Gói Thuốc Nhỏ

Chương 52


trước sau

Advertisement
Sáng ngày hôm sau, Ngôn Luật Kỷ cố ý dậy thật sớm, lái xe đi thật xa để mua bánh bao gạch cua mà ông nội Lâm muốn ăn. Ông nội Lâm ôm chén trà, nhìn bánh bao gạch cua trước mặt, ánh mắt nhìn Ngôn Luật Kỷ hoài ái vài phần.

"Ừm." Ông nội Lâm dùng đũa kẹp một cái bánh bao nhỏ, cắn một ngụm, "Đây là bánh bao hấp gạch cua?"

"Vâng." Ngôn Luật kỷ gật đầu đáp.

"Hương vị cũng bình thường mà, vậy mà quảng cáo như món ăn trân quý mỹ vị." Ông nội Lâm lải nhải.

"Đấy là sức mạnh của marketing, lúc nào cũng có chút phóng đại." Ngôn Luật Kỷ vẫn phải nói đỡ cho món ăn chính danh, vì vậy bổ sung thêm nói, "Nhưng mà hương vị khẳng định ngon hơn các loại bánh bao bình thường."

"Có cháo không?" Ông nội Lâm ăn hai cái bánh bao xong đột nhiên hỏi.

".....Không ạ." Bởi vì hôm qua hắn mua cháo dinh dưỡng cho ông nội Lâm nhưng ông không ăn, cho nên hôm nay Ngôn Luật Kỷ chỉ mua sữa đậu nành.

"Ai nha, ở quê mỗi buổi sáng ông đều phải uống một chén cháo." Ông nội Lâm nói, "Cháo rau xanh thịt nạc, dùng lửa nhỏ chậm rãi hầm cho nhừ, ăn ngon lại dưỡng dạ dày, ông thấy dạ dày con không tốt, con có thể thử xem sao."

"Vâng ạ." Ngôn Luật Kỷ đã biết, sáng ngày mai phải dậy sớm nấu cháo rau xanh thịt nạc cho ông lão.

Ăn sáng xong, Ngôn Luật Kỷ như thường lệ đưa ông nội Lâm đến bệnh viện Long Hoa, dọc đường hai người nói chuyện câu được câu không.

"Ông nội, ông hội chuẩn cho người bệnh thế nào?" Ngôn Luật Kỷ tìm đề tài nói chuyện.

"Ngày hôm qua vừa mới điều chỉnh phương thuốc, vẫn chưa thấy được hiệu quả, phải quan sát thêm hai ngày." Ông nội Lâm nói.

Ngôn Luật Kỷ khen ngợi, "Bệnh viện Long Hoa ở Thương Hải rất nổi danh, có thể mời ông nội đến hội chuẩn, nhất định là y thuật của ông nội rất tốt."

"Đó là đương nhiên, tổ tiên của ta ngày trước làm ngự y, nếu không phải do chiến loạn thì bọn ta cũng sẽ không về quê." Ông nội Lâm nhắc đến truyền thống trung y của gia đình thì mặt vô cùng tự hào.

"Vậy, Lâm Dược học y thuật từ khi nào ạ?" Ngôn Luật Kỷ hỏi.

"Từ khi biết bò." Ông nội Lâm nhớ lại nói, "Lúc đó, ba mẹ Gói Thuốc suốt ngày bận rộn, ông liền cõng Gói Thuốc lên núi hái thuốc cả ngày, lúc đi chữa bệnh cho người ta cũng mang con bé theo, chờ đến khi con bé biết nói, thảo được nó có thể nhận biết hơn non nửa."

"Cho nên, Lâm Dược được ông nội nuôi lớn?" Ngôn Luật Kỷ cười nói.

"Đúng vậy, củ cải trắng ta dưỡng lâu như vậy, liền bị con heo lạ hoắc nào đấy ủn đi mất." Ông nội Lâm thở dài.

"....Khụ." Đề tài này cũng chuyển quá nhanh rồi! Ngôn Luật Kỷ cũng không biết nên đáp tiếp như thế nào, "Ông nội, chúng ta đến rồi."

Ông nội Lâm nhìn bên ngoài cửa sổ, quả nhiên đã đến ngã tư gần bệnh viện Long Hoa, tức khắc buồn bực nói, "Tại sao mỗi lần cứ nói đến điểm mấu chốt liền đến nơi?"

Ngôn Luật Kỷ nuốt ngụm nước miếng, nhìn đèn đỏ chuyển sang xanh, liền khởi động xe đi đến cổng bệnh viện Long Hoa.

"Tiểu Ngôn à." Ông nội Lâm chưa nói xong, nhất quyết phải nói xong mới chịu xuống xe.

"Vâng?" Ngôn Luật Kỷ dừng xe, quay đầu nghiêm túc nghe ông nội Lâm dạy dỗ.

"Có một câu danh ngôn không biết con có nghe qua chưa?"

"Câu nào ạ?" Ngôn Luật Kỷ trong đầu dạo quanh một vòng, vẫn không biết câu mà ông nội Lâm muốn nói là câu nào.

"Bất luận tình yêu nào không lấy mục đích cuối cùng là hôn nhân thì đều là lưu manh." Ông nội Lâm híp mắt hỏi, "Con là lưu manh sao?"

"(⊙v⊙) không ạ." Ngôn Luật Kỷ điên cuồng lắc đầu.

"Ông thấy con cũng không giống vậy." Ông nội Lâm cười haha mở cửa xuống xe, "Được rồi, ông vào đây, con cũng đi làm đi."

Ngôn Luật Kỷ nhìn bóng lưng thản nhiên, tự đắc của ông nội Lâm, yên lặng chùi mồ hôi lạnh túa ra giữa mùa đông khắc nghiệt.

- ----

Tiêu Đông đem kế hoạch tuyển dụng đến bộ R&D tìm Ngôn Luật Kỷ thương lượng, Ngôn Luật Kỷ đọc lướt qua, cơ bản không có vấn đề gì sai xót, chỉ cần chỉnh sửa lại một ít lỗi nhỏ, hắn ký tên sau đó trả lại cho Tiêu Đông.

Tiêu Đông thu lại văn kiện, nhiều chuyện nhìn Ngôn Luật Kỷ, "Nghe nói...... Ông nội Lâm Dược ở nhà cậu?"

"Sao cái vẹo gì cậu cũng biết vậy?" Ngôn Luật Kỷ trợn mắt nhìn bạn thân mình.

"Cậu quên mất vì sao Gói Thuốc lại đến công ty của chúng ta làm à?" Tiêu Đông đắc ý nói.

Quên mất em họ của tên này là bạn thân của Lâm Dược.

"Thế nào rồi? Ông nội Lâm có thái độ gì với cậu?" Tiêu Đông hớn hở hỏi.

"Sáng nay ông ấy vừa hỏi tớ, có biết câu danh ngôn này hay không." Ngôn Luật Kỷ thở dài.

Tiêu Đông nhanh trí vọt miệng nói, "Bất luận tình yêu nào không lấy mục đích cuối cùng là hôn nhân thì đều là lưu manh?"

"Sao cậu lại biết?" Ngôn Luật Kỷ ngạc nhiên hỏi.

"Cậu hỏi thật là vô nghĩa, câu danh ngôn nổi tiếng về tình yêu như vậy mà câu chưa từng nghe qua?" Tiêu Đông ghét bỏ hắn nói.

"Có không?" Ngôn Luật Kỷ không tin hỏi.

"Dù sao thì mọi người đều nói như vậy." Tiêu Đông nhún vai, "Cụ thể xuất phát từ đâu thì tớ không biết."

Lúc này đổi lại là Ngôn Luật Kỷ ghét bỏ hắn.

"Cậu quản nó xuất phát từ nơi nào làm gì, đây là ông lão muốn bức hôn á, cậu định làm sao?" Tiêu Đông nhịn không được hỏi.

Cả người Ngôn Luật Kỷ cứng đờ.

"Chậc, xem cậu kìa, nhìn cậu có vẻ không được vui cho lắm. Cũng phải, hai người cũng chỉ mới quen nhau hơn nửa năm, tính chuyện kết hôn cũng quá nhanh rồi." Tiêu Đông thấu hiểu gật đầu.

"Không phải....." Ngôn Luật Kỷ ấp a ấp úng nói, "Cậu nghĩ đến cửa cầu hôn, nên mang theo cái gì thì có thành ý?"

"Ôi đệt, tớ nhanh như vậy mà sắp phải làm phù rể rồi sao?" Tiêu Đông kinh ngạc nói.

"Tớ mời cậu làm phù rể khi nào?" Ngôn Luật Kỷ trợn mắt nói.

Tan làm, Ngôn Luật Kỷ đi đón ông nội Lâm, còn Lâm Dược tiếp tục đi diêu thị mua đồ ăn về làm bữa tối.

Trên xe, Ngôn Luật Kỷ nhìn ông nội Lâm đang nhắm mắt dưỡng thần phía sau, do dự một chút rồi nói, "Ông nội."

"Ừ?" Ông nội Lâm ừ nhẹ một tiếng, mắt vẫn nhắm như cũ.

"Đề nghị buổi sáng ông nói con đã nghĩ qua, ông cảm thấy khi nào con đến nhà ông là tương đối thích hợp?" Ngôn Luật Kỷ rụt rè hỏi.

Ông nội Lâm mở mắt ra, sau đó híp mắt hỏi, "Đề nghị gì?"

"......" Ngôn Luật Kỷ chết lặng, nhưng trước giọng nói nguy hiểm của ông nội Lâm, Ngôn Luật Kỷ vẫn tìm lợi tránh hại lắc đầu nói, "Là..... Là tới nhà chào hỏi ạ."

"Ừ." Lúc này ông nội Lâm mới hài lòng gật đầu, "Ông vẫn còn muốn ở chỗ này ngốc mấy ngày, thằng nhóc cậu chăm sóc ông thoải mái thì ông sẽ chỉ điểm cho vài câu."

"Vâng..."

Lúc hai người vào cửa, một cười thì cười vô cùng thoải mái, người còn lại thì ủ rũ như bông cúc héo, mày Lâm Dược lập tức nhíu lại, cô bưng chén trà đặt thật mạnh xuống bàn trước mặt ông nội Lâm.

"Nhẹ chút, vỡ bây giờ."

"Có phải ông lại khi dễ bạn trai con hay không?" Lâm Dược đứng trước mặt ông nội Lâm nhỏ giọng hỏi.

"Cái con nhóc chết tiệt này." Ông nội Lâm giận đến mức râu đều dựng ngược, "Con mắt nào của con thấy ông khi dễ nó?"

"Hừ, ông đừng cho là con không biết, lúc về nhà tâm trạng ông tốt như vậy, khẳng định là vừa khi dễ người, hết như lúc ông khi dễ con lúc nhỏ!" Lâm Dược vô cùng hiểu ông nội nhà mình, không có chuyện gì làm thì bắt đầu đùa dai trêu đùa người khác, y như đứa con nít, cha mẹ của cô thường xuyên bị ông nội Lâm làm cho dở khóc dở cười.

"Con nhóc chết tiệt này, ông là vì ai hả?" Ông nội Lâm trừng mắt nhìn cô.

"Ông không được khi dễ anh ấy nữa." Lâm Dược không chịu yếu thế trừng lại ông nội Lâm.

"Lăn, lăn, lăn." Ông nội Lâm bực bội vỗ vỗ cái bàn.

Ngôn Luật Kỷ thay quần áo xong đi ra, liền nhìn thấy ông nội Lâm dỗi liên túc vỗ bàn, Lâm Dược thì thản nhiên quay về phòng bếp. Ngôn Luật Kỷ khó hiểu nhìn trái nhìn phải, cuối cùng đi theo Lâm Dược hỏi, "Em vừa nói cái gì sao ông nội giận vậy?"

"Không có gì, tính tình của ông vốn cổ quái mà." Lâm Dược không quan tâm nói, "Một chút nữa sẽ hết dỗi thôi."

Quả nhiên, không đến mười phút, ông nội Lâm đã thay bộ quần áo thoải mái, ôm chén trà đi đến cửa phòng bếp lười biếng nói, "Tiểu Ngôn, đồ ăn ngày hôm qua có chút mặn, hôm nay bỏ ít muối thôi."

"A, vâng." Ngôn Luật Kỷ vội đáp lời.

"Còn có cơm, răng ông không được tốt, muốn ăn cơm mềm một chút."

"Vâng...." Ngôn Luật Kỷ nhìn nồi cơm điện đã nhảy đến trạng thái giữ ấm, do dự nhưng vẫn gật đầu đáp ứng.

Lúc này ông nội Lâm mới vừa lòng lắc lư rời đi, đi đến phòng khách tiếp tục xem Bản Tin Thời Sự, thuận tiện cảm thán thêm một chút, sao nước ngoài lại xảy ra chuyện như vậy chứ.

Lúc này Lâm Dược đã dọn dẹp bàn ăn xong, đang cầm giẻ lau quay về phòng bếp, thấy Ngôn Luật Kỷ đang múc cơm trong nồi ra cái tô lớn, ngạc nhiên hỏi, "Anh làm gì vậy?"

"À, anh định múc cơm cũ ra, nấu cơm mới." Ngôn Luật Kỷ cười nói.

"Cơm chưa chín sao?" Lâm Dược duỗi tay nhón vài hạt cơm bỏ vào miệng nhai nhai, "Đâu có?"

"Không phải...... Ông nội nói răng không tốt, cơm này có chút cứng, ông ăn không được." Ngôn Luật Kỷ giải thích.

"Ông nội em nói với anh?" Lâm Dược đen mặt hỏi lại.

"Không..... Là anh cảm thấy...."

"Thôi." Lâm Dược lấy cái tô lớn trong tay Ngôn Luật Kỷ đổ vào nồi, "Anh đừng có bao che cho ông. Răng của ông chỗ nào không tốt, anh quên hôm qua ông gặm sườn hớn hở như thế nào à?"

Ngôn Luật Kỷ sửng sốt, đúng vậy nhỉ, răng không tốt sao có thể gặm xương sườn?

"Ông cố ý chơi anh đấy, đừng để ý đến ông." Lâm Dược bực bội nói.

"Không thể không để ý được." Ngôn Luật Kỷ đón ánh mắt ngạc nhiên của Lâm Dược, "Bây giờ ông lăn lộn anh, sau này chờ đến khi anh đến nhà cầu hôn ông sẽ không lăn lộn anh nữa."

"Anh...... Anh nghĩ xa như vậy làm gì?" lâm Dược thẹn thùng cúi đầu.

Ngôn Luật Kỷ mỉm cười sau đó dí sát vào mặt Lâm Dược.

"Đừng, anh đừng manh động, ông nội thấy lại mắng đấy, chờ lúc anh đưa em về lại cho anh hôn." Lâm Dược ngượng ngùng nói.

Ngôn Luật Kỷ bật cười thành tiếng, hắn vươn tay lấy hạt cơm dính bên môi Lâm Dược, sau đó quơ quơ nó trước mặt cô.

Lâm Dược xấu hổ như muốn chui xuống đất.

Lúc ăn cơm Lâm Dược nói chuyện phiếm với ông nội Lâm, "Ông nội, ngày mai là cuối tuần, ông có đến bệnh viện không?"

"Bệnh nhân cũng không có nghỉ cuối tuần!" Ông nội Lâm còn giận dỗi nói.

"Không phải, con muốn nói, ông khó lắm mới đến đây một chuyến, ngày mai bọn con định bồi ông đi dạo một hôm." Lâm Dược đề nghị.

"Đi dạo?" Ông nội Lâm ngạo kiều nói, "Vậy được thôi, ông miễn cưỡng đi với bọn con nửa ngày vậy."

Ăn cơm tối xong, Ngôn Luật Kỷ dưới ánh mắt chằm chằm không rời của ông nội Lâm lái xe đưa Lâm Dược về nhà, cảm giác sau lưng lạnh căm căm, rõ ràng ngày hôm qua hắn quay về rất sớm mà?

Ngày hôm qua đưa Gói Thuốc trở về chưa đến hai mươi phút, hôm trước thế nhưng được hơn một giờ, quả nhiên là làm chuyện xấu mà, ông nội Lâm càng nghĩ càng bất mãn.

Tác giả có lời muốn nói: Vì sao đến kết cục là tôi lại bế tắc thế này.....

C.K Lưu Hi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện