Quan Ninh chìm vào một giấc mộng, trong ảo cảnh cô thấy người bạn khủng long nhồi bông bên mình nhiều năm hoá thành hòn đá, sờ vào cứng ngắc, nhưng quái lạ là nó có tính đàn hồi, cô không khỏi ôm nó nhấn mấy cái, thế mà con thú bông còn biết nói chuyện.
“Lần thứ hai rồi, tới lần thứ ba…… Em không chắc mình làm quân tử đàng hoàng được nữa đâu.”
Quan Ninh cảm thấy câu này sặc mùi miệng hùm gan sứa, tao mua mày về mà không có quyền ôm mày à? Cô dùng hết tay chân ôm nó gắt gao, tảng đá trong lồng ngực chậm rãi có độ ấm, biến thành một con cáo trắng xinh đẹp.
“Chờ xíu đã, có điện thoại.” Em cáo kia bảo thế.
Vật trong lòng chợt rời đi, Quan Ninh tức khắc tỉnh táo, men say tan biến, hết đau đầu, ánh mắt sáng tỏ. Cô nhìn lòng bàn tay trống rỗng, không khác gì mấy lần nửa đêm giật mình tỉnh giấc, vậy là chuẩn bị ngủ tiếp.
Khi xoay người mới phát hiện bên ban công có ánh sáng.
Cô ngừng thở ngay tức khắc, ngó ra đó.
Có một người đang đứng bên ban công, chàng trai trẻ ấy bận áo sơ mi trắng, vóc dáng cao gầy hết đỗi quen mắt. Cậu nói vài câu vào điện thoại, sau đó cúp máy cúi đầu xem di động. Ánh sáng màn hình chớp nháy liên tục, hình như là một đoạn video, sau khi xem xong, cậu lẳng lặng gõ nhanh mấy chữ, gửi đi.
Quan Ninh nhận ra.
Đây là Ngô Duệ.
Nhưng sao Ngô Duệ lại chạy tới nhà cô? Chẳng lẽ họ lại…… không đâu, cô mau chóng phủ định suy nghĩ của mình, Ngô Duệ ăn mặc chỉnh tề, nào giống như bị cô mần thịt.
“Chị ơi?” Ngô Duệ nhận thấy điều gì, quay đầu thử hô một tiếng.
Quan Ninh từ từ ngồi dậy, bật đèn phòng ngủ, sắc mặt điềm tĩnh nhìn cậu, “Cậu đưa tôi về hả?”“Tài xế không biết nhà chị ở đâu,” Ngô Duệ đi tới, ngồi bên mép giường hỏi, “Đầu còn đau không chị? Có chỗ nào khó chịu không ạ?”
Quan Ninh lắc đầu.
“Xảy ra chuyện gì sao?” Quan Ninh hỏi. Hơn nửa đêm gọi điện thoại tới, hẳn là có chuyện quan trọng.
“Ồ,” Ngô Duệ theo bản năng nhìn thoáng qua di động, “Bạn em mới gửi tới cái vid thú vị lắm.”
“Thế à, tôi xem được không?”
Ngô Duệ chần chờ vài giây, “Được thì được, nhưng chị xem xong không được phát biểu ý kiến mà em không muốn nghe.”
Quan Ninh đoán được điều gì, xoè tay về phía cậu.
Ngô Duệ nhấp mở video, giao di động cho cô.
Đoạn video quay cảnh một chiếc xe hơi màu đen, đầu xe bị người ta phun sơn đỏ hai kí tự ——S, B(*). Quan Ninh nhìn kỹ vài lần, miễn cưỡng nhận ra bảng số xe quen mắt, đây là chiếc Porsche Khương Vịnh lái suốt ngày.
(*) Mạnh dạn đoán đây là câu 死吧/sǐ ba/: đi trết đi
“Ngô Duệ.”
“Em nói rồi em không muốn nghe.” Ngô Duệ nghĩ chắc chắn Quan Ninh sẽ thấy cậu ra tay quá đáng.
Quan Ninh nở nụ cười, “Cậu cho rằng tôi định nói gì?”
“Em không biết.”
Quan Ninh trả điện thoại, nhẹ nhàng vỗ vai cậu, “Ngô Duệ, cảm ơn nhé.”
Ngô Duệ nhướng mắt, “Chị không tức giận ạ?”
“Có phải xe tôi đâu, tôi tức làm gì? Tôi chỉ thấy……”
“Thấy sao?”
“Hai chữ này chưa đủ xấu, nắn nót quá.”
Ngô Duệ gật đầu, gửi tin nhắn cho người đã chia sẻ video cho mình.
“Cô ấy nói dễ nhìn quá, làm xấu hơn nữa đi.”
“Cậu còn làm gì nữa?” Quan Ninh nhìn cậu.
“Cũng không có gì, chỉ tâm sự với bác Hạ vài câu về nhân cách Khương Vịnh thôi à.”
Hèn chi hôm nay ông Hạ tâm sự nặng nề.
“Còn gì nữa?”
Ngô Duệ nhìn cô, “Em báo cảnh sát, nay cảnh sát tới công ty Khương Vịnh, đưa người đi. Mấy ngày tới anh ta sẽ được thả ra nhưng có thể sẽ mang lòng thù địch, em để người đi theo bảo vệ chị.”
“Còn cậu thì sao?” Quan Ninh lo lắng nhìn cậu.
“Khương Vịnh bóp quả hồng mềm mới khi dễ chị, hắn ta nhất thời nóng đầu gửi ghi âm tới nhà em, không chừng muốn nhân cơ hội chia rẽ ba và em, xui cho y là kế hoạch thất bại. Nhà họ Khương vốn đang gió mưa trầy trật, toan bấu víu vào cây đại thụ là nhà em, Khương Vịnh có thoát ra cũng không dám động tới nhà họ Ngô, trừ phi y thực sự không muốn sóng yên biển lặng.”
Quan Ninh không yên lòng, mãi căn dặn cậu đừng ra cửa một mình, dầu gì giờ chân cẳng cậu bất tiện, lỡ Khương Vịnh muốn trả thù Ngô Duệ thật, cậu ấy có sứt mẻ gì đều khiến cô xót lắm.
Trông thấy Quan Ninh chỉ một lòng lo cho an nguy của mình, Ngô Duệ hưng phấn, còn tỉnh táo hơn cả ngủ đẫy giấc, cậu mượn cơ hội hỏi Quan Ninh, “Sao tối nay chị lại uống rượu?”
“Xã giao.”
“Có uống nhiều lắm không?”
“Nay uống rượu trắng hơn năm mươi độ, trước đây tôi chưa từng thử nên say hơn hẳn.”
“Lần tới cần uống rượu thì đánh tiếng trước với em, nếu không chị say ngất ngư bất tỉnh, bị kẻ xấu lợi dụng giở trò thì em lo lắm đó.”
Thấy ánh mắt nghiêm túc của Ngô Duệ, Quan Ninh không đành lòng từ chối, gục gặc đầu.
Ngô Duệ ngắm nghía chằm chằm gương mặt xinh đẹp của Quan Ninh, chợt nhớ tới sự kiện bất ngờ mình chuẩn bị hồi trưa trên sân thượng, giờ này qua đó thì có vẻ quá bày vẽ, nhưng không đi thì lãng phí công sức, vì thế cậu khẽ hỏi, “Giờ chị còn buồn ngủ không?”
“Hết rồi” Đâu chỉ không buồn ngủ, lúc này Quan Ninh còn có thể đọc vanh vách bản báo cáo hôm nay không sót một chữ.
Ngô Duệ nở nụ cười, cặp mắt đen láy lấp lánh mấy vì sao vụn, giọng nói say lòng hơn hẳn bình thường, ánh mắt và lời nói kết hợp như hoá thành móc câu, “Vậy chị tới nhà em ngắm sao không?”
Quan Ninh bất giác gật đầu ngay tắp lự.
Nửa đêm đi dạo trên đường cùng Ngô Duệ, Quan Ninh chợt ý thức quyết định ban nãy hấp tấp biết bao, kể cả yêu đương thời giảng đường cô cũng chưa từng ra ngoài với mối tình đầu lúc khuya khoắc, cho dù liên hoan tốt nghiệp cũng về sớm chứ không hề la cà ca hát suốt đêm. Hành động bây giờ quả thực không giống cô chút nào.
Từ nhà Quan Ninh đến biệt thự Ngô Duệ phải cuốc bộ hơn mười phút, ban đầu hai người im ru bà rù, song Ngô Duệ cầm lòng không đặng đánh vỡ sự yên lặng.
“Chị ơi, chị đi đêm một mình có sợ không?”
“Đi bộ sẽ sợ, lái xe thì không.” Quan Ninh đáp.
“Chị thích xem phim thể loại nào?”
“Hồi hộp hại não ấy.”
“Có sợ phim kinh dị không ạ?”
“Hồi trước thì không, giờ thì hơi sợ.”
Ngô Duệ khựng người, “Vì bây giờ