Gói Thuốc Nhỏ

Chương 13


trước sau

Advertisement



Cốc cốc.

“Sao cậu lại đến đây?” Ngôn Luật Kỷ nhìn lướt qua thấy Tiêu Đông đang đứng ở cửa trưng ra gương mặt hóng chuyện.

“Tới xác nhận tính thật giả của tin đồn.” Tiêu Đông thẳng thắn nói.

“Tin đồn gì?” Đôi tay Ngôn Luật Kỷ lướt trên bàn phía laptop.

”Diễn đàn của công ty đang nổi lên tin đồn của cậu, bọn họ nói Ngôn tổng lúc nào cũng trưng ra bộ mặt người sống chớ đến gần đã bị bác sĩ Đông y mới tới bắt được.” Tiêu Đông lại gần hỏi, “Nói đi, có đúng hay không?”
“Cô ta không phải là bạn gái của em họ cậu sao? Nghe được mấy tin đồn nhảm này đáng lẽ lòng cậu phải tràn đầy phẫn nộ mới đúng.” Ngôn Luật Kỷ liếc mắt nhìn hắn.

“Thằng nhóc đó cứ ba tháng là đổi bạn gái một lần, cậu thì khác, ngàn năm mới khiến cậu động tâm, nếu cậu thích bác sĩ Lâm, tớ sẽ kiên quyết đứng về phía cậu!” Tiêu Đông vỗ ngực bày ra bộ dáng anh em tốt của nhau nhìn Ngôn Luật Kỷ.

Ngôn Luật Kỷ trợn mắt liếc hắn, “Lúc giữa trưa bác sĩ Lâm bị xe đạp điện tông phải, chân bị trẹo vừa lúc tớ gặp được nên đưa cô nàng về công ty hộ thôi.”
“Cậu còn ở đây hóng chuyện cơ đấy, không bằng gọi cho em họ cậu đến đón bạn gái cậu ta tan làm về kìa.”
“Chẹp, tiếc quá......” Tiêu Đông thất vọng lắc đầu.

- -
Lâm Dược dùng rượu thuốc tự chế xoa bóp mắt cá chân, một buổi trưa nữa lại trôi qua, tuy mắt cá chân nhìn có chút sưng đỏ nhưng đã không còn đau nữa.

Nhưng mà vẫn không thể đi bộ đến tàu điện ngầm được, Lâm Dược dự định xuống lầu gọi xe taxi về nhà.

“Gói Thuốc.” Nhạc Minh Uyên đứng chờ cô dưới lầu từ sớm, nhìn thấy Lâm Dược khập khiễng đi ra liền chạy tới đỡ lấy cô.


“Sao cậu lại tới đây?” Lâm Dược ngạc nhiên hỏi.

“Anh họ tôi gọi tới nó cậu bị xe đạp điện tông phải, bảo tôi đến đây đón cậu tan làm.”
“Giám đốc Tiêu á? Làm sao anh ta biết được?” Lâm Dược nghi hoặc hỏi.

“Không cần biết làm sao anh ấy lại biết được, cậu đã lớn như thế này mà cũng bị xe đạp điện tông phải?” Nhạc Minh Uyên nhìn mắt cá chân Lâm Dược sưng đỏ nhịn không được liền quở mắng.

“Là do cô đứng bên ngoài tuyến an toàn.”
Lâm Dược nhớ tới lời Ngôn Luật Kỷ nói thì có chút chột dạ, ngay lập tức quát ngược lại, “Còn không phải tại cậu? Cậu để tôi một mình ở quán cà phê đó bằng không sao tôi có thể gặp chiếc xe đó?!”
“Tôi đặc biệt đến đưa son cho cậu, còn còn trách ngược lại tôi á?”
“Son???” Lúc này Lâm Dược mới nhớ đến thỏi son đó, lập tức kêu rên, “Son của tôi..........”
“Mất rồi?!”
“Son của tôi, tôi vẫn chưa xé bao bì ra đâu đấy!” Lâm Dược đau đớn muốn chết.

“Được rồi, được rồi, một người đồng nghiệp của tôi tuần sau sẽ đi Pháp, tôi sẽ nhờ người ta mua giúp cậu.” Nhạc Minh Uyên dở khóc dở cười trấn an.

Vì an ủi bạn tốt ‘mất cả người lẫn của’ hoạ đơn vô chí, Nhạc Minh Uyên dẫn Lâm Dược đi ăn một bữa cơm, sau đó dùng xe của mình chở cô nàng quay về nhà.

Lúc đến cửa tiểu khu mà Lâm Dược sống, Nhạc Minh Uyên nhìn lướt qua cửa sổ xe, thấy một công viên nhỏ thuận miệng hỏi, “Có phải cậu gặp nam thần của cậu ở đó hay không?”
“Chính là nơi đó.” Lâm Dược gật đầu.

Nhạc Minh Uyên nhướng mày cười cười không nói lời nào.

“Phía trước rẽ phải.” Lâm Dược thấy vẻ mặt không thèm tin của Nhạc Minh Uyên liền lên tiếng.

“Để làm gì?”
“Đi chờ nam thần.” Lâm Dược nói, “Lần trước tôi gặp anh ấy cũng là khoảng thời gian này, nhỡ đâu hôm nay may mắn gặp được.”
“Đừng náo nữa, chân cậu còn bị thương kìa.”
“Rẽ phải, rẽ phải.” Bị Lâm Dược ép buộc, Nhạc Minh Uyên không còn cách nào khác đành phải rẽ về phía công viên nhỏ đó.

Nhạc Minh Uyên đỡ Lâm Dược đến vị trí mà cô chỉ định, sau đó hai người giống hệt hai đứa ngốc ngồi trên ghế dài nhìn dáo dác, xung quanh là nhóm bác trai bác gái đang tập thể dục.

“Chúng ta phải chờ đến khi nào?” Nhạc Minh Uyên chán sắp chết hỏi.

“Chờ thêm 30 phút nữa.” Lâm Dược nhìn đồng hồ nói.

“Còn phải chờ thêm 30 phút nữa á??” Nhạc Minh Uyên kêu lên thảm thiết.

Lâm Dược phóng con mắt hình viên đạn bay qua, Nhạc Minh Uyên lập tức ngừng rên rỉ.
Lúc Nhạc Minh Uyên vừa đuổi muỗi vừa chờ cho hết 30 phút trôi qua, Lâm Dược đang ngồi bên cạnh bỗng kích động chỉ vào phía trước nói năng lộn xộn hô lên, “Kia, nhìn xem, nhìn xem.”
“Sao đấy?” Nhạc Minh Uyên ngẩng đầu nhìn về phía trước, không có cái gì cả.

“Vừa mới chạy qua đấy.” Lâm Dược ảo não nói.

“Nam thần của cậu?” Nhạc Minh Uyên không thể tin được hỏi.

Lâm Dược kích động liều mạng gật đầu.


“Trùng hợp vậy?” Nhạc Minh Uyên ngạc nhiên há hốc mồm.

“Cậu, cậu mau nghĩ cách đi.” Lâm Dược níu tay Nhạc Minh Uyên kích động nói.

“Được, được, được.”
Ba phút sau, Nhạc Minh Uyên đứng bên đường chờ nam thần ở công viên của Gói Thuốc chạy bộ đến lần nữa, “Vì hạnh phúc của cậu, cái gì tôi cũng liều mạng hết đấy.”
“Đúng là thằng bạn tốt.” Lâm Dược dựng ngón cái lên.

“Tới, tới rồi kìa, chuẩn bị nhá.” Nhạc Minh Uyên nhìn thấy bóng người chạy từ xa đến, lập tức quay đầu nhắc nhở Lâm Dược, sau đó đem bật lửa ném xuống đất.

Nhạc Minh Uyên nhìn người vừa chạy ngang qua mình, lập tức cuối xuống nhặt bất lửa trên mặt đất hô, “Này, người anh em, chờ một chút.”
Ngôn Luật Kỷ nghe thấy có người gọi mình, nghi hoặc dừng bước chân quay người nhìn lại, liền thấy một người con trai mặc ăn mặc thời thượng đang cầm bật lửa chạy về phía mình, “Bật lửa của anh rơi này.”
Ngôn Luật Kỷ lắc đầu nói, “Không phải của tôi làm rơi.”
Lâm Dược thấy người đã bị Nhạc Minh Uyên túm lại, lập tức khập khiễng đi về phía hai người bọn họ, vừa đi vừa cố tình hỏi, “Tiểu Minh, làm sao vậy?”
Ngôn Luật Kỷ nghe âm thanh này có chút...quen quen? Chờ đến khi nhìn thấy một cô gái đang khập khiễng đi về phía này, hắn không tự giác cau mày lại.

“Ối mẹ ơi.......” Lâm Dược đi đến ngẩn đầu nhìn gương mặt của đối phương, tức khắc hít sâu một hơi, đôi tay che miệng lại, vẻ mặt đầy hoảng sợ.

“Phải rụt rè một chút.” Bạn học Tiêu Minh cho rằng Gói Thuốc nhìn thấy dung mạo của nam thần nên kinh ngạc bèn thấp giọng nhắc nhở bên tai Lâm Dược.

“Chân đã đỡ hơn chưa?” Ngôn Luật Kỷ thấy Lâm Dược đi còn lảo đảo nhưng so với buổi trưa thì có vẻ đã khoẻ hơn không ít.

“Tốt, tốt hơn nhiều rồi!” Lâm Dược có chút không phản ứng kịp.

“Hai người.......quen nhau?” Nhạc Minh Uyên nghi ngờ hỏi.

“Chắc cậu là em họ của Tiêu Đông.” Nhìn thấy Lâm Dược, Ngôn Luật Kỷ ngay lập tức đoán được thân phận của Tiểu Minh.

“Đúng, đúng vậy.” Nhạc Minh Uyên ngơ ngác gật đầu.

“Bật lửa không phải của tôi, cậu hỏi người khác thử xem.” Ngôn Luật Kỷ gật đầu sau đó đeo tai nghe lên tiếp tục chạy bộ.

“Sao lại thế này?” Chờ Ngôn Luật Kỷ chạy xa thật xa, Nhạc Minh Uyên không nhịn được hỏi.

“Đừng hỏi nữa, nhanh nhanh chuồn thôi.” Lâm Dược giục Nhạc Minh Uyên nhanh chóng rời khỏi công viên.

30 phút sau, tại phòng khách nhà của Lâm Dược.

“Nói cách khác, nam thần ở công viên chính là Ngôn Luật Kỷ của bộ phận R&D luôn không vừa mắt cậu đó hả.” Sau khi hiểu được tiền căn hậu quả Nhạc Minh Uyên tổng kết lại.

“Không sai.” Lâm Dược gật đầu.

“Cẩu huyết vậy.” Nhạc Minh Uyên bình luận.
Lâm Dược túm lấy cái gối ôm trên sô pha ném về phía hắn.

“Nhưng mà người cậu yêu thích trước sau là một, cũng tốt mà.” Nhạc Minh Uyên nhớ trước đây Lâm Dược từng nói ngoại hình của Ngôn Luật Kỷ là loại hình cô nàng này thích.


“Phải làm sao bây giờ?” Lâm Dược kêu gào ngã trên ghế sô pha.

“Việc này cần gì phải rối rắm?” Nhạc Minh Uyên thấy Lâm Dược kêu gào như cha mẹ chết thì khó hiểu hỏi.

“Nam thần mà tôi nhất kiến chung tình lại là Ngôn Luật Kỷ?!” Cho đến bây giờ Lâm Dược vẫn không thể nào tin được hỏi.

“Thích thì theo đuổi.” Nhạc Minh Uyên cổ vũ, “Cậu cần gì quan tâm hắn là ai.”
“Mấy hôm trước ở công ty tôi vừa mắng anh ta thận hư......” Lâm Dược nhăn nhó kể.

“Há há há.......” Nhạc Minh Uyên ôm bụng cười rũ cả người, “Tự làm bậy thì không thể sống mà.”
“Lăn ngay cho bà.” Lâm Dược lại ném thêm một cái gối vào mặt hắn.

“Nhưng mà cậu cũng có thể tự mình thu thập anh ta, đỡ phải gây hoạ cho người khác.” Nhạc Minh Uyên tóm được cái gối đang bay tới.

“Bớt vui sướng khi thấy người ta gặp hoạ đi.”
“Vậy thì cậu cứ ở đó mà rối rắm đi.” Nhạc Minh Uyên đứng lên nói, “Tôi về đây, ngày mai là cuối tuần, cậu cứ ở nhà dưỡng thương đi, thứ hai tôi sẽ đến đưa cậu đi làm.”
Lâm Dược sống còn gì để luyến tiếc phất phất tay tiễn người.

Haiz, tại sao lại là Ngôn Luật Kỷ, tình yêu của tôi chưa kịp nảy mầm cứ như vậy mà chết non sao?
- --
Hai giờ khuya.

Ngôn Luật Kỷ ở trên giường trằn trọc không ngủ được dứt khoát rời khỏi giường, đến phòng bếp rót ra một ly nước sôi để nguội, uống một ngụm sau đó cầm lấy điện thoại khởi động Taobao.

Tiến vào giao diện giỏ hàng chọn gói dược phòng muỗi, chốt đơn, chọn mua.

Leng keng.

“Thật ngại quá, gói dược phòng muỗi vừa mới bán hết, tạm thời không có hàng.”
Ngôn Luật Kỷ nhíu mày, trả lời, ”Khi nào lại có hàng?”
“Đoán chừng phải đợi thêm một tuần.”
“Không thể nhanh hơn một chút sao? Tôi cần dùng gấp.”
“Vô cùng xin lỗi, chân của chủ tiệm bị thương, tạm thời không thể ra ngoài nhập hàng.”
“Vậy làm phiền rồi, nếu như có hàng hãy giao cho tôi trước nhé, chúc sớm ngày bình phục.”
“Ok, cảm ơn.”
Ngôn Luật Kỷ buông điện thoại, cảm giác đầu càng ngày càng đau.

Giấc ngủ càng ngày càng kém, bây giờ gói thuốc duy nhất có thể giúp hắn cải thiện giấc ngủ của hắn cũng đã hết hàng, chờ đến tuần sau, hắn phải làm sao bây giờ?
C.K Lưu Hi.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện