Giam Giữ Phối Chủng

.


trước sau

Advertisement

“Muốn côn thịt của tôi đúng không?”Ngữ điệu nói chuyện của Frederick hay như ca hát, như đang dụ dỗ Mia cùng hợp xướng với anh: “Tiểu Mia, muốn ăn côn thịt của tôi đúng không? Cô không nói thì tôi cho cô thế nào.”Vừa nói, anh vừa làm xúc tua vô hình vỗ bờ ʍôиɠ tuyết trắng của cô. Nhìn từ bên cạnh, Mia trần trụi vặn vẹo trêи eo anh, ra sức cọ xát muốn câu dẫn anh, còn Frederick vẫn ưu nhã đứng đó, chẳng có một chút phản ứng nào với cô.Nhưng Mia nào biết tình cảnh của mình lại khó xử đến vậy, trong lúc hoan ái, sự dịu dàng của Frederick luôn là sự mê hoặc khó có thể chống cự của cô, sau câu nói nhỏ của anh, cuối cùng Mia đỏ mặt rêи rỉ yêu kiều.“… Tôi muốn… A… Côn thịt của anh… Xin anh…”“Muốn tôi xuyên qua cô, bắn đầy t.ử ƈυиɠ cô sao?”Cô thẹn thùng gật đầu, anh tiếp tục nói: “Nói ra.”Câu nói khiêu khích này làm hạ thân Mia đã ướt lại càng ướt, cô ngượng ngùng một lát, cuối cùng không từ chối được sự mê hoặc của Frederick: “Tôi muốn… anh… xuyên qua tôi, lấp đầy… t.ử ƈυиɠ… của tôi…”Frederick dịu dàng nhìn cô, trong nháy mắt đó Mia chỉ cảm thấy cô hoàn toàn không thể thở nổi, chỉ muốn sa vào trong sự dịu dàng này, có điều giây tiếp theo, Frederick duỗi tay chỉ sang bên cạnh: “Cô nhìn chỗ đó xem.”Mia quay đầu nhìn, liền nhìn thấy cửa sổ sao trời đã trở thành một tấm kính sáng có thể soi bóng người, phản chiếu bọn họ, cô không hề có liêm sỉ, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ leo lên người anh, còn anh quần áo chỉnh tề, không có bất cứ một dấu vết động tình nào.Hình ảnh này làm cô đổ mồ hôi lạnh, lập tức tỉnh táo lại, buông tay chân cuốn lấy anh ra, nhưng dưới sự giúp đỡ của xúc tua của Frederick, cô không trực tiếp ngã xuống đất, ngược lại cả cơ thể bị treo trêи không, đối diện với mặt kính.Xúc tua vô hình kéo cổ tay cô lên trêи đỉnh đầu, lại cưỡng bách cô dạng chân ra, mặt kính bóng loáng phản chiếu ra cánh hoa đỏ tươi run rẩy mang theo giọt sương giữa hai chân cô.“Đừng làm vậy!”Cô cả kinh kêu lên, Frederick lại vươn hai ngón tay, chậm rãi cắm vào trong hoa kính của cô, khẽ vuốt một lát rồi mới rút ra.Anh đưa đầu ngón tay bị mật dịch tẩm ướt đến trước mặt cô, Mia rưng rưng quay mặt đi, rồi lại nhận thấy dưới thân xao động khó có thể áp chế.Cô rất hận, còn rất mất mặt, vừa nãy anh ta ép cô nói ra lời hạ lưu như thế, bây giờ lại cười nhạo cô ɖâʍ đãng, mà thân thể của cô lại cảm thấy sung sướиɠ vì động tác nhục nhã cô của anh ta, khát vọng anh ta bỏ cái gì đó vào.Frederick đưa ngón tay đến bên môi mình, vươn đầu lưỡi ɭϊếʍ sương sớm trêи đó, bình tĩnh nói: “Cô muốn, hay là không muốn.”Bởi vì ɖu͙ƈ vọng cấm đoán nên cơ thể cô run rẩy đầy khát vọng, Mia dùng sức cắn môi, muốn duy trì lý trí từ chối.Frederick nhắm mắt lại chuyên chú ɭϊếʍ mật nước trêи tay, lại làm xúc tua vói vào trong miệng cô, ngăn cản cô làm bản thân đau đớn để khắc chế ɖu͙ƈ vọng.“A… Ưm…”Không lâu sau, ɖu͙ƈ vọng vượt lên lý trí, tiếng rêи rỉ của Mia bật ra khỏi cổ họng, xúc tua bắt đầu rút ra cắm vào trong miệng cô, bắt chước động tác của cự vật trong mật huyệt của cô.Không lâu sau, xúc tua rời khỏi miệng cô, lôi ra nước bọt, cô vô lực mở miệng nhỏ, Frederick nhẹ giọng hỏi bên tai cô: “Muốn hay không muốn.”Một chút lý trí còn sót lại dần biến mất sau khi nghe thấy giọng nói dịu dàng của anh, xúc tua lại không chịu cô đơn vuốt ve đùi cô, thỉnh thoảng gảy nhụy hoa mẫn cảm của cô, cuối cùng cô khóc: “Muốn…”“Cầu xin tôi à?”“Cầu xin anh… A…”Xúc tua kéo nhụy hoa của cô làm cô cao trào, nhưng sau khi cao trào, cảm giác hư không trong cơ thể lại càng nhiều, cô khóc muốn ôm lấy thứ gì đó, nhưng đôi tay bị giữ chặt lại không thể nhúc nhích.Anh ngồi xuống, buông cô ra, để cô quỳ gối giữa hai chân anh, như thể anh là quốc vương cao cao tại thượng, còn cô lại chỉ là nữ nô hèn mọn của anh.Hai chân tuyết trắng của cô run rẩy, không che được chất lỏng nhục nhã chảy xuống giữa hai chân, cô bất lực nhìn anh, không biết nên làm thế nào cho phải.“Lấy lòng tôi, tôi sẽ cho cô.”Anh mở miệng nói, Mia gần như là vô ý thức bò lên đùi anh, cô vén áo khoác dài lên mới phát hiện thật ra anh có mặc quần đen rất vừa người, vật liệu may mặc cực mỏng, như thể lớp da thứ hai, cũng rất vừa thân, tôn lên đường cong hoàn mỹ cường tráng của anh.Đầu cô đã bị tình ɖu͙ƈ mê hoặc, bệnh cấm làm cô vừa khóc vừa run, căn bản không tìm thấy chỗ cởi quần áo ra, cuối cùng cô chỉ có thể dựa vào người anh khóc: “Cầu xin anh cho tôi, cầu xin anh… Tôi muốn, tôi muốn… Chỉ cần anh cho tôi, cái gì tôi cũng đồng ý với anh.”“Cô có thể cho tôi cái gì?” Frederick hứng thú hỏi.Mia nào nghĩ đến chuyện cô có thể cho anh cái gì, cô khóc hôn lên môi anh, muốn dao động anh, cơ thể Frederick lại đột nhiên cứng đờ, anh duỗi tay giữ lấy đầu cô, kéo đầu cô ra xa anh.Mia hoang mang nhìn anh, lại thấy đôi con ngươi thuỷ tinh màu tím của anh nổi tơ máu, cả người tản ra hơi thở khủng bố, qua một lúc lâu, anh mới thu những hơi thở đó lại, dịu giọng nói: “Nếu không muốn mất mạng thì đừng hôn tôi, biết chưa?”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện