Gục Trước Dịu Dàng

Chương 35


trước sau

Advertisement
Giấy gói màu bạc bắt sáng, bên trong bọc một lớp trang trí bằng vải voan, trông lịch sự tao nhã rất có phong cách.

Hoa rất tươi, sau khi tỉa qua được cột thành một bó cầm trên tay vừa đẹp mắt mà không bị vướng, một tay là có thể cầm được.

“Cảm ơn bà chủ.” Tư Họa nâng hoa tươi đến gần chóp mũi, còn có thể ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt.

Cô không vội rời đi, ngồi ở bên cạnh bàn tròn màu trắng mang phong cách Châu Âu trong tiệm hoa. Từ tủ kính trong suốt có thể thấy được rõ ràng sườn mặt của cô gái, cô một mình lẳng lặng ngồi ở đó, một tay chống cằm, tao nhã thanh lịch, chỉ là hình bóng cũng khiến người khác động lòng.

“Xin chào, tôi ngồi ở đây có tiện không?”

Một người đàn ông xa lạ đi đến mua hoa, bà chủ tiệm đang ở bên ngoài gói hoa dựa theo yêu cầu của anh, người đàn ông càng có đầy đủ thời gian và lí do để đến khu nghỉ ngơi tạm thời.

Tiệm hoa không lớn, một bàn tròn ba cái ghế, ngoài ra còn có một hàng ghế dài cho khách ngồi đợi, đương nhiên Tư Họa không có lý do gì chiếm lấy một chiếc bàn tròn.

“Cứ tự nhiên.” Cô gật đầu nói.

Vỏn vẹn hai chữ, thốt ra từ trong miệng một cô gái xinh đẹp, giống như hiệu ứng lọc âm thanh, chỉ cảm thấy vừa dễ nghe lại êm tai.

Thường nghe từ “Bóng lưng sát*”, lúc người đàn ông đi vào tiệm hoa vẫn còn mang theo tâm lý đánh cược, muốn nhìn chính diện đối phương một cái, kết quả lại khiến người ta hết sức kinh ngạc.

(*Bóng lưng sát: kiểu nhìn bóng lưng là có thể đắm đuối trước vẻ đẹp ấy.)

Đó là một cô gái vô cùng nổi bật kể cả từ gương mặt đến dáng người, thoạt nhìn còn rất trẻ, nếu như có thể lưu lại phương thức liên lạc để giao lưu sâu hơn… nghĩ thôi cũng rung động.

Người đàn ông nhanh chóng sắp xếp một loạt lý do, định bắt chuyện với cô gái trước mặt, ánh mắt cực kỳ thâm sâu di chuyển quanh căn phòng, cuối cùng dừng lại ở giữa bó hoa kia: “Vị tiểu thư này, tôi thấy bó hoa bên cạnh cô rất đẹp, đây là hoa gì vậy?”

Tư Họa liếc nhìn những bông hoa màu xanh trắng đan xen, được vẩy nước để giữ tươi, những hạt nước nhỏ đọng lại trên cành hoa, giống như những giọt sương pha lê.

“Xin lỗi, tôi cũng không biết.” Cô chọn hoa dựa vào màu sắc và hình dáng bên ngoài, nếu muốn hỏi tên, cô cũng không biết trả lời thế nào.

Đối phương bằng lòng trả lời, xem ra cô cũng không phải là kiểu người lạnh lùng. Người đàn ông thừa dịp nói chuyện cùng cô: “Hoa này không phải của cô sao?”

“Là của tôi.” Tư Họa thừa nhận.

“Cô mua nhưng lại không biết tên của loài hoa này à?” Người đàn ông cũng không nghĩ nhiều, ngược lại chỉ cho cô: “Nếu cô đã mua hoa thì có thể hỏi bà chủ.”

Tư Họa nhẹ nhàng lắc đầu: “Tôi biết rồi, cảm ơn.”

Lúc cô chọn hoa, bà chủ đang đứng ở ngay bên cạnh. Cô không hỏi tên hoa, chỉ muốn biết có thích hợp dùng để tặng cho bạn bè hay không.

Người đàn ông còn muốn nói gì đó, Tư Họa đã rời tầm mắt, cầm lấy bó hoa chuyển đến chiếc ghế dài độc lập bên cạnh.

Ánh mắt của người đàn ông quá tha thiết, tính chủ động quá mạnh mẽ, làm cô cảm thấy không thoải mái. Dựa theo lễ phép cô đã trả lời vấn đề của anh, cũng không cần phải nhẫn nại ngồi ở chỗ đó nữa.

“Tiên sinh, hoa ngài muốn đã gói xong rồi.” Bà chủ tiệm hoa xuất hiện phá tan bầu không khí trầm mặc. Bó hoa người đàn ông kia mua rất lớn, phải dùng hai tay mới ôm hết được.

“Làm phiền cô tặng bó hoa này cho…”

Ánh mắt của người đàn ông không chút che dấu rơi vào người Tư Họa, anh ta muốn mượn tay của bà chủ tặng bó hoa này cho cô gái xinh đẹp kia. Chuông điện thoại của Tư Họa vang lên, ngăn cản người đàn ông đang ân cần niềm nở kia.

Tiếng chuông vừa mới ngân lên hai tiếng, Tư Họa đã nhấc điện thoại di động lên.

Hai ngày gần đây thường xuyên nhận được điện thoại công việc, sợ bỏ lỡ, cho nên vẫn để nhạc chuông.

Cô đứng lên đi đến góc tường, nghe thấy giọng nói truyền ra từ trong điện thoại di động.

Khi cô nói chuyện cùng người khác thì giọng nói không nặng không nhẹ, cách xa một chút sẽ không nghe được. Người đàn ông nhìn thấy rõ ràng, một giây sau khi điện thoại được kết nối, khóe miệng của cô gái khẽ nhếch lên, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ.

Nụ cười của cô không khoa trương, mang theo sự dịu dàng và tinh tế, vô cùng xinh đẹp.

“Ừ, tôi chờ anh.”

Ngôn Tuyển nói muốn tới tìm cô, lúc này lại bị chặn ở trên đường, bởi vì giao thông ách tắc kéo dài thời gian, còn đang nói xin lỗi cô trong điện thoại.

Không hiểu sao, cô chỉ muốn cười.

Rõ ràng trước khi nhận cuộc gọi này, bọn họ còn đang lo lắng suy đoán thái độ của đối phương.

Thấy vậy, người đàn ông muốn tạo ra một cuộc gặp gỡ tuyệt vời không muốn tự làm xấu mặt mình nữa. Dưới sự truy hỏi của bà chủ, anh ta điền một địa điểm để gửi đi.

Sau khi người đàn ông kia đi, Tư Họa mới trở lại vị trí bàn tròn, vẫn ngồi ở tiệm hoa, kiên nhẫn đợi người, không buồn chán không cáu kỉnh, ngay cả bà chủ mới quen không lâu cũng cảm thấy tính nhẫn nại của cô gái này vô cùng tốt.

Bà chủ bưng một ly nước chanh tự pha ra, đặt ở trước mặt Tư Họa, trò chuyện hỏi: “Cô đang đợi ai vậy?”

“Một người bạn.” Tư Họa trả lời.

“Là nam hay nữ?” Bà chủ quăng ra một ánh nhìn đầy ẩn ý.

Tư Họa rủ mắt xuống, thản nhiên nói: “Là một vị tiên sinh.”

Vừa dứt lời, cửa tiệm hoa đinh một tiếng, một người đàn ông có ngoại hình và khí chất xuất chúng bước vào, liếc mắt một cái liền có thể nhận ra anh không giống người thường.

“Cuối cùng anh cũng tới rồi.” Tư Họa cầm lấy bó hoa đi đến bên anh.

“Xin lỗi, đã để em đợi lâu như vậy.” Thậm chí lúc ở trên đường anh còn nghĩ sau khi đến tiệm hoa sẽ mua bó hoa để nhận lỗi với cô, nhưng thấy cô đang cầm một bó rồi, cũng không cần phải tặng trong ngày hôm nay.

“Không sao đâu, hôm nay tôi cũng rảnh mà.” Tư Họa vừa cười vừa gỡ dây sạc điện thoại xuống, trả lại cục sạc đã mượn, lại vẫy tay chào tạm biệt với bà chủ.

“Tạm biệt.” Bà chủ ôn hòa nở nụ cười, lúc nhìn thấy Tư Họa cùng vị tiên sinh kia sóng vai đi cùng nhau, cuối cùng bà cũng nói ra một câu: “Cô gái nhỏ, tôi thấy bó hoa của cô, rất hợp.”

Tư Họa dừng bước, ngón tay cầm bó hoa hơi xiết chặt.

Những lời này nghe có vẻ không có ý gì, Ngôn Tuyển không có mặt trong quá trình mua hoa, hiển nhiên nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì: “Vừa mua hoa ở đây à?”

“Ừ, có đẹp không?” Cô nghiêng đầu hỏi Ngôn Tuyển.

“Rất đẹp.” Lời nói dễ nghe khiến cho người ta vui vẻ, Ngôn Tuyển cũng không bao giờ giội gáo nước lạnh vào người khác, những gì nói ra từ trong miệng anh đều rất tự nhiên.

“Tôi tự chọn đấy.” Lúc được khen, mơ hồ có chút kiêu ngạo.

Đôi mắt của cô rất sáng, thần thái linh động đặc biệt ngoan ngoãn, Ngôn Tuyển bỗng nhiên giơ tay lên muốn sờ vào mái tóc đen mềm mại của cô: “Có thể là em có thiên phú cắm hoa.”

“Hả.” Tư Họa quay đầu lại, nói ra sự thật: “Tôi chỉ chọn hoa, là bà chủ gói lại.”

Gần như trong nháy mắt lúc cô quay đầu, Ngôn Tuyển hạ tay xuống, giả vờ làm như không có việc gì xảy ra, trên môi hiện lên ý cười: “Vậy sao, sau này tôi dạy em nhé?”

“Được nha.” Cô không chút do dự nhận lời, tâm trạng vui vẻ.

Lúc chưa gặp mặt luôn nghĩ đến chuyện xấu hổ, trong lòng cảm xúc ngổn ngang, nhưng đợi đến khi thật sự gặp nhau, nghe được giọng nói của đối phương, dường như tất cả trở ngại đều bị chôn vùi trong nháy mắt, không còn tồn tại nữa.

*

Tư Họa không quên việc chính ngày hôm nay ra khỏi cửa, trước tiên đi đến cửa hàng quần áo để mua trang phục phù hợp.

Áo sơ mi trắng và quần tây sẽ làm dáng người trông thon thả hơn, bình thường Tư Họa cũng không mặc loại trang phục này, thay quần áo xong cả người thoạt nhìn thành thục hẳn ra, đặc biệt có khí chất.

“Trước đây chưa từng thấy em mặc phong cách này bao giờ.” Trong gương xuất hiện bóng hình của Ngôn Tuyển.

“Ngày đầu tiên, phải ăn mặc chỉnh tề một chút.” Chí ít như vậy sẽ không xuất hiện sai sót.

Để nhìn thấy hiệu quả, Tư Họa cài cúc áo cao nhất của chiếc áo sơ mi trắng lại, khẽ nâng cằm lên, cánh môi nhếch lên vẽ ra một đường cong nhẹ, đôi môi đỏ ẩm ướt tràn ngập dụ hoặc.

Chính cô còn đang hồn nhiên chưa phát hiện ra, người đàn ông đi theo bên cạnh đã thu hết từng hành động, thậm chí là từng biến đổi trên nét mặt của cô vào trong mắt.

Ánh mắt càng trở nên dịu dàng hơn nữa.

Cửa hàng này có diện tích rất rộng với nhiều khu, quả thực là thiên đường của những người yêu thích quần áo. Đa số các cô gái đều thích ăn diện, Tư Họa càng nhạy cảm hơn đối với quần áo.

Cô không nhịn được ngắm nhìn xung quanh, đứng tại chỗ không muốn đi. Nhưng lại nghĩ đến hình như đàn ông đều cảm thấy đi dạo phố là chuyện dày vò, hôm nay lại có Ngôn Tuyển ở đây, dù sao cô cũng phải suy nghĩ một chút cho bạn bè.

Đang muốn mở lời, đột nhiên lại nghe thấy người đàn ông bên cạnh nói: “Quần áo trong cửa hàng có vẻ rất tốt, hay là cứ đi xem thêm mấy cái khác nữa đi.”

Tư Họa: “?”

Rất hợp ý cô!

Từ quần áo cho đến áo khoác, Tư Họa đều chọn từng cái như vậy phối thành bộ. Sau khi thay quần áo, cô đứng trước gương nhìn trái nhìn phải, nhón chân lên.

Áo len mỏng màu cam và quần bút chì màu trắng, đôi chân thon dài thẳng tắp để lộ ra vòng eo thon nhỏ. Dáng người Tư Họa xuất sắc, mặc cái gì cũng đẹp, là móc treo quần áo điển hình.

Một người đàn ông khác cùng bạn gái đi dạo phố liên tục quay đầu lại, Ngôn Tuyển khẽ mím môi, cầm lấy chiếc áo khoác vừa chọn được thay cô khoác lên lưng, che đi phần eo trắng noãn lộ ra ngoài.

“Hiện tại hơi nóng, tôi không muốn mặc.” Tư Họa kéo kéo ống tay áo khoác.

“Ừ, cứ thử phối màu một chút đi.” Ngôn Tuyển không chút dấu vết ngăn trở tầm nhìn. Tư Họa vẫn chưa phát giác ra điều gì bất thường, cười khanh khách nâng cánh tay lên: “Vậy anh thấy bộ này được không?”

“Rất hợp với em.” Kiểu dáng đơn giản thích hợp mặc hằng ngày, nhưng màu sắc tươi sáng không đến nỗi đơn điệu, về dáng người càng không phải chê.

Bộ quần áo này đã chọn xong, Tư Họa cực kỳ mong chờ chạy đến khu vực tiếp theo, sau đó nghiêm túc đánh giá, lấy ra một chiếc váy dài màu lam đưa tới trước mặt anh: “Đẹp không?”

“Màu sắc thiết kế không tệ.” Cô có thể tự mình lấy ra thì có nghĩa là rất vừa ý, bất luận thế nào anh cũng không thể trả lời cho có lệ. Chỉ là anh ở Cảnh Thành đã lâu, suy xét tình hình một cách toàn diện hơn: “Thời tiết của Cảnh Thành không thể so với Tân Thành, gần đây nhiệt độ xuống thấp, cái váy này có hơi mỏng đấy.”

Tư Họa cúi đầu cố chấp nhìn cái váy trên tay, ngón tay cầm lấy đai eo, hàng mi màu đen rõ ràng cong lên, trầm mặc trong phút chốc mới nói: “Tôi thích chiếc váy này.”

“Vậy chúng ta cứ mua.”

Cô rất ít khi bộc lộ sở thích của mình ở trước mặt người khác, hôm nay mở miệng đã là khó có được, Ngôn Tuyển chỉ muốn chiều theo ý cô tất cả.

Có một đôi tình nhân đi qua nghe thấy thái độ này, cô gái cực kì bất mãn ném quần
Advertisement
áo trên tay cho bạn trai: “Anh xem bạn trai của người ta một bước cũng không rời, đi theo sau bạn gái, kêu anh giúp tôi chọn một màu anh cũng chọn cho có lệ!”

Tư Họa đang chuẩn bị đi vào phòng thay đồ để thay quần áo: “…”

Vô tội, rất vô tội.

Dựa theo tính cách của Ngôn Tuyển, sợ rằng cho dù là đi cùng ai, anh cũng sẽ tuân theo phép lịch sự chứ không chiếu lệ.

Nhưng cô không suy nghĩ tới, không phải là ai cũng có thể khiến Ngôn Tuyển chủ động ở lại.

Cửa hàng phục vụ rất tốt, vì tổng giá tiền quần áo và đồ dùng cá nhân mà Tư Họa mua quá cao, cô trực tiếp điền địa chỉ gửi tới nơi ở hiện tại, hai tay mới rảnh.

Ngôn Tuyển giơ tay lên nhìn thời gian: “Đã sáu rưỡi rồi, chúng ta đi ăn nhé?”

“Ừ.”

Lúc đầu Tư Họa không có ý kiến, đến khi tới nhà hàng mới nói: “Đừng gọi nhiều, gần đây khẩu vị của tôi không tốt lắm, ăn một chút là được rồi.”

Tuy rằng không thiếu tiền, nhưng cũng không cần phải lãng phí.

“Khẩu vị không tốt? Thân thể không thoải mái sao?” Chân mày của Ngôn Tuyển cau lại, bỏ thực đơn xuống.

Tư Họa lắc đầu: “Có thể là do thời tiết thay đổi, không có việc gì đâu, ăn ít, nhưng sẽ không để mình đói bụng.”

Cô cũng không phải là người tùy hứng không quan tâm đến cơ thể của mình, Ngôn Tuyển gật đầu, tỏ ý đã biết.

Không gian của nhà hàng lịch sự tao nhã, bao quanh bởi tiếng nhạc lãng mạn, mỗi một khắc đều sẽ có người chơi đàn dương cầm ở trên sân khấu. Hai người ngồi ở đây trò chuyện, cả hai đều ăn ý tránh né chuyện ngày sinh nhật hôm đó.

Sau khi rời khỏi nhà hàng đã sắp tám giờ.

Ngôn Tuyển lái xe đưa Tư Họa về khách sạn, địa chỉ đã được nhắc tới ở trên đường: “Tới Cảnh Thành làm việc hẳn là ở lại lâu dài, có cần tôi tìm giúp một chỗ ở thích hợp không?”

“Không phải anh muốn cho tôi thuê nhà đấy chứ, ông chủ Ngôn?” Tư Họa mím môi cười.

“Rất rõ ràng sao?” Anh dừng lại nửa giây, lại bổ sung: “Ở gần trụ sở công ty Thiên Ngu, tôi biết một vài căn nhà có giao thông thuận tiện.”

Mặc dù anh dùng từ rất uyển chuyển nói “Biết” một vài căn phòng, nhưng Tư Họa thấy nó chẳng khác gì lời ẩn ý “Tôi có một người bạn” cả. Ông chủ đúng là ông chủ, chỗ nào cũng có nhà, nhưng cô chỉ đành từ chối ý tốt của Ngôn Tuyển: “Tôi đã tìm được chỗ thích hợp rồi, qua hai ngày nữa sẽ đi xác nhận lại.”

“Ừ, đã biết.”

Đừng nhìn cô vẻ ngoài dịu dàng như vậy, thật ra cô rất độc lập.

Trên đường trở về có hơi kẹt xe, lộ trình hai mươi phút phải mất bốn mươi phút mới đến. Lúc đi qua một siêu thị sáng đèn gần khách sạn, Tư Họa vội vàng vẫy tay: “Dừng lại ở đây là được rồi, tôi đi siêu thị mua một ít đồ.”

Gần đây cô không thích ăn cơm, sợ lúc muộn sẽ đói, cho nên cứ mua ít đồ để ăn.

“Ở gần đây không có bãi đỗ xe.” Trên bản đồ có lời nhắc nhở, bên cạnh siêu thị có hầm đỗ xe, sau khi đỗ xe đi thẳng vào thang máy là có thể lên được tầng một của siêu thị, vô cùng tiện lợi.

Tư Họa muốn mua chút gì đó tương tự như bánh quy, có thể mở túi ra bất cứ khi nào, lại có thể ăn lót dạ, chẳng biết tại sao lại chuyển tới khu đồ ăn vặt.

Người đàn ông vốn dĩ là một người biết nấu nướng và đề cao những món ăn tốt cho sức khỏe đột nhiên lấy ra một túi khoai tây chiên, hỏi cô: “Cô thấy mấy món ăn vặt này thế nào?”

“Rất tốt nha.” Tư Họa chớp chớp mắt.

Sau đó, cô lập tức thấy túi khoai tây chiên được bỏ vào xe đẩy.

Không những vậy, Ngôn Tuyển còn lần lượt cầm những loại đồ ăn vặt khác bỏ vào. Tư Họa ngẩn người: “Anh đang làm gì vậy?”

“… Mua đồ ăn vặt cho em.”

Mặc dù anh cho rằng không tốt cho sức khỏe, nhưng Ngôn Hy nói con gái đều thích ăn những thứ này, thỉnh thoảng chiều cô cũng không sao.

Tư Họa biết được chân tướng thì dở khóc dở cười: “Có thể là hai ngày nữa tôi sẽ không ở khách sạn nữa, mua nhiều như vậy ăn không hết, đến lúc đó lại phiền phức.”

“Được.” Ngôn Tuyển lần lượt đặt đồ ăn về chỗ cũ: “Chờ sau khi em dọn tới nhà mới sẽ mua.”

Nói đến dọn nhà, cô lại nhớ tới đống đồ ở Bốn Mùa: “Tôi có rất nhiều đồ đạc không mang theo, vẫn còn ở Bốn Mùa.”

“Không sao đâu, bên kia hầu như không ai ở, để ở đấy bao lâu cũng được.” Ngôn Tuyển nói thẳng sẽ giữ lại căn phòng đó.

Sau khi đặt lại hết đồ ăn vặt về giá, vừa vặn đứng ngay sau lưng Tư Họa, anh khẽ liếc nhìn, thấp giọng nói: “Vậy quà sinh nhật tôi tặng em đâu?”

Ngày đó đưa Tư Họa về khách sạn, anh cố ý để lại cây đàn tỳ bà, thứ này là sợi dây gắn kết không thể tách rời giữa hai người.

“Ồ, để lấy sau đi.” Mái tóc đen mềm mại xõa trên vai, Tư Họa vén vài lọn tóc ra sau tai, mất tự nhiên rời tầm mắt.

Thứ nhất là bây giờ ở khách sạn bất tiện, thứ hai là thứ để lại rất đặc biệt… cả hai người đều biết nó có ý nghĩa gì.

Suy xét đến tình huống trước mắt, Tư Họa tính tiền, cộng lại chỉ mất một cái túi nhỏ. Lúc quay về trong xe lấy hoa, Ngôn Tuyển mở cửa xe lấy bó hoa kia ra, đưa cho cô đồng thời nói: “Ngày mai nhận chức thuận lợi.”

“Cảm ơn.” Quả nhiên, một khi đoạn kí ức đó được khơi lại, giữa bọn họ sẽ trở nên xấu hổ.

Thang máy của bãi đỗ xe cũng thông đến khách sạn, Tư Họa một tay cầm hoa một tay cầm túi xách đi về phía trước, thi thoảng ngẩng đầu nhìn bảng hướng dẫn.

Tư Họa ấn thang máy, số đi xuống hai tầng bỗng nhiên đứng im, không biết người ở tầng kia đang làm gì, kéo dài đến một hai phút.

Cuối cùng, chữ số không ngừng thay đổi, lúc này phía sau truyền đến một giọng nói.

“Chờ một chút.”

Ngôn Tuyển đuổi theo, nhét vào tay cô một hộp ô mai: “Ô mai khai vị, em có thể ăn thử, nhưng đừng ăn quá nhiều.”

“Đinh——”

Vừa nói xong, cửa thang máy mở ra.

“Mau vào đi.” Anh mỉm cười với Tư Họa, sự dịu dàng ở trong đáy mắt tan ra khiến cho người ta không thể kháng cự được, rất có cảm giác an toàn.

Nghe lời của anh, Tư Họa nhìn chằm chằm hộp ô mai, ngơ ngác bước vào thang máy.

Cửa thang máy chậm rãi khép lại, ở nơi Tư Họa không nhìn thấy, nụ cười trên mặt người đàn ông biến mất, trong nháy mắt mất đi sức lực chống đỡ lớp ngụy trang.

Đó là sự thật, cảm giác vô lực từ tận đáy lòng truyền đến khắp cơ thể.

Giọng nói đó không ngừng kêu gào trong cơ thể anh, vượt qua những giới hạn để thể hiện, để theo đuổi, vì vậy anh không ngừng thử nghiệm, tiến thêm một bước nữa. Nhưng mỗi khi anh cho rằng có tiến triển thì quan hệ của hai người lại trở nên không được tự nhiên.

Anh đã từng đi qua rất nhiều nơi, từng gặp hàng nghìn hàng vạn người xa lạ, có thể nhìn thấu bản chất phức tạp của người khác, nhưng không có cách nào lý trí hiểu được tâm tư của người mình thích. Anh luôn thành thạo việc xử lý mọi mối quan hệ với người khác, nhưng lại không đoán trước được sẽ có một ngày anh chìm sâu vào nó, nảy sinh dục vọng.

Có thể ở trong mắt Tư Họa, bọn họ là bạn bè rất ăn ý, nhưng không thể trở thành người yêu thân thiết. Một khi anh muốn vượt qua ranh giới, hiện thực sẽ vạch rõ một cách trần trụi rằng, cô chưa bao giờ rung động với anh, cho dù là một chút.

Anh đang sợ sao?

Có lẽ là như vậy.

Đứng ở trước cửa thang máy, dưới chân giống như cắm rễ khó có thể rút ra. Người đàn ông mệt mỏi nhắm hai mắt lại, yên lặng cúi đầu, bóng dáng cô đơn.

“Đinh——”

Thang máy còn chưa khởi động lại lần nữa mở ra, ngay sau đó, anh nghe thấy một giọng nói quen thuộc gọi tên mình.

“Ngôn Tuyển.”

Âm thanh mềm mại, vô cùng êm tai.

Đôi lông mày rũ xuống của người đàn ông từ từ nâng lên, một dáng người mảnh mai đứng trong ánh đèn rực rỡ.

Từ lúc hộp ô mai bị nhét vào trong tay, ý thức của Tư Họa bắt đầu rời rạc, cho nên khi nghe thấy anh nói “Mau vào đi”, cô vô thức bước vào thang máy.

Không gian khép kín, trong nháy mắt sắp ấn vào nút tầng trệt đang sáng, não bộ bắt đầu hoạt động nhanh chóng, mấy giây này cô đã suy nghĩ rất nhiều.

Vừa rồi đi siêu thị cô chỉ muốn mua đồ ăn để phòng khi nào cần đến, Ngôn Tuyển lại nghĩ đến chuyện giúp cô giải quyết căn bản của vấn đề? Lúc chọn món ăn chỉ thuận miệng nói một câu, vậy mà anh lại nhớ rõ ràng, thậm chí còn lặng lẽ mua cái hộp này, đến cô cũng không biết.

Cô tận mắt nhìn thấy khi cửa thang máy khép lại, dường như người đàn ông trước mắt lập tức xóa sạch vẻ mặt tươi cười, vì vậy một giây trước khi thang máy khởi động, giơ tay ấn nút mở cửa.

Sau đó, cô nhìn thấy Ngôn Tuyển hơi cúi đầu, nụ cười trên mặt không thấy đâu nữa.

Trái tim đột nhiên đập nhanh hơn, giống như bị cái gì đó hung hăng tấn công.

Tranh thủ thời gian ngắn ngủi lúc thang máy đóng mở, cô chạy ra khỏi thang máy. Nhân lúc lòng mình trùng xuống, chưa kịp khôi phục lại lí trí, cô đã nhét bó hoa màu xanh nhạt kia vào ngực anh: “Tặng cho anh.” *Tác giả có lời muốn nói:

Đừng quên ông chủ Ngôn mở Bốn Mùa với cái tên gì hahaha

Truyện convert hay : Yêu Long Cổ Đế
Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện