Vì vậy rộng lượng đều cho người khác còn lòng dạ hẹp hòi thì cho anh sao?
Phó Minh Dư giận đến mức không thở nổi, lập tức quay đầu đi.
Anh cảm thấy mình bị bệnh mới không chịu sống trong biệt thự rộng lớn mà lại chạy đến sống trong căn hộ chưa đến ba trăm mét vuông này.
Nguyễn Tư Nhàn leo lên hơn mười lầu, đổ mồ hôi khắp người, lao thẳng vào phòng tắm tắm rửa.
Nước ấm chảy từ đỉnh đầu xuống, thoải mái không thôi.
Cô lau khô tóc, cẩn thận thoa kem dưỡng da, thơm tho nằm lên giường, nhưng lại không ngủ được.
Mỗi lần nhắm mắt lại là sẽ nhớ đến gương mặt đó của Phó Minh Dư, chắn trước mặt cô, “Vì tôi sao?”
Rốt cuộc là ai cho anh ta sự tự tin đó?!
Từ nhỏ ăn rắm cầu vồng mà lớn lên, ăn đến hư não luôn rồi sao?!
Ai vì anh ta?
Ai vì anh ta!
Nguyễn Tư Nhàn lăn qua lộn lại, dứt khoát nhấc điện thoại lên và bắt đầu náo loạn trong nhóm.
[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Biện Toàn! Tư Tiểu Trân! Ra đây!!!
[ Biện Toàn ]: Có tin sốt dẻo à? Đây đây!
[ Tư Tiểu Trân ]: 【 lỗ tai 】【 lỗ tai 】【 lỗ tai 】
[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Không phải tin sốt dẻo, là mắng tên đàn ông ngu ngốc Phó Minh Dư kia!
Người đã đến đông đủ, Nguyễn Tư Nhàn cảm thấy đánh chữ cũng không đã ghiền, dứt khoát gửi qua bốn ghi âm giọng nói dài một phút.
[ Biện Toàn ]: Dài quá không nghe đâu 886*, đi tiếp khách đây.
*886 là tạm biệt. Tiếng trung đọc là bài bài (拜拜啦). Giải nghĩa: số 886 đọc là  liù đọc lái từ bài bài (tạm biệt)
Vài phút sau, Tư Tiểu Trân ngoan ngoãn nghe xong cũng không biết phải nói gì, gửi qua một icon cạn lời.
Vì thế Nguyễn Tư Nhàn đã bắt đầu lải nhải một mình.
Biện Toàn đi tiếp khách, thấy có nhiều tin nhắn trong nhóm, hầu hết đều là do một mình Nguyễn Tư Nhàn gửi, thật sự không nén được tò mò, click mở nghe hết một lần.
[ Biện Toàn ]: Nghe cậu nói như vậy, mình cũng rất tò mò về tên này nha, thật tiếc vì năm đó ở Luân Đôn đã không nhìn kỹ anh ta, các cậu ai có ảnh không? Cho mình xem xem.
[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Không có, điện thoại của mình làm sao có ảnh của anh ta được, đợi điện thoại bị sập luôn à?
[ Tư Tiểu Trân ]: Mình biết ở đâu có này! Cậu đợi chút!
[ Nguyễn Tư Nhàn ]: ?
Không lâu sau, Tư Tiểu Trân đã vứt một bức ảnh vào trong nhóm.
Đây là số tháng 2 năm nay của tạp chí hàng không trong nước, chủ đề tập trung vào các điều ước quốc tế và bảo vệ môi trường hàng không, Phó Minh Dư - người thay mặt cho Thế Hàng ký kết hiệp ước tất nhiên sẽ là một trong những nhân vật chính được phỏng vấn bởi tạp chí này.
Một bức ảnh khi anh ta ký hiệp ước đã được đính kèm vào trang bên trong.
Đằng sau là một bức màn sân khấu thật lớn, đơn giản chỉ ra chủ đề. Phó Minh Dư đứng ở giữa, bắt tay với vài người đàn ông da trắng.
Bởi vì có máy ảnh xung quanh, anh ta nở một nụ cười phù hợp, khí chất sắc bén bị giảm đi, làm nổi bật nét dịu dàng của anh ta.
[ Biện Toàn ]: Chỉ một câu, nhìn bức ảnh này, mình cảm thấy anh ta rất có năng lực tự luyến.
[ Biện Toàn ]: Đây là hình ảnh của một tu sinh Azoospermia*!
*Bệnh bế tinh có tên là Azoospermia là dạng bệnh gây vô sinh phổ biến khi mọi thứ trong hoạt động sinh dục của người đàn ông đều bình thường, nhưng khi xuất tinh lại không có tinh trùng, nên không có khả năng thụ thai cho người vợ
[ Biện Toàn ]: Bài phát biểu kết thúc.
[ Tư Tiểu Trân ]: Tán thành.
[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Rời nhóm.
Mặc dù không thật sự rời nhóm, nhưng Nguyễn Tư Nhàn cũng không tham gia vào cuộc trò chuyện trong nhóm.
Cô mở bức ảnh đó ra ngắm nghía khoảng vài phút.
Không biết còn tưởng Phó Minh Dư anh ta được lên trang bìa của "Gentlemen’s Quarterly"*.
*GQ - Gentlemen’s Quarterly là tạp chí hàng tháng cho nam giới có trụ sở tại New York, thành lập năm 1931. Ấn bản tập trung vào thời trang, phong cách sống nam giới, các chuyên mục khác như công nghệ, du lịch, giải trí, ẩm thực cũng được đề cập đến
Nghĩ đến đây, Nguyễn Tư Nhàn giận dữ mở app âm nhạc ra, chia sẻ một bài hát lên vòng bạn bè.
Hy vọng ngày mai anh ta sẽ nghe thấy bài hát này, có thể tự mình hiểu lấy.
Nhưng một đêm đã trôi qua.
Lúc Nguyễn Tư Nhàn thức dậy, mở WeChat lên, thấy có hơn một trăm lượt thích và hàng tá bình luận trong vòng bạn bè.
Cô lần lượt lướt qua từng cái một, cũng không nhìn thấy động tĩnh của Phó Minh Dư.
Đột nhiên lại có cảm giác đấm một quyền vào bông*, Nguyễn Tư Nhàn trùm chăn trên giường buồn bực một hồi lâu mới chịu dậy.
*Đấm một quyền vào bông (一拳打在棉花上): hình dung đối phương có sức mạnh rất cao cường, có dùng sức đến mấy cũng uổng công
Phó Minh Dư trước giờ không thích lướt vòng bạn bè.
Chưa kể tối qua anh còn nhận được cuộc gọi của công ty trên đường trở về biệt thự Hồ Quang, lập tức quay lại giải quyết vấn đề, tiếp nối bộ phận kinh doanh Châu Âu, bận rộn đến giữa trưa hôm nay mới xong.
Những việc tiếp theo đã có người tiếp quản, Phó Minh Dư về nhà ngủ một giấc.
Lúc thức dậy đã là bảy giờ tối.
Nhìn ra bên ngoài từ cửa sổ sát đất trong phòng, ảnh ngược của hoàng hôn đang bập bềnh giữa hồ, mơ mơ hồ hồ, bỗng nhiên bị gió thổi bay, từng vòng gợn sóng tan ra.
Phó Minh Dư cầm điện thoại lên, nhìn sơ qua tình hình theo dõi thời gian thực của chuyến bay ngày hôm nay.
Nhìn xuống từng hàng, mắt anh bất chợt dừng lại ở một hàng dữ liệu bên trong.
Thế Hàng 1569, máy bay ACJ31, bị trì hoãn quay về địa điểm xuất phát do thời tiết, đến nay vẫn chưa cất cánh.
Phó Minh Dư nhớ ra Nguyễn Tư Nhàn cũng bay trên chuyến bay này, hả giận mà khẽ cong khóe môi.
Đặt điện thoại xuống và đi tắm, khi quay lại thì có một cuộc gọi nhỡ, là Chúc Đông gọi.
Phó Minh Dư gọi lại.
“Chuyện gì?”
“Tối nay là sinh nhật của Trịnh San, cậu quên rồi à?”
Phó Minh Dư mở lịch ra xem ngày, đúng là đã quên mất.
Chúc Đông: “Cậu cũng thật có lòng đấy, sáng nay Bách Dương đưa quà đến đây, tôi còn tưởng là cậu nhớ, thì ra là thư ký của cậu nhớ?”
Phó Minh Dư: “Được rồi, tôi đến ngay.”
Vì là tiệc sinh nhật bạn gái của anh em mình, Phó Minh Dư chỉ thay đại một bộ quần áo rồi ra ngoài.
Tiệc sinh nhật được tổ chức tại một câu lạc bộ tư nhân ở vùng ngoại ô phía Nam, Phó Minh Dư thực sự là người đến cuối cùng.
Là bạn gái của Chúc Đông, Trịnh San cũng không dám nói gì anh.
Người đến là cũng đã rất nể mặt cô rồi.
Hầu hết những người có mặt hôm nay đều là người quen, đều là do Chúc Đông mời đến ăn sinh nhật của Trịnh San.
Phó Minh Dư ngồi xuống, vừa khéo người ở đối diện lại là Yến An.
Vừa thấy anh ta đến, anh đã tự động nhớ lại những chuyện tối qua, ánh mắt của Phó Minh Dư lại chìm xuống.
Còn Yến An đã cởi áo khoác, sau đó cởi bỏ vài cúc áo, mặt và cổ đều đỏ bừng bừng.
Xem ra đã uống không ít, đang châu đầu ghé tai nói gì đó với người bên cạnh.
Bên Phó Minh Dư tương đối yên tĩnh, ngồi bên phải là Chúc Đông, ngồi bên trái là một cô gái lạ hoắc.
Từ lúc Phó Minh Dư ngồi xuống anh đã không nói năng gì, mọi người cũng có thể thấy rằng anh không có hứng thú, ngoại trừ một vài người đặc biệt thân thiết chẳng hạn như Chúc Đông, những người khác đều không dám chủ động nói chuyện với anh.
Sau ba đợt rượu, những cuộc trò chuyện trên bàn sẽ không bao giờ kết thúc, không ngừng nghỉ.
Phó Minh Dư thậm chí còn thấy hơi phiền, muốn đi về sớm.
Ngay khi anh đang suy nghĩ về việc tìm một cơ hội thích hợp để lên tiếng, bỗng có người hất cằm về phía Yến An.
“Yến tổng, nữ phi công mà lần trước anh nói sao rồi? Cũng đã trôi qua bao lâu rồi, đã theo đuổi được chưa?”
Phó Minh Dư liếc nhìn Yến An, sau đó cầm ly rượu trước mặt lên, đưa lên miệng, chỉ nhấp một ngụm nhỏ.
“Hỏng rồi hỏng rồi!”
Thật ra Yến An cũng không uống bao nhiêu, nhưng những người tuyệt vọng sẽ có thể biến ba phần cảm giác say thành bảy phần, lúc này anh cũng không bận tâm gì lắm, nói ra những buồn bực trong lòng, “Mẹ nó đều là do Thường Hiếu Nghệ, sáng hôm trước chạy vào nhà người ta làm ầm lên, chọc giận người ta, tối qua đã nói tạm biệt với tôi rồi.”
“Đã nói tạm biệt với anh rồi à?”
“Vô nghĩa, tối qua tôi đã chết quá rõ ràng.”
Phó Minh Dư bỏ ly rượu xuống, lấy khăn giấy lau nhẹ lên khóe miệng không tồn đọng chút rượu nào.
Mặc dù nói như vậy là không tốt, nhưng Phó Minh Dư biết rằng bản thân mình bây giờ đang có chút hài lòng.
Những buồn bực ứ đọng trong lòng cả ngày nay, tất cả đều đã tiêu tán vào ngay lúc này.
Nếu không giấu đi ý cười, để người khác nhìn thấy, dính phải tội danh vui sướng trên nỗi đau của người khác thì sẽ không hay.
Cuộc đối thoại bên kia vẫn đang tiếp tục.
“Anh thật sự cứ định như vậy sao? Phụ nữ đấy à, rất nhiều lúc cần phải dỗ dành, cô ấy nói thôi liền thôi, vậy còn tính là theo đuổi gì nữa? Anh không thử nữa à?”
“Ban đầu tôi đã suy nghĩ lại trong lúc về nhà vào ngày hôm qua, đợi cô ấy nguôi giận tôi sẽ lại dỗ dành.”
Yến An nói đến đây thì dừng lại một lúc, sự chú ý của cả bàn đều đổ dồn về anh, đợi anh tiếp tục.
Đương nhiên cũng bao gồm cả Phó Minh Dư.
Chỉ là anh đang thảnh thơi nếm rượu, biểu hiện ra không quá rõ ràng mà thôi.
Yến An hơi khó xử, vốn cũng không muốn nói ra trước mặt nhiều người như thế.
Nhưng mọi người đều đang nhìn anh, anh cũng đã ngà ngà say, nên cũng không để tâm nhiều lắm.
“Tối qua cô ấy còn chia sẻ một bài hát trong vòng bạn bè, tôi nhấp vào nghe thử, có cảm giác như cô ấy đang mắng tôi vậy, thôi bỏ đi, thật sự là bỏ đi, cô ấy không vừa mắt tôi như thế tôi còn tự tìm lấy xấu mặt làm gì.”
Có người hỏi anh bài hát đó là gì, anh nhất quyết không chịu nói.
Phó Minh Dư thản nhiên lấy điện thoại ra, nhấp vào vòng bạn bè của Nguyễn Tư Nhàn, quả nhiên thấy được cô đã chia sẻ bài “GQ” vào tối qua.
Sau khi tan cuộc, bóng đêm đã dày đặc.
Phó Minh Dư uống một ít rượu, đã bắt đầu mệt mỏi trở lại.
Anh nhắm mắt nghỉ ngơi, mở cửa sổ ra để cho gió đêm thổi vào xua tan đi hơi rượu.
Bỗng nhớ ra điều gì đó, Phó Minh Dư lấy điện thoại ra, nhấp vào vòng bạn bè của Nguyễn Tư Nhàn một lần nữa, mở bài hát đó lên.
Hai giây sau, một giọng hát cực kỳ…… có cá tính vang lên trong xe.
Bên trong xe rất yên tĩnh, vì vậy đoạn nhạc này đặc biệt rõ ràng trong tai Phó Minh Dư.
—— mỗi một câu từ đều vô cùng rõ ràng.
“stop wasting my time (đừng lãng phí thời gian của bà nữa)
even on a cover of GQ (cho dù anh có được lên trang bìa GQ)
i ain't ever going home with you (bà đây cũng sẽ không theo anh về nhà đâu)
i'm kinda different to the girl next door (bà đây không phải là những cô em hàng xóm ngốc nghếch đáng yêu đó)
i'm looking for something more (bà đây muốn điều gì đó có nhiều ý nghĩa hơn)
you're barking up the wrong tree (sủa nhầm chỗ rồi cẩu nam nhân)”
Giọng hát đột nhiên im bặt.
Tài xế liếc nhìn vẻ mặt không được thích hợp của Phó Minh Dư qua gương chiếu hậu, một từ cũng không dám nói.
Phó Minh Dư siết chặt điện thoại, đen mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Không phải là anh nghĩ nhiều, mà là anh vô cùng hoài nghi, đến tột cùng là Nguyễn Tư Nhàn đang mắng Yến An, hay là mắng anh?
---------------
Chap này nhiều muối quá :3 nghe nhạc để có nhiều cảm xúc hơn nhóe :3

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện