Gia Là Bệnh Kiều, Được Sủng Ái

Chương 35


trước sau

Advertisement

"Phương Lý Tưởng, mau tới đây quay phim!"

Phương Lý Tưởng kinh ngạc quay đầu lại: "Không phải tôi diễn lúc 10 giờ sao?" Bây giờ mới 8 giờ!

Phó đạo diễn Triệu khinh bỉ nhìn cô môt cái: "Ai bảo cô không có việc gì lượn qua lượn lại khắp nơi, đạo diễn Giang rất là không vừa lòng với cô." Đạo diễn Giang gọi riêng ông tới, bảo phải quản cái người xum xoe nhảy nhót loạn lung tung này.

Phương Lý Tưởng nằm cũng trúng đạn đương nhiên khó chịu: "Tôi lượn của tôi, chướng mắt anh ta chỗ nào?"

Phó đạo diễn Triệu túm người lại đây, khẽ meo meo mà lén liếc mắt nhìn Chu Từ Phưởng một cái, qua loa lấy lệ một câu: "Tôi biết đâu."

Chu Từ Phưởng này ấy..

Khó mà nói.

Sau đó, A Vãn liền phát hiện ông chủ đang nhíu mày bỗng chốc thả lỏng ra, tiếp tục không chớp mắt nhìn chằm chằm tay của con gái người ta, khóe miệng còn lộ ra nụ cười khả nghi. Trước kia lúc A Vãn ăn cướp cái đồng hồ giá trên trời của Giang Chức, ngồi xổm ở cục cảnh sát cả đêm, cảm thấy ánh mắt của ông chủ lúc này vô cùng giống tên cuồng rình coi khi đó anh thấy ở cục cảnh sát.

Chu Từ Phưởng diễn tay thế sau cảnh diễn của Phương Lý Tưởng, chỉ quay một lần là qua, sau đó phó đạo diễn Triệu nhét cho cô hai vạn tiền mặt, một chồng thật dày, Chu Từ Phưởng hiển nhiên tâm trạng vô cùng tốt, mời mấy diễn viên quần chúng bên cạnh mỗi người một hộp sữa bò.

Giang Chức nghĩ, sao cô lại không thích cười vậy chứ, cô cười lên nhất định cũng rất đẹp.

Giờ ăn trưa, Phương Lý Tưởng lại lắc lư đến trước mặt Chu Từ Phưởng, xách theo hai túi thức ăn lớn, ân cần giống con ong mật.

"Đồ ăn ở phim trường không ngon, đây là tôi đặt bên ngoài cho cô ăn."

Sau khi đưa cho Chu Từ Phưởng, Phương Lý Tưởng liền chạy đi.

Chu Từ Phưởng gãi gãi đầu, lâm vào suy nghĩ sâu xa.

Bên này, trợ lý Giang Duy Nhĩ của Phương Lý Tưởng cũng cảm thấy cô quá mức ân cần: "Chị sao vậy?"

Cô thấy được sự hổ thẹn trong ánh mắt Phương Lý Tưởng nhìn Chu Từ Phưởng.

Phương Lý Tưởng nhếch miệng cười cười, cũng không biết thật giả, thuận miệng bịa một câu chuyện: "Đời trước nợ cô ấy, đời này Chu Từ Phưởng chính là tâm của Phương gia chúng tôi, gan của Phương gia, là bảo bối ngọt ngào của Phương gia."

Giang Duy Nhĩ: "..."

Lạ thật.

Phương Lý Tưởng không nhắc lại, mở một trò chơi, sau đó mắng người cùng chơi.

"Sao lại đụng tới loại đồ ngu ngốc này."

Cô mắng cho đồ ngu ngốc này máu chó phun đầy đầu, kết quả đồ ngu ngốc chạy tới add Wechat cô.

"Add Wechat của tôi làm gì?"

Nghĩ một chút, Phương Lý Tưởng nhấn đồng ý: "À há, chơi không lại chị, còn chạy tới Wechat mắng, hôm nay lão nương khiến cho mi biết hoa sao lại hồng!"

Mắng xong, cô bùm bùm đánh chữ.

Cơm trưa Giang Chức chỉ ăn một lát liền gác đũa.

A Vãn săn sóc dò hỏi: "Ông chủ, không hợp khẩu vị của ngài sao? Muốn tôi gọi lại món khác cho ngài hay không?"

Anh nhìn chằm chằm tay của mình, thất thần mà nói: "Kêu Chu Từ Phưởng tới đây."

A Vãn vô cùng hiếu kỳ: "Ngài gọi cô ấy tới có chuyện gì?"

Giang Chức ném điện thoại lên trên bàn.

"Dán màn hình."

Màn hình di động này đã vỡ một thời gian, trước đó A Vãn đề nghị vài lần, Giang Chức cũng chưa nói đi dán, lúc này cơm trưa cũng không ăn cũng phải dán màn hình ngay bây giờ, nháo loạn gì đây?

Ai chiều anh!

"Chu tiểu thư tới phim trường chắc chắn là không thể tùy thân mang theo màn hình di động, nếu ngài nhất định phải dán ngay thì tôi ra ngoài cho ngài!"

Giang Chức đánh gãy: "Lâm Vãn Vãn."

Điểm danh nói họ, âm cuối kéo ra ẩn giấu vài phần tin tức nguy hiểm rõ rệt.

A Vãn trước nay tinh thần trọng nghĩa cũng phải khuất phục trước dâm uy: "À, tôi đây đi liền."

Chưa đến năm phút, A Vãn liền mang Chu Từ Phưởng vào phòng nghỉ chuyên dụng của Giang Chức.

"Anh tìm tôi." Trên người cô mặc áo lông vũ màu trắng của Phương Lý Tưởng, trong làn da càng trắng hơn, mũ cũng đội, liền lộ một khuôn mặt lớn cỡ bàn tay.
Advertisement

Cô vẫn nên mặc màu đen thì đẹp hơn.

Giang Chức lướt qua cô, lên tiếng với A Vãn: "Đi ra ngoài."

A Vãn im lặng không tiếng động mà đi ra ngoài, đóng cửa lại, sau đó đem lỗ tai dán lên trên cửa, trai đơn gái chiếc củi khô lửa bốc.. Không nghe trộm anh chính là tôn tử.

Chu Từ Phưởng đứng cách Giang Chức năm mét, không định đi tới.

Giang Chức ngồi, bởi vì thời tiết ấm, khí sắc của anh cũng không tồi, chỉ là dưới mắt hơi thâm, như chưa ngủ đủ: "Màn hình di động của tôi bể rồi."

Nói rồi ngón tay anh chỉ chỉ di động trên bàn.

Chu Từ Phưởng nhìn thoáng qua, không biết anh muốn nói cái gì.

Cô liền: "À."

Giang Chức: "..."

Lại có chút thở gấp, cứ đụng tới cô, anh liền không thể bình tâm tĩnh khí, đứng lên đi đến gần cô, cũng không dựa quá gần, dùng giọng điệu gần như mệnh lệnh nói: "Cô dán cho tôi."

Là ngữ khí mệnh lệnh không sai, nhưng nghe vào có chút xấu hổ.

Chu Từ Phưởng lúc này mới hiểu rõ mục đích anh kêu cô tới, thì ra là anh muốn chiếu cố việc làm ăn của cô, thật là người tốt, chẳng qua: "Dán không được, đồ bày quán của tôi đều để ở nhà."

Lông mi Giang Chức quạt vài cái giống cánh bướm: "Đem điện thoại cô tới đây."

Tuy rằng không biết anh làm gì, Chu Từ Phưởng vẫn rất phối hợp mà lấy di động của mình ra.

Cánh bướm kia lại mở ra hướng lên trên, lộ ra Giang Chức đôi mắt đào hoa thiên kiều bá mị lại không thấy một tia ủy mị kia: "Cùng kích cỡ với cái của tôi."

Cho nên?

Cho nên, anh nói: "Tháo màn hình di động của cô xuống, dán lên di động của tôi."

Chu Từ Phưởng: "..."

Hôm nay Phương Lý Tưởng rất kỳ quái, hôm nay Giang Chức, càng kỳ quái hơn.

Chu Từ Phưởng từng kiểm tra IQ, vô cùng cao, nhưng mà cô không hiểu lắm loại sinh vật con người vừa mâu thuẫn vừa phức tạp này.

"Hôm nay anh bị bệnh nghiêm trọng lắm sao?" Trừ lý do này, cô không thể nghĩ ra được lý do nào khác, dù sao Giang Chức là ma ốm kiều khí muốn chết.

Giang Chức cũng không phủ nhận.

Anh đúng là bệnh nặng rồi, nếu không sao từ tối hôm qua đến giờ vẫn luôn muốn nhìn tay cô, muốn sờ tay cô, mà Giang Chức anh đã muốn làm, dù là chọc thủng trời cũng phải làm.

"Tùy cô ra giá." Cô nương này thích tiền.

Chu Từ Phưởng suy xét thời gian rất ngắn.

Nếu là người khác, cô chắc chắn là sẽ không quan tâm, nhưng Giang Chức, anh đẹp như vậy, thân thể còn không tốt như vậy, Chu Từ Phưởng liền đồng ý với anh: "Một cái màn hình hai mươi đồng, cái này của tôi cũ rồi, tính anh mười đồng."

Giang Chức: "..."

Lúc này, anh chưa tỉnh táo hẳn, đầu óc còn hồ đồ mà, cô đòi anh một trăm triệu anh cũng cho, cô ngược lại chỉ muốn mười đồng.

Sau đó Chu Từ Phưởng không chậm trễ, ngồi xổm bên bàn trà, lấy khăn ướt chà lau màn hình di động, rồi tháo màn hình di động của mình xuống dán lên di động Giang Chức.

Thủ pháp cô rất quen thuộc, Giang Chức nhìn chằm chằm tay cô.

"Dán xong rồi." Cô xoay người, cùng ánh mắt Giang Chức không hẹn mà gặp.

Anh có một đôi mắt đào hoa thật đẹp, lông mi cũng dài, đẹp hơn so với nhiều con gái, Chu Từ Phưởng rất ít cùng người khác đối diện như vậy, sợ người khác nhìn ra manh mối của cô, cô luôn cất giấu ánh mắt, dường như nhìn nghiêm túc như vậy cũng chỉ có Giang Chức.

Ánh mắt anh càng ngày càng sáng, giống ngân hà hạ xuống.

"Tôi không có tiền lẻ." Anh nói.

Chu Từ Phưởng đứng lên, đi lên trước, đưa điện thoại cho anh: "Không sao, lần sau trả."

Tay cô rất trắng, có loại bệnh trạng lâu ngày không thấy mặt trời, Giang Chức nhìn tay cô, ma xui quỷ khiến duỗi tay bao phủ lên.

Sờ được, tay cô.

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện