Giấy Sống

“thất Môn Điều”


trước sau




S
áu bảy giờ sáng mùa hè, gió nhẹ thổi vào ngõ nhỏ, khẽ đẩy mở cửa sổ các nhà trong xóm Dư Khánh.

Cô bé bám vào cửa sổ, mở đôi mắt to nhìn chằm chằm vào ngôi nhà nhỏ hai tầng ở nơi sâu nhất.

Người mẹ chải tóc cho cô bé bằng chiếc lược bí, gạt những sợi tóc lẻ tẻ rụng xuống tiện tay vứt ra ngoài cửa sổ.

Người mẹ bỗng kéo mạnh, Tiểu Yến kêu lên một tiếng rồi ôm chặt đầu.

Đôi mắt nó vẫn nhìn chằm chằm vào cánh cửa đen kịt của căn nhà nhỏ hai tầng kia, cho tới khi cửa hé ra một khe hở.

Mắt cô bé sáng lên, mang theo hai bím tóc mới tết được một bên quay đầu chạy xuống lầu, người mẹ gọi với theo sau: “Tiểu Yến! Tiểu Yến! Con chạy đi đâu đấy?”
Tiểu Yến đã chạy xuống lầu dưới, nấp vào một bóng râm, nhìn cô gái bước ra từ cánh cửa kia.

Làn da cô gái trắng như tuyết, tóc đen nhánh, bím tóc dày rũ xuống trước ngực.

Cô mặc một bộ sườn xám sát người màu trắng với những bông hoa xanh lam nho nhỏ, vai nhỏ, eo thon, tha thướt bước từ sâu bên trong ra ngoài.

Cả ngõ nhỏ chợt lặng yên, người đang giũ quần áo không giũ nữa, người gánh hàng cũng đứng im, ánh mắt mọi người đều đổ dồn lên khuôn mặt và dáng người cô gái ấy.

Sau đó có người chào hỏi với cô: “A Tú, cô ra mua đồ ăn sáng à?”
Có người nhìn chằm chằm vào quần áo cô: “A Tú, anh cô lại làm quần áo mới cho cô hả?”
A Tú nghe vậy thì gật đầu rồi xách theo hộp cơm đi ra ngoài.

Khi bóng dáng cô biến mất ngoài ngõ nhỏ, người giũ quần áo tiếp tục giũ quần áo, người gánh đồ tiếp tục gánh đồ, xóm Dư Khánh như sống lại.

Bọn họ đều tám chuyện về A Tú theo thói quen, không phải chỉ vì A Tú xinh đẹp mà nhà họ Bạch thật sự quá thần bí.

“Người đẹp như thế, đáng tiếc bị câm.” Trên trời này mấy ai được hoàn hảo, chút tiếc nuối này khiến cho những người trong xóm Dư Khánh thở dài.

“Câm thì sao chứ? Tôi thấy mấy mỹ nhân Hoa Quốc trên báo cũng không đẹp bằng cô ấy nữa.”
Chuyện tuyển Hoàng Hậu Hoa Quốc là tin tức lớn của Thượng Hải dạo gần đây.

Khắp đầu đường cuối phố không ai là không biết, một đồng Đại Dương một phiếu bầu, số tiền góp được sẽ quyên hết cho Hội cứu trợ, đặc biệt tổ chức nhằm mục đích cứu trợ nạn dân.


Bách Tước Linh (1) còn tung ra lịch mười hai người đẹp, ngay cả trên hộp thuốc lá Hatamen cũng in hình người đẹp.

Người dân già trẻ lớn bé tuy chưa tận mắt trông thấy người thật, nhưng đều nhìn thấy ảnh chụp rồi.

“Nói linh ta linh tinh, tuyển chọn Hoàng Hậu Hoa Quốc đều là mấy cô gái làm nghề nhảy múa, A Tú là con gái nhà lành tử tế trong sạch, cẩn thân bị ông chủ Bạch nghe thấy.”
Ông chủ Bạch chính là anh trai của A Tú.

Từ khi chuyển tới đây, chưa có ai nhìn thấy cậu ta ra khỏi cửa, cậu ta cũng không giao tiếp với người ngoài, đến cả cái tên A Tú cũng là do hàng xóm trộm nghe được.

Nhưng trong xóm Dư Khánh không ai xem thường A Tú cả, mặc dù nhà họ Bạch ở khu vực sát cổng thành, không chuyển vào vùng địa tô nhưng cực kỳ có tiền.

A Tú thường xuyên thay sườn xám mới.

Anh trai cô là người kén ăn, trong nhà chưa bao giờ đốt bếp, một ngày ba bữa cơm đều bảo em gái mình ra ngoài mua đồ về, nếu không thì lại gọi người đưa tới.

Cái gì mà Đại Tam Nguyên, Thiên Hương Lâu, đồ ăn không ngày nào giống ngày nào.

Nhìn ăn mặc là biết hoàn cảnh gia đình, ăn uống kiểu vậy thì đương nhiên phải là nhà có tiền rồi.

Tiểu Yến xoã một bên tóc đứng ngoài cửa nghe người ta tám chuyện, người mẹ đuổi theo xuống lầu, xỉa ngón tay vào đầu nó: “Phát điên gì vậy hả?!”
Tiểu Yến chép miệng, mẹ nó không vui, thắt bím tóc chặt muốn chết, kéo đến mức đầu nó lắc lư, bím tóc lại còn vểnh lên.

Người mẹ khoác túi sách lên người Tiểu Yến rồi đẩy ra ngoài: “Đi học lẹ lên.”
Tiểu Yến đi vòng ra cửa ngõ, nhìn thấy A Tú đang đứng trước quán trà đợi màn thầu chiên ra lò.

Nắp nồi mở ra, rải một nắm hành băm và mè đen trên màn thầu chiên nóng hổi, mùi thơm nức mũi khiến người ta chảy nước dãi.

Tiểu Yến ngửi thấy mùi thơm, nuốt nước bọt.

“Chị A Tú!” Tiểu Yến gọi vang tên cô.

A Tú quay đầu, cô không thể nói chuyện, cũng không cười, nhưng Tiểu Yến lại cảm thấy cô đang cười với mình.

Tiểu Yến không kiềm chế được đi qua đó, đỏ mặt nói: “Sườn xám của chị đẹp quá.”
A Tú xách theo hộp cơm trở về, Tiểu Yến say mê đi theo sau cô, bên đường có người đang nhóm lò than, đốm lửa nổ bắn ra.

Nhìn thấy tàn lửa sắp bắn vào người Tiểu Yến, A Tú vươn tay kéo nó, đốm lửa bắn lên bộ sườn sám mới của A Tú làm thủng một lỗ.

Tiểu Yến sững người, không dám nhúc nhích, nước mắt đảo quanh vành mắt.

Bộ sườn xám đắt tiền thế này sao nhà họ đền nổi chứ, mẹ sẽ đánh nó mất thôi.

Nhưng A Tú lại chẳng để tâm, cánh tay trắng như tuyết đẩy vai cô bé, sau đó chỉ vào túi sách, bảo Tiểu Yến đi học, còn mình thì xách hộp cơm quay lại xóm Dư Khánh.

A Tú đẩy cánh cửa đen, đặt hộp cơm lên bàn và lấy ra canh nóng hổi, sau đó giật chiếc chuông đồng treo trong phòng.

Rèm trong phòng ngủ được vén lên, Bạch Chuẩn ngồi xe lăn ra khỏi phòng.

Cậu rất trẻ cũng rất gầy, mái tóc dài dùng dây buộc lại thả phía sau.

Cậu không dùng tay mà hai chiếc bánh xe tự chuyển động theo ý muốn của cậu, lăn lộc cộc tới trước bàn.

A Tú đưa thìa canh vào tay Bạch Chuẩn, cậu cúi đầu nếm thử một ngụm.

Nhìn thấy sườn xám của A Tú bị thủng một lỗ, cau mày: “Đi chọn tờ giấy mà cô thích tới đây.”
A Tú đi ra phía sau, trong phòng xếp đầy những giá gỗ, trên giá là giấy đủ loại màu sắc, xấp giấy màu trắng hoa xanh ở trên cùng chính là màu mà A Tú đang mặc.

Bạch Chuẩn dùng đũa chọc lớp vỏ mỏng của màn thầu, hút sạch nước bên trong giống như ăn bánh canh, sau đó khều thịt ra ăn.

Cậu thích ăn viên nhân thịt bên trong, nhưng chỉ làm mỗi viên nhân thịt thì cậu lại không ăn.

Những hộ gia đình ở xóm Dư Khánh đoán đủ mọi điều về nhà họ Bạch, nhưng chỉ đúng một chuyện chính là Bạch Chuẩn vô cùng kén ăn.

Ăn màn thầu nóng mà chỉ ăn mỗi viên nhân thịt bên trong, sau đó vứt vỏ bánh đi.

A Tú chọn một tờ giấy màu xanh da trời cho bản thân, màu xanh ấy trông như nước mùa xuân tháng hai.

Chiếc xe lăn của Bạch Chuẩn di chuyển tới trước bàn dài trong phòng, trên bàn có đủ thứ như kéo nhỏ, mực ngũ sắc.

A Tú trải giấy lên bàn.

Ngón tay không nhúc nhích, kéo nhỏ tự bay lên trời, trong phòng vang lên vài âm thanh, sau đó một chiếc sườn xám màu xanh da trời xuất hiện trên bàn.

A Tú thay quần áo trước mặt Bạch Chuẩn, chiếc sườn xám ban nãy làm cho Tiểu Yến say mê giờ đây rơi xuống đất biến thành một đống giấy vụn.


Cô thay xong bộ đồ giấy, xoay người cho Bạch Chuẩn nhìn, dường như muốn hỏi cậu có đẹp không.

Bạch Chuẩn chống đầu, dùng ánh mắt tán thưởng tác phẩm nhìn A Tú.

Đương nhiên là đẹp rồi, mày ngài, môi anh đào, cả xương cốt và da thịt đều do một tay cậu tạo ra, sao lại không đẹp được chứ?
Cắt áo giấy xong, Bạch Chuẩn cảm thấy sáng nay đã làm việc rất mệt, chiếc xe lăn làm bằng trúc đi vào trong phòng ngủ, còn dặn dò A Tú: “Buổi trưa muốn ăn gà hoa sen của Tụy Hoa Lâu.”
Hai người hầu nam bằng giấy đứng cạnh tường trong phòng, hốc mắt trắng dã vì chưa vẽ mắt.

Bạch Chuẩn ngáp một cái, hai người giấy kia lập tức bước lên đỡ cậu khỏi xe lăn trúc, đi tới bên giường.

Bạch Chuẩn đắp chăn mỏng, muốn ngủ thêm giấc nữa.

Nhưng hôm nay đã định trước là một ngày không an nhàn, Bạch Chuẩn nhắm mắt chưa bao lâu đã có người gõ cửa.

A Tú bước tới trước cửa, chỉ hé một khe nhỏ.

Người bên ngoài vội vàng nói: “Cô A Tú hả, Thất gia có nhà không? Anh tôi bị cảnh sát bắt đi rồi.”
A Tú áp hai tay đặt bên tai, tỏ ý Bạch Chuẩn còn đang ngủ rồi định đóng cửa, chuyện có lớn đến đâu thì cũng phải đợi Bạch Chuẩn thức giấc cái đã.

Người nọ sốt ruột, cậu ta đẩy cửa thật mạnh nhưng không thể đẩy được cửa ra.

Bạch Chuẩn không vẽ khuôn mặt tươi cười cho A Tú, trên khuôn mặt cô không có cảm xúc gì, lúc này đôi mắt đen kịt nhìn chằm chằm người nọ, lòng bàn tay dùng sức đóng cửa.

.

Truyện Đam Mỹ
Người trong xóm Dư Khánh thấy vậy thì quát lớn: “Anh là ai? Tới tìm ai? Đừng có bắt nạt A Tú không nói được!”
Thanh niên kia đâu còn tâm trạng mà giải thích, cậu ta hơi khom người, mũi nhân khẽ nhấn, nhẹ nhàng bay vọt vào trong sân.

Cả hẻm nhỏ đều ồ lên.

“Tôi đi gọi cảnh sát, giữa ban ngày ban mặc, có còn pháp luật nữa không vậy?!”
A Tú tức giận, mặc dù cô chỉ là người giấy nhưng rất có quyền lực, người giấy trong nhà đều nghe theo lệnh của cô.

Cô vỗ tay, rất nhiều người giấy đều lao tới.

Từng người giấy mặc áo xanh, đỏ, giơ đao vung kiếm, mũi thương làm từ trúc dán bằng keo giấy của “Mục Quế Anh (2)” đâm tới trước ngực làm rách áo của người kia.

Thanh niên không dám làm hỏng những người giấy bảo bối của Bạch Chuẩn, cũng biết bản thân xâm nhập vào đây đã phạm phải điều tối kỵ.

Cậu ta quỳ gối giữa giếng trời, hét lớn: “Thất gia, cầu xin anh hãy cứu lấy anh tôi!”
Sáng sớm Bạch Chuẩn chỉ ăn một viên nhân thịt bánh bao, chỉ mới ngủ nửa giấc, mở mắt là bắt đầu cáu bẳn.

Người giấy trong phòng đều biết chủ nhân mình nổi giận, áo giấy, giày giấy rung lên phần phật.

Thanh niên đập đầu ba cái thật mạnh dưới nền gạch xanh, khẩn cầu: “Thất gia, khi sư phụ tôi đi có nói rằng Thất gia sẽ giúp đỡ sư huynh muội chúng tôi.”
Trong Ngũ Hoa Bát Môn (3) thời cổ, nghề của Bạch Chuẩn đứng hàng thứ bảy, Thất Môn Điều, chuyên câu thông giữa hai giới âm dương.

Tuy tuổi tác cậu không lớn, nhưng một mình nắm trong tay một Môn, người trong nghề đương nhiên phải gọi cậu một tiếng: Thất gia.

Thanh niên này là môn hạ của Tam Môn, Tam Môn Thải, là truyền nhân của nghề ảo thuật.

Đầu tháng năm này Hàn Tam gia mất, nguyên bộ vàng mã đưa tang đều do Bạch Chuẩn tự tay cắt.

Môn hạ của Hàn Tam một người là Liễu Đại, một người là Liễu Nhị, trước khi ông ta chết đã hứa gả đứa con gái duy nhất của mình cho Liễu Đại, Tam Môn do Liễu Đại kế thừa.

Người tới cầu xin Bạch Chuẩn giúp đỡ là Liễu Nhị.

Cậu ta đập đầu trầy da nhưng lại không dám làm vấy máu me ở địa phận của Bạch Chuẩn, nên đưa tay lên lau đi, nhìn vào rèm cửa trong phòng với ánh mắt khẩn thiết: “Sư phụ tôi đã nói Thất gia nhất định sẽ giúp đỡ sư huynh muội chúng tôi mà.”
Bạch Chuẩn trở mình, khi Hàn Tam còn trẻ đã từng giúp đỡ Thất Môn, mối ân tình này tính tới bây giờ cũng chỉ còn mình cậu có thể trả.

“Nói đi.” Giọng nói xuyên qua tường cửa, vang lên ngay bên tai Liễu Nhị.

Ngũ Hoa Bát Môn, trừ Thất Môn ra đều kiếm cơm ngoài đường, miệng lưỡi tất nhiên lưu loát.

Cho nên trong tình hình cấp bách, Liễu Nhị vẫn có thể kể rành mạch: “Sư huynh của tôi lương tâm bị chó tha mất rồi!”
Mặc dù Liễu Đại và Liễu Nhị là anh em ruột, nhưng cùng bái sư nên vẫn gọi nhau là sư huynh đệ.

Liễu Nhị cắn chặt răng, nói ra lý do Liễu Đại bị bắt, không ngờ là vì chuyện tuyển Hoàng Hậu Hoa Quốc.

Hàng trăm cô gái ở vũ trường tham gia ứng tuyển, chọn ra mười hai người có số phiếu bầu cao nhất.


Tiếp đó từ mười hai người này chọn ra ba người, một người là Hoàng hậu Hoa Quốc, hai người là Quý phi Hoa Quốc.

Mỗi người đẹp đều phải lên sân khấu thể hiện tài năng của mình, vốn đều là những cô gái ở vũ trường, biết hát thì cũng không có gì lạ.

Trong đó có một người đẹp tháng Tám tên Kim Đan Quế, mặc dù không biết hát nhưng cô ta muốn nổi bật, bỏ một giá cao mời Liễu Đại tới dạy cô ta ảo thuật, trên sâu khấu chỉ lộ hai bàn tay cũng có thể kéo mọi người ủng hộ.

Kim Đan Quế đa tình quyến rũ, không ngờ Liễu Đại dám vứt bỏ cả con gái ruột của Hàn Tam để ở bên Kim Đan Quế.

Bạch Chuẩn hừ lạnh: “Đất mộ sư phụ cậu còn chưa khô, đệ tử lại bắt nạt con gái ông ta không có cha sao?”
Liễu Nhị cực kỳ xấu hổ, vì Kim Đan Quế, sư tỷ đã rơi không biết bao nhiêu nước mắt.

Cậu ta cũng từng đánh nhau, cãi nhau với Liễu Đại, nhưng dường như sư huynh đã mê muội, trong mắt chỉ có Kim Đan Quế.

“Kim Đan Quế chết rồi.”
Mỹ nhân tháng Tám chết trên chiếc giường đệm lò xo phương Tây trong gian phòng thuê tại khách sạn Richard, trong phòng có hai người đàn ông một người phụ nữ.

Bạch Chuẩn nghe một đống lời thừa thãi kia, cảm thấy thật nhàm chán, cậu lười biếng kéo dài giọng: “Hửm?”
“Xin Thất gia hãy cứu lấy sư huynh tôi!”
Thất Môn có thể qua lại hai giới âm dương, chuyện của con người Bạch Chuẩn chưa chắc đã biết, nhưng chuyện ma quỷ chỉ cần cậu muốn là có thể tỏ tường.

_____________________
Chú thích:
Bách Tước Linh: Công ty mỹ phẩm nổi tiếng Trung Quốc thành lập từ năm 1931.
Mục Quế Anh: Một nhân vật hư cấu trong những giai thoại về Dương gia tướng.
Ngũ Hoa Bát Môn là tiếng lóng chỉ những ngành nghề trước đây.

Ngũ Hoa chỉ hoa mộc miên, hoa đỗ ngưu, hoa kim cúc, hoa thủy tiên, hoa hỏa lạt.

Hoa mộc miên:Chỉ những người khám bệnh, hành nghề y khắp nơi.

Hoa đỗ ngưu: thường chỉ người gánh hàng, hay bốc vác.

Hoa kim cúc: chỉ những cô gái bán trà, trên đường phố cổ đại thường có những cô gái bán trà.

Hoa thủy tiên: chỉ những cô gái múa hát ở quán rượu.

Hoa hỏa lạt: chỉ những nghề nghiệp tạp kỹ trên phố.

Bát Môn chỉ Cân, Bì, Thải, Qua, Bình, Điều, Đoàn, Điều, Khanh.

Cân (khăn): thường là người xem tướng, xem phong thủy cho người khác.

Bì (da): là thầy thuốc bán thuốc khắp nơi, làm nghề liên quan tới thảo dược.

Thải: dùng đạo cụ biến ma thuật.

Qua: chỉ người hành tẩu giang hồ, dựa vào bán nghệ để kiếm sống.

Bình: chỉ những người kể chuyện.

Đoàn: chỉ những ca sĩ đường phố.

Điều: chỉ những người gấp giấy.

Khanh: chỉ những người hát hí.

Tên chương là ngành nghề thứ 7 trong Bát Môn, Thất Môn Điều.

(Nguồn: Dịch từ zhidao.baidu)
HẾT CHƯƠNG THỨ NHẤT.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện