Gục Trước Dịu Dàng

Chương 32


trước sau

Advertisement
Lúc ra khỏi quán karaoke mới có hơn 6 giờ chiều, thời gian còn khá sớm, trời vẫn chưa tối.

Liên quan đến vấn đề về thời gian, lúc này Tư Họa bắt đầu hỏi vào đúng trọng tâm vấn đề: “Lần trước không phải anh nói là chọn ngày 15/9 sao? Ngày mai mới là ngày 15.”

Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc mà rối rắm của Tư Họa, Ngôn Tuyển không nhịn được mà trêu cô: “Vậy tôi đổi ý, có được không?”

“Đổi thành hôm nay?” Tư Họa dựa theo lời nói của anh, lý giải ra ý như vậy.

Thế nhưng đối phương lại đánh úp bất ngờ: “Không, là cộng thêm ngày hôm nay.”

“Như vậy cũng được hả?” Cô bất chợt mở to mắt, giống như biết được quy tắc mới nào lợi hại lắm.

“Được chứ.” Ngôn Tuyển gật đầu, lời nói tha thiết, ánh mắt chân thành sáng rực khiến người khác vô cùng tin tưởng.

Từ bị động biến thành chủ động, vì uống say mà hỏng việc, người nào đó đã hoàn toàn bị làm cho mơ hồ rồi, ngoan ngoãn gật đầu đáp: “Ồ, vậy được rồi.”

Nụ cười trên gương mặt đối phương càng thêm chói mắt.

Tranh thủ lúc này thương lượng với Tư Họa, thật sự là quá dễ dàng mà.

“Vào ngày sinh nhật, em có chuyện gì muốn làm không?” Ngôn Tuyển mặc dù cố ý gài bẫy cô nhưng lại không để cho cô thiệt thòi, nhường nhịn cô hết mực.

“Việc muốn làm… Tôi sao?” Phản ứng của cô chậm mất nửa nhịp.

Ngôn Tuyển gật đầu: “Sinh nhật của em, tất nhiên là phải hỏi ý kiến của em rồi.”

“Việc tôi muốn làm.” Sau nửa phút suy nghĩ nghiêm túc, cô chợt nghĩ đến cái gì đó, gương mặt nhỏ nhắn không che giấu được sự mong chờ, ngẩng đầu lên hỏi: “Tôi muốn đi xem phim, được không?”

“Xem phim? Bây giờ?” Ngôn Tuyển không chắc là cô thật sự muốn xem hay là chỉ là suy nghĩ bất chợt nảy ra.

“Ừ! Tôi muốn xem phim.” Không chỉ như vậy, cô còn giơ hai tay vẽ thành một vòng tròn lớn ý nói: “Không đi rạp chiếu phim tư nhân, tôi muốn đi rạp chiếu phim có nhiều người.”

“Em chắc chắn tình trạng của mình bây giờ có thể đi xem phim sao? Bên trong đó tối đen, mắt sẽ thấy khó chịu đó?” Hầu hết thị lực của mọi người đều bình thường, mặc dù anh đã đi tìm rất nhiều tư liệu liên quan đến bệnh quáng gà nhưng lại không có cách nào thực sự đồng cảm được, vẫn rất lo lắng cho Tư Họa.

“Tất nhiên bây giờ tôi có thể đi xem phim rồi, tôi có thể nhìn thấy được, chỉ cần chọn phim nào có màu phim sáng sủa chút là được.” Tư Họa chỉ vào mắt, cố hết sức chứng minh.

“Được, em chọn xem có phim nào muốn xem không.” Ngôn Tuyển chiều theo cô, đưa điện thoại qua cho cô chọn, đầu hai người gần như là chụm sát vào nhau: “Bộ thứ hai với thứ ba có lẽ sẽ tiện cho em xem hơn, có thích hai bộ này không?”

“Tôi muốn xem phim này.” Con gái sau khi uống rượu thẳng thắn hơn lúc bình thường rất nhiều, hoặc là do khi ở bên một người đặc biệt nào đó, cô dần dần trở nên không còn quá chú ý đến phép tắc xã giao nữa.

Tư Họa chọn bộ phim thứ ba, Ngôn Tuyển đáp lại bằng một nụ cười.

Hôm nay ra ngoài anh không đem theo tài xế, cả hành trình đều là tự mình lái xe, vậy nên tất nhiên là Tư Họa sẽ ngồi ở vị trí phó lái. Chỉ có điều, đợi đến khi Ngôn Tuyển vòng sang ngồi vào vị trí ghế lái thì phát hiện ra Tư Họa đã nhắm mắt ngồi dựa vào ghế mất rồi, ngay cả dây an toàn cũng quên không thắt.

“Nếu như em buồn ngủ thì chúng ta có thể nghỉ ngơi một lát.” Anh thử đưa ra đề nghị thăm dò.

Tư Họa mạnh mẽ mở to hai mắt: “Không cần, tôi muốn đi xem phim.”

Con người cô thật là kiên trì, ngay cả say rượu rồi mà vẫn không quên được xem phim. Đương nhiên là Ngôn Tuyển sẽ không làm trái ý cô, lập tức lái xe hướng về rạp chiếu phim gần đó.

Sau khi khóa xe, Ngôn Tuyển nhìn cô gái đứng trước mặt chỉ mặc mỗi một chiếc váy liền thân mỏng manh, anh lại lần nữa mở cửa xe, lấy một chiếc áo khoác ở ghế sau ra.

Tư Họa nghi hoặc hỏi: “Anh đem theo áo khoác làm gì? Lạnh sao?”

“Trong rạp chiếu có thể sẽ lạnh.” Anh cũng không nói ai sẽ là người mặc.

Chỗ ngồi ở rạp chiếu phim này cũng không coi là kín, suất chiếu vào lúc 6 giờ 40 phút vừa hay thích hợp.

Lấy vé ở trên máy tự động xong, thời gian vẫn còn lại khoảng 10 phút. Liếc mắt xung quanh thấy đa phần các nam nữ thanh niên đều ôm bỏng ngô và nước uống trong tay, Ngôn Tuyển liền nói với người bên cạnh: “Đi thôi, chúng ta qua bên kia mua ít đồ.”

Đáng tiếc, Tư Họa hiện giờ không thể lĩnh hội được ý của anh, vậy nên cứ ngửa mặt lên nhìn, ánh mắt tràn ngập nghi ngờ, cũng không biết là anh đang nói cái gì.

“Hóa ra sau khi em uống rượu xong là như này hả.” Ngôn Tuyển cúi người, ghé sát lại gần cô, dưới ánh nhìn chăm chú của cô, cười một tiếng rồi nắm lấy tay cô: “Chúng ta đi mua cái gì đó ăn.”

Bỏng ngô là món ăn vặt quen thuộc trong lúc xem phim, chỗ bán vẫn đang có người xếp hàng, mặc dù hàng người không dài, cũng kịp thời gian chiếu phim.

“Em muốn uống cái gì?”

Câu nói này cô nghe hiểu được, đôi mắt lanh lợi quét một vòng, nhìn thấy cô gái đứng phía trước đang cầm một chai nước màu trắng, cô cũng muốn: “Tôi muốn cái kia.”

“Được.” Ngôn Tuyển gần như đáp ứng mọi yêu cầu của cô.

Bỏng ngô chỉ mua một bịch còn nước uống thì lấy hai chai, Ngôn Tuyển cũng theo lựa chọn của cô, mua một chai có vị y hệt.

Lúc mua đồ đương nhiên là phải dùng đến hai tay, trong lòng một bịch bỏng ngô to, hai chai nước, Tư Họa cầm lấy một chai rồi mới phát hiện ra, bốn cái tay, ba món đồ hình như vẫn không đủ xài?

Cô nhìn chằm chằm hai bàn tay trống không của mình, lật qua lật lại xem, cảm giác có chỗ nào đó sai sai.

“Xin chào, làm phiền mua giúp tôi hai cái túi, cảm ơn.” Ngôn Tuyển hỏi người phục vụ mua hai cái túi, lần lượt để bỏng ngô và nước uống vào trong túi nilon, chỉ cần một tay là có thể xách đi rồi.

Bỗng dưng nhớ ra cái gì đó, anh lấy hai tấm vé xem phim ra đưa cho Tư Họa: “Vé xem phim của chúng ta, cầm cho chắc, lát nữa sẽ có người kiểm tra.”

Nhận lấy vé xem phim, Tư Họa khẽ hừ một tiếng: “Anh tưởng rằng tôi chưa từng tới rạp chiếu phim bao giờ sao? Tôi nắm rất rõ quy trình đó, được không hả?”

Đối diện với ánh mắt lên án của cô gái, Ngôn Tuyển vội cười xin lỗi: “Là tôi sai rồi.”

Anh hoàn toàn không cách nào dự đoán được hiện giờ Tư Họa lúc tỉnh lúc mơ sẽ làm ra những hành động gì.

Cách giờ chiếu phim chỉ còn lại ba phút, bây giờ vào trong rạp, thời gian vừa đẹp.

Đoạn đường đi vào rạp chiếu phim ánh sáng tối hơn, nắm lấy tay Nghôn Tuyển là có thể đi theo bước chân của anh. Đến chỗ mấy bậc thang thấp, Tư Họa cúi đầu muốn xác nhận chắc chắn đường dưới chân, Ngôn Tuyển liền nghiêng người ghé vào tai cô nói: “Tổng cộng có 5 bậc thang, trực tiếp bước lên trên là được rồi, tôi dẫn em đi, đừng sợ.”

Từng bước từng bước đi lên rồi rẽ một cái là vào đến dãy ghế ngồi, bọn họ chọn vị trí ở giữa ngồi xuống, không bị vấp ngã, cũng không có trắc trở gì.

Bỏng ngô đặt ở giữa, anh lấy một chai nước ra đưa cho Tư Họa. Cảnh báo an toàn trên màn hình lớn trước mặt đã sắp phát xong, tất cả đèn trong rạp chiếu đều tắt hết, bộ phim bắt đầu.

Chọn bộ phim này không có ý gì đặc biệt cả, hoàn toàn là do lúc đó Tư Họa tiện tay chọn bừa, bộ phim cũng dần dần đi vào phần gay cấn, bỏng ngô trong hộp cũng đã vơi đi hơn nửa.

Ngôn Tuyển quay đầu liếc một cái, cảm giác cô không phải là tới để xem phim mà là tới để ăn bỏng ngô, sớm biết trước thì đã mua nhiều hơn chút.

Chỉ một lát sau, Tư Họa đã bắt đầu che miệng ngáp dài, bàn tay bốc bỏng ngô không ngừng không biết từ lúc nào đã đặt trên đầu gối, người đã dựa vào ghế ngủ thiếp đi.

Ngôn Tuyển thở nhẹ một tiếng, lôi chiếc áo khoác đã chuẩn bị sẵn đắp lên cho cô. Bộ phim dài 1 tiếng 30 phút, Tư Họa ngủ tới cuối phim.

Lúc nhân viên mở lại đèn trong rạp chiếu, Ngôn Tuyên vươn tay chắn cho cô. Lúc này Tư Họa đã bừng tỉnh, ánh mắt mơ màng nhìn vào màn hình tối đen, cô hoàn toàn không nhìn rõ những dòng chữ nhỏ màu trắng chạy bên trên: “Phim, kết thúc rồi?”

“Đúng vậy, kết thúc rồi.” Ngôn Tuyển bỏ tay xuống: “Tỉnh ngủ chưa? Tư tiểu thư nhất quyết đòi tới xem phim?”

Bị trêu chọc, Tư Họa thấy rất xấu hổ: “Thật ngại quá, tôi cũng không biết tại sao lại ngủ thiếp đi mất.”

Ngủ cả tiếng đồng hồ, bây giờ ý thức của cô đã thanh tỉnh hơn rất nhiều. Vừa nhấc cánh tay lên liền phát hiện trên người đang đắp một chiếc áo khoác của nam, hóa ra Ngôn Tuyển nói lạnh là ý chỉ trong rạp chiếu sẽ bật điều hòa trong thời gian dài.

Suất chiếu kết thúc, mọi người lục tục đứng dậy rời đi, hai người mới bắt đầu đứng lên khỏi chỗ ngồi, theo thứ tự đi ra bên ngoài.

“Chắc là do buổi chiều uống nhiều rượu nên đầu óc có hơi choáng.” Cô đi bên cạnh Ngôn Tuyển, cứ luôn muốn giải thích cái gì đó, kết quả thành ra nói thế nào thì nghe cũng giống như đang cố ý biện minh cho mình, hoặc là càng giải thích càng thấy ra lỗi.

Rõ ràng là một hành động rất bình thường, thế nhưng sau khi cô giải thích một câu xong lại biến thành thiếu tự nhiên.

Ngôn Tuyển lập tức bỏ qua chủ đề này: “Nếu như thích đến rạp chiếu phim, sau này chúng ta sẽ tới thường xuyên hơn.”

Tư Họa gật đầu, cũng không quá để ý đến chi tiết dùng từ: “Tôi cũng không biết tại sao, chỉ là thấy khá thích không khí ở rạp chiếu phim, có đôi lúc muốn xem nhưng lại không dám đi một mình, vẫn là cảm thấy có bạn đồng hành đi cùng mới được.”

“Lúc trước thấy em cố chấp như vậy, còn tưởng rằng em thích xem phim lắm cơ.” Ai biết được là chỉ thích không khí ở rạp chiếu phim thôi chứ, thảo nào vừa nãy gần như là ngủ suốt cả buổi chiếu.

“Tôi nhớ, trước khi mẹ tôi đi, lần sinh nhật cuối cùng mà bà còn ở bên tôi, lúc đó bà đưa tôi đến rạp chiếu phim xem phim, vì vậy có thể…” Mới có chấp niệm này.

Nếu như trong trạng thái hoàn toàn tỉnh táo, cô sẽ không đưa ra yêu cầu này.

Câu trên là do cảm xúc mà trót nói ra, chuyện quá khứ đau buồn cô không muốn nhắc đến nữa, Tư Họa liền đổi sang chủ đề khác: “Đã gần 8 rưỡi rồi, cũng đến giờ ăn rồi, anh muốn ăn gì? Hôm nay là chúc mừng sinh nhật tôi, để tôi mời!”

Rạp chiếu phim nằm trong trung tâm thương mại, sau khi bước ra cửa thì đâu đâu cũng là nhà hàng quán ăn với nhiều kiểu loại, khẩu vị khác nhau, khiến người ta chọn đến hoa cả mắt.

Tư Họa: “Tôi chọn bừa một quán nhé?”

Hai người nhìn nhau: “Đi thôi.”

*

Khách sạn Vân Đảo.

Sau khi từ quán karaoke trở về, Kha Giai Vân nằm trên giường ngủ một mạch từ khi trời còn sáng đến lúc trời tối mịt. Nếu như không có điện thoại không ngừng làm ồn ở bên tai thì chắc là cô có thể ngủ thẳng tới sáng ngày hôm sau!

“Alo? Ai vậy?”

Người đang ngủ say mà bị đánh thức thì kiểu gì cũng có vài phần gắt ngủ, không biết là ai đã châm ngòi hộp thuốc súng này.

Cho đến khi đối phương mở miệng nói rõ danh tính, Kha Giai Vân mới bừng tỉnh.

“Kha tiểu thư, tôi là Hạ Diên Tiêu.”

Một chuỗi số lạ, nhưng nghe giọng nói và ngữ điệu đích thực là Hạ Diên Tiêu, không sai. Vốn định dập máy nhưng đối phương lại vội vàng bổ sung thêm một câu.

Nghe rõ xong Kha Giai Vân nghiến răng, từ kẽ răng rít lên một tiếng: “Mẹ nó.”

Cô sửa sang lại trang phục, chải lại đầu tóc, đi đôi giày cao gót 9cm của mình vào, ra cửa ứng chiến!

Cô chưa từng gặp qua người cũ nào chó má như Hạ Diên Tiêu, đã một năm rồi mà vẫn tóm chặt không buông. Nếu như cách cả mười vạn tám nghìn dặm thì cũng thôi, trực tiếp tắt điện thoại là xong chuyện, thế nhưng ai ngờ được, tên khốn đó lại tìm tới khách sạn Vân Đảo ở Cảnh Thành này chứ!

Lần trước là dùng số này gọi cho vú Tưởng, mặc dù số cá nhân của Hạ Diên Tiêu đã bị cho vào danh sách đen, nhưng anh ta tùy tiện mượn một số máy lạ là có thể gọi được. Nguyên nhân tìm Kha Giai Vân là vì khách sạn này quản lý cực kỳ chặt chẽ, nếu không có số điện thoại liên lạc của Tư Họa hay thông tin gì khác thì không cách nào tra được số phòng của cô. Anh ta chỉ còn cách đi đường vòng, tìm Kha Giai Vân trước.

Vừa nghe thấy Hạ Diên Tiêu tìm đến tận cửa, Kha Giai Vân không kịp nghĩ gì đã xông ra ngoài, chuẩn bị chửi cho một trận rồi đuổi đi. Cô ra đến cửa rồi mới nhớ, Tư Họa đi đâu rồi? Sau khi từ quán karaoke về là cô ngủ luôn, vậy Tư Họa hiện giờ đang ở phòng bên cạnh nghỉ ngơi sao?

Kha Giai Vân tiện tay gõ cửa, bên trong không có tiếng đáp lại.

Trước kia chưa từng thấy Tư Họa uống rượu, chắc cũng giống như cô, đang ngủ mê mệt rồi. Tên khốn nạn kia tìm cô trước, chứng tỏ là anh ta vẫn chưa nghe ngóng được tin tức gì của Tư Họa, giờ cô chỉ việc đi ra đuổi người đi là được, tránh để cho tên Hạ Diên Tiêu kia lại đến làm phiền Tư Họa.

Quyết định kế sách xong, Kha Giai Vân đi xuống dưới gặp người.

Ở tầng 1 khách sạn có phòng chờ, vào giờ này thì cũng chẳng có ai, Kha Giai Vân đi vào, liếc mắt một cái đã nhìn thấy người đàn ông mặc vest màu đen. Bề ngoài thì trông cũng giống con người lịch sự, thế mà lại làm ra hành động khiến người ta chán ghét.

“Cô ấy đâu?” Ánh mắt Hạ Diên Tiêu lướt qua Kha Giai Vân, nhìn thấy phía sau cô không có ai, trong mắt liền toát lên vẻ mất mát.

“Không biết là Hạ tiên sinh đang nói đến ai?” Kha Giai Vân cười mà như không cười.

“Biết mà còn hỏi.” Anh ta không nhanh không chậm phun ra bốn từ.

Kha Giai Vân hừ một tiếng: “Tôi đây thật không hiểu nổi, Kha Giai Vân tôi quen biết bao nhiêu chị em, chưa từng thấy người cũ của ai cứ bám riết lấy bạn bè của đối phương không buông thế này.”

“Kha tiểu thư ăn nói cẩn thận, tôi không hề bám riết lấy cô.” Gọi là bám riết thì không đúng, cùng lắm chỉ là thỉnh thoảng gọi một cuộc điện thoại, nhưng cũng chẳng quá nửa phút.

“Tôi hoàn toàn có thể kiện anh tội quấy rối.” Kha Giai Vân suýt chút nữa là trợn mắt.

Đối với thái độ của Kha Giai Vân, Hạ Diên Tiêu cũng chẳng buồn quan tâm, cũng không muốn dùng dằng với cô về những vấn đề đã cũ rích ấy, vậy nên anh ta đi thẳng vào chuyện chính: “Vẫn là mong Kha tiểu thư đừng thay đổi chủ đề câu chuyện. Tôi biết cô ấy đang ở trong khách sạn này, tôi muốn gặp cô ấy.”

“Yo, Hạ tổng đây là nhìn thấy Họa Họa nhà chúng tôi có sự nghiệp thành công nên lại bắt đầu thương nhớ không quên rồi sao?” Cả nửa năm nay chẳng thấy ho he một tiếng, giờ cuộc thi thiết kế vừa lên hotsearch đã lại vội vàng chạy tới.

“Kha tiểu thư, tôi rất xin lỗi cô về chuyện gọi điện thoại. Có điều, sở dĩ phải gọi cho Kha tiểu thư cô trước là vì không muốn làm to chuyện, ảnh hưởng đến Họa Họa. Tôi đã tới đây thì rất chắc chắn là cô ấy ở đây, có thể làm phiền Kha tiểu thư gọi giúp Tư Họa ra gặp mặt chút được không?” Dựa theo tính cách của anh ta, hôm nay có thể nhẫn nại nói với Kha Giai Vân nhiều như vậy là vì nể mặt cô là bạn của Tư Họa.

Nhìn dáng vẻ tự tin của anh ta là lại thấy bực mình, Kha Giai Vân liền nhanh trí, phẩy tay cười nói: “Thật ngại quá, Tư Họa không ở đây.”

“Kha tiểu thư nói giỡn rồi.” Hạ Diên Tiêu lại chẳng thèm để câu nói đó vào trong lòng.

“Ai nói giỡn với anh hả, Họa Họa thật sự không ở đây.” Lần này Kha Giai Vân không vội vàng bỏ đi nữa, dứt khoát ngồi xuống đối diện Hạ Diên Tiêu, điệu bộ lười nhác: “Cô ấy đi hẹn hò với bạn trai rồi.”

Ánh mắt Hạ Diên Tiêu toát lên vẻ lạnh lẽo, trong nháy mắt dường như đông cứng lại: “Cô nói cái gì?”

“Ngày mai là sinh nhật của Họa Họa, chắc là anh vẫn chưa quên chứ? Họa Họa đi hẹn hò với bạn trai rồi, tối nay cũng chưa chắc là sẽ quay về đâu.” Kha Giai Vân cười cười, chém thêm một nhát vào trái tim Hạ Diên Tiêu, một nhát ứa máu.

Thời khắc này, hai nhân vật chính trong chủ đề câu chuyện ấy vừa mới đến địa điểm “Hẹn hò” mới.

Ăn tối xong, Ngôn Tuyển lái xe khoảng nửa tiếng đồng hồ đưa Tư Họa đến một nơi khác. Trước khi đến nơi, anh còn cố ý ra vẻ thần bí.

“Ngôn tiên sinh, anh thật sự dám khẳng định là tôi sẽ thích sao?” Tư Họa ngồi ở ghế phó lái, ngón tay nhàn rỗi vẽ thành vòng tròn, ánh mắt chăm chú nhìn vào con đường lạ hoắc phía trước.

“Nếu như không xảy chuyện ngoài ý muốn gì, em chắc chắn sẽ thấy thích.”

“Ha, lời là anh nói cả đấy.” Nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì cô sẽ thích, vậy nếu cô không thích thì có nghĩa là chuyện ngoài ý muốn rồi?

Bất kể nói thế nào thì lòng tín nhiệm của cô với Ngôn Tuyển vẫn rất cao, ít nhất là cho đến thời điểm hiện tại, những lời Ngôn Tuyển nói với cô, tất cả đều trở thành hiện thực, không có ngoại lệ.

Xe dừng lại trước một tòa kiến trúc mang phong cách châu u, bên cạnh có rất nhiều chỗ trống tiện cho việc đỗ xe. Ánh đèn chiếu trên con đường nhỏ bé yếu ớt như những ánh sao, chỉ có duy nhất khu vực ở trước cổng lớn là sáng rực, trên đường không ít người đi bộ, nhưng mà chỗ này đóng cửa rồi.

Cô rất tò mò, không biết bên trong là gì?

Cô nhìn thấy Ngôn Tuyển gọi một cuộc điện thoại, chưa đầy hai phút sau cánh cửa lớn đã từ từ mở ra, một người trung niên chạy ra dẫn đường cho bọn họ.

Sau khi chỉ dẫn cho hai người vào đại sảnh xong, người đàn ông trung niên tự giác biến mất, để lại Tư Họa với vẻ mặt đầy kinh ngạc và Ngôn Tuyển ngập tràn sự tự tin: “Đã nói là em sẽ thích mà.”

“Đây…” Tư Họa đứng tại chỗ, chầm chậm xoay một vòng, nhìn thấy khắp nơi bày rất nhiều nhạc cụ quý giá và nổi tiếng, được phân riêng thành từng loại để bảo quản.

Có một vài nhạc cụ quý giá cô chưa từng nhìn thấy nên không hiểu rõ lắm về lịch sử của chúng, nhưng cũng có những nhạc cụ nổi tiếng cô có thể kể tên được.

Nói tóm lại là, điểm chung của chúng chính là… Đắt!

“Đây là nơi sưu tầm nhạc cụ do một người bạn của tôi mở ra.” Ngôn Tuyển giải thích với cô.

Tư Họa hít sâu một hơi, thầm nghĩ người bạn này thật là nhiều tiền quá đi!

“Đi theo tôi.” Trong khi cô vẫn kịp hoàn hồn thì Ngôn Tuyển đã rất tự nhiên mà nắm lấy tay cô, kéo cô đi lên lầu.

Khắp nơi trên tầng 2 cũng trưng bày các loại nhạc cụ khác nhau, chỉ có khu vực trống ở trung tâm là có bày thêm một cái hộp. Dưới ánh mắt tràn đầy sự tò mò của Tư Họa, Ngôn Tuyển bước lên mở hộp, để lộ ra sản phẩm được giấu bên trong: “Đây mới là quà sinh nhật đã chuẩn bị cho em.”

Xuất hiện trước mắt cô là một cây đàn tỳ bà tinh xảo, người am hiểu chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra đây là một vật phi phàm.

Là quà sinh nhật tặng cho cô?

Âm thanh vừa truyền tới trong tai, Tư Họa vội vàng xua tay: “Nó rất quý giá, tôi không thể nhận được.”

“Món đồ dù có tốt hơn nữa thì cũng nên được trao vào tay người hiểu nó, dù tôi có tự mình giữ lại thì có thể làm được gì với nó chứ? Nếu như chỉ để trưng bày, thì chẳng phải là đã làm xấu mặt cây tỳ bà quý hiếm này sao?

Nghe thì thấy cũng đúng, nhưng Tư Họa vẫn giữ vững lí trí của mình, liên tục lùi về phía sau: “Anh giỏi nhất là nói đạo lý, tôi sẽ không nghe anh lừa tôi đâu.”

“Cái này thật sự là oan uổng cho tôi mà, đã lúc nào tôi lừa em chưa?” Ngôn Tuyển ôm lấy cây đàn tì bà, tận tay giao nó vào trong tay cô: “Nếu như em cảm thấy món quà này quá đắt, hay là tôi với em trao đổi hai yêu cầu nho nhỏ đi?”

Khi đã thích thứ gì đó thì sẽ vô thức bị nó mê hoặc, Tư Họa nhìn cây đàn tỳ bà, nếu nói không động lòng thì là nói dối.

Cây đàn tỳ bà này với cây đàn mà cô cất giữ ở quê nhà đều có giá trị giống như nhau, quan trọng nhất là… nó rất quý hiếm! Ca khúc mà dùng nó để đàn lên âm thanh nhất định sẽ rất tuyệt.

Cô không nhịn được mà lại gần, nghe thấy Ngôn Tuyển nhắc đến hai yêu cầu nhỏ, do dự không được nửa phút đã gật đầu đồng ý: “Ở đây sao?”

“Theo tôi lên tầng trên.” Khóe mắt anh cong lên, có thể nhìn thấy rõ biểu cảm vui vẻ trên mặt.

Tư Họa ngẩng đầu nhìn trần nhà cao mấy mét, vẫn còn lên tầng trên?

Lần này không phải là chỉ lên một tầng, mà là lên tầng cao nhất. Lên rồi mới phát hiện ra, đây là một khu vườn trên sân thượng, khắp nơi đều bày rất nhiều hoa tươi xinh đẹp, ánh đèn chiếu rọi dưới chân, cho dù là trong đêm thì đôi mắt cô cũng có thể nhìn thấy thế giới sáng rực này.

Một chiếc ghế được đặt ở nơi có ánh sáng tốt nhất, Ngôn Tuyển lôi máy ảnh đã được chuẩn bị từ trước ra. Tư Họa nghe theo sắp xếp, ngồi lên trên ghế: “Tôi ngồi ở đây, ok?”

“OK.” Ngôn Tuyển gật đầu.

Cô thử gảy đàn, ánh mắt quét qua ống kính phía trước, bỗng nhiên có chút căng thẳng. Vừa nãy Ngôn Tuyển nói, hy vọng cô có thể dùng cây đàn tỳ bà này đàn một ca khúc tặng cho anh, và anh sẽ giúp cô chụp một bộ ảnh.

Tư Họa cố hết sức để bản thân chuyên tâm gảy đàn, thế nhưng chốc chốc lại mắc lỗi: “Không được, tôi… có hơi không thả lỏng được.”

“Không sao, hay là để lần sau đi.” Trước mặt cô, Ngôn Tuyển đã quen nói những lời tốt đẹp.

Đối phương lại một lần nữa nhượng bộ, lần nào cũng đều để cho cô chiếm ưu thế làm cô cũng thấy ngại luôn rồi. Tư Họa để đàn xuống, hỏi: “Này, có rượu không?”

“Cái gì?” Ngôn Tuyển nghi ngờ mình nghe nhầm.

Nửa giờ đồng hồ sau đó, Tư Họa cầm ly rượu nhỏ, uống từng ngụm từng ngụm một.

Ngôn Tuyển cũng rất nhẫn nại, không giục câu nào hết.

Cô cảm thấy mình không uống say, đầu óc vẫn tỉnh táo như cũ, chỉ là có chút không biết nên hình dung bầu không khí tối nay như thế nào.

Tính cách của cô là như vậy, chậm chạp từ từ. Bất tri bất giác đã 11 giờ 40 phút rồi, Tư Họa hít sâu một hơi, để ly rượu xuống: “Được rồi, tôi có thể rồi!”

Không đợi Ngôn Tuyển mở lời, cô đã quay về chỗ ngồi của mình, ôm đàn tỳ bà lên, lại còn vẫy tay với Ngôn Tuyển, ý bảo anh nhiếp ảnh mau chóng vào vị trí: “Nhanh lên, tôi chuẩn bị xong rồi.”

Vặn trục gảy dây hai ba tiếng

Chưa có khúc điệu mà nghe đã hữu tình*

(*Hai câu thơ trong bài Tỳ bà hành của Bạch Cư Dị)

Sau khi uống rượu quả nhiên là khác hẳn, cô đàn hết ca khúc một cách trôi chảy, không giống như trước, cứ dừng lại liên tục. Thanh âm phát ra từ cây đàn trong trẻo, êm tai giống như tiếng ngọc rơi trên đĩa, vô cùng lôi cuốn.

Dáng vẻ cô khi ôm đàn tỳ bà không giống với ngày thường, vạt váy rộng được trải trên đất, xếp thành hình vòng cung, mái tóc dài được tung ra để xõa trên vai, cơn gió đêm thổi qua làm mái tóc khẽ bay lên, lướt qua gương mặt rồi rơi trên người cô. Cô đêm nay, xinh đẹp lại đa tình.

Người yêu thích chụp ảnh vốn dĩ muốn nắm bắt và chụp thật nhiều góc độ đẹp trong máy ảnh. Thế nhưng ca khúc vừa kết thúc, Tư Họa đã đặt đàn xuống, lao qua đòi xem ảnh chụp mới phát hiện ra, ngoài hai tấm chụp lúc mới bắt đầu ra thì không có thêm bất kì tấm nào khác.

“Không phải là anh muốn chụp ảnh cho tôi sao?” Lật tới lật lui cũng chỉ có mỗi hai tấm chụp lúc đầu, Tư Họa hoài nghi mình bị lừa mất rồi.

Ngôn Tuyển chột dạ, liếc mắt nhìn qua: “… Xin lỗi.” Lúc nãy nghe nhập tâm quá, tầm mắt hoàn toàn bị cô thu hút, căn bản là không để ý đến việc chụp ảnh, đúng ra anh nên nhấn quay video mới phải.

“Sao anh lại như thế hả, tôi đã đàn xong rồi!” Biểu cảm của cô hình như là có chút tức giận, uống rượu không những can đảm hơn mà còn có thể khiến cô để lộ ra một khía cạnh khác với lúc bình thường vẫn luôn giữ phép tắc lễ nghi.

“Lần sau giúp em chụp lại được không?” Anh dùng giọng điệu dỗ dành để xin lỗi, thanh âm dịu dàng đến mức có thể chảy nước luôn rồi.

“Không được, bây giờ anh phải chụp luôn cho tôi!” Rõ ràng là chuyện đã hứa rồi, sao có thể nuốt lời được chứ.

Dáng vẻ cô nhíu mày, túm lấy anh đòi chụp ảnh vừa chân thực lại đáng yêu, khiến cho trái tim người đối diện muốn nhũn luôn rồi, không ai có thể từ chối được yêu cầu lúc này của cô.

Ngôn Tuyển nhìn thời gian, còn mười lăm phút nữa là 0 giờ. Trong mười mấy phút ngắn ngủi sắp tới đây, Ngôn Tuyển vẫn chiều theo yêu cầu của cô, giúp cô chụp ảnh, một khi đã bước vào trạng thái thì phối hợp ăn ý với nhau vô cùng.

“Tư thế này của tôi thế nào hả?” Tư Họa càng đàn càng thả lỏng mình hơn, cố hết sức thể hiện bản thân, muốn chụp ra những bức ảnh thật đẹp.

“Tư thế OK, nhưng ánh đèn có chút không đúng, em lùi lại phía sau một chút, dịch sang trái một chút.” Ngôn Tuyển giơ máy ảnh lên, không ngừng chỉ đạo động tác.

Theo sự chỉ dẫn của anh, Tư Họa di chuyển bước chân và tư thế, không chú ý đá phải chậu hoa ở phía sau.

“Cẩn thận!”

Hành động còn nhanh hơn lời nói, Ngôn Tuyển vươn tay kéo Tư Họa lại.

Lúc sắp đứng vững lại, chân sau của Tư Họa không giữ được làm cho hai người ngã nhào trên đất.

“Aa….” Tư Họa ôm lấy cánh tay đau nhói, gương mặt nhỏ nhăn lại: “Sss….”

“Tôi xem nào.” Ngôn Tuyển giữ cánh tay cô, kiểm tra một lượt, không bị xước cũng không bị chảy máu, nhưng mà cô lại hét lên vì đau.

Theo như tình trạng khi uống rượu lúc trước, Ngôn Tuyển cảm giác lời nói đó có chút không chân thực: “Đau thật?”

“Ừ, đau.” Cô gật đầu cực kỳ chắc chắn.

Quan sát nét mặt của cô, Ngôn Tuyển phối hợp với cô bé thích giả vờ sau khi say rượu, thuận theo lời cô mà hỏi: “Vậy bây giờ phải làm sao?”

“Anh thổi giúp tôi đi.” Lúc nhỏ khi bị ngã, bố mẹ đều làm như vậy để dỗ dành cô.

Hết cách, Ngôn Tuyển chỉ có thể làm theo, thổi nhẹ cánh tay hoàn toàn không tìm thấy miệng vết thương của cô, giống như dỗ trẻ con: “Thế này đã được chưa?”

“Ừ.” Cô gật mạnh đầu, hiển nhiên thấy được cô rất thích động tác này, khóe miệng cũng cong lên rồi.

Cô vừa mới cười xong lại đột nhiên thay đổi sắc mặt, bàn tay ôm lấy cổ: “Ngứa.”

Thời tiết tháng mấy rồi mà vẫn còn muỗi, mặc dù đã thực hiện trước các biện pháp phòng tránh nhưng có thể vẫn còn thiếu sót. Vén mái tóc dài ra, trên cổ quả nhiên có một nốt đỏ.

“Thổi thổi.” Cô đã không phân biệt được sự khác nhau giữa “Đau” và “Ngứa” nữa rồi, khăng khăng đòi hỏi vỗ về.

Vẻ mặt tươi cười của Ngôn Tuyển hơi đông cứng lại, biểu cảm rất không tự nhiên. Người đối diện lại không ngừng thúc giục, anh đành hít sâu một hơi rồi chầm chậm tiến lại gần.

Một làn gió nhẹ thổi đến phần cổ, Tư Họa ngược lại càng cảm thấy ngứa hơn. Cái ngứa không giống với khi bị muỗi cắn, cô bật cười thành tiếng hi hi.

Động tác thân mật nhanh chóng làm cho nhiệt độ bầu không khí tăng lên, Tư Họa lại một lần nữa ngửi thấy mùi hương đặc biệt trên người anh từ khoảng cách gần: “Thơm quá.”

Ngôn Tuyển khẽ ngẩng đầu, từ cổ của cô di chuyển lên thành mặt đối mặt, ánh mắt dừng lại trên đôi môi đỏ mọng đầy quyến rũ. Cổ họng khô nóng, anh thăm dò dụ dỗ: “Có muốn thử không?”

Cô nhìn thẳng vào đôi mắt màu nâu đầy dịu dàng, tựa như bị mê hoặc, gật đầu với anh.

“Tôi đã hỏi qua ý kiến của em, là em tự mình đồng ý đó.” Ngôn Tuyển mỉm cười, nhìn vào đôi mắt long lanh của cô.

Giây tiếp theo, bên tai truyền đến một tiếng “Ding”.

Lời nhắc 0 giờ vang lên, anh nâng cằm cô lên, một giọng nói từ tính mang theo chút khàn khàn: “Sinh nhật vui vẻ.”

“Cảm…”

Lời cảm ơn trong vô thức còn chưa nói xong, âm thanh còn lại đã hoàn toàn bị anh nuốt lấy.

Đồng hồ vừa điểm 12 giờ, liên tục có người gửi tin nhắn chúc mừng sinh nhật tới. Màn hình điện thoại để trên bàn đá không ngừng phát sáng, thế nhưng thật lâu sau đó vẫn không có người trả lời. *Tác giả có lời muốn nói:

Ai hiểu thì đều hiểu cả ha.

Truyện convert hay : Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện