Giới Giải Trí Trùng Sinh Chi Boss Sủng Cậu

Chương 37


trước sau

Ngạo kiều thụ mà, phải có người đến vuốt lông mới được.
Tất nhiên ai ai cũng hết sức cung kính đối với cô nàng thư ký tâm phúc bên người tổng tài, những người vừa rồi còn đang chế nhạo Tô Vũ Thần bắt đầu suy đoán rốt cuộc vị này có lai lịch gì.
Bảo vệ đi theo cũng biết được chính mình đã gây họa, nháy mắt một cái với người bên cạnh, cùng đi đến trước mặt Tô Vũ Thần nghiêng mình lớn tiếng nói: “Xin lỗi!”
Loại công việc nhẹ nhàng lương cao lại còn có thể nuôi sống bản thân như bảo vệ cho HY cũng không phải dễ tìm, bọn họ không muốn mất việc đâu.
Minh tinh xem trọng nhất là sĩ diện, chỉ cần cho bọn họ mặt mũi, những thứ còn lại cũng dễ nói.
Tô Vũ Thần sợ hết hồn, những người xem náo nhiệt cũng bị chấn động.
Không hổ là bảo vệ của tòa nhà HY, dáng vẻ dường như được huấn luyện rất nghiêm khắc.
“Chuyện này, đây cũng là trách nhiệm của mọi người, tôi không trách đâu.” Tất nhiên hai người này chưa thấy cậu lên tiếng thì vẫn giữ nguyên tư thế cúi người, Tô Vũ Thần có chút xấu hổ, cảm giác uất ức trong lòng cũng hoàn toàn biến mất.
Lúc này hai bảo vệ mới đứng thẳng người, thư ký cũng rất hài lòng cách xử sự thức thời của bọn họ, vì vậy liền chỉ nói thêm một câu: “Tô Vũ Thần chính là người mà Boss chúng ta xem trọng nhất, sau này gặp mặt phải biết làm thế nào rồi chứ.”
“Vâng!” Các nhân viên bảo vệ cung kính trả lời, trong đó còn có thêm những bảo vệ vừa chạy tới.
Lần này Tô Vũ Thần càng ngượng ngùng, hình như là do cậu ngang ngược vô lý.
Nữ thư ký dẫn Tô Vũ Thần tới trước thang máy chuyên dụng của tổng tài, giúp cậu mở thang máy, sau đó mời cậu vào, lại duỗi cánh tay ngăn cản Hoa Văn đang chờ lại.
“Xin lỗi, thang máy này chỉ có Boss và Boss phu… khụ khụ, người Boss xem trọng nhất mới được dùng, xin mời đi chung thang máy phổ thông với tôi.”
Nữ thư ký lễ phép giải thích.
Sắc mặt Tô Vũ Thần có chút đỏ lên, đừng tưởng rằng cô nhanh chóng ho khan một tiếng thì tôi không biết cuối cùng cô muốn nói gì.
Tô Vũ Thần không biết vị nữ thư ký này nhưng Hoa Văn lại có nghe nói về cô, biết cô là tâm phúc của Tần Boss, lúc này lại nghe thấy lời lẽ khách khí của cô nàng cũng gật đầu đồng ý, theo cô đi qua bên cạnh chờ thang máy.
Thang máy nhanh chóng đưa Tô Vũ Thần đến tầng cao nhất, sau một tiếng ‘đinh’ thì cửa mở ra, bên cạnh thang máy là một phòng làm việc của thư ký và một phòng tiếp khách trong suốt, chắc là nơi làm việc của cô thư ký tinh anh kia.
Đi về phía trước chính là hành lang rộng mênh mông, phía cuối có một phòng làm việc rất lớn, cửa vẫn đang đóng lại, Tô Vũ Thần đi tới gần nhẹ nhàng đẩy một cái.
Cửa gỗ theo đó lộ ra một khe nhỏ, Tô Vũ Thần nhỏ giọng gọi: “Tần Hoán Sâm?”
Không có ai trả lời cậu, một trận gió lạnh thổi qua khe cửa phòng làm việc, Tô Vũ Thần run run người, cảm thấy bầu không khí bây giờ có chút quái lạ.
Lúc này, một loạt tiếng bước chân truyền tới càng lúc càng rõ ràng, Tô Vũ Thần đột nhiên quay đầu.
“Tần Hoán Sâm!”
Trong giọng nói còn ẩn chứa vẻ vui mừng rõ rệt, khiến Tần Hoán Sâm đang đi tới sung sướng cả người.
Tần Hoán Sâm bước đến kéo người vào lòng, cắn một cái lên môi Tô Vũ Thần.
Tô Vũ Thần vừa cảm thấy đau một cái liền có cảm giác ươn ướt lướt qua, là do sau khi Tần Hoán Sâm cắn xong liền chuyển sang ngậm lấy.
“Anh là chó à?” Tô Vũ Thần lùi về sau hai bước tránh khỏi cánh tay của Tần Hoán Sâm, ánh mắt ngập nước mang theo vẻ lên án, “Cắn mạnh sẽ bị người ta nhìn ra.”
“Vừa nãy gọi anh là gì?” Bên trong ánh mắt đen thẫm của Tần Hoán Sâm cuồn cuộn sóng ngầm.
“Tần, không phải, Sâm.” Tô Vũ Thần nhớ lại yêu cầu của Tần Hoán Sâm, suýt chút nữa đã cắn phải đầu lưỡi.
“Ừm, ngoan.” Cánh tay Tần Hoán Sâm duỗi ra, bàn tay to đặt lên đầu Tô Vũ Thần xoa xoa.
“Lần này chỉ là trừng phạt nhỏ, lần sau còn dám tái phạm, ha ha.” Trên mặt Tần Hoán Sâm lộ ra nụ cười không có ý tốt.
Tô Vũ Thần có xúc động muốn lùi lại vài bước, oát đờ phắc, Boss đây là định biến đen sao.
Trừng phạt cái gì chứ, lập tức nghĩ đến những đoạn phim Hoa Văn gửi cho mình, Tô Vũ Thần đứng hỗn độn trong gió.
Tần Hoán Sâm bước đến hai bước đẩy cửa gỗ ra, nghe thấy phía sau không chút tiếng động, đành phải hỏi: “Sao còn không vào đây?”
“À ừm.” Tô Vũ Thần qua loa đáp lại hai tiếng, bỏ qua mấy đoạn phim kỳ quái kia, theo Tần Hoán Sâm bước vào văn phòng của anh.
Tần Hoán Sâm vòng qua bàn làm việc ngồi trên ghế xoay của anh, vẫy vẫy tay với Tô Vũ Thần.
“Gì vậy?” Tô Vũ Thần không hiểu nhìn anh.
“Qua đây.” Tần Boss vẫn là giọng điệu ngắn gọn trước sau như một.
Tô Vũ Thần có chút không rõ ý định của anh, có điều vẫn nghe lời đi qua, dù sao lát nữa còn có chuyện phải làm phiền anh mà.
Không đợi Tô Vũ Thần đứng lại, cánh tay dài của Tần Hoán Sâm đã vươn tới kéo người ngồi lên đùi mình, cánh tay vững vàng đặt trên lưng áo của Tô Vũ Thần.
“Anh, anh muốn làm gì?” Giọng nói Tô Vũ Thần mang theo chút hoảng hốt, đều do mấy đoạn phim Hoa Văn gửi tới cho cậu, khiến cậu liên tưởng tới những chuyện không tốt.
“Em cho rằng anh muốn làm gì, hửm?” Tần Hoán Sâm ngậm lấy vành tai Tô Vũ Thần, đầu lưỡi ấm áp lần lượt cuốn lấy vành tai nhỏ nhỏ.
“Đừng, đừng ở đây.” Tô Vũ Thần đỏ bừng mặt, vươn tay nắm được cánh tay Tần Hoán Sâm liền bắt đầu cố sức đẩy ra.
“Ừm, ” Tần Hoán Sâm cúi đầu cười cười, “Tuy rằng từ lâu anh đã muốn thân thiết với em một phen ở chỗ này, nhưng mà…” Nói tới đây Tần Hoán Sâm khựng lại một chút.
“Nhưng mà cái gì?” Tô Vũ Thần lập tức hỏi.
“Nhưng mà anh còn phải quay lại họp, thời gian nghỉ ngơi năm phút đồng hồ đã qua bốn phút rồi.” Giọng giọng nói Tần Hoán Sâm mang theo vẻ tiếc nuối.
“Vậy anh mau đi đi, em biết anh không phải là xạ thủ tốc độ.” Giọng nói Tô Vũ Thần nháy mắt đã trở nên vui sướng.
Tần Hoán Sâm lại có chút bất mãn, bàn tay bóp một cái lên bờ mông co dãn của Tô Vũ Thần, môi nhẹ nhàng thổi khí vào tai cậu, “Anh sẽ nhanh chóng cho bảo bối thấy được anh kim thương không ngã.”
Nói xong buông Tô Vũ Thần ra, vẻ mặt nghiêm túc chỉnh sửa lại quần áo rồi đứng lên, “Hội nghị này ít nhất cũng phải hai tiếng nữa mới có thể kết thúc, em có thể lấy máy tính của anh chơi, chờ sau khi tan tầm sẽ lái xe đưa em về.”
Tô Vũ Thần chỉ cảm thấy nơi bị Tần Hoán Sâm chạm qua nóng rực, vụt một cái nhảy ra xa Tần Hoán Sâm, “Em, em cần gì phải đợi anh, bây giờ em phải đi.”
Tần Hoán Sâm kéo người yêu bé nhỏ của mình ngồi lại trên ghế, có chút bất đắc dĩ lại có chút cưng chiều nói: “Ngoan, nghe lời, trong ngăn kéo thứ nhất bên trái có món quà muốn tặng em, vẫn cứ quên đưa cho em, lát nữa em tự mình thưởng thức đi.”
Tần Hoán Sâm nói xong liền quay người ra cửa, tức giận nói với đám người đang giả vờ trốn rất xa: “Nhìn đủ chưa?”
Đám người đầu tiên lắc lắc đầu, sau khi nhìn thấy Tần Hoán Sâm nhíu mày lại gật gật đầu.
“Nhìn đủ rồi thì mau đi làm việc!” Giọng nói Tần Hoán Sâm đột nhiên trầm xuống, “Không cần tiền lương nữa à?”
Nữ thư ký nhanh chóng về vị trí của mình, bốn vệ sĩ đứng lại trước cửa.
Tần Hoán Sâm quay đầu về phía Hàn Phong vẻ mặt lạnh nhạt, “Cậu muốn phá rối là chuyện của cậu, đừng liên lụy đến người của tôi, hai giờ, giải quyết hết đám phiền phức dưới lầu đi.”
Hoa Văn có chút lo lắng muốn nói gì đó, Hàn Phong lại nắm chặt tay anh ta, lạnh lùng phun ra hai chữ: “Yên tâm.”
Tần Hoán Sâm sau khi nghe thấy cậu trả lời liền lướt qua hai người bước đi, tuy rằng Hàn Phong đã bảo đảm, thế nhưng phòng PR của HY cũng phải ra tay.
Tô Vũ Thần ngồi trên ghế lớn xoay xoay, trong đầu có chút lơ lửng, xoay một vòng về phía sau, quả nhiên ngồi ở vị trí này đúng là khác biệt, xuyên qua cửa sổ sát đất nhìn xuống phía dưới thấy người xe đều thành một điểm đen nhỏ.
Ồ? Dưới lầu sao có nhiều người như vậy? Là đại minh tinh nào tới à?
Tô Vũ Thần nhìn cũng có chút hâm mộ, mặc dù bây giờ cậu cũng nổi tiếng, nhưng lượng fans vẫn chưa đủ nhiều, không giống những minh tinh danh tiếng kia vừa ra trận đã có mấy chục nghìn mấy trăm nghìn người vây xem.
Trên mạng chắc sẽ có tin tức, Tô Vũ Thần nghĩ nghĩ liền mở máy tính của Tần Hoán Sâm ra.
Một gương mặt quen thuộc đang ngủ đến chảy nước bọt xuất hiện trước mắt cậu, sắc mặt Tô Vũ Thần vừa mới trở lại bình thường lại bắt đầu đỏ lên.
Xóa xóa xóa! Tấm ảnh chết tiệt này chụp lúc nào vậy? Anh ấy đã xem bao lâu rồi? Thật quá xấu hổ có được không? Không thể cài đặt mấy tấm hình cậu đẹp trai phóng khoáng một chút sao?
Tô Vũ Thần nhanh chóng click chuột phải xóa bỏ, lại đăng nhập vào Uwewe của mình chọn một tấm ảnh khí chất bức người tự cậu cũng cảm thấy đẹp đổi thành hình nền, rồi mới hài lòng kéo chuột định chuẩn bị mở bản tin giải trí ra, dưới góc phải liền xuất hiện bản tin của chim cánh cụt.
“Tô ôm đùi lại có thêm một chiến tích, Giang Nguyên bị thương nặng phải cấp cứu!”
Tô Vũ Thần cau mày mở bản tin này ra, giới truyền thông thích thổi phồng sự thật cũng là chuyện bình thường, nhưng tin này nói cậu có thêm chiến tích chẳng phải có ý ám chỉ cậu đánh Giang Nguyên bị thương sao?
Trong bản tin tránh nặng tìm nhẹ nói Giang Nguyên khuyên giải Tô Vũ Thần không được ngược lại bị đánh, còn kèm theo vài tấm hình Giang Nguyên nằm ở băng ca nửa người trên chỗ nào cũng bị đọng mấu, nhìn thật sự có chút đáng sợ.
Loại bản tin giải trí này bình luận phía dưới vẫn không nhiều lắm, nhưng tin này lại nhanh chóng đột phá hơn một nghìn, thậm chí còn tiếp tục tăng lên, phần lớn đều mắng Tô Vũ Thần.
Lông mày Tô Vũ Thần nhíu chặt, cậu không sợ bị mắng, nhưng loại chuyện chịu oan ức này khiến cậu cảm thấy rất chán ghét, thậm chí bậy giờ cậu còn có chút hối hận sao lúc trưa lại không đến gần cho hắn mấy cước, nếu không lại không xứng với sợ mong đợi của nhóm fans đối với chuyện cậu đánh người.
Lúc này điện thoại di động lại vang lên, Tô Vũ Thần lấy ra xem thì thấy là Hoa Văn, liền ổn định tâm trạng tiếp điện thoại.
“Tiểu Tô Tô, xin lỗi, chuyện này đều do tôi…” Giọng nói Hoa Văn đầy vẻ áy náy.
“Không sao đâu.” Tô Vũ Thần dịu dàng trấn an, một giây sau giọng nói cậu lạnh xuống, “Cho dù Hàn Phong mặc kệ thì tôi cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.”
“Phong Phong đã đi giải quyết chuyện này, cậu yên tâm đi.” Giọng nói đầy tin tưởng của Hoa Văn từ điện thoại truyền tới.
“Ừm.” Ngữ khí của Hoa Văn khiến Tô Vũ Thần có chút lo lắng, cái tên Hàn Phong này dường như đột nhiên nhảy ra, quan trọng là trong ký ức kiếp này thêm cả kiếp trước của cậu, Tô Vũ Thần cũng chắc chắn mình chưa từng nghe thấy hoặc gặp gỡ người này.
Chờ sau khi nhận được tiền lương phải đi điều tra người này, Tô Vũ Thần vừa suy nghĩ vừa ngắt điện thoại, chuyện trước tiên phải nhanh chóng giải quyết chính là Giang Nguyên.
Đột nhiên nhớ tới Tần Hoán Sâm muốn cậu chờ anh sau khi hội nghị kết thúc đưa sẽ đưa cậu về nhà, không phải là do lo lắng cho cậu đó chứ.
Tâm trạng buồn bực trở nên tốt hơn một chút, Tô Vũ Thần gõ hai chữ “Giang Nguyên” vào trong khung search, bắt đầu tìm kiếm tư liệu của người này.
Tuy rằng cậu nhiều hơn người khác ba năm ký ức, nhưng thứ này cũng không phải là vạn năng, ngoại trừ những chuyện oanh động và náo loạn của bản thân mình, những chuyện của người khác Tô Vũ Thần cũng không biết nhiều.
Chẳng hạn như tên Giang Nguyên này, kiếp trước hai người cũng không xuất hiện cùng lúc, Tô Vũ Thần chỉ biết hắn ta sống cũng không tệ, thậm chí còn được làm người đại diện của một vài nhãn hiệu nước ngoài.
Giang Nguyên nổi tiếng nhờ vào bộ phim điện ảnh tình yêu tuổi thanh xuân tươi mát <Tình yêu của tôi và bạn cùng bàn>, loại phim điện ảnh này rất dễ gợi lên hồi ức của mọi người, có thể nói là một trong những đề tài không bao giờ ngừng hot. Hơn nữa Giang Nguyên vóc người tốt tướng mạo cũng đẹp trai, nhất thời trở thành bạch mã hoàng tử trong lòng rất nhiều cô gái.
Cho dù Tô Vũ Thần không muốn thừa nhận cũng không được, cậu bây giờ chưa có tác phẩm nào được tung ra, <Đế quốc phong vân truyền> vẫn chưa phát sóng, còn lại bộ phim thần tượng kia càng không thể so sánh. Tuy rằng nhờ vào việc bán hủ với Tần Hoán Sâm cũng có thêm một số fans, nhưng trong số đó những người thích xem náo nhiệt là phần nhiều.
Nói trắng ra, bây giờ nếu so về số lượng fans với Giang Nguyên, tỷ lệ thắng của Tô Vũ Thần không cao.
Đấu trực tiếp không được, vậy đành phải đi đường vòng thôi.
Ánh mắt Tô Vũ Thần dừng lại trên tên người đại diện và bạn gái của Giang Nguyên.
Người đại diện này vừa đúng lúc cậu biết rõ, vì quan hệ của hắn và lão biến thái kia cũng không tệ, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, hai người bọn họ đều thích mấy chuyện biến thái. Mà cái tên Tằng Toàn kia, cũng chính là người đại diện Giang Nguyên, rất thích nịnh bợ lão biến thái mà đưa mấy thiếu niên nhỏ tuổi đến bên cạnh hắn ta.
Cha mẹ những nhà bình thường sao có thể cam lòng đưa con của mình vào tay loại biến thái kia, thế nên lai lịch của những đứa trẻ trên tay Tằng Toàn sẽ không trong sạch như vậy.
Tô Vũ Thần cũng chỉ nghe nói chứ không để trong lòng, nhưng một loạt những chuyện xảy ra sau khi sống lại đã nhét đầy bộ não thiếu muối của cậu.
Có điều lúc nhìn thấy hai chữ Tằng Toàn này cậu lập tức liền nghĩ tới, vị này từng bị người ta lén lút gọi là “Tằng chó điên”.
Về phần bạn gái bé nhỏ kia của Giang Nguyên, nghe nói là người mẫu mới vừa tròn mười sáu tuổi, mà tuổi tác cụ thể, chắc cũng không ai biết được.
Ánh mắt Tô Vũ Thần chuyển một cái liền nảy ra ý hay, chuyện như vậy có thể kích thích người ta hơn nhiều so với chuyện đánh người.
“Em muốn lấy máy tính của anh làm vài chuyện, có thể bị tra ra IP không?” Tô Vũ Thần sắp xếp thông tin xong liền nhắn tin cho Tần Hoán Sâm.
Lúc đó Tần Hoán Sâm đang mặt không cảm xúc nghe cấp dưới báo cáo tổng kết liền nhướng mày, vẻ mặt trầm xuống, “Điện thoại của ai?”
Cả đám cấp dưới vội vàng kiểm tra điện thoại di động của mình có tắt máy chưa, cuối cùng đồng loạt lắc đầu với Tần Hoán Sâm.
Vẻ mặt Tần Hoán Sâm càng u ám hơn, mắc sai lầm cũng có thể bỏ qua, nhưng việc cố tình trốn tránh lại khiến người ta không thể khoan dung.
Tô Vũ Thần gửi tin xong mới nhớ Tần Hoán Sâm nói mình đang họp, không xong rồi, sẽ không quấy rầy anh chứ?
Tô Vũ Thần định cứu vãn tình hình đành phải nhắn tin qua lần thứ hai, “Anh đang bận sao? Nếu bận thì không cần trả lời em là được rồi.”
Âm thanh điện thoại di động rung rung lại vang lên, khí áp quanh người Tần Hoán Sâm càng thấp hơn.
Lúc này một cánh tay yên lặng đưa tới chồng văn kiện được đặt trước mặt Tần Hoán Sâm, cầm lấy chiếc điện thoại còn đang lóe sáng lộ ra dưới đống văn kiện lên.
“Tần tổng, là điện thoại của ngài.” Phương Viên nhẹ nhàng thêm vào một câu.
Tần Hoán Sâm im lặng một chốc, sau đó cầm điện thoại di động lên định tắt máy, lại phát hiện trên màn hình điện thoại là là mấy chữ “A người của mình”, ánh mắt sáng lên, không nhịn được lập tức nhấn mở ra.
Hai tin nhắn liên tục khiến tâm trạng Tần Hoán Sâm thật tốt, bảo bối của anh quả nhiên vẫn không thể rời xa anh mà, nhìn xem anh vừa mới rời khỏi cậu một lúc, cậu đã đến nông nỗi phải gửi tin nhắn để an ủi trái tim nhớ thương của mình rồi.
Ai, bảo bối quả nhiên vẫn quá ngạo kiều mà, gần đây vừa xem một bài post thảo luận chủ đề <Một trăm cách thức chinh phục ngạo kiều thụ>, chỉ cần là lời ngạo kiều thụ nói, bạn đều phải hiểu ngược lại. Thật ra còn có một phương pháp nữa, chỉ là thực hiện bây giờ thì vẫn còn quá sớm.
Vì vậy dưới ánh mắt kinh ngạc đến nỗi sắp rớt cằm của cấp dưới, Tần Hoán Sâm hơi cong khóe miệng ngón tay bấm bấm bắt đầu nhắn tin trả lời.
“Không có gì, cứ việc dùng ╭(╯3╰)╮ “
Trong đó còn nói, ngạo kiều thụ rất thiếu khuyết cảm giác an toàn, là một tiểu công tốt, phải nắm được tất cả cơ hội bắn ra ánh sáng tình yêu đối với tiểu thụ nhà mình, đặc biệt phải nhớ kỹ không thể thiếu phần biểu đạt tình yêu.
Trong lúc Tô Vũ Thần có chút lo lắng chờ đợi, tin nhắn của Tần Hoán Sâm đã gửi qua.
Vẻ mặt Tô Vũ Thần sau khi mở tin nhắn ra chính là bất đắc dĩ, quá đủ rồi, vì cái lông gì lại gửi loại emo đáng xấu hổ này chứ, em đã không còn mong chờ anh giữ hình tượng cao lãnh nữa, chỉ mong anh đừng có đổ sụp nhanh như vậy là được rồi.
Cổ họng có chút khô, Tô Vũ Thần cầm lấy ly nước đặt ở góc bàn, nhấc cái nắp lên phát hiện còn chút nước, liền dứt khoát một ngụm uống hết.
Dù sao nướt bọt cũng đã trao đổi rồi, uống cùng một lý nước có là gì đâu.
Đặt điện thoại di động ở bên cạnh chuẩn bị làm việc, trước tiên đăng nhập tài khoản Thiên Á, nhờ bài post đầy kích thích lần trước, Tô Vũ Thần phát hiện người tìm đến cậu thật sự không ít.
Tùy tiện trả lời hai người, xoa xoa lòng bàn tay chuẩn bị đăng bài!
Thế nhưng ánh mắt quét đến điện thoại di động đặt trên bàn, Tô Vũ Thần đột nhiên cầm lên tay, mở tin nhắn của Tần Hoán Sâm ra, cũng trả lời một emo hôn môi tương tự.
Tuy rằng bên cạnh không có ai, nhưng Tô Vũ Thần vẫn còn có chút cảm giác xấu hổ nho nhỏ, liền nghiêm mặt bắt đầu gõ chữ.
“Các người đều đau lòng Giang Nguyên bị đánh, nhưng tôi muốn nói đánh thật hay đánh thật hả giận!”
Một tiêu đề bắt mắt hiện ra, sau đó Tô Vũ Thần bắt đầu đào bới các đời bạn gái của Giang Nguyên. Cũng nhờ lời nói và hành động của hắn cực kỳ phóng túng, nên Tô Vũ Thần rất dễ tìm được những ảnh chụp thân mật của Giang Nguyên với một số bé gái. Bình thường minh tinh chỉ chụp ảnh với sinh viên đại học hoặc cấp ba là nhiều, bởi vì đó là độ tuổi thích theo đuổi minh tinh. Nhưng chỗ Giang Nguyên, hầu hết đều là học sinh tiểu học, cả đám cười đến ngây thơ trong sáng vô cùng.
Tô Vũ Thần nhớ đến những tin tức mà mình đã xem qua, sinh động như thật miêu tả Giang Nguyên làm thế nào để tiếp xúc với những đứa trẻ này. Đặc biệt còn cố ý đào ra thông tin về bạn gái đương nhiệm của hắn, tìm được tư liệu hình ảnh lúc cô nàng vừa mới ra mắt ở một đảo quốc nào đó phân tích từng cái một, cuối cùng đưa ra kết luận người bạn gái này không quá mười ba tuổi.
Đương nhiên nhân vật quan trọng nhất là Tằng Toàn cũng không thể bỏ qua, lúc trước hắn nhờ vào chuyện nhiều lần làm từ thiện quyên tiền cho cô nhi viện mà nhận được một vài báo đáp nho nhỏ, Tô Vũ Thần chỉ ra rõ ràng hầu hết bạn gái của Giang Nguyên đều từ chỗ cô nhi viện được giúp đỡ kia mà ra.
Lúc này người trả lời bên trong bài post bắt đầu dần dần tăng lên, có người mắng Tô Vũ Thần vu oan người khác, nếu làm việc thiện mà cứ tiếp tục bị người ta bôi nhọ như vậy thì sau này cũng không ai dám làm việc thiện nữa vân vân.
Cậu chính là chờ thời điểm này!
Tô Vũ Thần chọn một bình luận bắt đầu trả lời: “Bạn cho rằng những đứa trẻ kia bị cha mẹ vứt bỏ rất đáng thương sao? Không không không, đổi lại bạn là cha mẹ bạn sẽ vứt bỏ con gái ruột gien ưu tú không bệnh chẳng tật sao? Các bạn có thể tìm thử xem tướng mạo những đứa trẻ được Tằng Toàn và Giang Nguyên giúp đỡ, lúc đó trong lòng tự có đáp án.”
Từ bình luận này trở xuống rất nhiều người bắt đầu phát hiện ra điều thú vị, đầu năm nay chuyện người bị bắt cóc lúc nào cũng lên đầu đề, rất dễ khiến người ta liên tưởng. Một vài người bên công nghệ bắt đầu hack hồ sơ ghi chép của cô nhi viện, càng nhiều ảnh chụp của những đứa trẻ lọt ra ngoài, đúng lúc có một cư dân mạng cảm thấy được có một tấm ảnh trong đó rất giống dáng vẻ em gái của mình khi còn nhỏ, hơn nữa đứa bé kia lại bị thất lạc ở nhà trẻ vào lúc 5 tuổi.
Lần này người tin tưởng lại càng nhiều, có một số việc là thà rằng tin là có còn hơn tin là không.
Một vài cư dân mạng nhiệt tình bắt đầu đặc biệt tag một số trang fanpage nổi tiếng và bạn bè của mình, bài post nhanh chóng lên top của Thiên Á.
Nhưng thế này vẫn còn chưa đủ!
Tô Vũ Thần liền dẫn link Uwewe mới nhất của Giang Nguyên, Tằng Toàn và chính mình, ném bom liên tiếp, bình luận phía dưới nhanh chóng nổ tung.
Bạn cho rằng có nhiều fans, được fan bảo vệ là hay lắm à? Không, hành vi của fans khiến thần tượng phải trả giá! Những fans kích động trực tiếp khiến những cư dân mạng chỉ xem đây là trò vui cũng bị chọc cho tức giận.
Thần tượng nhà bạn lớn lên đẹp trai vóc người đẹp thì có thể lừa bán người, dụ dỗ trẻ em mà không xem là phạm tội sao? Đầu năm nay logic của fan não tàn cũng thật ngây ngất lòng người mà.
Sau khi làm xong những chuyện này, Tô Vũ Thần chậm rãi duỗi lưng đăng xuất rồi nhấn dấu X ở góc trên bên phải.
Ánh mắt rơi vào ngăn kéo phía trên, Tô Vũ Thần nhớ tới món quà Tần Hoán Sâm nói, có chút ngạc nhiên mở ngăn kéo ra, một hộp quà sáng loáng xa hoa xuất hiện trước mắt Tô Vũ Thần.
Tô Vũ Thần lấy hộp quà ra để lên bàn, trong lòng không nhịn được có chút kích động.
Đây chính là món quà đầu tiên Tần Hoán Sâm tặng cho cậu đó! Về phần cái bó hoa cà rốt gì đó, đừng nói với cậu

1 2 »


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện