Quan Ninh lặng lẽ nắm chặt tay, “…… Trốn nợ gì cơ?”
“Hồi tối qua……”
Quan Ninh mới nghe mở đầu, cả người đã giật mình, cô nhớ sáng sớm khi thức giấc thấy mình mẩy kì kì, nhớ tới hai cục giấy vứt dưới sàn, nhớ tới cửa sổ mở ra khó giải thích. “Tối qua làm sao?” Quan Ninh hỏi khô khốc.
Ngô Duệ nằm trên sô pha nhìn cô vài giây, chợt túm chặt cổ tay kéo về trước.
Quan Ninh hoảng sợ, “Ngô Duệ!”
“Chị đã làm thế này với em,” Ngô Duệ dùng một tay khác vịn eo cô, ép vào ngực mình, “Tối qua em mặc quần đen, chị nhớ không?”
“Tôi không nhớ rõ……”
“Dĩ nhiên chị không nhớ, bởi vì chưa thấy em bao lâu chị đã lột quần em.”
“Cậu……” Quan Ninh giãy giụa toan đứng dậy, song càng cố thì lại khiến nhiệt độ giữa cả hai tăng lên, “Cậu chớ nói bậy, cậu là bạn Quan Trình, sao tôi có thể ——”
“Hôm qua chị đâu có coi em là bạn Quan Trình,” Ngô Duệ nhéo eo cô cười xấu xa, “Em kể cho chị nghe một chuyện, thật ra em kém Quan Trình nửa năm, còn chưa mừng sinh nhật năm nay, em mới hăm mốt à.”
Tức khắc mặt mũi Quan Ninh bỏng rát, may sao biệt thự cúp điện, nếu không cô chẳng tài nào đối mặt với Ngô Duệ. Cô tin lời cậu nói là thật, càng nương theo đó nhảy ra mấy hình ảnh rời rạc trong tâm trí, mỗi cái đều đủ làm cô muốn độn thổ cho xong.
Ngô Duệ hai mươi mốt tuổi, mới hăm mốt đó trời, sao cô có thể…… sao cô có thể xuống tay được?!Cố tình cậu ta còn hỏi bên tai cô, “Giờ chị nhớ ra chưa?”
“Tôi……” Quan Ninh chật vật tìm lại tiếng nói của mình, “Xin lỗi cậu Ngô Duệ, hôm qua tôi say quá, nếu làm gì có lỗi với cậu, quấy rầy đến chuyện của cậu thì cho tôi xin lỗi. Cậu muốn gì? Chỉ cần tôi làm được tôi nhất định sẽ làm, trong khoảng thời gian này chân cẳng cậu bất tiện, tôi có thể phụ trách ăn uống sinh hoạt hàng ngày, nhưng xin cậu quên chuyện tối qua đi.”
“Quên?” Ngô Duệ như thể nghe được chuyện gì tức cười, “Làm cách nào quên được?”
“Ngày hôm qua chỉ là sự cố ngoài ý muốn,” Quan Ninh nhắm mắt, “Cậu cứ coi như bị heo ủi, bị chó cắn, sao cũng được.”
“Hoá ra chị là dạng người này.”
“Tôi thế nào?”
“Từ hồi dậy thì tới giờ em ít khi nào tự xử, bởi em thấy tay người chạm qua nhiều thứ, rửa sao cũng không sạch,” Ngô Duệ ngậm ngùi, “Là chị dạy hư em, hôm nay em thử lại thì không thấy giống, sao tay chị mềm thế?”
Quan Ninh có phần hụt hơi, “Cậu đừng nói nữa Ngô Duệ……”
“Tại sao em không thể nói, chị dạy hư em mà vẫn muốn hết thảy như chưa phát sinh?”
“Vậy cậu muốn sao?”
“Em chưa nghĩ ra, có điều nếu em kể cho Quan Trình, chị hẳn biết sẽ ra sao đúng không?”
Ngô Duệ làm bộ muốn lấy di động, Quan Ninh túm lấy cổ tay cậu ấn lên sô pha, mới nói mấy câu với Ngô Duệ đã làm cô túa đầy mồ hôi, nghe cậu ta tính toán kể cho Quan Trình, lời thốt ra gần như khẩn cầu.
“Cậu đừng kể với Quan Trình, Ngô Duệ, cậu cứ thong thả suy nghĩ, chỉ cần đừng kể cho nó biết.”
Câu nói này gần như cuốn phăng tất thảy hứng thú của cậu, người đẹp nằm trong lồng ngực, những ý tưởng đen tối mặc sức múa may tứ tung biến mất trong chớp mắt, cậu chống mình ngồi dậy, liên luỵ Quan Ninh đổ người ra sau.
Quan Ninh lập tức lủi ra góc sô pha, cách cậu rất xa.
“Biết sao chân em bị trẹo không?” Ngô Duệ bất chợt hỏi, bấy giờ cả tiếng “chị” cậu cũng không muốn gọi.
Quan Ninh gần như ngay lập tức nhớ tới cửa sổ ban công, không đáp mà hỏi ngược, “Tối qua cậu rời nhà tôi bằng cách nào?”
“Chẳng phải chị đoán được à,” Ngô Duệ vô cảm, “Khương Vịnh đưa chị về nhà, em thấy chị đi đứng loạng choạng thì sợ chị bị thiệt, định bụng chạy qua xem sao. Khương Vịnh đi rồi chị liền…… Nhà chị phải dùng chìa mới khoá lại được, em đành khóa trái rồi nhảy khỏi cửa sổ, thành thử ra chân như vầy.”
“Tôi xin ——”
Ngô Duệ ngắt lời, “Em không muốn nghe ba chữ này.”
Ngô Duệ dường như không định để cô hay, Quan Ninh xấu hổ xen lẫn thẹn lòng, “Là tôi không đúng, còn nữa…… Cảm ơn cậu.”
“Ơn nghĩa gì?”
“Nếu không nhờ cậu, tôi còn bị Khương Vịnh lừa bịp chẳng hay biết gì.”
“Vậy mà chị còn đi ăn với anh ta……” Ngô Duệ nhỏ giọng lầm bầm.
“Tôi không muốn đi, là bạn tôi rủ, tới đó mới hay Khương Vịnh cũng đến.”
“Ồ,” Ngô Duệ mím khóe môi sắp nhếch lên tới nơi, “Chị nói nhiều thế với em làm chi?”
“Tôi cũng không biết, cậu hỏi tôi đáp thôi.”
Làn gió đêm lùa vào từ ban công, thổi tung bức màn trắng, phả dậy mùi nước ép trái cây. Quan Ninh khịt mũi, “Đụng ngã bàn ở ban công hả? Để tôi đi dọn.”
Cô nhấc thân, Ngô Duệ liền nắm chặt cánh tay mảnh khảnh của Quan Ninh.
“Ấy? Chị đi đâu?” Ngô Duệ ý thức mình hỏi một câu ngớ ngẩn, tức tốc sửa lời, “Chị đừng đi, mai sẽ có người tới dọn.”
“Ờ.” Quan Ninh ngồi trở về, cổ tay vẫn còn bị cậu nắm giữ, “Cậu……”
Ngô Duệ buông tay một cách thản nhiên, cậu sực nhớ gì, ngó cô mấy bận.
Quan Ninh nhận ra cậu có chuyện muốn nói, liền hỏi, “Cậu muốn hỏi cái gì?”
“Nay chị thay váy có chú ý……”
Cậu ta lại giắt tiếng “chị” bên miệng, song Quan Ninh thở phào nhẹ nhõm, thuận miệng hỏi, “Chú ý gì?”
“Vai trái chị có nốt ruồi, hồi hôm em lỡ cắn, dấu răng còn không