Giang Tuệ Nguyệt

Chương : 4


trước sau

“Có.” Hoá ra tối hôm qua là động đất , mà không phải do cô bị ảo giác.

“ Không biết xảy ra chuyện gì nữa, hôm qua không chỉ ở Quảng Đông mới bị mà ngay cả Giang Châu cũng động đất, nghe nói bên kia bị ảnh hưởng nhiều hơn.”

“Giang Châu?” Giang Tuệ Nguyệt nhíu mày.

“ Đúng vậy, trên bản tin có nói là 6,8 độ, sáng nay đội cứu hộ đã tới đó.”

Giang Tuệ Nguyệt mở điện thoại ra xem tin tức, vì trận động đất, nhiều ngôi nhà bị sập, có rất nhiều người chỉ sau một đêm đã trở thành người vô gia cư.

Nhóm bạn học im lặng bấy lâu nay vũng bỗng nhiên sôi nổi hẳn lên.

“Các cậu có xem tin tức không? Trường học của chúng ta bọ sập rồi!” Chu Nghiêu là lớ trưởng năm đó vừa nói xong, lập tức những người khác cũng nhảy vào phụ họa .

Giang Tuệ Nguyệt đọc một vài tin nhắn rồi đặt điện thoại xuống.

Buổi chiều trước khi tan tầm, cô thấy trên wechat có một yêu cầu kết bạn mới, chính là Chu Nghiêu.

Giang Tuệ Nguyệt vừa xác nhận liền nhận được tin nhắn :” Trường học mở quyên góp , cậu có về không!”

Giang Tuệ Nguyệt quay điện thoại, cô không biết trả lời lại như thế nào .

Chu Nghiêu lại nói :” Năm đó cậu là người duy nhất có được vị trí được đề xuất, mà hiện tại trường cũ lại gặp nạn….”

Cậu ta chỉ nói một nửa, Giang Tuệ Nguyệt trước giờ vẫn luôn khinh thường để ý tới vấn đề đạo đức, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào cô lại trả lời :” Tôi sẽ về.”

“Vậy được, tình huống cụ thể ngư nào thì cậu xem trong nhóm chat .”

Ngay trong đêm đó liền có danh sách những người về trường học, trong đó tên Giang Tuệ Nguyệt đứng đầu, mà vị trí tiếp theo là tên Hà Tấn Thâm.

Có người ở trong nhóm hỏi :” Hà Tấn Thâm cũng đi ?”

“ Cậu ta biến mất nhiều năm như vậy , vậy mà lớp trưởng lại có thể liên hệ được với cậu ta.”

“Mau thêm cậu ta vào nhóm đi.”

Nhóm chat vì vậy mà càng thêm náo nhiệt.

Sáng thứ 7, Giang Tuệ Nguyệt đơn giản thu dọn một chút quần áo, cô ngồi tàu trở về thành phố Giang Châu.

Để về tới Giang Châu phải đi mất ba tiếng, cô đang định nhắm mắt nghỉ ngơi một chút thì Hạ Sấm lại gọi điện cho cô.

Sau khi cúp điện thoại, Giang Tuệ Nguyệt cũng không còn buồn ngủ nữa, cô nhìn ngoài cửa sổ , mưa vẫn đang rơi.

Sau khi rời ga Giang Châu, thời tiết vẫn không thuận lợi, khiến công tác cứu hộ càng khó khăn hơn.

Giang Tuệ Nguyệt bắt taxi đến khách sạn đã đặt trước ở gần trường học.

Lúc nhận phòng , cô gặp được hai người bạn học cũ, Giang Tuệ Nguyệt muốn giả vờ như không nhìn thấy, nhưng hai người kia lại nhiệt tinh lôi kéo cô nói chuyện một hồi.

“ Tối nay chúng ta cùng nhau ăn cơm đi.” Một người trong đó đề nghị, nhưng tiếc rằng đến tên của cậu ta Giang Tuệ Nguyệt cũng không nhớ nổi.

Sau khi đối phó được với hai người kia, Giang Tuệ Nguyệt trở về phòng lúc này cô mới nhẹ nhàng thở ra

Trước đây, khách sạn này không cao cấp như bây giờ, lúc trước ở đây chỉ là một cái nhà nghỉ.

Giang Tuệ Nguyệt nằm ở trên giường, khăn trải giường mềm mại thoải mái hơn năm đó rất nhiều, cô thẫn thờ nhìn trần nhà.

Lần đầu tiên của cô và Hà Tấn Thâm là xảy ra ở đây.

**

Chu Nghiêu vừa tới, liền tổ chức gặp mặt. Vào thời điểm này đường phố đầy hỗn loạn, không có một nơi nào tốt để đi, vì vậy bọn họ liền đặt nhà hàng Trung Quốc ở trên tầng ba của khách sạn.

Lúc Giang Tuệ Nguyệt đến , hầu hết mọi người đều đã tới đông đủ, có rất nhiều người từ sau khi kì thi tuyển đại học thì lại chưa từng gặp lại, vì thế mọi người cũng chỉ biểu hiện ra sự nhiệt tình vừa phải.

Trường học cấp ba của bọn họ là trường duy nhất của tỉnh thuộc diện 985, năm đó mọi người ngồi đây đều là học sinh xuất sắc. Hiện giờ gặp lại, có người đắc ý tự tin, có người lại ngượng ngùng khép nép.

“Giang Tuệ nguyệt?” Có người tới gần chào hỏi với cô.

Giang Tuệ Nguyệt vẫn còn chút ấn tượng với người trước mắt này, nếu cô nhớ không nhầm hồi đi học gia cảnh nhà cô ta rất tốt, trong học tập cũng rất ganh đua, bởi vì cô ta thường âm thầm phân cao thấp với cô. Trên người cô ta mặc từ đầu tới chân tất cả đều là hàng hiệu.

Giang Tuệ Nguyệt gật đầu lại với cô ta.

“ Nhiều năm không gặp như vậy, không ngờ cậu cũng chẳng thay đổi tí nào.” Cô ta nhìn Giang Tuệ Nguyệt từ trên xuống dưới rồi nói.

Lời nói này muốn lí giải như thế nào? Là khen hay là đang chế nhạo cô đây?

Giang Tuệ Nguyệt khách sáo hàn huyên mấy câu với cô ta, rốt cuộc cũng tiễn người đi được. Cô chưa kịp thở phào thì lại có một người nữa tới, mấy thứ này đối với cô mà nói đều là vô nghĩa, nên cũng chỉ trả lời qua loa lấy lệ cho xong.

Năm đó, cô chuyên tâm vào việc học, thời gian rảnh thì lo đi làm thêm kiếm tiền, cho nên cô không có thời gian để kết bạn.

Mọi người đang nói chuyện, bỗng cửa phòng bao được mở ra, một người đàn ông cao lớn bước vào.

Có mấy người ngày xưa chơi thân với Hà Tấn Thâm tiến lên chào đón anh.

Giang Tuệ Nguyệt bước sang một bên uống nước, lạnh lùng nhìn anh bị đám người hỏi han.

“ Cậu biến mất nhiều năm như vậy, mỗi lần họp lớp cũng không thấy cậu đâu, bữa nay phát triển thế nào rồi?”

“Cậu đã kết hôn chưa? Con của tôi đã có thể chạy đi mua nước tương rồi.”

………..

“ Hồi đó trong lớp chúng ta, tôi cứ nghĩ rằng Hà Tấn Thâm sẽ là người kết hôn sớm nhất.” Có người nói

Cậu ta vừa nói xong, tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía Giang Tuệ Nguyệt.

Cô muốn trốn cũng không trốn được, vì thế để bớt xấu hổ cô đành phải giả vờ cầm ly nước lên uống.

Hà Tấn Thâm không nói gì, dời đề tài qua chuyện khác, lúc này cô mới âm thầm thở ra.

Đúng lúc này người phục vụ mang đồ ăn vào, rốt cuộc thì mọi người cũng chịu tản ra .

Lần trở về này có tổng cộng 15 người, vừa vặn ngồi đủ một bàn. Vừa ngồi xuống, đã có người rót rượu.

“Cậu không cần rót cho tôi, tôi không uống rượu.” Thấy cậu ta đang chuẩn bị rót rượu cho mình, cô vội từ chối.

“ Ây da, cậu đừng làm mọi người mất hứng chứ.” Cậu ta còn đang định nói gì đó nữa, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Giang Tuệ Nguyệt cậu ta liền biết điều dừng lại, rồi đi tới chỗ người khác rót rượu.

Đề tài nói chuyện của mọi người tất cat đều xoay quanh chuyện năm đó.

“ Thật lòng mà nói, dù đã qua nhiều năm như vậy, mối làn nhớ lại tôi đều cảm thấy tiếc thay cậu.” Chu Nghiêu vỗ vỗ vai Hà Tấn Thâm, anh ta cảm khái nói. Dù cho Chu Nghiêu không nói rõ anh ta cảm thấy đáng tiếc chuyện gì, thì tất cả mọi người ở đây đều hiểu anh ta nói gì.

Năm đó mọi người trong lớp đều tin chắc xuất đề cử sẽ thuộc về Hà Tấn Thâm, nhưng mà đến cuối cùng chẳng ai ngờ được nó lại nằm trong tay của Giang Tuệ Nguyệt.

“Giang Tuệ Nguyệt, cậu thấy tôi nói đúng không?” Giang Tuệ Nguyệt nghe thấy có người nhắc đến mình, cô quay đầu nhìn qua.

“Tôi nghe nói cậu ở Quảng Đông gặt hái được không ít, công tu của cậu nổi danh như vậy, mấy năm qua có lẽ cậu kiếm được không ít đâu nhỉ?” Chu Nghiêu cười hỏi

“Cũng tạm thôi.” Giang Tuệ Nguyệt ung dung ăn xong rồi mới trả lời.

“ Cậu đừng khiêm tốn, năm đó khi cậu được đề cử đi đại học Quảng Đông, cậu không biết là chúng tôi ghen tỵ với cậu như thế nào đâu.”

Giang Tuệ Nguyệt hơi sửng sốt, cô biết là Chu Nghiêu cố tình kiếm chuyện với mình. Cô thoáng nhìn thấy Hà Tấn Thâm cũng đang nhìn cô cười nhạt.

Giang Tuệ Nguyệt buông đũa xuống, cô uống một ngụm nước :” Đúng là rất đáng tiếc.” Cô nhìn Hà Tấn Thâm :” Cậu đi nhiều năm như vậy, lại còn cắt đứt liên hệ với tất cả mọi người, sao tự nhiên lại trở về vậy?”

Hà Tấn Thâm nhìn cô, nhưng anh không có ý định trả lời câu hỏi của cô.

Nhất thời cả căn phòng đều im lặng.

Chu Nghiêu cũng không phải muốn làm khó cô, chẳng qua là anh ta cảm thấy ngứa miệng muốn châm chọc chít thôi. Vừa thấy mọi người đều im lặng anh ta vội nói sang chuyện khác.

Bữa cơm này Giang Tuệ Nguyệt ăn mà không biết nó có mùi vị gì, nhân lúc không ai chú ý cô liền đi ra ngoài.

Vô định đi trên đường phố, bỗng trời đổ mưa, Giang Tuệ Nguyệt không mang theo ô nhưng cô vẫn chậm rãi bước đi.

Vừa đi trong chốc lát, bất giấc cô đã đi tới đầu hẻm đã từng rất quen thuộc.

Có người nhận ra cô: “Tuệ Nguyệt?”

Giang Tuệ Nguyệt gật đầu với bà ấy: “Dì Tiếu.”

“Cháu về thăm nhà đấy à?” Bà ấy nhiệt tình hỏi

Giang Tuệ Nguyệt lắc đầu: “Cháu chỉ về xem trường học như thế nào thôi.” Nói xong cô xoay người liền đi.

Trở lại khách sạn, Gianh Tuệ Nguyệt có chút hối hận, lẽ ra cô không nên quay lại Giang Châu. Có rất nhiều phương thức có thể quyên góp mà không cần cô ra mặt trực tiếp trở về.

Cô cầm lấy túi xách định đi tìm Chu Nghiêu, nhưng vừa ra ngoài thì gặp Hà Tấn Thâm đang đi tới.

Trên hành lang chỉ có cô và anh, khoảng cách giữa hai người không đến 3m.

Khác với lần hội ngộ ở Quảng Đông, có lẽ là chốn cũ cho nên tâm trạng của cô rất khác.

Hai người không ai nói gì, Giang Tuệ Nguyệt trước tiên cất bước rời đi.

Khi cô vừa rời khỏi, thì bàn tay đang nắm chặt của Hà Tấn Thâm mới dần buông lỏng.

Chu Nghiêu nghe Giang Tuệ Nguyệt nói phải đi về trước, anh ta cố gắng thuyết phục cô ở lại :” Vừa nãy tôi chỉ nói giỡn thôi, chẳng lẽ cậu lại sẽ để ý chuyện nhỏ như vậy?”

“Công ty tôi có chút việc.” Giang Tuệ Nguyệt tuỳ tiện tìm cớ để trở về.

“ Dù gì cũng đã vất vả trở về một chuyến, ít nhất cậu cũng nên ở lại một chút chụp một tấm ảnh làm kỉ niệm chứ.”

Từ trước đến nay Giang Tuệ Nguyệt ghét nhất chính là mấy thứ giả dối như vậy, cho nên cô kiên quyết từ chối.

“ Tôi cảm thấy cậu thật sự rất máu lạnh.” Chu Nghiêu cười lạnh :” Về chuyện năm đó, thật ra mọi người đều đã biết, chẳng qua là nể mặt Hà Tấn Thâm ngồi ở đó cho nên mới không nói ra mấy lời khó nghe mà thôi.”

Giang Tuệ Nguyệt khó hiểu: “Chuyện gì?”

“ Dựa vào thành tích của Hà Tấn Thâm mà nói, chắc chắn xuất đề cử ấy sẽ là của cậu ấy, nếu không phải cậu ở sau lưng giở thủ đoạn ….” Anh ta nói tiếp :” Vì cậu mà Hà Tấn Thâm mới đi nhiều năm như vậy, chẳng lẽ cậu không có một chút nào áy náy hay sao?”

“Sao tôi phải cảm thấy áy náy?” Giang Tuệ Nguyệt nghe vậy bật cười:” Nếu thật sự là tôi ở sau lưng cậu ta giở trò, vậy tại sao năm đó cậu ta lại không trực tiếp kêu người đến điều tra tôi?”

“Cũng chỉ có tên ngốc như Hà Tấn Thâm mới không nhìn rõ được bản chất của cậu….” Chu Nghiêu bắt đầu nói chuyện không lựa lời.

Mặt Giang Tuệ Nguyệt trầm xuống :” Mấy người các cậu đúng là rảnh rỗi, lại còn cảm thấy tức giận hơn người trong cuộc? Đúng là một đám thích lo chuyện bao đồng.”

“Giang Tuệ Nguyệt, thật sự là nhiều năm như vậy mà cậu cũng không thay đổi.” Anh ta nói thêm :” Tôi nghe nói, cậu thậm trí còn không thèm nhận ba mẹ của mình nữa. Sinh viên trường danh tiếng mà phẩm chất đạo đức lại không có lấy một chút…..”

Sắc mặt Giang Tuệ Nguyệt hơi thay đổi, cô muốn biện hộ cho bản thân, nhưng lại thấy điều đó thật vô nghĩa, nên cuối cùng cô chỉ nói :” Cậu tự lo cho bản thân trước đi.”

Gianh Tuệ Nguyệt vừa bước ra khỏi cửa liền thấy Hà Tấn Thâm đang đứng bên ngoài, bước chân của cô hơi khựng lại.

Vốn dĩ Hà Tấn Thâm định đi xuống lầu hút thuốc, mà phòng của Chu Nghiêu ở ngay bên cạnh thang máy, hai người họ nói chuyện âm thanh rất lớn.

Đây là lần đầu tiên sau khi chia tay Hà Tấn Thâm nghe được cô nói về vấn đề đó, mọi lí lẽ của cô hợp lý đến mức…..khiến anh cảm thấy hoang mang, rõ ràng là chuyện cô làm sai, nhưng vì sao cô lại có thể tỏ ra là bản thân đúng như vậy.

Có chút xấu hổ, Giang Tuệ Nguyệt nghĩ, sự việc đó, nguồn gốc gây ra nỗi đau của cô là một quá khứ không thể chịu đựng nổi. Cô cứ nghĩ rằng chỉ cần hai viên thuốc là có thể đè nén được mọi cảm xúc xuống, nhưng trên thực tế , chỉ cần có ai đó nhẹ nhàng nhắc tới thì cô sẽ sụp đổ ngay lập tức.

Giang Tuệ Nguyệt cong lưng nôn khan, đây là phản ứng đơn giản của cơ thể mà cô không thể khống chế được.

“ Tôi khiến em cảm thấy ghê tởm đến như vậy sao?”

Lời nói của anh không mang theo cảm xúc, nó chỉ đơn giản là một câu hỏi.

Truyện convert hay : Nhà Ta Ảnh Hậu Siêu Ngọt

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện