Gả Cho Ta

Đại Lễ


trước sau

Cố Trường Đình lập tức đỏ mặt, còn Triệu Giản vô cùng bất đắc dĩ : "Vợ à, cậu ấy uống say rồi, đừng để ý."

Đào Kỳ chính trực ngay thẳng nói : "Em không có say, em rất tỉnh táo!"

Triệu Giản nghe cậu ta lầm bầm trong miệng gì đó, chỉ sợ nếu cậu ta nói thêm hai câu nữa thì đầu lưỡi đều rớt mất. Hiện tại Triệu Giản cảm thấy đau cả đầu, lát nữa không biết làm sao đưa Đào Kỳ về.

Đào Kỳ uống say thì biến thành người nói nhiều, lôi kéo Cố Trường Đình cùng Triệu Giản tố khổ : "Vì sao ông ấy không thích em? Hả, ông ấy già nhe vậy em cũng có ghét bỏ đâu!"

Cố Trường Đình nhịn không được nói : "Lúc này em thật sự tin là Đào Kỳ cưỡng hôn Lê tiên sinh rồi."

Triệu Giản buồn cười.

Đào Kỳ lại lôi kéo tay Cố Trường Đình, hỏi : "Cố đại ca, anh. . . Anh nói đi, phải làm sao thì ông ấy mới thích em? Ông ấy vẫn luôn coi em là con trai, nhưng em. . . Em không phải con trai ông ấy a."

Cố Trường Đình có chút đau đầu, cậu không biết phải trả lời Đào Kỳ thế nào, cậu cũng không có kinh nghiệm yêu đương gì cả.

Cố Trường Đình là song tính người, cũng từng ở trong lòng muốn giống như những người khác, nghiêm túc kết giao với một người, sau đó sống một cuộc sống bình thường. Thế nhưng sau này cậu phát hiện, cậu căn bản không thể có được cuộc sống đó, cho nên đối với chuyện yêu đương, cậu căn bản cũng không ôm hi vọng quá nhiều.

Nếu không phải trước đó Đồng tiểu thư đào hôn, Cố Trường Đình có lẽ sẽ chỉ có thể đè nén bản thân, cũng sẽ không đi tìm Triệu Giản.

Cố Trường Đình cùng Triệu Giản hai người vừa gặp nhau liền kết hôn, không có quá trình yêu đương gì, cho nên tuyệt không không có kinh nghiệm, bị hỏi thì chỉ có thể á khẩu, không trả lời được.

Triệu Giản nhìn Cố Trường Đình bó tay, lông mày đều xoắn lại, thực sự rất đáng yêu, nhịn không được liền cười lên.

Cố Trường Đình nói : "Anh cười cái gì, nghĩ kế có em trai của anh kìa, em làm sao mà biết?"

Triệu Giản nói : "Anh cũng có biết đâu, anh cùng vợ là nước chảy thành sông, lưỡng tình tương duyệt, căn bản không có nhiều chuyện đau đầu như vậy."

Cố Trường Đình bị hắn nói đến quẫn bách, dứt khoát không để ý tới Triệu Giản nữa.

Đào Kỳ thì vẫn ngơ ngác, vẻ mặt ao ước : "Ô ô ô, em, em cũng muốn cùng ông ấy lưỡng tình tương duyệt, nhưng mà ông ấy không thích em, ô ô ô. . ."

Đào Kỳ bị Triệu Giản đút thức ăn cho chó giận đến khóc, lại bắt đầu hu hu, tuyến lệ đúng là thông thuận, khóc đến nước mắt nước mũi một dòng, cứ hướng lên người Cố Trường Đình cọ cọ.

Triệu Giản nhìn thấy, nhanh chóng kéo Đào Kỳ ra, Đào Kỳ dặt dẹo, cả người như không có xương, nghiêng qua nghiêng lại, liền dựa vào tường. Sau đó Đào Kỳ liền vỗ mạnh vào tường nói : "Đại ca, anh nói làm sao bây giờ?"

Triệu Giản : ". . ."

Đào Kỳ nhìn tường mà tưởng Triệu Giản, bắt đầu lẩm bẩm với bức tường, còn giơ rượu lên, rót đầy một ly lớn, nói : "Đúng đúng đúng, đại ca anh nói đúng, em kính anh một ly, anh uống."

Cả một ly rượu lớn, Đào Kỳ nói xong liền nốc hết.

Cố Trường Đình cùng Triệu Giản nhìn thấy đều trợn tròn mắt, nhanh chóng đoạt lấy ly rượu, thế nhưng Đào Kỳ cũng đã uống nửa ly, còn lại thì đổ vào người, làm cả người đều dính nhớp.

Triệu Giản nhức đầu : "Vợ à, thế này không được, anh phải đem cái con ma men này xách về thôi, nếu không cậu ấy chắc chắn sẽ phá hết chỗ này."

Cố Trường Đình nói : "Em vừa rồi cũng uống một ly, để em gọi Tiểu Triệu đến lái xe đưa hai người trở về."

Triệu Giản nói : "Không cần không cần, bọn anh đón xe về là được rồi. Lỡ như lát nữa tiểu tử này nôn trên xe của em thì hỏng."

Triệu Giản quyết định đem Đào Kỳ đưa về nhà trước, sau đó lại quay về tìm Cố Trường Đình. Lúc này, dì quét dọn trong biệt thự hẳn là vẫn còn ở đó, vừa vặn để dì ấy chiếu cố Đào Kỳ là được.

Triệu Giản nghĩ xong thì đem Đào Kỳ vác trên lưng định cõng người đi luôn, thân hình Đào Kỳ nhỏ, căn bản không cần tốn nhiều sức.

Cố Trường Đình còn muốn theo bọn họ lên taxi rồi mới về công ty, thế nhưng Triệu Đan Tình gọi điện đến, bảo là có việc gấp.

Cố Trường Đình không còn cách nào, đành phải về công ty trước, để một mình Triệu Giản mang theo con ma men Đào Kỳ đi đón xe.

Lúc này không phải giờ đi làm, cũng không phải giờ tan làm, cho nên xe taxi không nhiều, xe lui tới cũng rất ít.

Triệu Giản ở trên đường cõng một người như vậy, ngược lại khiến không ít người qua đường đều đánh giá, e dè nhìn Triệu Giản.

Có mấy xe taxi đi ngang qua, thế nhưng đều không dừng lại, dù sao Đào Kỳ say lợi hại như vậy, lái xe đều sợ Đào Kỳ sẽ nôn ở trong xe, nào dám chở bọn họ.

Triệu Giản thật sự rất bất đắc dĩ, dự định nếu không bắt được xe nữa, liền gọi lái xe miễn phí tới, về phần lái xe miễn phí là ai, đương nhiên là Đường Quý Khai rồi.

Công ty giải trí của Đường Quý Khai cách đây không xa, cũng không biết Đường Quý Khai hiện tại có đang ở công ty không, nếu không, vậy cũng không quá tiện.

Triệu Giản đang muốn lấy điện thoại ra, bỗng nhiên có một người dừng lại ngay trước mặt bọn họ.

Người kia tuổi không còn trẻ, chẳng qua bảo dưỡng không sai, thoạt nhìn như ngoài ba mươi, chẳng qua khi nói chuyện, nếp nhăn trên khóe miệng vẫn làm bại lộ tuổi thật của hắn ta.

Người đàn ông kia thân hình cao gầy, dáng người rất tốt, mặt cũng rất không tệ, hắn ta mang kính râm rất lớn, còn mang mũ lưỡi trai, cách ăn mặc có chút giống minh tinh ra đường.

Người đàn ông bước nhanh tới, đứng trước mặt bọn họ, kinh ngạc tháo kính râm xuống, nói : "Đào Kỳ? Đào Kỳ? Đây là làm sao?"

Người đàn ông gọi Đào Kỳ, còn nhìn dò xét Triệu Giản vài lần.

Triệu Giản không biết người này cùng Đào Kỳ là quan hệ như thế nào, cũng có chút lo lắng người này sẽ hiểu lầm mình là kẻ buôn người.

Người đàn ông dò xét thêm Triệu Giản thêm vài lần mới nói : "Vị tiên sinh này, xin hỏi cậu là?"

Triệu Giản nói : "Tôi là anh của Đào Kỳ."

Người đàn ông vẻ mặt kinh ngạc : "Anh của Đào Kỳ? Thật ngại quá, tôi là thầy của Đào Kỳ, tôi tên là Sầm Tưởng."

Triệu Giản không hay theo dõi giới giải trí, đối với công ty giải trí của gia đình cũng rất ít hỏi tới, cho nên cũng chưa từng nghe qua cái tên Sầm Tưởng này.

Sầm Tưởng mười năm trước một tay che nửa bầu trời, bây giờ ra đường lại không cần vệ sĩ, nhân khí rớt xuống ngàn trượng, căn bản không có người nhận ra hắn ta.

Sầm Tưởng nói : "Đào Kỳ sao lại uống say như vậy, cậu ấy buổi sáng vẫn còn lên lớp, đây là làm sao?"

Triệu Giản không dám nói, Đào Kỳ thật vất vả mới ngủ, lúc này mới có được chút yên tĩnh.

Sầm Tưởng nói : "Xe của tôi ở đằng kia, nếu cậu không ngại, để tôi lái xe đưa hai người về nhà đi."

Triệu Giản nhìn hai bên, vẫn không có xe taxi nào đến, hắn thật sự cũng muốn nhanh mang Đào Kỳ về nhà, dù sao Cố Trường Đình vẫn còn ở công ty, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì gấp, Triệu Giản vẫn muốn quay lại xem thử.

Chẳng qua khi Triệu Giản vừa định đáp ứng, bỗng một chiếc xe màu đen dừng lại trước mặt bọn họ.

Cửa sau lập tức mở ra, một người đàn ông mặc đồ vest đi xuống.

Triệu Giản nhìn qua, vậy mà là Lê tiên sinh.

"Lê tiên sinh? !"

Không nghĩ tới Sầm Tưởng cũng biết Lê tiên sinh, nhìn thấy Lê tiên sinh đột nhiên xuất hiện, hết sức kinh ngạc.

Có lẽ là tiếng của Sầm Tưởng quá lớn, cho nên Đào Kỳ say khướt cũng bị làm cho tỉnh lại, cậu ta thì thầm trong miệng : "Lê tiên sinh. . . Cái gì mà Lê tiên sinh?"

Đào Kỳ mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên, liền thấy Lê tiên sinh từ trong xe bước xuống, sau đó. . .

Đào Kỳ nháy mắt liền khóc oà lên, vừa khóc vừa nói : "Ba ba, ba ba. . . Ô ô ba không quan tâm con sao?"

Triệu Giản hiện tại thật sự muốn đem Đào Kỳ bỏ lại chạy lấy người, cậu ta khóc cũng rất lớn, làm người qua đường đều nhìn về hướng bọn họ.

Sầm Tưởng giật nảy mình, kinh ngạc nói : "Lê tiên sinh là cha của Đào Kỳ sao?"

Lê tiên sinh không trả lời, đưa tay đem Đào Kỳ từ Triệu Giản trên lưng ôm xuống, nói : "Đào Kỳ giao cho tôi đi."

Đào Kỳ được Lê tiên sinh ôm, lập tức giống như bạch tuộc tám chân ôm cổ Lê tiên sinh, lại giống như con lười treo trên người hắn ta, thế nhưng Lê tiên sinh dáng người rất cao, nếu không với bộ dạng không thành thật của Đào Kỳ nhất định sẽ bị rơi xuống.

Đem Đào Kỳ giao cho Lê tiên sinh, Triệu Giản vẫn rất yên tâm, liền không nói gì, ngược lại là nhẹ nhàng thở ra.

Lê tiên sinh ôm Đào Kỳ lên xe, gật đầu với Triệu Giản, sau đó liền đóng cửa, nói vệ sĩ lái xe rời đi.

Triệu Giản như người trút được gánh nặng, hắn cùng Sầm Tưởng cũng không quen, cho nên dứt khoát chào một tiếng liền rời đi, tranh thủ về công ty tìm Cố Trường Đình.

Triệu Đan Tình gọi điện thoại gọi Cố Trường Đình về công ty. Cố Trường Đình băng qua đường lớn, tiến công ty, liền nhìn thấy Triệu Đan Tình đã ở dưới lầu một chờ Cố Trường Đình.

Triệu Đan Tình trong tay cầm một tấm thiệp mời màu đỏ mạ vàng, nhìn phi thường cầu kỳ, không biết là từ đâu ra.

Cố Trường Đình hỏi : "Sao vậy? Có việc gì gấp sao?"

Triệu Đan Tình lập tức đem thiệp mời giao cho Cố Trường Đình : "Cố tổng, vừa rồi có một vị tiên sinh đưa thiệp mời tới. Vị tiên sinh kia vẫn chưa đi, tôi đã mời hắn đến phòng khách ở lầu một chờ một lát."

Cố Trường Đình cầm thiệp mời nhìn qua, hẳn là thiệp mời mừng thọ, cậu mở ra xem, liền lập tức sửng sốt.

Trên thiệp mời viết, đại thọ tám mươi tuổi của lão tiên sinh Lăng Chính Trung, mời Cố Trường Đình tham gia, hi vọng cậu có thể có mặt.

Thiệp mời viết rất đơn giản, thế nhưng Cố Trường Đình xem mấy dòng chữ này xong, sửng sốt đến mười phút đồng hồ vẫn không hoàn hồn.

Thư ký Triệu Đan Tình có chút lo lắng, gọi Cố Trường Đình hai tiếng, nhưng Cố Trường Đình cũng không nghe thấy.

Bên kia Triệu Giản đem Đào Kỳ ném cho Lê tiên sinh xong, vội vã gấp gáp trở về, không nghĩ rằng khi tới nơi, liền thấy Cố Trường Đình còn đứng ở lầu một, vẫn chưa đi lên.

Triệu Giản vội vàng chạy tới : "Vợ à, sao em còn ở đây."

Triệu Giản thanh âm rất to, dọa Cố Trường Đình nhảy dựng một cái, lúc này mới hồi phục tinh thần lại, "Ba" một tiếng, liền đem thiệp mời đóng lại.

Chẳng qua ánh mắt Triệu Giản tốt, cho nên nhìn thoáng qua liền thấy bên trong thiệp mời ghi ba chữ "Lăng Chính Trung".

Lăng Chính Trung là ai, kỳ thật đối với Triệu Giản không có quan hệ thân thích gì, trước kia cũng chưa từng qua lại, hẳn là người xa lạ. Nhưng Triệu Giản ngược lại thì biết ông ấy, bởi vì ông ấy là ông ngoại của Cố Trường Đình, Triệu Giản đương nhiên lưu ý một chút.

Lăng Chính Trung là ông ngoại Cố Trường Đình, năm đó lúc cha Cố Trường Đình cùng thiên kim Lăng gia kết hôn, Lăng gia so với Cố gia địa vị cao hơn. Cha Cố Trường Đình vì muốn bấu víu quan hệ, cho nên mới kết hôn với mẹ Cố Trường Đình.

Sau khi kết hôn, ai ngờ Lăng gia đưa ra một quyết định sai lầm dẫn tới tổn thất một số tiền lớn, thiếu chút nữa phá sản.

Lúc ấy cha Cố Trường Đình liền hối hận, cảm thấy mình không nên kết hôn với mẹ Cố Trường Đình. Sau đó Lăng gia đứng trước nguy cơ sống còn, muốn xin Cố gia hỗ trợ, cha Cố Trường Đình vật mà cự tuyệt, chạy ra nước ngoài trốn tránh, nói mình bận nhiều việc, không thể gặp người của Lăng gia.

Cuối cùng Lăng gia bị ép rời khỏi thương trường, đến một thành thị nhỏ một lần nữa bắt đầu lại từ đầu. Thời điểm cũng không sai biệt lắm, mẹ Cố Trường Đình sinh cậu. Lăng gia không còn giá trị lợi dụng, Lăng tiểu thư lại sinh cho ông ta một tên quái vật, cha Cố Trường Đình thật sự là thiếu chút nữa tức chết.

Cố Trường Đình từ nhỏ chưa từng gặp bất kỳ ai của Lăng gia, Lăng gia cũng không tiếp tục trở lại thương trường nữa. Chỉ là nghe nói, những năm này gần đây, so với Cố gia còn tốt hơn.

Gia chủ của Lăng gia vẫn luôn là Lăng Chính Trung, chính là ông ngoại của Cố Trường Đình, năm nay đã tám mươi, tuổi rất lớn, bất quá vẫn rất minh mẫn, thân thể thì không tốt lắm, nhưng không nguyện ý chuyển quyền, vẫn ngồi ở vị trí gia chủ Lăng gia.

Bây giờ Lăng Chính Trung muốn tổ chức đại thọ tám mươi, đột nhiên đem thiệp mời đưa đến chỗ Cố Trường Đình, đây là muốn mời Cố Trường Đình tham gia.

Cố Trường Đình nhìn thấy liền xuất thần, cậu có chút mơ hồ, không rõ Lăng gia có ý gì. Cậu đối với Lăng gia tình cảm phức tạp, vô cùng xa lạ, nhưng khi nghĩ đến mẹ, lại cảm thấy có chút xúc động.

Cố Trường Đình chưa từng gặp qua người của Lăng gia, khi Cố Trường Đình còn bé, thậm chí là khi đã lớn lên, người của Lăng gia cũng chưa từng xuất hiện, chưa từng để ý đến chuyện của Cố Trường Đình. Cố Trường Đình còn rằng bọn họ là người xa lạ, cho đến khi nhận được thiệp mời.

Triệu Giản vội vàng nói : "Vợ, em không sao chứ?"

Cố Trường Đình lắc đầu : "Không có gì, chỉ là nhớ tới một vài chuyện trước kia, có chút nhớ mẹ em."

Triệu Giản đem tay đặt lên vai Cố Trường Đình, đem người kéo vào trong lồng ngực mình, nói : "Vợ, em đừng khổ sở, có anh ở đây, về sau sẽ không để em phải chịu ủy khuất chút nào nữa."

Cố Trường Đình cười : "Em biết."

Triệu Giản nói : "Vợ, nếu không muốn đi thì đừng đi."

Tiểu thư ký Triệu Đan Tình lúc này mới nhỏ giọng nói : "Cố tổng, vị tiên sinh đưa thiệp mời vẫn còn chưa đi, hắn nói. . . Hắn nói có vài lời muốn nói với Cố tổng, là chuyện liên quan tới mẹ của Cố tổng. . ."

Cố Trường Đình nghe xong liền sững sờ : "Mẹ của tôi?"

Triệu Giản híp mắt, dường như không quá vui vẻ, không biết Lăng gia muốn làm cái gì. Hơn hai mươi năm trong cuộc sống của Cố Trường Đình bọn họ chưa từng xuất hiện, hiện tại Cố Trường Đình tốt lên, bọn họ lại đột nhiên xuất hiện, còn nói đến chuyện liên quan tới mẹ Cố Trường Đình.

Cố Trường Đình nói : "Người ở đâu? Mang tôi đi gặp hắn."

Triệu Giản lập tức nói : "Vợ, anh đi với em." Nói xong liền bắt lấy tay Cố Trường Đình tay, mười ngón đan xen, giống như sợ Cố Trường Đình đem hắn vứt bỏ vậy.

Cố Trường Đình nhẹ gật đầu : "Được, chúng ta cùng đi."

Triệu Đan Tình mang Cố Trường Đình cùng Triệu Giản đến phòng nghỉ cho khách ở tầng một, đẩy cửa đi vào, quả nhiên liền thấy một người đàn ông đang ngồi ở đó.

Là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, tóc có chút hoa râm, tướng mạo tương đối trung thực nhã nhặn, không có vẻ gì gian trá.

Người kia nhìn thấy có người đến, liền lập tức đứng lên.

Cố Trường Đình nhìn người kia dò xét thêm vài lần, trước đây chưa từng gặp qua, cho nên không biết đây là người nào của Lăng gia.

Triệu Đan Tình nói : "Cố tổng, chính là vị tiên sinh này."

Triệu Đan Tình dẫn người đàn ông tiến đến gần Cố Trường Đình một chút. Người đàn ông không dấu vết nhìn Cố Trường Đình một chút, sau đó lại nhìn Triệu Giản sau lưng Cố Trường Đình mấy lần, nhưng vì Triệu Đan Tình không nói Triệu Giản là ai, cho nên người đàn ông dường như cũng không rõ ràng.

Người đàn ông kia vội vàng cười nói : "Trường Đình, dượng là dượng của con, con chắc là không nhớ rõ dượng, dượng gọi là Lục Sang Uy, là chồng của dì nhỏ con."

Cố Trường Đình cười cười : "Thật ngại quá Lục tiên sinh, chúng ta trước kia chưa từng gặp nhau, cho nên. . ."

Lục Sang Uy lúng túng cười, sờ sờ mồ hôi trên trán : "Trường Đình, lần này dượng tới tìm con, cũng là muốn con có thể đến đại thọ tám mươi tuổi của ông ngoại con, ông ngoại con lớn tuổi rồi, nhớ đến con, cho nên muốn để dượng đón con trở về gặp nhau một lần. Con cũng biết, người lớn tuổi, cũng không có tâm nguyện gì lớn, chỉ muốn cả nhà mọi người cùng đoàn tụ."

Cố Trường Đình từ chối cho ý kiến : "Lục tiên sinh, tôi nghe thư ký nói, ngài có chuyện liên quan đến mẹ tôi, có phải không?"

"Đúng đúng đúng." Lục Sang Uy nói : "Đích thật là có, là như vậy. Ở đại trạch của Lăng gia tìm được một vài di vật của mẹ con, mẹ con có đồ để lại cho con, bất quá chúng ta vẫn luôn không phát hiện ra."

Cố Trường Đình nghe đến mẹ, bỗng nhiên mũi có chút chua xót, nói : "Xin hỏi Lục tiên sinh, đó là cái gì vậy?"

Lục Sang Uy nói : "Là một căn biệt thự, là nơi khi mẹ con còn sống từng ở. Mẹ con còn viết một phong thư, nói là muốn đem biệt thự để lại cho con, cùng với một số tiền, và vài món đồ trang sức của chị ấy, nói là giữ lại cho con chờ đến khi con cưới vợ."

Lục Sang Uy nói xong, liền lấy ra một tấm ảnh, đưa cho Cố Trường Đình nói : "Là căn biệt thự này."

Cố Trường Đình nhận tấm ảnh, trên đó là một căn biệt thự, dáng vẻ rất thanh tịnh, độc đáo, cũng không phải trong khu dân cư cao cấp gì, bên cạnh còn có một mảnh đất, bên trong trồng một vài loài hoa nhỏ không biết tên.

Cố Trường Đình không biết đây là đây, cậu chưa từng có đi qua đây, cậu cơ hồ cũng không nhớ rõ mẹ mình, trong đầu mơ mơ hồ hồ, chỉ có một cái dáng hình mông lung. Nhưng cậu nhớ rõ, khi còn bé mẹ đối với cậu rất tốt, ôm cậu kể chuyện trước khi ngủ, nói với Cố Trường Đình, cậu không hề khác những người kia, cậu rất bình thường, về sau cũng sẽ vui vui vẻ vẻ lớn lên.

Cố Trường Đình nhớ tới chuyện cũ, mắt đều đỏ ửng.

Triệu Giản đi đến bên cạnh Cố Trường Đình, vỗ vai Cố Trường Đình : "Vợ, đừng đau lòng, em nếu muốn đến xem, anh đi với em."

Vừa rồi Lục Sang Uy vẫn còn suy đoán người đàn ông cao lớn đi theo Cố Trường Đình là ai, kết quả nghe được Triệu Giản gọi Cố Trường Đình là vợ, liền giật nảy mình.

Chẳng qua Lục Sang Uy cũng chỉ lau mồ hôi, nói : "Trường Đình à, biệt thự này ngay bên cạnh đại trạch của Lăng gia, cũng không quá xa. Con nếu nguyện ý trở về gặp ông ngoại của con một chút, chúng ta sẽ dẫn con đi đến chỗ mẹ con đã từng ở."

Cố Trường Đình đem ảnh chụp thu lại, sửa sang lại tâm tình của mình, mỉm cười nói : "Cái kia phiền phức Lục tiên sinh, tôi sẽ đúng giờ đến tham gia thọ yến."

"Tốt tốt." Lục Sang Uy lập tức nói : "Dượng sẽ về thông báo với lão gia tử trước, lão gia tử nghe xong khẳng định sẽ rất cao hứng, con nhớ phải đến đó."

Lục Sang Uy nghe cậu đáp ứng thì rất vui, dặn dò Cố Trường Đình vài câu mới theo thư ký Triệu Đan Tình rời đi.

Lục Sang Uy vừa đi, Cố Trường Đình liền ngồi phịch xuống trên ghế sa lon, nhìn tấm ảnh trong tay.

Triệu Giản đem cửa phòng đóng lại, miễn cho nhân viên đi ngang qua nhìn thấy bọn họ.

Triệu Giản cũng ngồi xuống bên người Cố Trường Đình, nói : "Vợ, em không sao chứ?"

Cố Trường Đình nhẹ gật đầu : "Không có gì, chỉ là có chút nhớ mẹ của em."

Triệu Giản ôm cậu, hôn lên tóc của cậu, nói : "Vợ à, anh ở đây, em muốn đi xem, anh sẽ giúp em."

Cố Trường Đình nói : "Được, dù sao chuyện của Đào gia đã sắp xử lý xong, chúng ta cũng có thể dành chút thời gian ra ngoài một chuyến."

Triệu Giản cười, ôm Cố Trường Đình lại ở trên mặt cậu hôn mấy cái : "Vợ, em là muốn dẫn anh ra ngoài hưởng tuần trăng mật sao?"

Cố Trường Đình bị hắn nói đến ngượng ngùng, bầu không khí bi thương vừa rồi cũng biến mất : "Cái gì mà hưởng tuần trăng mật, anh không thể đứng đắn một chút sao."

Chuyện của Đào gia đúng là rất nhanh sẽ kết thúc, thọ yến của Lăng Chính Trung thì còn tới nửa tháng, bởi vì ở thành phố khác, cho nên bọn họ phải xuất phát trước hơn mấy ngày, bất quá bây giờ khởi hành cũng còn quá sớm.

Cố Trường Đình thu xếp một chút, đem chuyện không quan trọng đều gạt ra, vậy mà còn dư lại mấy ngày. Cậu nghe Triệu Giản luôn nói đến chuyện hưởng tuần trăng mật, dứt khoát dảnh ra thêm hai ngày, có thể cùng Triệu Giản ra ngoài một chút, xem như thư giãn cũng tốt.

Cách ngày Đào Yến Cần chạy đến trước biệt thự Cố Trường Đình quỳ xuống, đã qua một tuần lễ, Đào gia triệt để chống đỡ không nổi, tuyên bố phá sản, âm thầm chuyển đi nơi khác, không biết đã đi đâu, đoán chừng là sợ bị đòi nợ.

Đào Yến Cần không muốn đi, cô ta đã từng sống trong những ngày tháng suиɠ sướиɠ, sao có thể sống cuộc sống mà mỗi ngày đều phải ăn những thứ nuốt không trôi kia, còn không bằng gϊếŧ cô ta đi thì hơn.

Đào Yến Cần đến Cố gia, thật vất vả mới gặp được Cố tiên sinh, lê hoa đái vũ khóc lóc kể lể một hồi lâu. Cố tiên sinh hiện tại hận đến mức không thể cầm đao đâm chết Cố Trường Đình, đối với Cố Trường Đình nghiến răng nghiến lợi, Đào Yến Cần đem chính mình nói thê thảm đáng thương, Cố tiên sinh nghe xong liền quyết định đem Đào Yến Cần về Cố gia, còn nói sẽ cưới Đào Yến Cần.

Cố Trường Đình sáng sớm đến công ty, liền nghe được lời nói đầy chí khí của Cố tiên sinh. Cố Trường Đình vậy mà không tức giận, ngược lại còn cười, dường như rất vui vẻ.

Triệu Giản thấy Cố Trường Đình cứ cười cười, liền hỏi : "Vợ, em lại nghĩ đến chủ ý xấu gì vậy?"

Cố Trường Đình nói : "Làm gì có chủ ý xấu gì chứ, chẳng qua chỉ cảm thấy, có một lão hồ đồ, phía trước có hố lửa, em còn không đẩy, ông ta đã cấp tốc muốn nhảy vào."

Cố tiên sinh muốn cưới Đào Yến Cần, là bởi vì Đào Yến Cần xinh đẹp, vì thế mỗi ngày đều giả vờ làm con chim nhỏ nép vào người, đem Cố tiên sinh dỗ đến thần hồn điên đảo.

Trùng hợp, Đào Yến Cần sắp đến hai mươi tuổi, là tuổi có thể kết hôn. Cố tiên sinh đầu nóng lên, liền quyết định thời điểm Đào Yến Cần hai mươi tuổi, liền sẽ mang cô ta đi lĩnh giấy kết hôn.

Cố tiên sinh làm như thế, chỉ là muốn làm Cố Trường Đình khó chịu, chẳng qua Cố Trường Đình cảm thấy, khó chịu chết, tuyệt đối sẽ là Cố tiên sinh.

Ngày Đào Yến Cần hai mươi tuổi, Cố tiên sinh liền mang theo Đào Yến Cần đi lĩnh giấy, hai người mặc dù còn chưa tổ chức hôn lễ, nhưng cũng xem như là vợ chồng hợp pháp.

Cố Trường Đình cùng Triệu Giản đang ở công ty mở cuộc họp, đúng lúc hôm nay là thứ hai, có hội nghị thường kỳ, Cố tiên sinh chạy đi lĩnh giấy hôn thú, cho nên sẽ không đến tham gia.

Rất nhiều người Cố gia đã nghe nói việc này, đều cảm thấy thật sự hoang đường, đã ở sau lưng nghị luận nhiều lần.

Sau khi hội nghị thường kỳ kết thúc, Cố Trường Đình cùng Triệu Giản liền về văn phòng, thư ký Triệu Đan Tình lập tức tiến đến, nói : "Cố tổng, cái này. . . là thiệp mời. . ."

Cố Trường Đình cười nói : "Lại là thiệp mời, gần đây thật bận rộn a."

Triệu Giản ở ngay bên cạnh, từ trong tay Triệu Đan Tình nhận lấy nhìn thoáng qua, nhịn không được phá lên cười : "Vợ, cái này không phải là thiệp mời, mà là vé đi xem kịch."

Cố Trường Đình liếc mắt nhìn, vậy mà là thiệp cưới của Cố tiên sinh đưa tới, tân lang đương nhiên chính là Cố tiên sinh, còn tân nương là Đào Yến Cần.

Hai người bọn họ lãnh giấy hôn thú xong, cũng chuẩn bị cuối tuần này sẽ làm hôn lễ, mặc dù vội vàng, nhưng cũng muốn làm thật lớn. Nếu không, cũng sẽ không kịp chờ đợi đã đem thiệp mời gửi cho Cố Trường Đình.

Cố Trường Đình cầm thiệp mời cười rất vui vẻ : "Hôn lễ này, chắc chắn sẽ phi thường náo nhiệt."

Triệu Giản nhíu mày, cũng cảm thấy như thế.

Lúc trước thời điểm Cố Trường Đình kết hôn, Đào Yến Cần cùng bác hai của cô ta còn tới làm loạn một trận, muốn làm Cố Trường Đình cùng Triệu Giản khó xử.

Cố Trường Đình cười nói : "Phong thủy luân chuyển, đúng là quả báo nhãn tiền."

Triệu Giản nói : "Vợ, Cố tiên sinh tuổi đã cao, có thể vì chịu không nổi kích động mà lập tức ngã xuống luôn không?"

Cố Trường Đình nói : "Vậy tốt hơn là nên gọi xe cứu thương trước đi."

Cố tiên sinh gióng trống khua chiêng cùng Đào Yến Cần lo liệu hôn lễ, Cố gia sau khi nghe được chuyện này liền lập tức đều vỡ tan.

Gần đây công ty Cố gia vẫn luôn phát triển không ngừng. Nếu trước đây có nhiều người không phục Cố Trường Đình, đều mắng Cố Trường Đình là quái vật, thì hiện nay đã không còn ai dám. Cố Trường Đình chính là cây rụng tiền của bọn họ, thậm chí còn là núi lớn để bọn hắn dựa vào. Người Cố gia còn trông cậy vào Cố Trường Đình kiếm tiền cho bọn họ a, ai dám không tôn kính với mình Thượng Đế chứ, còn không phải cắt đứt đường tài lộc của bản thân?

Trước kia cha Cố Trường Đình luôn muốn trở thành gia chủ của Cố gia, nhưng ông ta cố gắng một đời, vẫn không có được thừa nhận.

Mà bây giờ, mặc dù Cố Trường Đình không ở tại Cố gia, thậm chí không trở về đại trạch lần nào, nhưng người Cố gia vẫn đối với Cố Trường Đình cứ như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, vừa có chuyện, tất cả mọi người đều nghe ngóng xem Cố Trường Đình sẽ có động tĩnh gì.

Cố tiên sinh muốn kết hôn, người Cố gia đương nhiên phải xem ý tứ của Cố Trường Đình.

Hôn lễ lần này, Cố Trường Đình muốn đi, dù sao cũng là chuyện náo nhiệt, cậu sao có thể bỏ lỡ? Nếu bỏ lỡ, đời này chỉ sợ đều không xem được nữa.

Người Cố gia cũng rất thắc mắc, Cố tiên sinh cùng một cô gái trẻ kết hôn, Cố Trường Đình không tức giận mà còn muốn tham gia.

Mặc dù mọi người kỳ quái, nhưng nghe Cố Trường Đình đi, mấy người Cố gia cũng dự định sẽ đi, nói không chừng sẽ có trò hay để xem.

Ngày mai là ngày kết hôn của Cố tiên sinh, Cố Trường Đình cố ý cùng Triệu Giản về nhà sớm một chút.

Sau khi về đến nhà, chỉ thấy Đào Kỳ đang ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách ngẩn người. Cũng không thấy Trâu Tung cùng Tống Hữu Trình, không biết có phải lại chạy đi đâu rồi không.

Cố Trường Đình nói : "Đào Kỳ? Làm sao vậy?"

Đào Kỳ không nghe tiếng mở cửa, bị Cố Trường Đình gọi thì giật nảy cả mình.

Đào Kỳ thiếu chút từ trên ghế salon nhảy dựng lên : "Không có gì ạ, em vừa rồi có chút buồn ngủ, suýt nữa thì ngủ thiếp đi thôi."

Triệu Giản nghe xong thiếu chút đã cười lên, Đào Kỳ cả mặt thẫn thờ, hai mắt trừng lớn, đâu ra bộ dáng buồn ngủ?

Cố Trường Đình nói : "Trâu Tung cùng Tống Hữu Trình đâu?"

Đào Kỳ chỉ chỉ trên lầu, lúng túng nói : "Khụ khụ, ở trên lầu ạ. Chỉ là. . . Chỉ là lát nữa cũng sẽ không xuống, cơm tối hẳn là không cần chờ các anh ấy."

Cố Trường Đình nghe xong nhíu mày, giữa ban ngày ban mặt, trời còn chưa có tối mà hai người này đã bắt đầu hành vi phóng túng.

Chuyện của Tống Hữu Trình vẫn chưa xong. Triệu Giản đã bảo Đường Quý Khai giúp đỡ một chút. Như vậy cũng tốt, thuận tiện còn có thể lôi kéo Tống Hữu Trình, cái cây rụng tiền này. Chẳng qua Đường Quý Khai đúng là đặc biệt thong thả, đã một tuần lễ rồi mà vẫn chưa bắt đầu động thủ. Đường Quý Khai nói, chưa đến thời cơ chín muồi, muốn chơi thì phải chơi một cú cho lớn, hiện tại phản kích địch nhân thì sức ảnh hưởng quá nhỏ, cho nên uỷ khuất Tống Hữu Trình nhịn nhục một chút.

Tống Hữu Trình cũng tuyệt không sốt ruột, anh lăn lộn trong giới giải trí này chỉ vì muốn kiếm đủ tiền, sau đó đi tìm Trâu Tung một làn nữa tái hợp. Hiện tại tiền đã kiếm đủ rồi, tính toán mai danh ẩn tích cùng Trâu Tung sống cả một đời, chừng đó tiền cũng đủ dùng.

Cho nên Tống Hữu Trình không quan tâm lắm, người mắng thì cứ mắng, anh chỉ không muốn Trâu Tubg hiểu lầm bản thân cùng Phạm Hân Nhi có gì đó.

Trâu Tung thì lại rất quan tâm, y biết Tống Hữu Trình không dễ dàng, cho nên không muốn sự nghiệp của anh cứ như vậy bị hủy đi.

Đường Quý Khai liên hệ với Tống Hữu Trình, để anh ở lại chỗ của Cố Trường Đình, đừng ra ngoài, mọi chuyện cứ để đó, Đường Quý Khai sẽ an bài cho anh.

Tống Hữu Trình nghe xong, phi thường hài lòng, dứt khoát mỗi ngày cùng Trâu Tung dính một chỗ, làm mấy chuyện con nít không nên nhìn.

Cố Trường Đình nói : "Vậy chúng ta lát nữa ăn cơm, không cần chờ bọn họ."

Đào Kỳ hỗ trợ làm cơm tối, điện thoại cậu để ở phòng khách rung lên, đang ở chế độ yên lặng cho nên không phát ra tiếng. Triệu Giản liếc mắt nhìn qua, nguyên lai là Lê tiên sinh gọi.

Điện thoại không ai nhận, rất nhanh liền ngắt máy. Triệu Giản lại nhìn qua, khá lắm Đào Kỳ, trên điện thoại có hơn trăm cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của Lê tiên sinh.

Triệu Giản có chút đau đầu, hai người này xem ra vẫn chưa hòa hợp. Không biết Đào Kỳ bị cái gì kích động, trách không được lại ngồi đây ngẩn người.

Cố Trường Đình cùng Đào Kỳ ở phòng bếp nấu cơm, Cố Trường Đình nói với Đào Kỳ : "Hai ngày nữa, tôi cùng Triệu Giản phải đi ra ngoài có chuyện, chìa khoá để lại cho cậu một bộ, ban đêm nhớ phải khóa chặt cửa, biết chưa?"

Đào Kỳ kinh ngạc : "Đi ra ngoài chơi ạ?"

Triệu Giản ở bên ngoài nghe được, hắng giọng hô lên : "Hưởng tuần trăng mật."

Đào Kỳ ao ước nói : "Sướng vậy a, em cũng muốn đi."

Triệu Giản : ". . ."

Triệu Giản thiếu chút tức chết đi, đứa ngốc nhà nào thế này, đã bảo là đi hưởng tuần trăng mật còn muốn đi theo, ở đâu ra cái chuyện ba người cùng đi hưởng tuần trăng mật hả.

Đào Kỳ thở dài : "Em cũng muốn đi ra ngoài chơi một chút, gần đây tâm thật phiền a."

"Làm sao vậy?" Cố Trường Đình kỳ quái nhìn Đào Kỳ, Đào Kỳ than thở như vậy, hình như thật sự có chuyện phiền lòng.

Đào Kỳ dùng sức cắt đồ ăn : "Công ty trước đó vẫn luôn sắp xếp cho em học tập, thật vất vả mới có công tác mới, thế mà... thế mà có người cản trở! Phá hư công việc của em."

Đào Kỳ vẫn không dám nói với Cố Trường Đình
mình là diễn viên, chỉ sợ để lộ chuyện của Triệu Giản, cho nên chỉ có thể mập mờ kể lể.

Chẳng qua Triệu Giản suy nghĩ một hồi liền minh bạch đã xảy ra chuyện gì.

Cố Trường Đình thì tưởng rằng Đào Kỳ ở công ty bị người khác khi dễ, loại chuyện cản trở người khác này, Cố Trường Đình cũng không phải chưa từng trải qua.

Cố Trường Đình nói : "Đừng nóng giận, chuyện như vậy, cậu về sau còn phải trải qua rất nhiều, có nhiều người cứ thích ngáng đường người khác như vậy."

Đào Kỳ nghe lời nhẹ gật đầu, tiếp tục mạnh mẽ cắt khoai tây.

Triệu Giản có chút lo lắng : "Coi chừng cắt vào tay đấy."

"A!"

Triệu Giản vừa nói xong, Đào Kỳ liền rất hợp tác mà cắt vào tay luôn, nháy mắt máu liền chảy ra, tạo thành một cái lỗ lớn.

Cố Trường Đình giật nảy mình, vội nói : "Nhanh, đi bôi thuốc đi."

Triệu Giản đau đầu nói : "Vợ, để anh dẫn cậu ấy đi bôi thuốc."

Đào Kỳ vội vàng nói : "Không có chuyện gì, không có chuyện gì, vết thương nhỏ mà thôi, là do em không cẩn thận."

Triệu Giản nhìn cậu ta không ngừng chảy máu, nói : "Đi thôi, đừng cãi nữa, để anh dán băng cá nhân cho em."

Cuối cùng là một mình Cố Trường Đình nấu cơm, Triệu Giản mang Đào Kỳ đi bôi thuốc cầm máu dán băng cá nhân.

Đào Kỳ đau đến hút một hơi lạnh, chẳng qua không dám nói gì, yên lặng để Triệu Giản dán băng cá nhân cho mình.

Triệu Giản nói : "Cái chuyện bị người cản đường kia, là do Lê tiên sinh phải không?"

Đào Kỳ nghe xong liền tức giận, không cao hứng gật đầu : "Không phải ông ấy thì còn có thể là ai?"

Triệu Giản nghe xong, thầm nghĩ quả nhiên là như vậy : "Lê tiên sinh vừa rồi điện thoại cho cậu đấy."

Đào Kỳ vẻ mặt nhăn nhúm, trừng mắt không nói lời nào.

Triệu Giản cảm thấy, mình đúng thật là nuôi một đứa con trai lớn đến tuổi dậy thì : "Hai người sao lại giận nhau? Lần trước cậu uống say, vẫn là Lê tiên sinh đưa cậu về, cũng không thấy cậu có chỗ nào không vui a."

Lần trước Đào Kỳ uống say, bị Lê tiên sinh mang đi. Đào Kỳ ôm Lê tiên sinh vừa khóc vừa gào, còn nôn khắp nơi, không chỉ nôn, còn muốn cưỡng hôn Lê tiên sinh nữa.

Sau khi tỉnh lại, Đào Kỳ còn tưởng là mình nằm mơ, nào biết vừa ở trên giường nghiêng người, liền thấy cha của mình.

Lê tiên sinh bị Đào Kỳ làm ầm ĩ mãi mới ngủ được, mệt đến lông mày nhíu chặt.

Đào Kỳ bị dọa sợ, lập tức mặc quần áo chạy mất.

Lê tiên sinh mang Đào Kỳ đến khách sạn bên cạnh ở tạm một đêm. Cho nên khi Đào Kỳ vội vã chạy ra, tiếp tân ở quầy đều nhìn cậu rất kỳ quái.

Lê tiên sinh lần này xem như tìm được Đào Kỳ, đương nhiên phải quan tâm đến cuộc sống hiện tại của Đào Kỳ. Đào Kỳ ở trong nhà Cố Trường Đình cùng Triệu Giản, Lê tiên sinh cũng yên tâm, nhưng đối với công việc của Đào Kỳ, Lê tiên sinh lại không yên lòng.

Nói thật ra, Lê tiên sinh đối với nghệ sĩ không có hảo cảm lắm, bởi vì giới giải trí thực sự quá loạn, nhất là mấy nghệ sĩ không có chỗ dựa không có hậu trường kia.

Lê tiên sinh chỉ sợ Đào Kỳ ở trong cái giới này chịu thiệt thòi, nhất là tuổi Đào Kỳ cũng không lớn, từ nhỏ đã được Lê tiên sinh nâng trong lòng bàn tay mà lớn lên, sợ cậu ta chịu ủy khuất, chịu khổ, cậu ta đối với nhân tình thế sự hiểu biết cũng rất ít.

Đào Kỳ sau một đoạn thời gian học tập, người đại diện liền nhận cho cậu ta một đoạn quảng cáo, là một đoạn MV ngắn, trong đó cậu ta làm vai phụ. Bởi vì Đào Kỳ còn trẻ, nhan sắc giá trị cao, cho nên đây là môtt lựa chọn tốt, có thể lôi kéo một chút nhân khí.

Chẳng qua vừa vặn, trong MV này có một cảnh hôn nhau, kỳ thật cũng có thể lệch chỗ, dù sao chỉ là thêm cảnh cho đẹp mắt, cho nên hôn lệch cũng không sao.

Đào Kỳ lần đầu tiên được nhận quảng cáo như thế này cho nên có chút khẩn trương, bất quá vẫn đồng ý.

Thế nhưng ai ngờ, cậu ta vừa đáp ứng, ngày hôm sau, Lê tiên sinh liền biết. Lê tiên sinh không biết vì sao đối với quảng cáo của Đào Kỳ nắm rõ như lòng bàn tay, sau đó liền dùng chút thủ đoạn, để Đào Kỳ không nhận được quảng cáo này nữa.

Đào Kỳ đang chuẩn bị nghênh đón công việc đầu tiên của mình, nào ngờ tới ngày thứ hai đã thất bại!

Đào Kỳ tức giận muốn chết, từ công ty đi ra vừa hay nhìn thấy xe của Lê tiên sinh dừng ở bên đường, lập tức đi qua, nổi giận đùng đùng chất vấn Lê tiên sinh.

Triệu Giản nghe xong, nói : "Lê tiên sinh khẳng định là sợ cậu bị thiệt thòi."

Đào Kỳ tức giận đến mặt cũng đỏ : "Ông ấy chính là muốn làm em mất việc, sau đó để em ngoan ngoãn theo ông ấy trở về. Em mới không cần ông ấy tìm mẹ kế cho em, em đã nói với ông ấy, em thích ông ấy, ông ấy không thể tiếp nhận em, em cũng không thể tiếp nhận chuyện ông ấy tìm mẹ kế."

Triệu Giản vội trấn an con mèo nhỏ xù lông: "Ừm. . . Nói không chừng thật ra là Lê tiên sinh ăn dấm chua đấy, không muốn để cậu cùng người khác hôn nhau, có phải hay không?"

Đào Kỳ nghe xong, trừng lớn mắt, vẻ mặt ngốc manh : "Thật sao?"

Triệu Giản cười một tiếng : "Khụ khụ, tôi xuống lầu giúp vợ nấu cơm." Nói xong liền chạy đi mất, dù sao hắn cũng chỉ nói hươu nói vượn, hắn làm sao biết Lê tiên sinh nghĩ thế nào.

Triệu Giản trấn an được "con trai lớn", liền về giúp Cố Trường Đình nấu cơm.

Cố Trường Đình vừa nấu cơm, vừa nói : "Bằng không hôm chúng ta đi tham gia thọ yến, cũng đem Đào Kỳ theo đi."

"Hả?" Triệu Giản lần này lại suýt cắt vào tay mình : "Dẫn cậu ấy đi làm gì?"

Cố Trường Đình nói : "Giải sầu một chút a, Đào Kỳ nhìn có vẻ rất phiền muộn, không bằng dẫn cậu ấy ra ngoài giải sầu một chút, tâm tình cũng sẽ tốt hơn."

"Vợ à, không cần để ý đến cậu ấy, tính tình trẻ con mà thôi, qua một ngày là tốt liền." Triệu Giản nói.

Cố Trường Đình nhìn hắn một cái : "Cậu ấy là đệ đệ anh đó, sao có thể mặc kệ cậu ấy được hả? Đào Kỳ mới mười tám, chính là tuổi dậy thì, không thể mặc kệ được, phải cẩn thận để không xảy ra chuyện."

Triệu Giản khóc không ra nước mắt, trong lòng tự nhủ Đào Kỳ không phải đệ đệ anh, cậu ta là con trai, là tiểu tổ tông của anh mới đúng.

Trước đó có Trâu Tung làm bóng đèn, hiện tại có Đào Kỳ làm bóng đèn, Triệu Giản cảm thấy chuyện hắn muốn cùng vợ trải nghiệm thế giới hai người, thật sự là quá khó.

Đào Kỳ từ trên lầu đi xuống, liền nghe Cố Trường Đình nói muốn dẫn cậu ta ra ngoài chơi, giải sầu một chút, lập tức cao hứng suýt chút nhảy lên.

Đào Kỳ nói : "Cố đại ca thật tốt, chỗ đó em còn chưa được đi, có cái vui không?"

Triệu Giản nói : "Đi tham gia thọ yến, có cái gì mà vui."

Đào Kỳ liền nói : "Thọ yến em cũng chưa tham gia a, vậy khẳng định là có đồ ăn ngon."

Triệu Giản cảm thấy, Đào Kỳ giống như là em trai ruột của Cố Trường Đình hơn, Cố Trường Đình đối với Đào Kỳ còn tốt hơn với mình, thật ghen tị. . .

Ngày mai Cố Trường Đình cùng Triệu Giản sẽ đi dự hôn lễ, cái này thì không thể mang Đào Kỳ theo. Dù sao bọn họ không phải đi chơi, mà là đi xem náo nhiệt, nói trắng ra, kỳ thật Cố Trường Đình là đi phá đám.

Đào Kỳ rất vui vì có thể cùng Cố Trường Đình ra ngoài, cho nên chủ động đi rửa chén, bất quá tay của cậu ta vừa bị thương, cho nên Cố Trường Đình cũng không dám để cậu ta rửa : "Cậu lên lầu nghỉ ngơi đi."

Triệu Giản lon ton lại gần : "Vợ, anh giúp em rửa chén."

Cố Trường Đình nói : "Anh cũng lên lầu đi, em có đặt cho anh một bộ lễ phục để ngày mai mặc, anh lên thử xem có phù hợp không."

Triệu Giản cười toét miệng: "Có quần áo mới, vợ thật tốt."

Cố Trường Đình muốn dẫn Triệu Giản đi phá đám, đương nhiên phải khí thế một chút, cố ý đặt cho Triệu Giản một bộ vest mới. Kỳ thật Cố Trường Đình cũng có ý khác. Dáng vẻ Triệu Giản mặc đồ vét cực kỳ đẹp trai, chẳng qua mấy bộ vest kia của Triệu Giản đều quá cứng nhắc, mặc vào giống y bảo vệ trong công ty, cho nên Cố Trường Đình đã sớm đặt người ta may cho Triệu Giản một bộ riêng, chỉ là vẫn không có dịp đưa cho Triệu Giản, bây giờ tốt rồi, có thể quang minh chính đại tặng đi.

Cố Trường Đình nói : "Anh nhanh thử một chút đi, mấy cái chén này, em rửa một lát là xong."

Triệu Giản nhẹ gật đầu : "Vậy anh đi lên đây vợ."

Hắn nói xong, liền ra khỏi phòng bếp. Cố Trường Đình lúc này mới mở nước, bắt đầu rửa chén.

Chẳng qua Triệu Giản vừa ra phòng bếp đã quay lại, đột nhiên từ phía sau ôm lấy eo Cố Trường Đình, còn cúi đầu xuống, đem cằm đặt lên vai Cố Trường Đình.

Cố Trường Đình giật nảy mình, trên tay đều là nước rửa chén, rất trơn, thiếu chút nữa là rớt chén.

Cố Trường Đình nói : "Anh sao lại quay lại rồi?"

Triệu Giản cười một tiếng, cố ý thấp giọng, nói bên tai Cố Trường Đình : "Vợ à, anh nghe nói, nếu tặng quần áo cho người khác, thì sẽ phải tự tay cởϊ qυầи áo của người đó ra."

Cố Trường Đình nghe xong, lập tức xoát cái đỏ mặt, cậu thật sự không nghĩ tới chuyện như vậy, cậu chỉ đơn thuần cảm thấy Triệu Giản mặc đồ vest nhất định sẽ rất đẹp trai.

Triệu Giản nhìn cổ cùng vành tai của Cố Trường Đình đều đỏ, ý cười càng lớn, tay ôm eo Cố Trường Đình không buông, nghiêng đầu trên vành tai Cố Trường Đình hôn một cái : "Vợ, có phải em nghĩ như vậy không?"

Cố Trường Đình vội vàng nói : "Không phải, anh mau buông tay, em còn đang rửa chén, đừng để làm ướt người."

"Anh không sợ." Triệu Giản chơi xấu không chịu buông tay, ôm Cố Trường Đình còn không yên : "Cho nên anh muốn đợi vợ cùng lên lầu, như vậy, vợ có thể giúp anh cởϊ qυầи áo, về sau mỗi bộ quần áo của anh, đều để vợ cởi, vợ em có hài lòng không?"

Cố Trường Đình nghe được lời này thì mặt đỏ bừng bừng, thiếu đường trợn trắng mắt. Cái tên Triệu Giản này đúng là vô liêm sỉ, da mặt dày không thể tả.

Cố Trường Đình trên lưng mẫn cảm, bị Triệu Giản đụng một cái, cảm giác đầu gối gần như nhũn ra. Triệu Giản đem cậu vây giữa mình và bồn rửa chén cho nên Cố Trường Đình không thể nào tránh được.

Triệu Giản nhìn cậu không có khả năng phản kháng, tâm hoa nộ phóng, dứt khoát đưa tay nắm cằm Cố Trường Đình, để cậu nghiêng đầu qua, sau đó liền cúi đầu hôn Cố Trường Đình.

Cố Trường Đình giật mình, trên tay đều là nước rửa chén, cho nên không thể đẩy Triệu Giản ra, đành phải ngửa đầu nghênh hợp Triệu Giản khẽ hôn.

Triệu Giản lúc đầu chỉ muốn trêu chọc Cố Trường Đình một chút, ai ngờ vợ thật sự quá ngoan, quá dịu dàng nghe lời, cho nên càng khiến Triệu Giản trong lòng bùng nổ, ôn nhu lúc đầu liền biến thành kịch liệt.

Cố Trường Đình cảm giác chính mình không thể thở, cả người đều dựa vào trong ngực Triệu Giản, chén trong tay "Lạch cạch" một tiếng liền trượt vào trong bồn, may là không có bị vỡ.

Hai người hôn đến khí thế ngất trời. Trâu Tung từ trên lầu đi xuống, đứng trên cầu thang liền nhìn thấy trong phòng bếp có người đang quang minh chính đại tú ân ái, rải cẩu lương.

Trâu Tung ho khan một tiếng : "Ban ngày ban mặt, đùa giỡn lưu manh."

Cố Trường Đình giật nảy mình, vội tránh đi Triệu Giản, cúi đầu xuống.

Triệu Giản quay đầu trừng mắt liếc Trâu Tung. Tên này ở đâu ra, đột nhiên chạy đến phá hư chuyện tốt của hắn.

Trâu Tung nói : "Cơm tối mọi người đều ăn rồi sao? Haiz, tôi đói bụng quá."

Cố Trường Đình nói : "Cậu xuống đây rồi, vậy Tống Hữu Trình đâu?"

Trâu Tung nói : "Hắn á hả, đang nằm trên giường nằm rồi, cậu cũng biết, tôi lợi hại như vậy, hắn không xuống giường được cũng là bình thường."

Cố Trường Đình nghe xong đơ luôn, Trâu Tung nói hiên ngang lẫm liệt như vậy, cậu thiếu chút đã tin rồi.

Chẳng qua nhìn Trâu Tung từ trên lầu đi xuống, tư thế thực sự là rất không được tự nhiên, đi hai bước còn than một tiếng, xem ra chính là cái bộ vị nào đó vất vả quá độ.

Cố Trường Đình không nhịn được cười, thế nhưng lại nhịn xuống : "Cơm tối có để lại cho hai người đó, lấy ăn đi."

Trâu Tung đột nhiên nhảy ra phá hư chuyện tốt của Triệu Giản, Triệu Giản cũng chỉ có thể bất đắc dĩ, đành từ bỏ, không quấy rầy Cố Trường Đình rửa chén nữa, đi lên lầu trước.

Cố Trường Đình chậm rãi rửa xong chén bát, lại rửa cả mặt, dùng nước lạnh làm mình bình tĩnh lại, lúc này mới đi lên lầu.

Chỉ là bất quá cậu vừa tỉnh táo lại một chút, khi đến lên lầu lại không thể bình tĩnh được nữa. Triệu Giản đã thay xong lễ phục, một thân tây trang thẳng tắp, đứng trong phòng Cố Trường Đình.

Lúc Cố Trường Đình đi vào, Triệu Giản đang đưa lưng về phía cậu, nhưng sức quyến rũ này cũng đủ làm cho Cố Trường Đình mặt đỏ tới mang tai.

Bộ âu phục mới này mặc dù nhìn không quá cứng nhắc, nhưng cũng sẽ không quá màu mè. Âu phục màu đen, ôm lấy eo, khiến dáng người hình tam giác của Triệu Giản lộ ra càng cao lớn hơn, đặc biệt tôn dáng.

Phía dưới một đôi chân dài thẳng tắp đến nghịch thiên, quần có chút ôm mông, nhìn ra được cơ bắp đặc biệt khoẻ mạnh.

Cố Trường Đình nhìn thấy là mặt đỏ tới mang tai, vụиɠ ŧяộʍ nuốt ngụm nước bọt.

Triệu Giản nghe có tiếng mở cửa, thản nhiên xoay người lại, không tiếc cho phu nhân nhà mình một nụ cười lực sát thương mười phần.

Cố Trường Đình cảm giác, mình sắp chảy máu mũi tới nơi.

Triệu Giản cười một cái, cứ phải gọi là khuynh thành, không chỉ vậy, khi hắn quay lại, Cố Trường Đình mới phát hiện, Triệu Giản vẫn chưa mặc xong quần áo.

Cả bộ vest Triệu Giản đều đã mặc, nhưng áo sơ mi bên trong cũng chỉ là mặc lên, không có gài nút, tất cả đều mở, áo vest phía ngoài cũng không có gài.

Lúc hắn di chuyển, cơ ngực rắn chắc cùng cơ bụng trôi chảy tất cả đều lộ ra, lại thêm áo sơ mi trắng cấm dục cùng âu phục màu đen, đột nhiên càng trở nên cuồng dã không kiềm nén.

Triệu Giản đúng là suy nghĩ nửa ngày mới nghĩ ra nếu ăn mặc kiểu này, khi vợ nhìn thấy sẽ càng muốn cởϊ áσ quần của hắn.

Triệu Giản đặc biệt hài lòng với nụ cười của mình, cảm giác ánh mắt của vợ đều bốc cháy : "Vợ, em nhìn xem quần áo rất hợp, em. . ."

Hắn chưa dứt lời, Cố Trường Đình đã bước nhanh tới.

Triệu Giản còn đang đắc ý, tưởng rằng vợ đây là muốn ôm ấp yêu thương đây, kết quả Cố Trường Đình đúng là đi tới, nhưng không phải là đi về phía hắn, mà là đi về phía phòng tắm.

"Cạch" một tiếng vào phòng tắm, đóng cửa lại, cách cánh cửa nói : "Em đi tắm."

"Cách" còn đem cửa phòng tắm cho khoá lại.

Triệu Giản mắt trợn tròn, hắn dùng sức chín trâu hai hổ khoe khoang phong tao, kết quả. . .

Hình như dùng nhiều sức quá, đem vợ dọa chạy mất rồi. . .

Triệu Giản thật sự là hối hận, ngồi xổm trước phòng tắm, cào cửa.

Cố Trường Đình tắm xong, tỉnh táo lại mới ra khỏi phòng tắm, liền nhìn thấy Triệu Giản giống y chú chó lớn bị vứt bỏ, ngồi xổm ở bên ngoài, ỉu xìu cúi đầu.

Cố Trường Đình buồn cười, nhịn không được vỗ vỗ đầu Triệu Giản : "Trời nóng như vậy, còn không đem quần áo cởi ra, anh muốn mặc cho ra mồ hôi sao? Cẩn thận bị cảm đấy."

Triệu Giản giả vờ ủy khuất, "A" một tiếng.

Cố Trường Đình càng buồn cười, dứt khoát ngồi xổm xuống, sau đó ở trên môi Triệu Giản hôn một cái : "Đi tắm đi, ngày mai còn phải tham gia hôn lễ, nên nghỉ ngơi sớm một chút."

Triệu Giản đột nhiên bị vợ hôn một cái, tinh thần liền xốc lên, mặc dù không thể xem như full máu sống lại, bất quá nửa máu phục sinh vẫn có thể, đắc ý đi tắm rửa.

Triệu Giản đi vào phòng tắm, một bên tắm rửa một bên suy nghĩ, mình có phải là quá dễ dãi rồi hay không, kết hôn một thời gian dài như vậy rồi còn ăn chay, nói ra mất hết mặt mũi!

Hắn vừa khinh bỉ vừa an ủi mình, không thể sốt ruột không thể sốt ruột, không thể dọa vợ sợ, vợ là để thương thật nhiều mới được.

Triệu Giản tắm rửa xong, đi ra liền thấy Cố Trường Đình đang gọi điện thoại, tựa hồ là gọi cho thư ký Triệu Đan Tình.

Cố Trường Đình nói : "Tôi biết rồi, cô theo lời tôi chuẩn bị là được."

Triệu Giản chờ cậu nói chuyện điện thoại xong mới tiến tới hỏi : "Vợ đang làm gì vậy?"

Cố Trường Đình thần bí cười một tiếng : "Đang chuẩn bị quà cưới ngày mai đưa cho Cố tiên sinh cùng Đào tiểu thư."

"Quà cưới?" Triệu Giản hiếu kì, "Là cái gì?"

Cố Trường Đình nói : "Một món quà trị giá năm triệu, anh nói xem em ra tay có hào phóng không?"

"Đúng là rất hào phóng." Triệu Giản cười nói.

Ngày thứ hai Cố Trường Đình cùng Triệu Giản dậy rất sớm, hai người ăn sáng, sau đó liền chuẩn bị đi tham gia hôn lễ của Cố tiên sinh cùng Đào Yến Cần.

Hôn lễ không cử hành tại Cố gia. Cố tiên sinh thuê một nhà hàng rất sang trọng, hơn mười một giờ trưa chính thức bắt đầu, chẳng qua hơn chín giờ là đã có thể vào sảnh.

Cố Trường Đình cùng Triệu Giản chuẩn bị xong hết thảy, gần mười giờ thì đến. Hai người vừa đi vào, lập tức liền trở thành tiêu điểm của toàn trường.

Hiện tại không ai không biết, ở Cố gia, Cố Trường Đình đã coi như là nửa gia chủ. Mà vị gia chủ của Cố gia này từ nhỏ đã không được cha ruột chào đón, hai người trước đó còn ký hiệp nghị đoạn tuyệt quan hệ cha con. Hiện tại Cố tiên sinh còn kết hôn với một người phụ nữ nhỏ tuổi hơn Cố Trường Đình.

Mọi người còn tưởng rằng hôm nay Cố Trường Đình sẽ không tới, nào ngờ Cố Trường Đình lại xuất hiện, còn rất thoải mái.

Triệu Giản đứng ngay bên cạnh Cố Trường Đình, một thân âu phục thẳng tắp, khí chất kia so với tất cả mọi người ở đây xuất chúng hơn không biết bao nhiêu lần, không chỉ thân hình cao lớn, khuôn mặt cùng phong độ cũng là hạng nhất, thật sự là càng thêm sức mạnh cho Cố Trường Đình.

Cố tiên sinh cùng Đào Yến Cần đều đã ở trong đại sảnh chiêu đãi khách mời, nhìn thấy Cố Trường Đình cùng Triệu Giản đến, Cố tiên sinh liền hầm hừ, tỏ vẻ không vui.

Đào Yến Cần thì không xanh xao vàng vọt như trước, lại được trang điểm lộng lẫy, cao hứng cười cười, nhất định lôi kéo Cố tiên sinh đi qua tìm Cố Trường Đình nói chuyện.

Đào Yến Cần nói : "Tiên sinh, con trai của anh đến rồi, chúng ta đi qua nói chuyện đi."

Cố tiên sinh căn bản không muốn để ý đến Cố Trường Đình, nhưng Đào Yến Cần muốn đến trước mặt Cố Trường Đình diễu võ giương oai. Trước đó Đào Yến Cần phải bất đắc dĩ chạy đến nhà Cố Trường Đình quỳ xuống cầu xin, thế nhưng Cố Trường Đình một chút mặt mũi cũng không cho. Cho nên Đào Yến Cần ghi hận ở trong lòng.

Đào Yến Cần lôi kéo Cố tiên sinh đi qua, cười nói : "Ai u, nhìn xem ai đến thế này? Đây không phải là con trai kế của tôi sao?"

Cố Trường Đình cười nói : "Vị tiểu thư này, chúng ta trước đây có quen biết sao? Đừng có dát vàng trên mặt mình."

Đào Yến Cần còn muốn chiếm tiện nghi trên miệng, nào ngờ Cố Trường Đình không cho mặt mũi như vậy, một câu liền phản bác lại cô ta, mấy người bên cạnh nghe thấy cười trộm, làm cho Đào Yến Cần vô cùng xấu hổ.

Đào Yến Cần lập tức nổi giận, cười lạnh nói : "Đã không có quan hệ, vậy mày tới đây làm gì? Tao muốn gọi bảo vệ mang bọn mày đuổi ra ngoài!"

Cố Trường Đình cười nói : "Trước chớ vội đuổi, tôi cũng không phải tới chúc mừng các người kết hôn, tôi là tới. . . Đòi nợ."

"Đòi nợ?" Đào Yến Cần sững sờ, lập tức có chút hoảng hốt, Đào gia thiếu nợ không ít, Đào Yến Cần tự nhiên cũng vậy, cô ta nghĩ rằng tiến vào Cố gia, gả cho Cố tiên sinh, liền có thể trở thành cảng tránh gió giúp cô ta.

Cố Trường Đình nói : "Đào tiểu thư đừng sợ, Đào tiểu thư là người thông minh, cô bây giờ cùng Cố tiên sinh kết hôn, nợ nần của cô, Cố tiên sinh nhất định sẽ giúp cô chịu một nửa."

Cố tiên sinh nghe xong, mặt đều đen thui. Ông ta cùng Đào Yến Cần kết hôn, đúng là bị tức đến nóng đầu, vội vàng đi nhận giấy hôn thú, lúc đó không hề nghĩ đến chuyện phải trả nợ cho Đào Yến Cần. Bất quá bọn họ đã trở thành vợ chồng, đòi nợ Đào Yến Cần, khẳng định cũng tới tìm Cố tiên sinh.

Cố tiên sinh mặt đen không chịu được, thế nhưng vẫn ưỡn ngực, ngẩng cằm cười lạnh nói : "Thì ra là đòi tiền, tiền thì tao có đầy."

Đào Yến Cần nhẹ nhàng thở ra, kéo cánh tay Cố tiên sinh, nũng nịu nói : "Tiên sinh, anh đối với em thật tốt."

Cố tiên sinh nói : "Em đã là vợ của anh, anh không đối tốt với em, thì đối tốt với ai?"

Đào Yến Cần lại bắt đầu nũng nịu, còn nhón chân lên, ở trên mặt Cố tiên sinh hôn một cái, lưu lại dấu son đỏ chót : "Tiên sinh, em thật sự quá hạnh phúc."

Cố Trường Đình nhìn thấy liền cười : "Hi vọng Cố tiên sinh sau khi nhìn thấy phiếu ghi nợ, cũng có thể cảm thấy hạnh phúc."

Cậu nói xong, liền có một đám người đi vào đại sảnh, nhìn thì không phải là tới tham gia hôn lễ, giống như là đến phá đám hơn, còn mang theo rất nhiều vệ sĩ theo.

Đào Yến Cần nhìn qua, lập tức liền hoảng sợ, trốn sau lưng Cố tiên sinh, nguyên lai chủ nợ Cố Trường Đình nói tới đã đến.

Những người kia đi tới, liền nói : "Nghe nói Đào tiểu thư cùng Cố tiên sinh kết hôn, kia thật là quá tốt, Đào tiểu thư mấy ngày nay trốn không gặp ai, chúng ta đòi nợ đều không biết đi đâu mà đòi, hiện tại có Cố tiên sinh, ngài có thể giúp vợ của ngài trả tiền chứ?"

Cố tiên sinh nhìn bọn họ nhiều người như vậy, lại ngay ngày mình kết hôn đến làm loạn, rất không vui nói : "Không phải chỉ là tiền thôi sao? Tôi hiện tại liền trả, các người cầm tiền xong lập tức cút đi."

Mấy người kia cười lạnh, để vệ sĩ đem phiếu nợ rõ ràng chi tiết đưa cho Cố tiên sinh, Cố tiên sinh khinh thường tiếp nhận.

Chỉ là nhìn thoáng qua, liền triệt để ngơ ngác.

Năm triệu. . .

Cố Trường Đình nói đại lễ năm triệu, nguyên lai là như vậy.

Đào gia nhìn thì chỉ làm ăn nhỏ, nhưng thiếu nợ thì nhiều vô kể, cẩn thận tính toán, lại nợ đến năm triệu.

Trách không được người nhà họ Đào đều chạy trốn, còn Đào Yến Cần thì không thể không chạy đến trước mặt Cố Trường Đình quỳ xuống cầu xin.

Cố tiên sinh nhìn thấy, sắc mặt đều xanh mét, vẻ mặt không thể tin.

Cố gia cũng không tính là quá có tiền, chẳng qua năm triệu thì vẫn có, nhưng tiền của Cố gia cũng không đều là của Cố tiên sinh, Cố tiên sinh từ sau khi ở công ty địa vị bất ổn, tiền trong tay càng ngày càng ít, làm sao có thể trực tiếp xuất ra năm triệu.

Cố tiên sinh hoảng hốt : "Cái này, cái này. . ."

"Tiên sinh!" Đào Yến Cần sợ Cố tiên sinh vứt bỏ mặc kệ cô ta, vội vàng nũng nịu.

Mấy người đòi nợ cười lạnh : "Cố tiên sinh vừa rồi nói cái gì, chúng ta không muốn chậm trễ thời gian, đưa tiền, chúng tôi lập tức đi ngay."

Cố tiên sinh mặt đen nói : "Không phải chỉ là tiền sao? Cố gia ta chẳng lẽ chút tiền như vậy cũng không có, chỉ là năm triệu mà thôi."

Cố tiên sinh vừa nói vừa thở dốc...

Cố Trường Đình nghe xong lời này thì bật cười, nhìn cái mặt mập mạp của Cố tiên sinh là đã cảm thấy buồn cười rồi.

Cố Trường Đình nói : "Đúng rồi, Cố tiên sinh. Hôm nay tôi tới đây, còn có một chuyện quan trọng muốn báo cho ông."

Cậu nói xong liền đem một phong thư màu trắng lấy ra, đưa tận tay Cố tiên sinh.

Cố tiên sinh không biết đây là cái gì, sợ lại là phiếu nợ của Đào Yến Cần, liền không dám mở ra.

Ông ta run rẩy nửa ngày, mới dám đem phong thư mở ra, vừa nhìn thấy tờ giấy bên trong, liền mắt trợn tròn, trừng nửa ngày, hoảng sợ hô lên : "Không, không có khả năng, không có khả năng!"

Cố Trường Đình khẩu khí rất lạnh nhạt : "Cố tiên sinh, căn cứ vào tình huống của ông mấy năm này ở công ty, hội đồng quản trị đối với Cố tiên sinh đã có rất nhiều bất mãn. Gần đây Cố tiên sinh lại là vắng mặt không lí do ở các hội nghị trọng yếu, mấy lần từ bỏ quyền bỏ phiếu quan trọng, không xem trọng lợi ích công ty, hội đồng quản trị ba lần bốn lượt tìm tới tôi, hi vọng tôi có thể xử lý chuyện này, không để nhân viên trong công ty lấy hành vi của Cố tiên sinh làm gương xấu."

Cố Trường Đình nói năng đường hoàng, không nhanh không chậm nói tiếp: "Hội đồng quản trị đối với chuyện này đã tổ chức mấy lần hội nghị khẩn cấp, lại nghe nói Cố tiên sinh cùng Đào tiểu thư kết hôn, đột nhiên mắc nợ cao tới mấy triệu, căn cứ vào trình trạng kinh tế của Cố tiên sinh, khẳng định là trả không hết, người nhạy cảm sẽ cảm thấy, Cố tiên sinh rất có thể sẽ liên lụy đến uy tín, danh dự cùng hình tượng của công ty. Xét theo nhiều phương diện, hội đồng quản trị quyết định, khai trừ Cố tiên sinh, toàn phiếu thông qua, nội dung trong phong thư này đã viết rất rõ ràng."

Cố tiên sinh nghe Cố Trường Đình nói xong, phong thư trong tay liền rơi xuống đất. Người bên cạnh nhìn thấy rõ ràng, cũng bắt đầu bán tán khí thế ngất trời. Cố tiên sinh vậy mà thật sự bị hội đồng quản trị của công ty liên kết đá ra, trận náo nhiệt này đúng là lớn.

Tác giả có lời muốn nói : Tiểu kịch trường :

Triệu Giản : Hôm nay lại cố gắng câu dẫn vợ!

Cố Trường Đình : vẻ mặt bình tĩnh

Truyện convert hay : Đỉnh Người Ở Rể

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện