Quan Ninh kiên nhẫn giải thích, “Cậu ta chỉ khó gần với những ai kém thân như cậu thôi chớ thực sự không có ý khác, đừng lo quá. Bình thường Thanh Hoà dễ nói chuyện lắm, bữa nay là do cảm xúc không tốt, sau khi tan làm cậu ta có tìm tôi, tôi còn khuyên rất lâu, nhưng hai ngày nay cậu ta gánh quá nhiều áp lực. Kệ cậu ta có nói gì, cậu chớ để bụng.”
“Dạ.”
“Đói bụng chưa?”
Ngô Duệ bảo “Đói ạ”, “Có điều bữa chiều em chuẩn bị xong rồi, trên lầu đó chị.”
Quan Ninh tò mò theo cậu lên lầu ba.
Ngô Duệ đẩy cửa phòng chiếu phim, dẫn cô vào. Bên trong là một rạp chiếu phim nhỏ với ba hàng ghế, trước hàng ghế đầu đặt một chiếc bàn con, bên trên có một chiếc bánh kem bơ xinh xinh.
Ngô Duệ sờ soạng ven tường, màn chiếu lớn bỗng nhiên có hình ảnh.
Trước khi phim chiếu, hai người cùng cắt bánh, mỗi người cầm một miếng vừa xem phim vừa ăn. Ngay khi nhân vật chính xuất hiện, Quan Ninh nhận ra ngay mình từng xem bộ này rồi, thậm chí không chỉ một lần, song bởi tình tiết cốt truyện đan cài quá nhiều, mỗi lần xem lại có khám phá mới nên cô vẫn xem một cách vô cùng hứng thú.
Tới mấy chỗ mấu chốt, cô quên cả ăn bánh luôn.
Chờ tới khi mạch phim lắng lại, Quan Ninh ăn miếng bánh kem, nhìn sang kế bên. Bấy giờ cô mới phát hiện lực chú ý của Ngô Duệ chẳng hề đặt trên phim, cậu cứ ngắm cô hau háu chẳng biết tự lúc nào.
“Làm sao vậy?” Trái tim Quan Ninh thắt chặt.
Ngô Duệ chậm rãi sáp tới, chờ tới khi khoảng cách bức Quan Ninh lùi về sau, cậu mới duỗi ngón tay ra khẽ lau đi vệt bơ vô tình dính trên môi Quan Ninh, để vương trên làn môi hương thơm mát lành quen thuộc.
Quan Ninh vốn tồn tâm tư làm loạn với cậu, ngón cái ấy xẹt qua, tức khắc cô thấy bản thân mình hệt một que diêm, chưa bén lửa đã tự bừng cháy. Bầu không khí trong phòng chiếu hãy ních đầy những pha hồi hộp gay cấn chợt thay đổi, trở nên mập mờ, mơ hồ loãng dần.
“Chị ăn cái gì cũng không ——”Ngô Duệ còn chưa dứt lời, ánh mắt bỗng dừng trên bàn tay đang siết cổ tay cậu.
Quan Ninh muốn hôn cậu.
Môi cậu ấy chắc mềm lắm.
Nhưng không được, cô chủ động quá Ngô Duệ sẽ không trân trọng, mai này chẳng giữ gìn cô trong kí ức nữa.
Cô thở hắt ra, kéo cổ tay cậu nhẹ nhàng đặt lên tay vịn.
Ngô Duệ nghĩ rằng Quan Ninh bằng lòng đơn độc ở cùng cậu trong một không gian kín như vậy, chị ấy ắt không phản cảm với mình, vì vậy cậu cho rằng phản ứng ban nãy của cô chỉ do thẹn thùng.
Yên tĩnh xem phim một hồi, Ngô Duệ rót ly nước trái cây đưa cho Quan Ninh, “Chị khát nước không?”
“Cảm ơn.”
Trái cây nhà Ngô Duệ đoán chừng là vận chuyển bằng đường hàng không, hương vị ngon hơn hẳn nơi khác, Quan Ninh uống xong một hớp, vô thức chép môi, tựa hồ đang nhấm nháp dư vị.
Ngô Duệ phát hiện động tác nhỏ của cô, không nhịn được bật cười, “Uống ngon à?”
“Ừm.” Quan Ninh nhìn cậu, “Cậu không uống hả?”
“Không khát ạ.” Ngô Duệ trả lời trong khi lấy khăn giấy lau khóe miệng Quan Ninh một cách tự nhiên. Khi tan sở Quan Ninh có dặm phấn, lúc này khăn giấy cọ mất một mảnh son nhưng không ảnh hưởng đến dung mạo cô.
Ngô Duệ nhìn đăm đăm môi cô hồi lâu, “Chị, chị có đem son môi không?”
“Có đem này.” Trong túi Quan Ninh có sẵn một thỏi, cô lấy ra đưa cho cậu.
“Em có thể thử không?” Ngô Duệ nhận son rồi hỏi.
Quan Ninh khẽ nhếch cằm, ý bảo cậu tự nhiên.
Cả căn phòng chiếu chỉ có ánh sáng từ màn chiếu hắt ra, Ngô Duệ bật đèn pin di động, một tay cầm máy canh góc tránh chói mắt Quan Ninh, tay khác cầm son môi cẩn thận tô lên các khoé môi Quan Ninh.
Ngô Duệ tô son cho cô khác hẳn cảm giác Quan Ninh tự làm.
Mỗi chỗ cậu đồ một xíu, trái tim cô theo đó thắt chặt một phân, tầm mắt không dám nhìn cậu, đành phải khẽ cụp mắt.
Qua lát sau, Ngô Duệ cuối cùng cũng tô xong, kiểm tra hiệu quả thì khá vừa lòng, cậu nở nụ cười nhẹ rồi cất điện thoại.
Bấy giờ Quan Ninh mới có tinh thần hỏi cậu, “Hồi trước cậu đã tô son cho người khác à?”
“Dạ? Không có,” Ngô Duệ bảo, “Bạn gái cũ đều quá nhỏ, họ không trang ——”
Chữ “điểm” hãy chưa rời môi, Quan Ninh đã thản nhiên nhón miếng bánh kem lẹ làng trét lên miệng cậu. Ngô Duệ sửng sốt, sau đó bật cười liếm môi dưới, nuốt miếng kem vào miệng.
Quan Ninh thực sự rất mệt sau khi làm việc cả ngày, tâm tình theo đó bức bối, cách giải toả trước đây chính là yên tĩnh. Cô tĩnh lặng đọc sách, tưới hoa, giặt giũ quần áo, không giao lưu với ai, sau một hai tiếng cô có thể bình tâm trở lại và lên kế hoạch cho công việc ngày hôm sau.
Sau khi quen Ngô Duệ cô mới hay, hoá ra không chỉ có yên lặng mới chữa lành tâm hồn mà tình bạn cũng có tác dụng tương tự. Nếu có thể mãi thân thiết với Ngô Duệ, không thổ lộ, không kết hôn, duy trì mối quan hệ mập mờ vừa phải này, cô không thiết gì hơn.
Đáng tiếc mập mờ không giữ được người.
Xem xong phim, do ngày mai có tài liệu hệ trọng cần phải đưa Quản lý xem bản thảo, Quan Ninh phải về nhà, nhìn thấy trong mắt Ngô Duệ là nỗi lưu luyến khôn nguôi, bản thân cô cũng chẳng đặng về, bèn mượn dùng tạm thư phòng Ngô Duệ.
Ngô Duệ rúc mình trên sô pha bên cạnh lẳng lặng chơi game, nghe thấy cô thở phào nhẹ nhõm, lập tức ngẩng đầu lên.
“Chị bận xong rồi ạ?”
“Được 80%,” Quan Ninh nghĩ ngợi, “Ngô Duệ, cậu có thể giúp tôi tí được không?”
Ngô Duệ vừa nghe mình có thể giúp đỡ Quan Ninh, bèn buông di động ngay tức thì.
“Cần giúp gì hả chị?”
Quan Ninh in tài liệu ra, đi tới ngồi xuống kế bên Ngô Duệ.
“Gõ lâu quá tôi nhìn chữ Hán có hơi hoa mắt, cậu đọc thử một lần xem có lỗi nào không.”
Thuở bé Quan Ninh và Quan Trình sống ở vùng núi sâu rừng thẳm, cho dù đã sống nơi phố thị lâu nhường ấy, bọn họ khi thoảng vẫn thốt ra vài câu phương ngữ quê hương không phù hợp. Ngô Duệ thì khác, từ nhỏ cậu đã trưởng thành trong gia đình hậu đãi, thậm chí còn nói tiếng phổ thông hay hơn người khác.
Ngô Duệ đọc chốc lát, không khỏi hỏi, “Chị ơi, blockchain(1) là gì vậy?”
“Cậu biết Bitcoin(2) không?”
Ngô Duệ gật đầu, “Hồi em tốt nghiệp, tường lửa internet của trường bị người ta ác ý tấn công, có mấy bài luận văn tốt nghiệp của bạn học bị bóp méo hậu tố, bọn họ được nhắn rằng phải trả Bitcoin để khôi phục các tệp.”
Quan Ninh gật đầu, “Bitcoin có khả năng tự điều chỉnh mạnh hơn so với đấu thầu hợp pháp, nhìn chung không tăng cao nhưng giá trị dao động của nó rất lớn. Blockchain có nguồn gốc từ Bitcoin và về cơ bản đều có cơ sở dữ liệu phi tập trung, đồng nghĩa không có tổ chức thứ ba hoặc trung tâm kiểm soát, nó chỉ dựa vào tự xác minh. Trước mắt, triển vọng ứng dụng của blockchain rất rộng lớn, cậu đọc tiếp sẽ biết.”
Những lời giảng giải nghiêm túc của Quan Ninh nháy mắt quét sạch những suy nghĩ bậy bạ trong đầu người đang cố tình hay vô ý dựa vào bả vai cô.
Ngô Duệ từ tốn đọc xong, Quan Ninh cảm thấy có đôi chỗ viết khá tối nghĩa nên ngồi sửa lại. Ngô Duệ cúi đầu nghịch điện thoại, chờ cậu hoàn hồn thì mới hay mình đã đặt mấy quyển sách chuyên ngành.
Phụ nữ khiến bạn ham học.
Hình như nghe khá tốt.
Đêm nay Quan Ninh không chỉ viết xong tài liệu, về nhà vội vàng vạch kế hoạch dự án, hôm sau giao đến tay Quản lý, Quản lý liên tục nhìn cô mấy lần. Chị ta đọc lướt hai phần tài liệu xong, mỉm cười, sau đó nói với Quan Ninh, “Sếp Trần mới kiếm cô, nói là có chuyện cần bàn, cô lên lầu đi.”
“Sếp chưa nói là gì ạ?”
“Chưa, có điều giọng nói của chỉ không tệ, chắc là chuyện tốt.”
Quan Ninh thở phào, “Cảm ơn Quản lý ạ.”
Quan Ninh đi tìm chị Trần, trong văn phòng chỉ đang có khách, Quan Ninh bèn đứng ở ngoài cửa đợi một lúc. Hơn mười phút sau, chị Trần đích thân ra tiễn khách, Quan Ninh không thể tránh khỏi bèn gật đầu chào hai người.
Sếp Trần vừa thấy cô thì lập tức cười bảo với vị khách, “Anh Khương, đây là cô Quan, ban nãy không phải anh có chuyện muốn cần tìm cổ sao?”
Quan Ninh nghe thấy họ này, ý thức ngay điều gì đó, nhìn về phía sếp Khương. Chủ tịch Khương và Khương Vịnh có vài phần tương tự, song có vẻ hiền hoà hơn.
“Chào cô, cô Quan,” ông Khương chìa tay nở nụ cười, “Tôi là ba Khương Vịnh.”
Quan Ninh ngó nụ cười trên