Giả Chết Cũng Không Cứu Nổi Thế Giới

“Chuông Đồng Phản Chủ Tham Gia Dàn Hợp Xướng!”


trước sau

Liên Hề còn đang đắn đo với cuốn Vô Thường Chứng màu trắng trong tay, thì bạn cùng nhà lại trừng mắt nhìn người ta: “Ê không phải chứ, người Địa Phủ các anh cứ làm việc tùy tiện như vậy hả? Cứ quẳng chức trách cho người ta thế rồi bảo đây là Bạch Vô Thường à?” Cậu ta lẩm bẩm: “Vậy nếu tôi tùy tiện cướp cuốn Vô Thường Chứng thì có phải đời tôi cũng ấm no từ đây không….”

Liên Hề liếc cậu ta, nghĩ lại thì có khi trình độ của bạn cùng nhà Tô – gà mờ – Kiêu còn không bằng mình cũng nên: “Cậu đi ngủ rồi mơ cho nhanh.”

Tô Kiêu: “Này!”

Liên Hề nhìn xuống cuốn Vô Thường Chứng mỏng tang trong tay.

Bìa sổ mộc mạc giản dị, có thể dễ dàng nhìn thấy ba chữ “Vô Thường Chứng” cỡ lớn.

Lật giở cuốn sổ, vài trang đầu toàn là “Những điều Vô Thường cần biết”, phần sau thì lại trống không. Thoáng nhìn còn có vẻ giống với cuốn “Death Note” trong truyện tranh Nhật Bản bị cháy hơn mười năm trước, điểm khác là sổ tử vong của người ta viết tên ai thì người đó sẽ chết, còn Vô Thường Chứng thì sau khi chết tên tuổi mới nhảy lên sổ.

Liên Hề tiện tay lật đến trang cuối cùng, ban đầu cậu chỉ tùy ý lật giở thôi, ai ngờ lại nhìn thấy một câu in trên trang cuối.

[Nhân sinh tự cổ thùy vô tử*]

(*Từ xưa đến nay có ai mà không chết)

Liên Hề: “…”

Câu này là để dùng như thế sao?!

Mấy người đã trả tiền bản quyền cho Văn Thiên Tường* chưa mà xài chùa của người ta vậy?!

(*Tác giả của câu nói này, ông là một chính trị gia, nhà văn, anh hùng dân tộc cuối triều Nam Tống, Trung Quốc)

Liên Hề im lặng khép cuốn sổ Vô Thường Chứng lại.

Liên Hề: “Nếu anh cần thì tôi có thể tìm Bạch Vô Thường khu vực Tô Thành giúp anh.” Cậu hơi ngừng rồi bổ sung nốt: “Tôi là streamer, ngày nào cũng có thời gian cố định phát trực tiếp, thời gian còn lại thì khá rảnh.”

Liệt Thần: “Không cần.”

Liên Hề: “Sao cơ?”

Liệt Thần: “Chẳng phải có cậu rồi sao?”

Liên Hề: “…”

Mấy người không tuyển chọn tử tế thật à!

Lặng nhìn vầng sáng vàng rực quấn quanh người đàn ông mặc đồ đen này, thứ ánh sáng vàng chói như muốn lóa mù người ta, Liên Hề nhớ lại những ngày mình ăn sâu, tắm nước lạnh, bèn cắn rơm cắn cỏ quyết định: “Nếu anh thực sự muốn tôi đảm nhiệm vị trí Bạch Vô Thường thì cũng không phải không thể, dù sao tôi cũng rất rảnh…”

Tô Kiêu: “???”

Cậu rảnh hồi nào thế?

Rõ ràng ngày nào cậu cũng lười đến mức không muốn thò chân ra cửa, núp trong nhà như trạch nam!

Đuôi lông mày nhếch lên khiến nốt ruồi giữa lông mày cũng chao đảo theo, Liệt Thần nhìn cậu, giọng điệu rất bình tĩnh: “Tôi đã nói là cậu.”

Liên Hề: “Được, thế thì là tôi.”

Liệt Thần: “Thật sự là cậu.”

Liên Hề: “Ừ đúng, ngài nói gì thì chính là cái đó.” Ngài là đại thần kim quang trâu bò á nha.

Liệt Thần cười: “Thật sự là cậu.”

Đến lúc này thì rốt cuộc Liên Hề cũng cảm nhận được chút gì không đúng. Cậu ngẩng đầu nhìn thẳng vào người đàn ông kia.

Liệt Thần khẽ nhếch miệng cười, trông thì hờ hững tùy ý cực kỳ nhưng trong ánh mắt lại không có chút đùa cợt, cũng không có ý úp nồi ai. Hắn nhìn xuống Liên Hề, nhận ra biểu cảm của cậu thanh niên đã thay đổi từ qua loa ban đầu thành nghiêm túc, thì cứ như bản thân đã phát hiện một đồ vật thú vị nào đó, hắn hơi nghiêng người nhích lại gần, kề sát bên tai Liên Hề mà lặp lại câu nói: “Tôi nói… chính là cậu.”

Liên Hề: “…”

Liên Hề không dấu vết thụt lùi ra sau nửa bước, cậu lật cuốn Vô Thường Chứng rồi ngẩng đầu lên, giọng nói bình tĩnh, “Có bằng chứng gì không?”

Người đàn ông trầm tư nghĩ ngợi, rồi gật nhẹ: “Xem ra cậu cũng mất trí nhớ.”

Liên Hề: “???”

Cái gì?!

Mình bị buộc phải mất trí nhớ như thế này sao?!

Tiếp theo, Liên Hề lại được nghe một thuyết mất trí nhớ rất lạ lùng từ trong miệng người đàn ông này.

Theo Hắc Vô Thường Tô Thành tiền nhiệm kể lại thì, âm dương cách trở, người quỷ khác đường, bất kỳ quỷ thần nào muốn từ cõi âm trở lại dương gian thì đều phải trả cái giá đắt. Cho dù là quỷ sai có chức có quyền, ăn cơm nộp thuế, đến lúc lên dương gian nhậm chức cũng chắc chắn phải trả một cái giá nhất định. Nặng thì bị hạ thấp năng lực, chưa kịp nhìn thấy mặt trời đã bị đưa đi đầu thai chuyển kiếp, nhẹ thì chịu vết thương nhỏ chỉ cần chăm sóc hai ngày là ổn.

Mặc dù Hắc Vô Thường tiền nhiệm chưa từng gặp chuyện mất trí nhớ này, nhưng gã đã từng nghe kể rồi.

Thậm chí gã còn suy đoán, việc Bạch Vô Thường Tô Thành bỏ bê công việc nhiều năm rất có thể rơi vào hai trường hợp, một kẻ đó là thứ vô trách nhiệm không biết xấu hổ, hoặc người ta vô tình bị mất trí nhớ.

Sau khi Liên Hề nghe hết những lời ngụy biện rất mạnh mồm này, bèn chân thành khuyên: “Mặc dù anh nói có vẻ khá có lý, nhưng từ nhỏ đến lớn chuyện gì tôi trải qua thì bây giờ vẫn nhớ rõ.”

Liệt Thần: “À, thế thì còn một trường hợp nữa.”

Liên Hề ngạc nhiên hỏi lại: “Còn á?”

Liệt Thần: “Lúc Bạch Vô Thường tiền nhiệm xuống Địa phủ để đầu thai, thì Hắc Vô Thường không có ở đó. Bạch Vô Thường trùng hợp đụng phải một con ác quỷ, do đánh không lại nên đã bỏ mình, coi như chết mất xác. Theo cách lý giải của Hắc Vô Thường, lúc Bạch Vô Thường ra đi có lẽ đã truyền lại chức vị của mình cho người khác, như vậy Địa Phủ sẽ coi như đã cử Vô Thường mới lên rồi, không tiếp tục quan tâm nữa. Đương nhiên người mới kia lại lề mề không nhậm chức.”

Liên Hề: “…”

Mười năm trước tôi mới mười ba tuổi, dân Địa Phủ mấy người thuê lao động trẻ em mà coi được à!

Liên Hề cảm giác vị Hắc Vô Thường của Tô Thành cũng không phải kẻ lòng dạ hẹp hòi như lời đồn, chỉ biết lo giữ địa bàn, cậu thấy não não gã vô cùng linh hoạt, ý tưởng méo giống ai.

Nhưng mà Liên Hề cũng không để ý lắm, cậu chỉ xem bọn họ đang nói bậy bạ thôi, bạn cùng nhà đứng bên cạnh lại xoa cằm, mặt mày nghiêm túc chọc cậu: “Liên Hề, có khi nào chính cậu là người được chân truyền không?”

Liên Hề: “…”

Không dưng rớt lên đầu cái nồi bự chà bá!

Chẳng lẽ tôi mất trí nhớ mà chính tôi lại không biết ư?

Liên Hề không nói nên lời.

Đúng lúc cậu muốn qua loa kết thúc chuyện này, hy sinh đội nồi vì mục đích kim quang cao cả, thì người đàn ông kia lại trầm giọng nói: “Hơn nữa, tôi còn có bằng chứng khác.”

Liên Hề ngạc nhiên: “Cái gì?”

Ngón tay thon dài khẽ nhúc nhích, một giây sau, trên tay người đàn ông xuất hiện một tấm bìa màu vàng, cuốn sổ nhỏ có ánh sáng tím đang lập lờ nhảy nhót trong tay hắn.

Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt của Liên Hề và Tô Kiêu đều bị cuốn sổ nhỏ này thu hút.

Đây là một cuốn sổ nhỏ cỡ bàn tay, được chế tác khéo léo tỉ mẩn từng chi tiết. Ánh sáng vàng rực bao bọc quanh bìa, ở giữa là sáu ký tự chữ triện nhỏ màu đen. Trong đêm tối, ánh sáng vàng kia như lay động trong gió, hồ quang điện* màu tím nhảy nhót trên cuốn sổ cổ kính và uy nghiêm, nó có ma lực mạnh mẽ đến kỳ lạ khiến người ta không thể không nhìn chằm chằm vào nó.

(*Hồ quang điện là một dạng plasma tạo ra sự trao đổi điện tích liên tục, ví dụ dễ hiểu là đốm sáng lóe lên ở đầu mối hàn mà chúng ta có thể thấy.)

Liên Hề và Tô Kiêu phút chốc ngẩn ngơ, hai người hơi hé môi chăm chú nhìn quên cả nói chuyện. Cho đến khi ngón tay người đàn ông kia lật qua lật lại từng trang sổ, tạo ra tiếng sàn sạt thì hai người mới thoáng hoàn hồn.

Liên Hề ngẩng đầu cảnh giác nhìn người kia.

Liệt Thần bình thản nói: “Đây là pháp khí Vô Thường mà tôi mang từ Địa Phủ đến đây, mỗi quỷ sai đều có một món pháp khí độc nhất vô nhị.”

Quả thực cuốn sổ này trông rất khiến người khác run sợ, nhưng Liên Hề vẫn không hiểu cái này thì có liên quan gì với mình. Thế nhưng giây tiếp theo, chỉ thấy những ngón tay thon dài của người đàn ông nhẹ nhàng cầm cuốn sổ lên, từ từ mở nó ra như đang gảy đàn accordion.

“Soạt…”

“Reng reng~!”

Liên Hề: “???”

Tô Kiêu: “???”

Hai người vội vàng cúi đầu xuống, nhìn vào chiếc chuông đồng trên cổ tay trái Liên Hề.

Liệt Thần cong môi tiếp tục mở cuốn sổ lần nữa.

“Soạt!”

Chuông đồng rất vui vẻ: “Reng reng!”

Sổ vàng: “Soạt!”

Chuông đồng: “Reng reng reng!”

“Soạt soạt soạt!!!”

“Reng reng reng!!!”

…..Vãi thật hai đứa này còn kẻ xướng người họa!

Liệt Thần cười: “Thế này đã đủ tin chưa?”

Vẻ mặt Tô Kiêu phức tạp, trực tiếp phản bội đồng đội: “Liên Hề,
cậu mất trí nhớ mà chính cậu cũng không biết sao?”

Liên Hề: “…”

Suýt thì tôi cũng tin trò mèo của các người rồi!

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng não Liên Hề lại nhanh chóng hoạt động.

Tô Kiêu trầm tư: “Mười mấy năm trước, có phải cậu đột nhiên đụng phải người ta rồi lăn đùng ra chết không? Vừa rồi Hắc Vô Thường đại nhân đã nói rồi, quỷ sai không nhất định phải là quỷ, người, tinh hay quái gì cũng có thể đảm nhiệm, biết đâu người nào đó bên cạnh cậu chính là Bạch Vô Thường! Á tự nhiên tôi nhớ, hai hôm trước lúc ăn cơm có phải cậu kể ba mình chết vì rượu không, mười mấy năm trước nhỉ?”

Liên Hề buồn bã trả lời: “Cậu cũng nói Hắc Bạch Vô Thường tiền nhiệm của Tô Thành, là đồng tính luyến ái mà.”

Liệt Thần liếc cậu một cái: Hửm?

Tô Kiêu: “Đúng thế, cả Hoa Hạ này biết hết!”

Liên Hề: “Nếu đó là ba tôi, không lẽ ba tôi là gay à?”

Tô Kiêu vô thức muốn xổ câu “Chuyện này hên xui”, nhưng dưới cái nhìn lạnh lùng chết người của Liên Hề, cậu ta chỉ biết nuốt ực vào bụng, ngậm miệng lại: “Chân thành xin lỗi.”

Liên Hề không nhìn cậu ta nữa.

Cậu nhìn về phía Đông, nơi giao thoa giữa trời và đất đang nổi lên một vệt màu xanh nhạt và trắng đục, hòa quyện vào nhau.

Liên Hề: “Về nhà trước đi.” Giọng nói dừng lại, cậu nhìn người đàn ông mặc áo đen đang đứng trong gió: “Liệt…Tiên sinh, về cùng không?”

Ánh mắt dừng lại chốc lát trên khuôn mặt thanh nhã xinh trai của cậu thanh niên, người đàn ông trở tay cất cuốn sổ màu vàng tím: “Được.”

***

Lúc hai vị Vô Thường về đến nhà thì trời đã tờ mờ sáng…

Cả đêm không ngủ nên vừa về đến nhà là Tô Kiêu thẳng cẳng vào phòng khóa cửa, đầu dính vào gối ngủ luôn.

Liên Hề dẫn người đàn ông kia đến phòng mình: “Sáng ngày tôi sẽ đi tìm chủ nhà để thuê thêm căn phòng nữa, ngài không chê thì trước hết ở tạm trong phòng tôi.”

Liếc Thần trầm mặc nhìn cậu, hơi nhướng mày: “Ừm.”

Liên Hề đóng cửa lại, đi thẳng đến trước cửa phòng cậu bạn chung nhà.

Rầm rầm rầm!

“Cái gì thế?!”

“Mở cửa, ngủ chung.”

“…@##$%#@!”

Bạn cùng nhà ôm chăn gối nằm bẹp trên giường, vừa buồn ngủ vừa cố gắng thì thào: “Cậu đổi tính tốt bụng như thế từ bao giờ vậy?”

Liên Hề thản nhiên trả lời: “Học theo tinh thần Lôi Phong, làm người phải biết lương thiện, cậu thì biết gì chứ.”

Nhưng bạn cùng nhà đã ngủ mất rồi: “Khò khò khò….”

Kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc, Tô Kiêu vô tâm vô phế chỉ một giây đã chìm vào giấc ngủ. Liên Hề nằm bên lại trằn trọc không sao chợp mắt nổi.

Mặt trời vừa ló dạng qua ô cửa sổ không rèm của căn nhà cho thuê, tia nắng ban mai nhảy nhót trong căn phòng, soi rõ đôi lông mày nhíu chặt của Liên Hề. Cậu giơ tay trái lên, ánh mắt phức tạp nhìn chiếc chuông đồng nho nhỏ trên cổ tay mình, rồi lại lắc lắc nó.

Không có âm thanh.

Cho dù cậu lắc nó thế nào thì cũng không có âm thanh phát ra từ chiếc chuông đồng này.

Liên Hề biết, trừ khi cậu tập trung tinh thần và dùng tay tác động nó, chuông đồng mới có thể reo lên được, nhưng mỗi lần nó reo thì đều có chuyện xảy ra.

Nhưng mà…

Hôm nay nó vang lên.

Không có dấu hiệu nào cứ như đương nhiên phải vậy.

Reo lên.

Vì sao nhỉ?

Lúc bác bỏ ý kiến của Tô Kiêu thì Liên Hề tỏ ra rất tự tin, nhưng hiện tại chính cậu cũng bắt đầu dao động rồi.

Bởi vì cậu nhớ tới chuyện nhiều năm trước khi ba còn sống, thỉnh thoảng ông sẽ xoa đầu cậu rồi nhìn chiếc chuông đồng trên cổ tay với ánh mắt kỳ lạ, nói: “Chờ sau này Hề Hề lớn lên thì ba sẽ nói cho con một bí mật.”

“Ba ơi bí mật gì thế?”

“Chờ con lớn là biết liền!”

Nhưng ba không chờ cậu lớn lên được, ông gặp tai nạn trên đường mà qua đời.

Thế thì, rốt cuộc bí mật ở đây là gì?

Chẳng lẽ thật sự liên quan đến Bạch Vô Thường của vùng Tô Thành này? Chẳng lẽ ba cậu thật sự là… Bạch Vô Thường?!

Đột nhiên một suy nghĩ vụt qua trong đầu.

Đúng rồi! Ba từng nói, lúc cậu ra đời được một y tá già đỡ đẻ trong phòng phẫu thuật, tặng chiếc chuông đồng này! Vậy chẳng phải chỉ cần tìm được người y tá kia là mọi chuyện rõ ràng rồi sao?

Chuyện này không nên chậm trễ, Liên Hề lập tức có động lực vén chăn bước xuống giường.

Bạn cùng nhà lẩm bẩm: “Cậu làm gì thế…”

“Ra ngoài làm chút việc!” Liên Hề không có thời gian trả lời cậu ta, vội mang giày thay quần áo, nhanh chóng đi thẳng về phía cửa nhà.

Ngay sau đó có tiếng đập cửa đóng sầm.

Tô Kiêu kẹp cứng chăn mền, trở mình tiếp tục ngáy o o.

Trong phòng Liên Hề, người đàn ông áo đen ngồi xổm trước giá sách của cậu, tò mò vươn tay chọc mô hình Đại Kiều trong Vương Giả Vinh Quang. Liên Hề thình lình đóng cửa khiến hắn giật mình, ngón tay hơi dùng sức một chút, ngay lập tức chọc gãy pháp trượng của Đại Kiều.

Liệt Thần: “…”

Đại Kiều cầm nửa cây pháp trượng: “…”

Khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng không có chút biến đổi nào, người đàn ông đứng phắt dậy như mình chẳng liên quan gì đến vụ tai nạn này, hắn mím môi mỏng, nghĩ ngợi chốc lát rồi vẫn ngồi xổm xuống nhặt lại nửa cây phát trượng trên mặt đất, sau đó… gắn lại.

“Lạch cạch…”

Lại rơi mất.

Lại gắn.

Lại rơi mất!

Nói thừa, không có keo dán thì làm sao gắn lại được!

Hắn nhếch mày, đôi mắt đen nhánh thâm sâu lóe lên ánh sáng lạnh lẽo khiến người ta trông mà sợ. Một vầng ánh sáng màu đen mờ ảo hiện lên giữa các ngón tay, ngay giây tiếp theo, cây pháp trượng gãy làm đôi đột nhiên lại được “dính” lại.

Người đàn ông sửng sốt một chút, hắn giơ tay nhìn vào những ngón còn vương ánh sáng màu đen ban nãy.

….Đây cũng là năng lực thuộc về Hắc Vô Thường ư?

Hắc Vô Thường toàn Hoa Hạ: “…”

Bọn tôi không có, chú đừng nói mò!

Bọn tôi không có năng lực đưa Vong Xuyên đứt gãy trở về đâu!

***

Liên Hề vội vã chạy ra khỏi cửa, vừa ấn chọn thang máy đi xuống thì sau lưng cậu vang lên tiếng mở cửa.

Cậu ngoái đầu nhìn lại.

Đó là cậu thanh niên trẻ tuổi cánh ở căn nhà thuê nhóm đối diện, và cũng chính là cậu trai đã mở lời cho cậu ngày hôm đó.

Anh chàng vừa thấy Liên Hề thì cười toe toét, hỏi: “Trùng hợp quá, anh cũng ra ngoài mua đồ ăn sáng à?”HẾT CHƯƠNG THỨ MƯỜI BỐN

Truyện convert hay : Hạnh Dựng Sủng Thê Chiến Gia Ngủ Ngon Toàn Văn Đọc

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện