Gọi Hồn

Chỉ Dạy


trước sau

Ông già vừa uống một ngụm trà, nghe ông lão nhỏ con kia nói xong liền phun ra hết, sau đó chỉ tay, vẻ mặt tức giận mắng chửi: “Ông già này, ông đúng là ngựa quen đường cũ, lấy tuổi tác của một kẻ như ông mà dám nghĩ sao nói vậy, ông muốn ngủ ngoài đường đúng không!”

Ông lão nhỏ con cũng không khách sáo, lúc ông già đang nói, ông ta đã đi đến trước bàn, tự rót cho mình một tách trà và uống.

“Này! Ông già kia, tôi đúng là hết cách với ông, mấy đứa các cậu cũng không cần khách sáo, cứ coi đây như nhà mình đi.” Ông già nói mấy câu khách sáo với chúng tôi rồi lại tiếp tục truy hỏi ông lão nhỏ con.

“Ông già, mọi chuyện làm thế nào rồi?”

Ông lão nhỏ con lấy ra một đồ vật gì đó giống với biển bằng gỗ trong túi, hút thuốc lá, sau đó mới giải thích: “Hôm nay cái biển số tôi lấy được ở nhà họ Đường là C hai, mà đối thủ của chúng ta là C một, mà C một lại chính là nhà họ Đường, đây không phải oan gia ngõ hẹp thì là gì.”

Nghe xong, nụ cười trên khuôn mặt ông già vụt tắt, trịnh trọng nói: “Nhà họ Đường là người tổ chức đại hội lần này, chắc chắn đã chuẩn bị rất kĩ lưỡng, tôi phải dặn dò kĩ càng chuyện này với các cậu , đối với các cậu mà nói đây không phải dấu hiệu tốt lành gì.”

“Vì vậy, tôi muốn giúp thằng nhóc này trong cuộc thi đấu ngày mai, có thể trút giận việc bị nhà họ Đường sỉ nhục.” Ông lão nhỏ con uống trà nói.

“Cuộc thi đấu ngày mai, chắc chắn nhà họ Đường sẽ cử ra một tuyển thủ có thực lực rất mạnh, vì vậy mấy đứa trẻ các cậu sau khi lên đài nhất định không được lơ là.” Ông già có ý tốt nhắc nhở.

“Đúng, mặc dù những lần đại hội lần trước đều có quy định nghiêm ngặt về việc không được gây chết người, nhưng chuyện bị đánh bị thương hay tàn tật thường xuyên xảy ra vì vậy những lời nhắc nhở của ông ấy mọi người phải nhớ kĩ.”

“Ông già, ông yên tâm đi! Chúng tôi không phải là trẻ mới lên ba, trong lòng đã có tính toán cả rồi, ngày mai nhất định sẽ cho nhà họ Đường phải nếm trải cảm giác đau khổ.” Tay A Uy nắm chặt thành nắm đấm, nghiến răng nói.

“Mà này ông già, ông vẫn chưa nói ngày mai sẽ thi gì đầu tiên?” Lệ Hoa hỏi.

“Ôi! Cô xem đầu óc tôi, cô không hỏi chắc tôi sẽ quên chuyện quan trọng này mất, thực ra hạng mục thi đấu chẳng qua cũng chỉ là võ thuật trước, sau đó thi thuật hồn, tiếp đó là so tài giữa các dược sĩ, vòng cuối cùng là kiểm tra năng lực tổng hợp của toàn đội, chẳng qua chỉ là một cuộc vớt xác, đợi đến khi đại hội kết thúc, dựa theo thứ tự mà các đội đạt được, đi đến Thu Thủy Hàn Đàm để vớt hài cốt của ông tổ.” Khuôn mặt ông già tỏ vẻ không vấn đề gì.

Còn ông Tôn nói thêm: “Thực ra đại hội mỗi năm không có gì ngoài mấy nội dung này, chẳng có gì đặc biệt cả, chỉ là nghe nói cuộc thi tài giữa các dược sĩ có thay đổi một chút, không những phải hiểu rõ hiệu quả trị bệnh của từng vị thuốc, mà còn phải thi cứu người trong thời gian nhất định, không biết là ai đã nghĩ ra ý này.”

Ông lão nhỏ con chỉ đứng ở một bên mỉm cười gật đầu.

Cuối cùng, ông lão nhỏ con bảo tất cả mọi người quay trở về phòng nghỉ ngơi, nhưng thay vào đó lại bảo tôi ở lại.

“Hổ Tử, cuộc thi ngày mai, tôi đã báo rằng cậu sẽ thi đấu võ thuật, chắc cậu cũng đã nghĩ tới điều đó, mặc dù cậu học súc cốt công với tôi cũng có được chút thành quả, nhưng thời gian cậu học võ còn quá ngắn, vì vậy tôi có hơi lo lắng về trận đấu ngày mai, mà ông Tôn, người đang ngồi trước mặt cậu lại là một bậc thầy về võ thuật cổ truyền, ông ấy luyện thái cực quyền, chính là võ sư nổi tiếng toàn quốc, sư phụ Tần Thái đã đích thân truyền dạy lại, mặc dù trong một thời gian rất ngắn không thể truyền dạy cho cậu nhiều thứ, nhưng tôi vẫn muốn khiến cậu hiễu rõ điểm cốt lõi của bốn lạng đẩy ngàn cân, dù sao thì cũng rất phù hợp với cách đánh mềm dẻo của cậu.” Ông lão nhỏ con đột nhiên nói một cách rất nghiêm túc.

Tôi nghe xong những lời này, niềm vui lập tức hiện trên khóe mắt, bởi vì ngoài súc cốt công mà ông lão nhỏ con đích thân chỉ dạy, những ngón võ khác đều là nhờ việc thực chiến với bọn A Uy mà luyện thành, nói thẳng ra thì chỉ được học bài bản một chút, hoàn toàn không thể làm cho các động tác di chuyển ăn khớp với nhau, nếu như có thể được ông Tôn chỉ dạy, chắc chắn sẽ rất có lợi cho tôi, vì vậy phải nhanh chóng bái ông Tôn làm thầy.

“Con, Lưu Hổ, mong được thầy Tôn chỉ dạy!”

Quan hệ giữa ông Tôn và ông lão nhỏ con không bình thường, tự nhiên sẽ không nói nhiều, trực tiếp thi triển tư thế trong khoảng sân rộng, bước chân di chuyển nhẹ nhàng, sau đó thân hình lắc lư, đối với một người không quá am hiểu như tôi, đúng là thái cực quyền có khác, cảm giác được mượn lực đánh trả lại của những động tác lơ lửng trên không.

Sau khi ông Tôn đem những kĩ thuật ra đòn và mượn lực thực hiện một lần, tôi lập tức có cảm giác như bản thân vừa được khai sáng, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy rất kinh ngạc, thảo nào thái cực quyền còn được lưu truyền đến tận ngày nay, chỉ riêng việc hiểu rõ được bề nổi cũng đã rất rộng và sâu sắc rồi, đủ để tôi sử dụng trong một thời gian dài.

Cuối cùng tôi cung kính bái ông Tôn ba bái, coi như đã báo đáp công lao truyền dạy của ông ấy cho tôi.

Chín giờ sáng ngày hôm sau, đại hội chính thức bắt đầu.

Không ngờ ông Tôn lại là một trong số trọng tài của đại hội lần này, không kìm nổi càng thêm tò mò về thân phận của ông ấy.

“Hôm nay, đại hội vớt xác tổ chức mười năm một lần chính thức bắt đầu, là người tổ chức đại hội lần này, tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh, mọi người từ xa tới đây, cũng chính là vinh dự to lớn nhiều năm nay của nhà họ Đường chúng tôi, căn cứ theo nguyên tắc công bằng công chính, hi vọng đại hội lần này có thể tổ chức một cách thành công tốt đẹp, sau đây trọng tài sẽ giới thiệu một chút về quy tắc của cuộc thi đấu.”

Một ông lão mặt mày hồng hào, thân hình rắn rỏi nói xong, tiếng vỗ tay nhiệt liệt phía dưới vang lên.

Lúc trọng tài đang trên sân khấu chủ trì đại hội nói về quy tắc thi, A Uy ghé vào tai tôi khinh bỉ nói: “Người lúc nãy vừa nói chắc là chủ của nhà họ Đường, đừng có nhìn dáng vẻ hiền lành nhân hậu đó của lão ta, sau lưng không biết đã giở bao nhiêu mánh khóe thâm độc!”

Kết quả, ông lão nhỏ con liếc nhìn một cái đã khiến cho A Uy im lặng.

Trận đấu đầu tiên, chính là võ thuật, ở trên ba võ đài cao, lần lượt tiến hành ba đội A, B, C mỗi đội có ba tuyển thủ, đội có tỉ lệ chiến thắng cao nhất được trực tiếp tiến vào, trở thành ứng cử viên giành được một trong ba vị trí đứng đầu.

Nếu thua sẽ bị loại trực tiếp, sau đó ba đội thua cuộc sẽ thi đấu lại một lần nữa cho đến khi tìm ra được xếp hạng thành tích cuối cùng.

Không ngờ người đầu tiên ra thi đấu bên phía chúng tôi là A Uy, mà đối thủ của cậu ta cũng là một thằng cha cao to lực lưỡng, hai người đứng trên đài cao, giống như hai con gấu sắp lao vào đánh nhau, khiến cho khán giả có cảm giác tàn bạo, dã man đến ngạt thở.

Mặc dù hai tuyển thủ trên đài cao có cách biệt về chiều cao, nhưng đều toát lên sự mạnh mẽ.

“Keng” tiếng chiêng vang lên, trận đấu chính thức bắt đầu…

A Uy và đối thủ sau khi xưng hô tên họ và chào nhau, đồng thời cúi thấp người, thực hiện một cách tấn công độc đáo với một đối thủ mạnh, sau đó hét lên một tiếng, lao về phía đối thủ.

Sau đó tiếng đấm đá bộp bộp vang lên, bọn họ đều là những người cường tráng, khỏe mạnh, sức lực của những cú đá rất mạnh, mặc dù khả năng phản đòn của họ cũng rất đáng gờm nhưng đều bị đối thủ đánh đến mức phải nghiến răng chịu đựng.

Truyện convert hay : Thấu Thị Y Tiên

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện