Gục Trước Dịu Dàng

Chương 33


trước sau

Advertisement
“Ừ…”

Trời đã sáng, Tư Họa mơ mơ màng màng tỉnh lại mấy lần, cô luôn cảm thấy mệt rã rời thế nên ngủ thẳng đến trưa mới dậy.

Phần cổ có chút ngứa, cô đưa tay gãi gãi thì dễ chịu hơn nhiều. Điện thoại đặt ở mép giường vang lên vài tiếng, Tư Họa đưa tay sờ qua, một mảnh giấy mỏng rơi xuống đất.

Cô vừa sờ tay tới điện thoại, nhìn thấy người gọi tới là Kha Giai Vân thì cuộc gọi cũng đúng lúc kết thúc, cô nhanh chóng gọi lại cho cô ấy: “Alo? Giai Vân?”

“Cậu dậy rồi à?” Bên cạnh Kha Giai Vân còn có Tiểu Na và Khương Lộ đang đứng thảo luận xem trưa nay ăn gì.

“Ừ…” Mới đáp được một tiếng, Tư Họa lại ngáp một cái.

“Cũng không có gì, giờ cũng 12 giờ rồi nên chúng mình bàn nhau xem trưa nay ăn gì, muốn hỏi cậu một chút?” Lại cảm thấy sẽ làm phiền đến giấc ngủ của cô nên mới dứt khoát cúp máy luôn.

“Bữa trưa à, hình như cũng hơi đói rồi, bây giờ mình dậy liền.” Miệng lại ngáp một cái, ngay cả người ở đầu dây bên kia cũng nghe thấy.

Xem ra là chưa ngủ đủ giấc, Kha Giai Vân tha thứ cho việc cô về muộn, nói: “Nếu còn buồn ngủ thì cứ ngủ tiếp đi, bọn mình mua đồ về cho cậu.”

“Cũng được.” Bây giờ cô vẫn chưa tỉnh táo, cũng không cố chấp với việc ăn trưa.

Cúp điện thoại, ánh mắt Tư Họa mông lung, ngồi ở đầu giường, ký ức về những chuyện tối qua từng chút từng chút hiện lên trong đầu cô.

Hôm qua cô tổ chức sinh nhật, sau khi liên hoan xong, mọi người cùng nhau đi karaoke điên cuồng uống rượu. Bởi vì say rượu nên những người khác được đưa về phòng của mình, còn cô đưa ra yêu cầu đến rạp chiếu phim với Ngôn Tuyển, sau khi bộ phim kết thúc, cô và Ngôn Tuyển lại cùng nhau đi ăn, lúc đó cơn say đã tản đi.

Ăn cơm xong, Ngôn Tuyển còn làm ra vẻ thần bí đưa cô đến một nơi sưu tầm nhạc cụ, tặng cô một cây đàn tỳ bà có giá trị không nhỏ làm quà sinh nhật. Cũng vì như vậy, cô bằng lòng gảy một khúc tỳ bà cho Ngôn Tuyển nghe.

Nhưng vì căng thẳng nên khi gảy đàn cô liên tiếp phạm phải sai sót, cô nghĩ uống rượu sẽ tăng thêm dũng khí, lại không hào sảng như vậy, thế nên cô bưng rượu trong khách sạn uống từng ngụm từng ngụm, uống gần nửa tiếng đồng hồ mới có cảm giác.

Và cũng chính từ khoảnh khắc đó, mọi chuyện đằng sau lộn xộn hết cả lên.

“A…”

Hai tay ôm trán, Tư Họa nhắm mắt lại, ngửa người ra sau nằm lên gối, cô vùi mặt vào sâu trong chăn.

Quả thực chẳng còn mặt mũi nào gặp người ta nữa mà, chai rượu tối qua hại chết cô rồi!

“Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ…”

Trong lòng cô bây giờ đang vô cùng hoảng sợ, không dám nói cũng không dám hỏi gì, cũng không biết sau này nên làm thế nào để đối mặt với người đàn ông đó nữa.

Sao việc này lại có thể xảy ra được! Rõ ràng trước tối hôm qua bọn họ đều vô cùng ăn ý muốn làm bạn bè tốt cơ mà. Nhưng hôm qua, ở trước mặt Ngôn Tuyển cô lại có chút càn rỡ quá mức, quy củ lễ tiết gì đều bị ném ra sau đầu hết.

Cô không tự chủ được mà đưa tay khẽ vuốt môi, Tư Họa nghĩ thầm: Xong rồi xong rồi, lần này xong đời rồi, đã hôn môi với Ngôn Tuyển rồi thì sau này sao còn làm bạn bè được nữa đây?

Cô cũng không uống bao nhiêu, sao có thể hồ đồ đến mức làm loại chuyện đó chứ. Tư Họa đập đập phần ót lên cái gối đầu mềm mại, hoàn toàn không muốn đứng dậy đối mặt với tất cả sự ngượng ngùng đó.

Mãi đến khi Kha Giai Vân ăn trưa xong, mang theo cơm hộp tới gõ cửa: “Ban nãy bọn mình cũng chỉ ăn ở gần đây thôi, cậu ăn tạm đi.”

Sau đó Kha Giai Vân nhớ tới điều gì mới nói: “Hôm nay mới là sinh nhật cậu, có muốn mua cái bánh kem chúc mừng không?”

“Không cần, mình cũng chẳng bận tâm mấy nghi thức đó, hôm qua chơi thế đủ rồi.” Tư Họa lắc đầu từ chối.

Cô vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, tay sờ sờ lên cổ, chỗ bị cắn tối qua vẫn còn ngứa, cô thuận tay cào cào khiến chỗ đó ửng hồng lên. Tóc quệt trúng cũng khó chịu nên cô dứt khoát cột tóc thành kiểu đuôi ngựa luôn.

“Mình giúp cậu bày ra rồi, mau tới ăn đi.” Kha Giai Vân bày toàn bộ đồ ăn lên bàn.

“Cảm ơn nhé.” Tư Họa vừa lau nước dính trên tay vừa thong thả bước tới, thấy bàn thức ăn phong phú trước mắt, cô đang tính mở miệng khen mọi người chọn đồ ăn ngon quá…

“Quào!”

Kha Giai Vân đột nhiên kêu lên khiến cô giật nảy mình.

Tư Họa nghi ngờ nhìn chằm chằm cô ấy.

“Cậu cậu cậu…” Kha Giai Vân run run chỉ tay về phía cô: “Tốc độ này cũng nhanh quá đi mất!”

“Gì?” Tư Họa cúi đầu kéo kéo quần áo, sau đó lại sờ sờ mặt mình theo hướng ngón tay cô ấy chỉ, chẳng có gì bất thường cả.

“Cậu đừng có mà giả vờ, mình nói cậu nghe này, mình ấy à, có đôi mắt rất tinh tường đấy.” Kha Giai Vân khoanh tay, ung dung rung đùi, đợi cô thành thật khai báo.

Đương sự còn chưa hiểu sao bạn mình lại bày ra vẻ mặt khiếp sợ như vậy, trên người cô có chỗ nào bất thường sao?

“Giả vờ, còn giả vờ với mình đấy à, quả dâu lớn như vậy trên cổ mà tớ không nhìn thấy à?” Kha Giai Vân chỉ thẳng vào cổ cô, vệt đỏ đó nhìn sơ qua chẳng khác gì dấu hôn cả.

Tư Họa cột tóc đuôi ngựa cao, tóc dài buông sau lưng, có thể nhìn rõ cổ cô từ bốn phía, một dấu hồng hồng trên sườn cổ thiên nga trắng nõn, quả thực trông rất bắt mắt.

Nghe cô ấy nói thế, Tư Họa bất giác lấy tay che cổ. Động tác này rơi vào mắt quần chúng hóng chuyện thì chỉ như giấu đầu hở đuôi mà thôi, máu buôn chuyện trong người Kha Giai Vân cháy hừng hực: “Nói mau, hai người phát triển đến mức độ nào rồi?”

“Không có, cậu nghĩ đi đâu vậy, mình bị muỗi chích thôi mà.” Tư Họa bỏ tay để lộ vết hồng trên cổ, cô đưa tay kéo ghế, tự nhiên tránh đi ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Kha Giai Vân.

“Không phải à…” Kha Giai Vân không tin, cô ấy cố ý sáp lại gần nhìn. Tư Họa để mặc cho cô ấy kiểm tra, dáng vẻ không giống như đang nói dối.

“Hôm qua mới bị chích, sáng nay mình còn gãi thêm nên nó mới đỏ như vậy đó.” Tư Họa giải thích thêm.

“Hầy.” Thì ra chỉ là hiểu lầm.

Kha Giai Vân kéo một cái ghế khác ngồi đối diện Tư Họa, sự hưng phấn vơi đi hơn nửa: “Vậy tối qua hai người đi làm gì thế?”

“Tối hôm qua… À… Thì đi xem phim rồi đi dạo loanh quanh khắp nơi.” Mới nói được nửa câu cô đã múc một muỗng cơm đầy bỏ vào miệng, bởi vì vừa ăn cơm vừa nói nên câu chuyện cứ bị gián đoạn liên tục.

“Coi một bộ phim mà đến tận một giờ sáng mới về sao?” Kha Giai Vân không nghi ngờ những điều cô nói, nhưng vẫn cảm thấy mọi chuyện không thể chỉ có như vậy.

Tư Họa cắn cắn đầu đũa, chậm chạp trả lời: “Sau đó chúng mình còn dạo quanh một viện nhạc cụ, chơi một lúc.”

“À à.” Cô ấy cũng không muốn truy hỏi cặn kẽ hành tung của bạn mình, Tư Họa nói thế nào thì cô ấy tin thế đấy.

Thấy Tư Họa sắp ăn xong, Kha Giai Vân mới chậm rãi nói: “Chút nữa mình phải đi rồi, công việc bên phòng làm việc chất thành đống đang chờ mình về giải quyết, hôm nay không thể đón sinh nhật cùng cậu rồi.”

Tư Họa đã biết chuyện này từ hồi đặt vé máy bay, cô cũng không bất ngờ gì, cười cười với bạn mình: “Hôm qua có thể cùng đón sinh nhật với mọi người là mình đã thấy vui lắm rồi.”

Chuyến bay của Kha Giai Vân sẽ cất cánh vào hai giờ rưỡi chiều, Tư Họa tự mình tiễn cô ra sân bay. Trước khi đi, đôi bạn thân thiết hơn cả chị em ôm chầm lấy nhau, Kha Giai Vân do dự hồi, lâu cuối cùng vẫn nói sự thật cho cô biết: “Họa Họa, thực ra thì tối qua mình có gặp Hạ Diên Tiêu.”

“…” Bất chợt nghe thấy cái tên này, nhất thời cô không biết phản ứng thế nào.

“Không biết anh ta nghe ngóng được tin tức của cậu ở đâu mà tự mình tìm đến khách sạn Vân Đảo, chỉ có điều anh ta không biết chính xác cậu ở phòng nào nên mượn điện thoại người khác gọi cho mình.”

“Sao anh ta lại làm phiền cậu!” Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Tư Họa là tức giận.

Trước đây Kha Giai Vân ngăn cô đến tìm Hạ Diên Tiêu, sau khi trả lại bức tranh kia thì thật sự yên tĩnh hơn nửa năm, Hạ Diên Tiêu không đến tìm cô, cũng không quấy rầy Kha Giai Vân nữa. Cô vốn cho rằng người nọ sẽ hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời mình, bây giờ lại xuất hiện làm phiền bạn bè cô?

“Mình biết rồi.” Lần này cô nhất định phải nói rõ ràng mọi chuyện với Hạ Diên Tiêu.

“Sao cậu lại phản ứng như vậy? Định thay mình đi mắng anh ta một trận à?” Kha Giai Vân nhìn chằm chằm cô.

“… Mình sẽ không mắng người khác.” Trong những kiến thức được học từ tiểu học đến bây giờ, không có hạng mục nào gọi là mắng chửi người cả, cô thực sự không mắng được.

“Cậu đừng đến tìm anh ta. Cậu mà đến tìm anh ta, anh ta nhất định sẽ cảm thấy cách này của mình có hiệu quả.” Kha Giai Vân vẫn dùng cách như lần trước để thuyết phục cô.

“Nhưng cũng không thể cứ để anh ta đến làm phiền cậu hết lần này đến lần khác được!?” Tư Họa nhíu mày, trên mặt hiện rõ vẻ không vui.

“Cũng không coi là phiền phức, cậu không biết tối qua mình vui thế nào đâu.” Cô ấy chỉ thuận miệng nói dối mấy câu đã khiến Hạ Diên Tiêu tức sôi gan, cảm giác đó mới sảng khoái làm sao!

“Cậu đã làm gì rồi?” Cô rất tò mò, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới khiến Kha Giai Vân cười vô cùng vui vẻ khi nhắc đến người đàn ông kia?

Kha Giai Vân ngoắc ngoắc tay với cô, Tư Họa ghé tai lại gần, nghe cô ấy nói xong thì mí mắt giật giật liên hồi.

Nhớ lại chuyện tối qua, Kha Giai Vân càng thêm hăng hái: “Cậu khoan hãy nói, bây giờ mình lại hy vọng anh ta mau chóng gọi điện cho mình để mình vui vẻ chút.”

Khó lắm mới khám phá ra bí quyết đùa cợt Hạ Diên Tiêu, mới đả kích được một lần thì sao mà đã nghiền? Người đàn ông chó chết kia suốt ngày để bạn gái cũ kè kè bên người, cô ấy cùng lắm chỉ nói “Họa Họa hẹn hò với bạn trai” mà thôi.

Trước khi đi, Kha Giai Vân dặn đi dặn lại Tư Họa đừng liên hệ với Hạ Diên Tiêu vì mình. Tư Họa thấy vẻ mặt phấn khởi của cô ấy, cảm thấy lần này Hạ Diên Tiêu mà gọi điện tới lần nữa thì xui xẻo rồi…

Chỉ có điều, bây giờ người xui nhất chắc hẳn là chính cô.

Cuộc trò chuyện gần nhất của cô với Ngôn Tuyển đã dừng lại từ ngày hôm trước, đến bây giờ cô vẫn chưa nhận được bất kỳ tin nhắn mới hay cuộc gọi nào. Có lẽ không chỉ cô cảm thấy xấu hổ, ngay cả một người bình thường xử lý mọi chuyện thành thạo như Ngôn Tuyển cũng cảm thấy khó xử.

Trái tim trong ngực đập dồn dập, nhất thời cô không biết nên làm thế nào cho phải.

Tư Họa đón xe trở lại khách sạn Vân Đảo, lúc đến nơi thì vừa hay gặp Khương Lộ kéo hành lý ra ngoài, Tiểu Na cũng đi bên cạnh cậu: “Ấy? Chị Tư Họa, chị về rồi à, em còn đang định gọi điện cho chị đấy.”

Suýt chút nữa cô quên mất, Khương Lộ đang học lớp 12, hôm nay cậu phải về Tân Thành học lớp tự học buổi tối.

Tiểu Na đang tính tiễn Khương Lộ ra sân bay, Tư Họa liếc nhìn vali hành lý của cậu vài lần, đột nhiên hỏi: “Mấy giờ bay?”

Một tiếng rưỡi sau, Tư Họa và Khương Lộ cùng bước lên một chiếc máy bay.

Lúc cô mua vé đã quá muộn thế nên không ngồi cùng hàng với Khương Lộ, hai người ngồi khá xa nhau. Một người xa lạ ngồi bên cạnh, Tư Họa không hề chợp mắt trong suốt hành trình kéo dài nửa tiếng, cô cứ ngồi đờ người tại chỗ cho đến khi máy bay hạ cánh.

“Chị Tư Họa, em về nhà cất hành lý trước đây, còn phải đến buổi tự học nữa.” Khương Lộ nói lời tạm biệt với cô ở sân bay.

Tư Họa gật đầu với cậu, khen ngợi: “Trạng thái gần đây của cậu rất tốt.”

“Đương nhiên! Nhờ chuyến đi đến Cảnh Thành này mà em được biết thêm nhiều thứ, đặc biệt là gặp được Tiểu Na, em cảm thấy mình không thể tiếp tục sa đọa thêm nữa.” Cậu thề trong thời gian không tới một năm còn lại này, cậu nhất định phải cố gắng hết mình!

“Cố lên, chúng tôi đều tin cậu.”

Tin tưởng chính là sự động viên tốt nhất.

Khương Lộ về nhà, Tư Họa một mình trở về Bốn Mùa, lúc đứng trước cửa cô vẫn còn cảm thấy bàng hoàng. Rõ ràng cô đã “Đào tẩu” rồi, thế nhưng cuối cùng vẫn đứng trong địa bàn của Ngôn Tuyển.

Chỉ có điều, không bao lâu nữa cô sẽ chuyển khỏi đây.

Cảnh Thành.

Tối hôm qua, Ngôn Hy uống rượu đến say mèm trong quán karaoke, hôm sau tỉnh lại cô bé chỉ la hét kêu đau đầu, có uống canh giải rượu thuốc giải rượu gì cũng vô ích, còn bị người dì chăm sóc cô từ bé đến lớn dạy dỗ một trận: “Tiểu Hy, sau này con không được phép uống say ở bên ngoài nữa. Con gái con đứa đi đâu một mình cũng nguy hiểm.”

“Con biết rồi, con biết rồi mà, dì càng nói đầu con càng đau hơn.” Cô bé ôm đầu, nhanh chóng chuyển chủ đề: “Hôm qua con về nhà bằng cách nào vậy?”

“Là nhị thiếu gia sắp xếp người đưa con về.” Nhị thiếu gia trong lời dì nói chính là Ngôn Tuyển.

“Anh con đâu?” Ngôn Hy thuận miệng hỏi.

Dì trả lời: “Nhị thiếu gia không về nhà, dì cũng không biết cậu ấy đi đâu rồi.”

Vì vậy Ngôn Hy nằm ườn ở nhà cả nửa ngày trời, mãi đến xế chiều cô nhịn không nổi nữa mới gọi cho Ngôn Tuyển: “Anh, anh nói muốn mua bánh sinh nhật cho chị Tư Họa, bao giờ mình đi?”

Không biết đầu dây bên kia nói gì mà Ngôn Hy trợn tròn mắt, trên mặt hiện lên vẻ khó tin.

“Cái gì? Không cho em đi?”

“Anh trai thối, qua cầu rút ván!”

“À… Thế giới hai người à, anh phải nói sớm chứ, hiểu hiểu hiểu, em hiểu mà.”

“Vậy được rồi! Hôm nay em không quấy rầy hai người đâu.”

Cả phòng khách rộng rãi chỉ nghe thấy tiếng nói oang oang của Ngôn Hy, bà Ngôn chống gậy đi từ phía sau tới, không nhẹ không nặng ho khan một tiếng.

Ngôn Hy nghiêng đầu nhìn, suýt chút nữa là lăn từ ghế sofa xuống đất: “Bà nội, bà nghe trộm con nói chuyện điện thoại.”

“Giọng con lớn như thế, bà đứng cách mười mét vẫn nghe rõ ràng.” Bà chống gậy nhưng sống lưng lại thẳng tắp.

Bị sự uy nghiêm của trưởng bối áp bức, Ngôn Hy lặng lẽ tiết lộ chuyện anh trai nhà mình đặt riêng một cái bánh kem để mừng sinh nhật cô gái mà anh thích.

Trời cao chứng giám, tuyệt đối không phải vì bị sức hấp dẫn của tiền tiêu vặt mê hoặc mà cô làm vậy đâu.

Bốn giờ chiều, còn một tiếng rưỡi nữa mới đến giờ tan ca chính thức nhưng Ngôn Tuyển đã bắt đầu để ý đến thời gian rồi. Năm giờ chiều, anh rời công ty sớm nửa tiếng, người thư ký phải ở lại tăng ca ngậm ngùi nước mắt.

Không biết mấy hôm nay sếp nhà anh ta bị làm sao, có tiền không kiếm, không những tự cho bản thân nghỉ phép mà còn tự mình tan ca sớm nữa.

Hoạt động tâm lý của vị thư ký nào đó không nằm trong phạm vi để ý của Ngôn Tuyển, đầu tiên anh lái xe đến lấy bánh kem, sau đó mới đến khách sạn Vân Đảo.

Lần này không cần gọi điện báo trước.

Tối qua khi đưa Tư Họa về khách sạn cũng đã tầm 1 giờ sáng, Tư Họa uống say lầm bầm bảo buồn ngủ, nhưng sẽ không mượn rượu giả điên, vậy nên anh không ở đó quá lâu.

Không biết hôm sau mấy giờ cô mới tỉnh, gọi điện thoại lại sợ dọa cô sợ, thế nên anh để lại một mẩu giấy dưới điện thoại của cô, sau khi dậy thì có thể nhìn thấy.

Nội dung đại khái anh nhắn lại cho cô là: Khoảng sáu giờ chiều tôi đến tìm em, nếu như không tiện thì gửi tin nhắn báo tôi biết, còn không thì coi như em ngầm đồng ý rồi nhé.

Không để Tư Họa chủ động liên hệ với anh, như vậy mới có thể khiến cô bớt xấu hổ.

Khoảng chừng 5 giờ 40 phút, xe đã đến nhà để xe của khách sạn Vân Đảo, Ngôn Tuyển cầm bánh kem lên lầu, trên mặt treo một nụ cười mỉm.

Khi anh đứng gõ cửa trước phòng cô, mãi không có người đáp lại, anh cầm điện thoại lên gọi Tư Họa nhưng điện thoại của cô lại tắt máy.

Ngôn Tuyển chỉ đành xuống dưới quầy lễ tân hỏi thăm, không ngờ lại nhận được câu trả lời như sau: “Thật ngại quá Ngôn tiên sinh, chiều hôm nay bạn của anh đã trả phòng rồi, chỉ có điều dựa theo căn dặn của anh, chúng tôi vẫn để trống căn phòng đó.”

Khách sạn Vân Đảo là sản nghiệp dưới quyền nhà họ Ngôn, Tư Họa ở đây nhưng anh vẫn tôn trọng quyền tự do của cô, sau khi Tư Họa rời đi, anh mới hỏi lễ tân lấy thẻ phòng.

Từ sáu giờ đến bảy giờ, cuối cùng Ngôn Tuyển cũng gọi được cho cô.

“Thật ngại quá, lúc nãy đang trên máy bay nên không nghe điện thoại được.” Giọng nữ ở đầu dây bên kia nghe như được truyền từ một khoảng cách khá xa.

“Đi đâu vậy?” Anh rất muốn hỏi, vì sao không nói trước với anh một tiếng?

Lý trí nói với anh rằng, Tư Họa không cần phải báo hành tung của cô cho anh biết. Vậy nên anh cố kìm nén, không dám hỏi một cách rõ ràng như vậy.

“Tôi trở về Tân Thành, vừa mới tới Bốn Mùa.”

“Bên kia có việc gấp gì à?”

“Cũng không phải…” Cô ấp úng dùng Khương Lộ làm lý do, bảo là cô tiện đường tiễn Khương Lộ về, cái cớ nghe vô cùng lủng củng: “Tôi còn có chuyện muốn nói với anh…”

“Chuyện gì thế?”

Đối phương lưỡng lự trong chốc lát mới nói: “Sau này đừng gửi thư đến Bốn Mùa nữa, qua mấy ngày nữa tôi sẽ rời khỏi đây.”

“Rời khỏi Bốn Mùa, còn bên trường học thì sao?” Cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, anh cố kiềm chế để giọng mình nghe bình thường nhất có thể.

“Bên phía trường học đã tìm được giáo viên dạy vẽ mới.” Học kỳ này khai giảng vào tháng chín, cô đã từ chức từ trước đó rồi, cho dù cô có giành giải trong cuộc thi hay không, cô cũng không tiếp tục chờ ở Tân Thành nữa.

“Thật không…” Một tay giữ điện thoại bên tai, tay còn lại đặt trên đầu gối, đầu ngón tay siết chặt thành hình nắm đấm.

Cô không trả lời lại, không phải ngầm đồng ý mà là vội vã muốn bỏ trốn.

“Ngôn Tuyển…”

“Hôm nay là sinh nhật em, đừng quên ăn bánh kem.” Nói đến cuối câu, Ngôn Tuyển gần như không thể nghe thấy giọng nói của chính mình, cũng không nghe thấy giọng nói của cô nữa.

Anh rất thấy có lỗi khi lại làm ra một chuyện bất lịch sự, bất đắc dĩ ngắt lời Tư Họa, anh sợ cô sẽ nói ra một câu cắt đứt quan hệ.

Vào khoảnh khắc đó, Ngôn Tuyển thừa nhận sự sợ hãi của mình.

Sau khi cúp máy, ánh mắt anh nhìn về phía cái bánh kem.

Trong túi có hai loại nến khác nhau, một loại làm thành hình số, vừa tiện lợi vừa tiết kiệm thời gian, loại còn lại là mấy cây nên nhỏ dài, đủ để cắm một vòng quanh bánh.

Cởi sợi dây cột, Ngôn Tuyển cẩn thận nhấc cái hộp trong suốt bảo vệ cái bánh ra bên cạnh, ngồi trong căn phòng trống vắng, anh tự mình thắp hết 24 cây nến mừng sinh nhật.

“Còn chưa kịp nói với em câu chúc mừng sinh nhật đâu, Họa Họa.”

Ánh nến ấm áp chiếu rọi khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông, anh cố gắng nở một nụ cười vui vẻ, nhưng dù có làm thế nào anh cũng không thể bày ra nụ cười sở trường của mình như trước.*Tác giả có lời muốn nói:

Không cần phải hoảng nha~

Truyện convert hay : Nông Gia Tiểu Phúc Nữ
Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện