Giả Bộ Làm A Còn Đi Đánh Lộn Là Sẽ Mang Thai Đó

Chương 5


trước sau

Hai vạn chữ thực sự quá nhiều, Lý Phá Tinh viết hai giờ đã nhũn cả tay. Hắn quay sang nhìn Tế Tu: “Tế Tu, chú sao rồi?”

Tế Tu chuyển bút từ tay trái sang tay phải, chữ viết nắn nót chỉnh tề: “Tàm tạm.”

Lý Phá Tinh ngó đống chữ ngoáy như gà bới của mình, kêu rên gục xuống bàn, bút rơi xuống khỏi bàn tay cứng đơ. Hắn co co duỗi duỗi ngón tay mấy lần, nhưng tay vẫn vừa mỏi vừa tê: “Tế Tu, tay ông đây tàn phế rồi.”

Tế Tu khom lưng nhặt bút cho Lý Phá Tinh, đặt lên bàn, rồi cầm lấy tay phải của Lý Phá Tinh, không nói gì nắn bóp tay cho hắn.

Lý Phá Tinh: “Ừm… Tế Tu, vai anh cũng đau…”

Tế Tu liền đứng lên bóp vai cho hắn.

“Ừm, thoải mái hơn chút rồi…” Lý Phá Tinh khẽ rên: “Tế Tu, thí nghiệm sinh các chú ai cũng giỏi vậy hả? Viết được bằng cả hai tay luôn.”

Tế Tu đáp: “Em thuận tay trái.”

Lý Phá Tinh khó hiểu: “Nếu chú thuận tay trái thì viết bằng tay trái là đủ rồi, tại sao còn viết bằng tay phải nữa?”

Bàn tay đang xoa bóp vai cho Lý Phá Tinh hơi ngừng lại: “Bởi vì em trai em viết tay phải.”

Lý Phá Tinh ngẩn người, ngẩng đầu hỏi: “Hả? Cái này có liên quan gì đến chú?”

Bởi vì Tiểu Tuyển luôn khác y.

Bố mẹ đối xử với y và Tiểu Tuyển càng khác biệt một trời một vực.

Khi ấy y còn nhỏ, trong lòng luôn bất bình, song chẳng dám tỏ ra cáu kỉnh. Nếu Tiểu Tuyển không ăn, cả nhà sẽ dỗ dành Tiểu Tuyển, còn nếu y tuyệt thực, sợ là sẽ chết đói. Y không hiểu rốt cuộc mình khác Tiểu Tuyển chỗ nào, mà lại khiến bố mẹ chán ghét mình như thế.

Vì vậy, y gắng sức bắt chước Tiểu Tuyển. Y chọn quần áo có màu giống Tiểu Tuyển, chơi trò chơi ngây thơ giống Tiểu Tuyển, tư thế viết chữ cũng giống Tiểu Tuyển.

Nhưng mà, kết quả chỉ như khỉ đeo hoa cóc đi guốc, làm mọi người cười chê.

Lúc đó y thực sự ngây thơ, bây giờ nghĩ lại, y chỉ còn thấy khó chịu.

Tế Tu đương nhiên sẽ không nói những chuyện này với Lý Phá Tinh, y nhìn đồng hồ, đã hơn hai giờ sáng.

“Đói không?” Tế Tu hỏi: “Có muốn ăn mì không?”

Lý Phá Tinh xưa nay vốn vô tư vô tâm, não chỉ có nhiêu đó, nhét cái này vào thì cái khác liền chòi ra. Nghe Tế Tu hỏi, hắn nhoáy cái đã quên mấy lời mình mới hỏi, rạng rỡ đáp: “Không cần bỏ rau, thêm một quả trứng lòng đào!”

Ăn mì xong, Lý Phá Tinh lại tiếp tục hăng hái chiến đấu, tới lúc hoàn thành bản kiểm điểm, hắn không chịu nổi nữa, gục xuống bàn ngủ say như chết, không chơi nổi game giả lập mình hằng mong mỏi.

Sáng hôm sau, Lý Phá Tinh nộp bản kiểm điểm, ủ rũ gục xuống bàn ngủ bù.

Khi phát sách, Trần Lâm An đi ngang qua Lý Phá Tinh, hỏi: “Lý Phá Tinh, hai buổi tối gần đây cậu đi đâu vậy?”

Lý Phá Tinh buồn ngủ không mở nổi mắt, mơ hồ nghe thấy có người hỏi mình, hắn không để ý, cứ thế ngủ tiếp.

Cá ngồi đằng trước Lý Phá Tinh quay đầu lại, nhìn dáng vẻ buồn ngủ rũ rượi của Lý Phá Tinh, mồm mép láu lỉnh hỏi: “Anh Tinh đi hẹn hò với Omega nào hả!”

Trần Lâm An đặt mạnh sách xuống bàn Lý Phá Tinh: “Hôm qua quản lý ký túc xá đi kiểm tra.”

“Gì cơ?!” Lý Phá Tinh tuyệt vọng ngồi bật dậy.

Đệt, bình thường bị bắt đã đủ chết, đằng này hắn còn vừa bị lão Mã bắt được…

Nhóc mập cũng cùng phòng ký túc với Lý Phá Tinh, hắn dương dương đắc ý nói: “Anh Tinh đừng lo! May mà hôm qua em nghe thấy tiếng kiểm tra, nhanh chí trải chăn của anh ra, đánh lừa quản lý!”

Vẻ mặt Nhóc mập rõ là cầu biểu dương, Lý Phá Tinh liền xoa đầu hắn mấy cái: “Cảm ơn cục cưng nghen!”

Tế Tu liếc bọn họ.

“Ọe, hai người thật buồn nôn!” Cá ghét bỏ.

Hôm nay Lý Phá Tinh tâm trạng tốt, để cố ý chọc Cá, hắn hôn chụt một cái lên khuôn mặt trắng trắng mềm mềm của Nhóc mập: “Bé mập à, anh yêu em!”

Nhóc mập phối hợp với Lý Phá Tinh, cố tình tỏ vẻ thẹn thùng, eo éo nói: “Ôi chao, ghét ghê ~”

Cá: “Ọe!”

Tế Tu mấp máy môi, y nhấc ba lô, đi về phòng thí nghiệm. Y nhận ra, Lý Phá Tinh cũng hôn những gã đàn ông khác như hôn y.

Lý Phá Tinh thực sự là thẳng nam. Chính là loại thẳng nam siêu nguyên thủy, chỉ thích con gái, hoàn toàn không để ý đến giới tính thứ hai.

Tới lúc này, Tế Tu mới khẳng định được điều này. Vì vậy, kể cả Lý Phá Tinh có phát tình ngủ với y thì trong mắt hắn, đây là một chuyện ngoài ý muốn, hoàn toàn có thể quẳng ra sau đầu. Chỉ cần Tế Tu không để ý, Lý Phá Tinh thực sự có thể tiếp tục làm huynh đệ với y mà chẳng có khúc mắc gì.

Lý Phá Tinh đúng là trùng đế giày! (sinh vật đơn bào, tức suy nghĩ siêu đơn giản)

Tế Tu thầm mắng trong lòng.

Tế Tu nghiên cứu trong phòng thí nghiệm tới chín giờ tối, mới lê cả thân mình mỏi mệt về ký túc xá. Về đến cửa phòng, y không khỏi sửng sốt.

Có một nam sinh đang đứng đưa lưng về phía y, dáng người cao cao, mặc bộ đồng phục đã cũ, ngả vào khung cửa. Trong hành lang mờ mịt, trên đầu chỉ có một ngọn đèn vàng nhàn nhạt, kéo bóng của hắn dài thật dài.

“Lý Phá Tinh?” Tế Tu khẽ gọi.

Nam sinh nghe tiếng, xoay người lại: “Tế Tu, mẹ nó chú không nhận được tin nhắn à?”

Tế Tu ngẩn người, cúi đầu nhìn đầu cuối của mình: “Hết pin.”

Lý Phá Tinh nhét cây kem vào tay Tế Tu: “Mau ăn mau ăn! Sắp chảy tới nơi rồi!”

Tế Tu nhận kem: “Anh tới đây làm gì?”

Lý Phá Tinh chà xát bàn tay cầm kem lạnh toát, cười cười: “Hôm qua đã hứa mời chú ăn kem rồi mà!”

Tế Tu bóc vỏ, cắn một miếng kem. Kem không lạnh như y tưởng tượng, vị ngòn ngọt dần lan tràn khắp khoang miệng.

Thực ra, hôm qua y chỉ thuận miệng nói mà thôi, không ngờ loại sinh vật đơn bào như Lý Phá Tinh còn nhớ. Trong lòng y bỗng có cảm giác rất kỳ lạ, như thể được người ta quý trọng.

Lý Phá Tinh nhấc balo bị hắn tiện tay vứt xuống đất lên: “Mau mở cửa đi, ông đây không chờ nổi nữa rồi!”

Tế Tu: “Vội gì vậy?”

Lý Phá Tinh: “Thì Diệu Quang 157 đó!”

…À, cái buồng game giả lập kia ấy hả.

Quý trọng à, ha ha.

Chút xíu cảm động vừa nhen nhóm chớp mắt hóa thành tro bụi, bay đi theo gió.

Tế Tu lặng lẽ nghĩ, sao y có thể khờ dại cho rằng Lý Phá Tinh tốn công tới đây chỉ để đưa kem cho y cơ chứ.

Hôm qua Lý Phá Tinh viết kiểm điểm một đêm, viết xong lăn ra ngủ mất tiêu, ngày hôm nay vừa nghĩ tới buồng chơi game giả lập kia đã ngứa ngáy khó nhịn, mãi mới có cơ hội sờ vào đồ thật, kích động không chịu nổi. Lý Phá Tinh bước vào buồng, khởi động, tiến vào phòng hệ thống, trước mặt bất ngờ hiện lên một cửa sổ: “Bạn có tiếp tục thực hiện thí nghiệm 087 hay không?”

Lý Phá Tinh hơi sửng sốt một chút mới nhận ra đây là thí nghiệm của Tế Tu, hắn chọn “Không”, sau đó tìm kiếm game mình hay chơi.

Ngay khi hắn đăng nhập, cửa sổ trò chơi đã hiện lên mấy chữ cực lớn cực ngầu: “Thủ lĩnh “Phá Lang” của Phá Lang Tinh Quân, quân đoàn số 1 khu K7 đã login!”

Một giây sau, hệ thống tin tức cá nhân của Lý Phá Tinh kêu bùm bùm.

“Cuối cùng thủ lĩnh đã onl rồi, chúng ta bị quân Xi Vưu dập tơi tả!”

“Anh Tinh, hai hôm trước hệ thống có hoạt động, mỗi người tham gia hoạt động sẽ được nhận 20 viên đạn Magnum, các huynh đệ góp 500 viên cho anh, đừng quên nhận đó.”

“Anh Tinh, mấy hôm nay anh đi đâu thế?”

Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.



Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.

Làm sao Lý Phá Tinh có thể nói cho họ biết hắn mua thuốc ức chế Omega dỏm hết sạch tiền, không còn đồng nào để vào chơi được. Hắn đeo hai cây súng mình thích nhất trên lưng, nhét 300 viên đạn vào balo, mở mic nói với quân đoàn: “Đi thôi, tấn công căn cứ quân Xi Vưu!”

Cả đám hoan hô.

Trên chiến trường, Lý Phá Tinh có cách di chuyển cực đỉnh, thân hình linh hoạt, không thay đổi hình thể tướng mạo, mặc đồ rằn ri, bảnh trai khiến người khác giận sôi. Hắn ghé vào gò đất, tay cầm súng bắn tỉa Awm, bằng một cái bắn bể đầu thủ lĩnh quân địch.

“Oa! Thủ lĩnh ngầu bá cháy!” Một giọng bé gái chợt vang lên, Lý Phá Tinh run tay, suýt nữa cướp cò.

Hắn quay đầu lại, thấy một em gái mới chơi trong quân đoàn của mình, ID trên đầu là “Thái Thái có chút đồ ăn”, chắc ẻm vừa vào đã chết, trở thành “Hồn ma” bán trong suốt lượn lờ bên cạnh Lý Phá Tinh xem chiến.

Cô em này ngoại hình rất đáng yêu, đôi mắt tròn xoe nhìn Lý Phá Tinh, vẻ mặt sùng bái, làm Lý Phá Tinh không khỏi ngượng ngùng, quay đầu tiếp tục càn quét kẻ địch.

“Bằng!” Một tiếng động nhỏ vang lên, Lý Phá Tinh không để tâm đối phương đội mũ cấp ba, một phát bắn nổ đầu.

“Thủ lĩnh chơi game giỏi quá! Ừm… Em là Thái Thái, em có thể ở đây xem anh chơi không?!” Thái Thái có giọng nói ngọt ngào, Lý Phá Tinh nghe mà mất tập trung, thế nhưng vẫn giả bộ lạnh lùng đáp một câu “Được.”

Thái Thái chỉ sang bên trái, kêu to: “Thủ lĩnh thủ lĩnh! Sau tảng đá có rất nhiều người! A! Làm sao bây giờ làm sao bây giờ! Bọn họ thấy chúng ta rồi, làm sao bây giờ!”

Lý Phá Tinh trốn sau gò đất, tránh được hai phát đạn, sau đó bắn liên tục mười mấy phát, tiêu diệt ba tên địch.

“Đã chết.” Lý Phá Tinh lãnh đạm nói.

Quả nhiên Thái Thái lộ vẻ hài lòng: “Wow! Thủ lĩnh! Anh lợi hại quá! Lần đầu tiên em thấy người lợi hại như anh!”

Đây cũng là lần đầu tiên Lý Phá Tinh gặp một nữ sinh vừa xinh đẹp lại vừa biết khen như thế, hắn được khen mà lòng như hoa nở, lâng lâng trên mây.

“Thủ lĩnh, ở đây cao quá, anh xuống thế nào?”

“Chuyện nhỏ.” Lý Phá Tinh thu súng, nhảy một cú đẹp trai lồng lộn.

Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.



Đạp hụt một phát.

Nhục mặt tại chỗ.

Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.



Người ta đã bảo rồi—

Đừng giả bộ ngầu, giả bộ ngầu sẽ bị sét đánh.

Khi Lý Phá Tinh bước ra khỏi buồng giả lập, Tế Tu cũng vừa tắm xong. Hắn đang hỏi: “Buồng giả lập này chơi game quá đỉnh, không dùng để chơi đúng thật là —” thì mất tiếng.

Người Tế Tu tỏa ra một mùi hương thoang thoảng, đó chính là mùi lá trúc trong veo Lý Phá Tinh từng quen biết, như có như không quấn lấy hắn, làm hắn phải dính mắt vào Tế Tu.

Tế Tu mặc bộ đồ ngủ màu xám tro, hơi nước ấm nóng khiến làn da tái nhợt của y được phủ lên màu hồng phấn nhàn nhạt, giọt nước lướt qua xương quai xanh, len vào cổ áo, thấm ướt chất vải.

Da Tế Tu còn trắng hơn nữ sinh trong game ban nãy.

Lông mi Tế Tu còn dài hơn nữ sinh kia.

Ngoại hình của Tế Tu còn đẹp hơn nữ sinh kia.

Lý Phá Tinh bối rối chuyển mắt: Mịa kiếp, hắn đang nghĩ gì không biết, so sánh Tế Tu với ai cơ chứ?! Đó là gái! Còn Tế Tu là gì? Tế Tu là huynh đệ!!

“Sao? Anh vừa nói thật là gì?” Tế Tu cầm khăn mặt lau tóc, đi đến trước mặt Lý Phá Tinh.

Mùi hương trên người y cũng đậm hơn một chút, càng thêm quyến rũ, xông thẳng vào não Lý Phá Tinh, quấy cho thần trí hắn hỏng bét.

Lý Phá Tinh vô thức nhìn mái tóc ướt, gương mặt ửng hồng, cùng xương quai xanh vương giọt nước của Tế Tu.

Từ trước tới nay, Tế Tu luôn có vẻ lãnh đạm khó gần, mà lúc này, y lại giống một thiếu niên nơi rừng sâu không rành thế sự. Tuy vậy, Lý Phá Tinh biết rõ y chẳng hề hiền lành vô hại như vẻ ngoài. Lý Phá Tinh không thể không nghĩ đến cái đêm hôm ấy, Tế Tu nằm trên người hắn, mồ hôi trên trán nhỏ giọt, y cúi người cắn lấy tai hắn, tín tức tố Alpha theo từng nhịp thở của y phả ra nồng nặc, cả người đều hấp dẫn muốn nổ tung.

Lý Phá Tinh nghe thấy tiếng yết hầu của mình theo bản năng mà nuốt lên nuốt xuống.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện