Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chân tướng năm đó


trước sau

Advertisement
Chiếc xe thể thao màu đen cua một đường cong điệu nghệ, lao vụt về phía hướng khu nghỉ dưỡng Thanh Hòa. Mặc Khiêm Nhân lạnh lùng nhìn về trước, thỉnh thoảng lại bẻ tay lái, thuần thục len lỏi trong con đường đông nghẹt xe cộ.

Kim Mạt Lỵ, Kim Bưu Hổ... Vụ mất tích ba người vào hai năm trước... Và cả Mộc Như Lam...

Tựa hồ như có một sợi dây liên hệ nào đó, nhưng sự tồn tại của nó lại không hợp lý, nếu Mộc Như Lam quả thật là tên sát nhân khiến ba người kia mất tích, vụ việc Kim Mạt Lỵ cũng liên quan đến cô ta, vậy thì chuyện Kim Bưu Hổ vẫn đang sống tốt có ý nghĩa gì?

Mặc Khiêm Nhân nhíu mày, trên mắt lạnh in bóng vài ba ngọn đèn màu của tín hiệu giao thông.

Sở dĩ không nghi ngờ vụ mất tích của Kim Mạt Lỵ có liên quan đến Mộc Như Lam là vì hắn không tìm ra động cơ gây án. Mộc Như Lam muốn trả thù ba tên bắt cóc là chuyện rất bình thường, còn Kim Mạt Lỵ năm năm trước cũng là nạn nhân giống như Mộc Như Lam, hắn tra xét đủ loại tài liệu vẫn không thấy chi tiết nào chứng tỏ Kim Mạt Lỵ và Mộc Như Lam lúc đó có xảy ra mâu thuẫn, hơn nữa sự nghi ngờ của hắn đối với Mộc Như Lam hoàn toàn bắt nguồn từ trực giác, rất khó đi đến kết luận.

Lúc này Mặc Khiêm Nhân vội vã chạy tới hắc ốc của Mộc Như Lam như vậy, thứ nhất là vì người hắn phái đi theo dõi Mộc Như Lam báo cáo rằng cô đi hắc ốc, thứ hai là vì trực giác.

Trực giác hắn nói rằng căn biệt thự màu xám kia là chỗ mờ ám tràn ngập hương vị phạm tội, mà Mộc Như Lam lại là một kẻ trên người mang đầy mùi tội lỗi, nếu hai bên kết hợp với nhau...

Xe lăn bánh rẽ vào con đường nhỏ dẫn ra khu biệt thự ngoại ô.

...

Tiếng ngâm nga khe khẽ vang lên giữa không gian yên tĩnh đến quái dị.

Dụng cụ kim loại hỗn loạn va đập vào nhau, mỗi đợt leng keng lạch cạch là mỗi lần trái tim Kim Mạt Lỵ nhảy thót. Trợn mắt nhìn Mộc Như Lam chằm chằm, cô ta muốn van nài Mộc Như Lam tha mạng cho mình, càng muốn trốn thoát khỏi chỗ này, có điều Kim Mạt Lỵ chẳng thể làm gì cả – ngoài nằm im chờ chết.

Mộc Như Lam chuẩn bị năm cái bình gốm đầy thuốc, đây là thứ tất yếu cần cho quá trình ướp xác, dùng để đựng lục phủ ngũ tạng của Kim Mạt Lỵ.

Cô cẩn thận một hồi lâu mới buông cái kìm bạc trong tay ra, vừa vô tư ngâm nga một giai điệu không lời vừa đến cạnh chỗ giá treo tìm cái gì đó. Xong xuôi, cô đi về phía bức tường dày đặc những bài báo, lấy ra hai tấm ảnh chụp, ngón tay cái đã được bọc găng cao su nhẹ nhàng mơn trớn hai gương mặt non nớt.

“Còn nhớ bọn họ không?” Mộc Như Lam giơ ảnh chụp ra trước mặt Kim Mạt Lỵ.

Cô ta nâng hai mí mắt đẫm lệ lên, chỉ thấy trên ảnh là hình hai cô bé khoảng mười hai mười ba tuổi đang mỉm cười đáng yêu.

Kim Mạt Lỵ lục lọi trí nhớ theo bản năng, thế nhưng vẫn vô ích, dường như cô ta không biết bọn họ...

“Quên rồi sao?” Mộc Như Lam sớm đã dự đoán trước điều này, cô lắc đầu u buồn, “Thật vô tình, ấy vậy mà cô lại quên mất hai người họ. Năm năm trước họ và chúng ta cùng bị bắt cóc, cùng bị nhốt vào chung một phòng, họ lại còn chết ngay trước mặt cô, ấy vậy mà cô lại có thể quên mất. Quả thật là vô tình.”

Bị Mộc Như Lam nhắc, Kim Mạt Lỵ mới dần dần nhớ ra, đôi mắt trừng lớn đến mức như sắp lồi ra khỏi khuôn mặt trắng bệch trơ xương.

“Nhớ chưa?” Mộc Như Lam mỉm cười hài lòng, “Tiếu Tĩnh và Lý Nhã Lan, hai con tin mười ba tuổi bị giết trong vụ bắt cóc năm năm trước vì không có tiền chuộc. Trong năm tên bắt cóc, có một tên thủ phạm chính bị xử tử hình; bốn tên còn lại
Advertisement
chưa đủ mười sáu tuổi, hơn nữa cũng không nhúng tay vào chuyện giết người mà chỉ là tòng phạm bị dụ dỗ, cho nên một tên được xét trắng án, ba tên ngồi tù ba năm... Nhưng, sự thật đúng là như vậy sao?”

Mộc Như Lam chậm rãi lắc đầu, Kim Mạt Lỵ kinh hoảng nhìn mà mờ mịt không hiểu cô có ý gì.

“Năm tên tội phạm, thật ra người bị tử hình mới đúng là vô tội, còn kẻ đáng chết hơn cả... phải là tên được xét trắng án, đúng không? Mạt Lỵ thân ái?” Mộc Như Lam cúi người lại gần sát Kim Mạt Lỵ, cô cười hiền lành, “Trí nhớ của cô xem ra không tốt lắm, hay là cùng tôi bàn luận một chút chuyện xưa nhé? Vụ án ly kỳ như thế mà giấu nhẹm đi thì tệ lắm đấy.”

Kẻ đầu têu vụ bắt cóc năm năm trước chính là anh trai của Kim Mạt Lỵ – Kim Bưu Hổ. Lúc Kim Bưu Hổ sinh ra, Kim gia vẫn chưa dư dả gì nên đã để Kim Bưu Hổ ở lại nông thôn cho bà hắn nuôi dưỡng. Sau này Kim gia phát tài, xây dựng được nhiều mối quan hệ chính trị với các nhân vật lớn nhưng vẫn không có ý định đón đứa con đã bỏ ở quê mười mấy năm về. Kim Bưu Hổ bướng bỉnh từ nhỏ, lại không có bố mẹ dạy dỗ đàng hoàng, mà Kim gia thì thường xuyên gửi tiền cho – sống không thiếu thốn như thế, cộng thêm việc bà hắn ít quản cháu, hắn dần trở thành một tên ăn chơi trác táng không sợ trời không sợ đất.

Năm ấy mười bốn tuổi, Kim Bưu Hổ mới biết bố mẹ ruột của mình có một đứa con gái sinh ra đã được ngậm thìa bạc. Hắn vô cùng bất mãn, người ta thường nói “trọng nam khinh nữ”, thế quái nào hắn lại bị bỏ ở cái chốn khỉ ho cò gáy này? Lòng phản nghịch nảy sinh, Kim Bưu Hổ rủ vài tên đồng bọn đi lên thành phố, còn tìm thêm một tên lưu manh lái xe hỗ trợ, cùng bày ra vụ bắt cóc giả nhằm chọc tức Kim gia.

Bọn họ tới các trường học tiện tay bắt cóc dăm ba người, lúc suýt bắt luôn hai anh em Mộc gia ở học viện Lưu Tư Lan thì vô tình bị Mộc Như Lam phát hiện, điều đáng ngạc nhiên là một tiểu cô nương như Mộc Như Lam lại không hề sợ hãi lưỡi dao sắc lẻm mà còn lao tới cứu hai đứa em trai. Sợ lớn chuyện, bọn họ đành phải lôi Mộc Như Lam theo luôn, chẳng ngờ rằng người họ bắt đi không phải là một tiểu cô nương đơn thuần mà là một đại nhân vật nhỏ tuổi, thế nên ngay sau đó cả đám đã bị cảnh sát theo dõi.

Vụ việc ầm ĩ ra ngoài mức dự đoán của bọn họ, thế nhưng Kim Bưu Hổ không mảy may có ý đinh thả con tin về mà lại hưng phấn muốn biến giả thành thật. Bình thường hắn tiếp xúc rất nhiều văn hóa phẩm đồi trụy, số trò bạo lực cũng học được không ít.

Kim Mạt Lỵ là em gái hắn, không thể động vào. Mộc Như Lam thì sau khi bắt cóc hắn mới biết là một tiểu tổ tông, tất nhiên càng không dám động vào. Nhưng Tiếu Tĩnh và Lý Nhã Lan thì khác, gia cảnh không mấy khá giả, hơn nữa cả hai đều đã trổ mã xinh đẹp. Uống rượu đã đời, thú tính của Kim Bưu Hổ và ba tên đồng bọn trỗi dậy, cả đám luân phiên cưỡng hiếp hai cô bé.

Khủng khiếp nhất là: bốn thiếu niên mới nếm vị tình dục muốn học theo mấy cảnh SM trong đĩa game, cầm chai rượu đâm vào vùng kín của Tiếu Tĩnh và Lý Nhã Lan...

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện