Giáo Bá Tiểu Mỹ Nhân

Vì Cậu Đẹp


trước sau



Hạ Nghị đưa tay tháo kính đen trên mũi cậu xuống, nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp kia thành thật mở miệng: "Nhìn cậu rất đẹp." Bốn mắt nhìn nhau, Liễu Nhất thấy khuôn mặt tuấn tú của đối phương sắp hôn xuống lần nữa, không được tự nhiên trừng mắt chờ đợi nụ hôn kế tiếp của hắn, nhưng Hạ Nghị chỉ nói một câu liền không tiếp tục mở miệng, còn đối với cậu nháy mắt trái phóng điện.

Liễu Nhất cảm giác như bị điện giật, không tự nhiên lui về phía sau nửa bước, thấy hắn quả thực không có tiếp tục hôn có chút không thể tin hỏi: "Chỉ là vì vậy?"
Hạ Nghị đúng lý hợp tình gật đầu, nghĩa chính từ nghiêm hỏi lại: "Cậu không biết bản thân mình nhìn rất đẹp sao?"
Liễu Nhất đương nhiên biết ngoại hình của mình dễ nhìn, bởi vì từ nhỏ đến lớn anh trai luôn ghé vào tai cậu nhắc tới "Nhất Nhất nhà ta là một tiểu mỹ nhân", làm một người huynh khống, lời anh trai nói chính là chân lý.

Anh nói cậu bộ dạng xinh đẹp thì cậu đương nhiên xinh đẹp, cho nên Liễu Nhất đối với ngoại hình của mình cho tới bây giờ đều rất tự tin.

Chính là Hạ Nghị bộ dạng dễ nhìn, Liễu Nhất trước đây vẫn cảm thấy được anh mới là người dễ nhìn nhất, sau khi gặp Hạ Nghị cậu mới biết được trên thế giới còn người có ngoại hình đẹp giống anh trai.


Nhưng vẻ đẹp của Hạ Nghị cùng anh vừa giống lại không giống, cậu sẽ bởi vì có anh trai đẹp trai mà kiêu ngạo, kiêu ngạo anh được rất nhiều người thích, chính là cậu lại một chút cũng không muốn vẻ "Đẹp" của Hạ Nghị bị người khác thích.

Tâm tình ích kỷ, kỳ quái, không dám nói ra này, trước kia cho tới bây giờ đều không có qua.

Liễu Nhất dừng một chút, chậm rãi trả lời: "Tôi biết tự mình đẹp, chính là kết giao bạn bè không nên chỉ nhìn mặt, hai người có thể trở thành bạn bè chủ yếu còn phải tính cách cùng hợp mới được."
Hạ Nghị thấy cậu nghiêm túc tự khen mình đẹp thì không khỏi bật cười, trước đây vẫn cảm thấy được tiểu mỹ nhân hẳn là người hướng nội dễ thẹn thùng, không nghĩ tới vật nhỏ tự bế này lại tự kỷ (ở đây dùng với nghĩa là tự yêu bản thân chứ không phải bệnh tự kỷ nha) đến lẽ thẳng khí hùng như vậy.

Chẳng qua vẻ mặt xinh đẹp kia khi nói câu ấy cũng không mang lại cảm giác không đúng.

Liễu Nhất mạc danh kỳ diệu nhìn hắn, những lời này là anh dạy cho cậu, cậu cảm thấy rất có đạo lý, Hạ Nghị vì cái gì phải cười, chẳng lẽ không đúng?
"Khụ khụ ——"
Hạ Nghị ho nhẹ một tiếng cưỡng chế ý cười, giả vờ thụ giáo nghiêm túc gật đầu, ngữ khí nghiêm túc hùa theo: "Ngươi nói rất đúng, trước đây đều là tôi nông cạn.

Chẳng qua hiện tại sau khi tiếp xúc liền phát hiện tính cách của cậu cũng đúng kiểu tôi thích, cho nên cậu nguyện ý để tôi làm bạn trai cậu sao?"
Liễu Nhất cảm thấy thời điểm Hạ Nghị không bắt nạt mình vẫn là người tốt, cậu thích cùng người kia thân thiết, nhưng là Hạ Nghị cho cậu cảm giác khác với Hứa Niên, cậu nghĩ mình đại khái là có một chút thích Hạ Nghị, tựa như Hứa Niên thích nam sinh có vết sẹo trên mặt kia.

Nhưng loại thích này trước mắt vẫn chưa đủ để nói ra.

Nghĩ đến đây Liễu Nhất không khỏi nghiêm túc tự hỏi một phen, cẩn thận mở miệng: "Nếu cậu về sau không tiếp tục hút thuốc, tôi đáp ứng làm bạn cậu."
"Được, về sau ở trước mặt cậu sẽ không hút." Hạ Nghị sảng khoái đáp ứng.

Liễu Nhất nghiêm túc lắc đầu: "Hút thuốc có hại cho sức khỏe, không ở trước mặt tôi, cậu cũng không thể hút."

Hạ Nghị khó chịu nhíu mày: "Cậu thế này là làm khó dễ Anh."
Liễu Nhất mím môi không thỏa hiệp, một bộ biểu tình quật cường "Cậu không đáp ứng cai thuốc tôi sẽ không cùng làm bạn cậu".

Hạ Nghị bất đắc dĩ đưa tay cầm tóc mái, buồn bực cò kè mặc cả: "Cậu cho tôi chút thời gian, nghiện thuốc lá không phải nói cai là có thể cai."
Liễu Nhất thấy hắn thái độ thành khẩn, phóng khoáng đáp ứng, nghiêm túc cổ vũ nói: "Cậu phải cố gắng."
"Tốt." Hạ Nghị sảng khoái đáp ứng, than thở một câu "Thật giống cô vợ nhỏ", không đợi Liễu Nhất phản ứng lại liền lộ ra nụ cười không có ý tốt như chó sói: "Hiện tại thừa nhận tôi là bạn trai cậu đi?"
Liễu Nhất gật gật đầu, nghiêm túc sửa đúng: "Bạn bè giới tính nam."
"Đi.

Bạn giới tính nam liền bạn giới tính nam." Hạ Nghị nói xong một

lần nữa đem kính đeo cho cậu: "Bạn trai, mời tôi đi vào ngồi chút chứ."
"Là bạn bè giới tính nam."
Liễu Nhất đưa tay nâng kính vừa sửa đúng lời hắn vừa từ trong túi tiền lấy ra chìa khóa, nhìn đến góc tường chồng chất tàn thuốc nhịn không được lắm miệng hỏi một câu: "Cậu tới từ bao giờ?"
"Hôn cũng không cho hôn, cùng giới có quan hệ cái lông."
Hạ Nghị nhỏ giọng than thở một câu, chống lại tầm mắt nghi hoặc của Liễu Nhất Lập tức khôi phục biểu tình nghiêm trang, nhưng cũng không điều chỉnh được lời nói nhiều lắm: "Khoảng năm phút, cậu đếm mấy tàn thuốc sẽ biết."
Liễu Nhất nhìn tàn thuốc xếp thành núi nhỏ không khỏi đau phổi —— Hạ Nghị thật sự là rất không thương tiếc thân thể của chính mình!
"Cậu đếm thật đấy à?"
Hạ Nghị vốn chỉ là thuận miệng nói, không nghĩ tới Liễu Nhất thật sự về nhà cầm túi rác cùng hai cái gậy gỗ nhỏ ngồi xổm ở góc tường nhặt từng tàn thuốc lên đếm.

Liễu Nhất một bên kiểm một bên đếm, thêm một nửa trong số chúng chưa được rút ra tổng cộng 18 cái, (18-0.

5)×5=87.


5 phút, gần nửa giờ, đơn giản tính một chút, Hạ Nghị hẳn là tới đây khoảng 11:30.

Cậu nhịn không được tưởng tượng một vở kịch nhỏ khi mình không có nhà: Hạ Nghị không biết bởi vì sao tâm tình đặc biệt không tốt, vì thế cưỡi xe điện nhỏ đến tìm mình, đứng trước cửa lớn đóng chặt ấn chuông nhiều lần cũng không ai đáp lại, hắn buồn bực tựa vào trên tường châm điếu thuốc thứ nhất, trong ngõ nhỏ vắng vẻ ngẫu nhiên có một hai người qua đường khẳng định liếc qua một cái cũng chỉ cho rằng hắn là đứa nhỏ hư rồi sau đó vội vàng rời đi, qua năm phút đồng hồ, hắn châm điếu thuốc thứ hai, một người cô đơn tựa vào tường năm phút lại năm phút đồng hồ, một điếu lại một điếu......!Nếu mình không trở về, hắn còn muốn hút bao nhiêu?
Hạ Nghị không nghĩ tới Liễu Nhất thật sự sẽ đếm từng tàn thuốc, chống lại cặp mắt không giấu được phẫn nộ dưới thấu kính kia lần đầu tiên sinh ra một loại cảm giác tên là chột dạ.

Hắn không tự nhiên sờ mũi ho khan hai tiếng, vừa định nói sang chuyện khác, Liễu Nhất lại mở miệng trước: "Mười bảy đầu thuốc, nửa giờ, cậu ăn cơm trưa chưa."
Hạ Nghị thấy cậu biểu tình tức giận lại không che giấu được quan tâm hốc mắt không biết sao có chút nóng, có cảm giác gì đó len lỏi vào lồng ngực, phình lên, trướng trướng, vừa chua xót vừa đau lại có chút ngọt.

Liễu Nhất không rõ tò mò nhìn biểu tình của Hạ Nghị, tựa tiếu phi tiếu giống như vừa khóc vừa cười, rốt cuộc là khổ sở hay là vui vẻ?
"Làm gì......"
Liễu Nhất còn chưa nhìn cẩn thận chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, một bàn tay to che khuất ánh mắt cậu, cậu có chút bối rối nhưng nhiều hơn vẫn là kỳ quái, hành vi của Hạ Nghị luôn rất đột ngột không thể giải thích.

"Không có việc gì, đừng sợ."
Hạ Nghị đưa tay lau mắt, cúi đầu ôn nhu hôn tóc cậu, nụ hôn kia rất nhẹ, khẽ đến mức Liễu Nhất chỉ cảm thấy Hạ Nghị cúi đầu tới gần mình lại cái gì cũng chưa làm.

"Bạn trai, tôi đói bụng."
Một hồi lâu phía trên truyền đến giọng nam âm u ám ách, Hạ Nghị lời còn chưa dứt liền thu tay trả lại ánh sáng cho cậu, Liễu Nhất vội vàng ngẩng đầu nhìn hắn, phát hiện Hạ Nghị đang cười, khóe mắt có chút đỏ khó nhận ra, không biết có phải do hút thuốc quá nhiều sau khi đến không..



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện