Giao Dịch Hào Môn: Tổng Giám Đốc Ép Hôn 99 Lần

Người sau không biết xấu hổ hơn người trước


trước sau

Advertisement

Chương 7.2: Người sau không biết xấu hổ hơn người trước
“Con... Con con nói gì vậy...”
Lâm Tuyết Hàm bị ánh mắt lạnh lùng của Thương Trăn làm cho chột dạ, trước kia Thương Trăn không miệng lưỡi sắc bén như vậy, chẳng lẽ hôm nay chịu kích thích sao?
Thương Bách Tề cũng ngây ngẩn cả người, trước đây con gái cả giống như cái hũ nút, sao tối nay đột nhiên khác vậy?
Ông còn chưa suy nghĩ cẩn thận, Thương Trăn đã nhìn chằm chằm ông rồi.
“Cha!”
Thương Bách Tề run lên, không nói chuyện, Thương Trăn nói từ cha này, rất lạnh, cứng rắn, lại giống như khóc ra máu.
Ông ta vừa quay đầu lại, thì thấy bi thương ẩn giấu trong đôi mắt lạnh lùng của con gái cả.
“Cha, cha quá bất công rồi! Em gái là con gái của cha, con không phải sao? Con bị người ta đuổi giết, suýt nữa bị người ta xâm phạm! Trên người con đều là vết thương, Cha không nhìn thấy thì thôi, dì luôn hắt nước bẩn lên người con, cha còn cảm thấy là con sai? Cha không nghĩ lại xem, nếu như để người khác hiểu lầm con bị hai tên cầm thú kia cưỡng bức thì làm sao, ngày mai nhà họ Thương còn mặt mũi không? Đây là lỗi của con à?”
Thương Bách Tề bị những lời này của Thương Trăn trấn trụ rồi! Đây là lần đầu tiên, con gái cả của ông trở mặt nói cho ông, ông bất công!
Thương Thanh Thanh thấy không ổn, vội vàng nghẹn ngào nói, “Chị, chị nói hơi quá rồi, cho dù lúc ấy chị vội chứng minh cho mình, chị cũng không nên nói em và mẹ như vậy... Bọn em không cố ý, người ngoài nhìn thấy sẽ nghĩ thế nào đây...”
“Tôi không nên sao?” Thương Trăn tức giận nở nụ cười, trong lòng không đè ép nổi lửa giận, cô không đè ép nữa.
“Vậy trái lại tôi muốn hỏi cô một chút, em gái tốt của tôi, cô nhìn thấy tôi thì nói câu gì đầu tiên? Hỏi có phải có người làm bậy với tôi hay không? Một câu thì thôi, những câu sau đó của cô, có câu nào không phải hắt nước bẩn lên người tôi? Cô còn có mặt mũi nói mình không cố ý, cô nghĩ người khác đều là người mù à? Cô làm tôi xấu hổ, tôi vạch trần cô thì là tôi sai sao?”
Thương Trăn trách móc không lưu tình chút nào, khiến Thương Thanh Thanh khóc cũng không khóc nổi nữa, trên mặt xanh trắng bất định!
“Trăn Trăn!
Thương Bách Tề cũng phát hiện con gái cả không thích hợp lắm, xem ra trước mắt không phải lúc tranh cãi ai đúng ai sai, có khả năng con gái cả của ông bị dọa sợ, cần khám bác sĩ tâm lý.
Thương Trăn cười mỉa, “Đưa con tới chỗ bà nội, hoặc tự con gọi xe qua đó.”
Thương Thanh Thanh sửng sốt, nghĩ đến chuyện gì đó, vẻ mặt khó coi hỏi, “Chị, đã muộn thế này rồi, chị đến chỗ bà nội làm gì? Cho dù chị tức việc em nói sai, cũng không nên ngay cả nhà cũng không về nữa chứ!”
Thương Trăn cười mỉa không nói, ánh mắt ý vị trường thâm đó, khiến Thương Thanh Thanh không rét mà run.
Ông nội bà nội đã mất rồi, nhưng bọn họ để lại nhà và một cái tủ sắt, bên trong có không ít thứ tốt, nhưng bọn họ đều để lại hết cho Thương Trăn.
Bình thường Thương Trăn hay đến đó, chìa khóa tủ sắt là bông tai bên phải của cô, cô vẫn luôn mang theo.
Thương Thanh Thanh vốn nghĩ, tối nay qua đi, Thương Trăn sẽ thất bại thảm hại, như vậy cô ta sẽ có cơ hội tìm được chìa khóa, đến chỗ bà nội đoạt đi rồi.
Lúc trước Thương Trăn không ở đấy, cô ta từng vụng trộm qua đó một lần, thấy cái tủ sắt kia rất đặc biệt, cố gắng mở ra sẽ tự động tiêu hủy, chỉ có thể tạm thời từ bỏ.
Nhưng cô ta phát hiện, vậy mà chị gái phế vật của cô ta lại nghiên cứu về y học! Bản vẽ số liệu ở trên bàn, cô ta chỉ đưa mắt nhìn, liền phát hiện ra được giá trị này, đáng tiếc lần đó Thương Trăn trở về quá nhanh, cô ta chưa kịp trộm đi!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện