Gả Cho Lão Đại Trăm Tỷ

Anh cứu tôi ra tốn bao nhiêu tiền?


trước sau

Advertisement

---'Hehe. Mình rất lười nghĩ tên chương nên đa số lấy những câu nói mình thích để đặt. Các bạn thông cảm nha.^^

Chương 27:

Tiểu Lạc cùng Lâm Ngạn Sơ ở trong Cục cảnh sát mắt to trừng mắt nhỏ.

 

Sự tình thế nào hắn đã hiểu biết rõ ràng. Mấy ngày trước cảnh sát  nhận được báo án nói có người bán rượu giả. Sau một thời gian điều tra, rốt cuộc tra được một nhóm tội phạm.

 

Đám người này chuyên sản xuất các loại rượu giả, sau đó dán lên các nhãn hiệu nổi tiếng rồi đem đi bán. Bọn họ chuyên chọn những  nữ sinh lớn lên xinh đẹp hoặc nam sinh lớn lên soái khí đi ra ngoài bán rượu, mỗi năm nhờ đó mà lừa đến hơn trăm vạn.

 

Cảnh sát sau khi nhận được báo án, trải qua quá trình điều tra, xác định sự việc này có thật, rất nhanh liền bao vây mục tiêu, chuẩn bị hôm nay giăng lưới bắt hết.

 

Thời điểm cảnh sát vọt vào, Tiểu Lạc vừa vặn cũng ở hiện trường, vì thế đã bị bắt đi cùng đám tội phạm kia.

 

Hơn nữa càng muốn mệnh chính là, Tiểu Lạc  không có hộ khẩu, cũng không có thẻ căn cước, không có giấy tờ chứng minh thân phận, trở thành đối tượng hoài nghi trọng điểm.

 

Cũng may  thời điểm Tiểu Lạc ra cửa có người đi theo, các vệ sĩ vẻ mặt ngốc mà nhìn Tiểu Lạc bị cảnh sát mang đi, gặp phải lựa chọn rối rắm đối với chức nghiệp của mình. Theo  lý mà nói, trách nhiệm của bọn họ là bảo vệ an toàn cho Tiểu Lạc, Tiểu Lạc đã bị người khác bắt đi, dưới loại tình huống này, bọn họ làm sao mới được đây, vẫn là trước báo tin cái đã.

 

Vệ sĩ  vừa lái xe đuổi theo, vừa gọi điện thoại cho An Đức.

 

(Truyện chỉ được đăng duy nhất tại truyenwiki1.com, tài khoản lovebichbong123

 

Các bạn ghé trang để cập nhật chương mới nhất và ủng hộ mình nhé. Thanks!)

 

Tiểu Lạc đáng thương vô cùng mà ngốc tại Cục Cảnh Sát, cảm nhận sự ác ý của xã hội này đối với bản thân.

 

Cô rõ ràng chỉ là muốn tìm một công việc  mà thôi.

 

Địa điểm phỏng vấn là một gian phòng, bên trong có hai nam ba nữ, thời điểm Tiểu Lạc đi vào bọn họ còn đang nói chuyện phiếm. Giữa trưa Tiểu Lạc còn tham khảo cách trả lời các câu hỏi phỏng vấn, vì muốn  lưu lại ấn tượng tốt, lúc ở trên xe cô còn tự biên soạn một đoạn giới thiệu bản thân thật hay, ai biết gì cũng chưa dùng tới.

 

Bọn họ chỉ đơn giản hỏi cô mấy vấn đề, ví dụ như ở đâu, trong nhà có mấy người, sau đó liền thông báo cô trúng tuyển. Tiểu Lạc đang muốn cảm khái mị lực vô địch của bản thân, bỗng nhiên một đám người  ăn mặc cảnh phục  vọt vào, không nói hai lời đem cô bắt lại, sau đó cô đã bị còng tay và nhét vào xe cảnh sát.

 

Tiểu Lạc: “……”

 

Cô thật là thương tâm.

 

Kế tiếp bởi vì không có giấy tờ chứng minh thân phận, cảnh sát vì vậy mà chú trọng thẩm tra cô, rõ ràng cô nói đều là lời nói thật, cảnh sát lại nhận định cô không phối hợp công tác, còn muốn đem cô nhốt lại.

 

Lúc này, Tiểu Lạc mới biết được bản thân gặp phải phiền phức lớn như thế nào.

 

Đúng lúc này Lâm Ngạn Sơ xuất hiện.

 

Hắn xuất hiện với bộ tây trang buổi sáng mặc lúc ra cửa, vội vàng đến, bởi vì đi đường quá nhanh, cà vạt đều có chút lệch.

 

Lâm Ngạn Sơ cũng không lập tức đi tìm Tiểu Lạc, mà là trước tìm hiểu tình huống một chút. Nghĩ đến biểu hiện hai ngày nay của cô, Lâm Ngạn Sơ lập tức minh bạch chuyện này.

 

Khẳng định là nhìn thấy quảng cáo hoặc là thông báo tuyển dụng lừa bịp, nhìn thấy có thể kiếm nhiều tiền, cũng không kiểm tra một chút liền tung ta tung tăng chạy tới.

 

Vừa lúc đụng phải cảnh sát phá án, vì thế bị cảnh sát nghi ngờ là đồng lõa đã bị

Advertisement
bắt đi.

 

“Cô ấy là bà con xa của tôi, em họ, trước giờ luôn sống ở nước ngoài, trước đó không lâu mới về nước, hộ chiếu cũng bị cô ấy làm mất.” Lâm Ngạn Sơ giải thích tình huống, cảnh sát tuy rằng có điều nghi ngờ nhưng xem mặt mũi của Lâm Ngạn Sơ nên cũng không dây dưa nhiều.

 

Hơn nữa vừa nãy đã điều tra rõ ràng, Tiểu Lạc xác thật là hôm nay trùng hợp vừa đến phỏng vấn, nói đúng sự thật cũng coi như là người bị hại.

 

Có Lâm Ngạn Sơ bảo lãnh, Tiểu Lạc rất nhanh được thả ra.

 

Tiểu Lạc rầu rĩ đi ra, vừa nhấc đầu, liền chạm phải ánh mắt cười như không cười của Lâm Ngạn Sơ.

 

Tiểu Lạc: “……”

 

Nguy hiểm.

 

Nhưng là so sánh với những nơi khác, quả nhiên vẫn là ở bên cạnh Lâm Ngạn Sơ là an toàn nhất.

 

Tiểu Lạc quyết đoán mà chạy qua, chân chó giúp Lâm Ngạn Sơ đem cà vạt chỉnh lại, vẻ mặt ngoan ngoãn hỏi: “Chúng ta trở về sao?”

 

“Cô không có gì muốn nói với tôi?” Lâm Ngạn Sơ hỏi.

 

“Cái kia……” Tiểu Lạc rối rắm mà xoa tay, “Anh cứu tôi ra tốn bao nhiêu tiền? Tôi, tôi không có tiền trả lại anh”

 

Lâm Ngạn Sơ: “……”

 

Trên đường trở về, Lâm Ngạn Sơ đưa cho cô một cái thẻ tín dụng.

 

Tiểu Lạc ánh mắt ấn định trên tấm thẻ, lại gian nan mà mở miệng: “Đây là cho tôi?”

 

“Ừ.” Lâm Ngạn Sơ tựa lưng vào ghế “Vốn dĩ không nghĩ cho cô, sợ cô có tiền gặp phải phiền phức, không nghĩ tới không có tiền cô cũng đồng dạng có thể gặp phải phiền phức.”

 

Tiểu Lạc khách khí một chút: “Lúc trước đã nói chỉ bao ăn bao ở, trị hết bệnh lại đưa tiền, tôi không thể nói lời không giữ lời.”

 

“Nga, vậy quên đi.” Lâm Ngạn Sơ không hề áp lực tâm lý mà đem tấm thẻ thu trở về.

 

Tiểu Lạc: “……”

 

Cảm giác thực muốn sinh khí là như thế nào?

 

Sau khi về nhà, Tiểu Lạc đăng nhập Weibo, nhắn tin cho Hành Mộc quả nhiên như đá chìm đáy biển, bình luận ở Weibo  cũng không biết mấy trăm trang, quả nhiên không dễ dàng để liên lạc với hắn.

 

Bất quá, Hành Mộc cùng nhóm TOX hai tháng sau sẽ ở tổ chức một buổi biểu diễn ở Giang Thành, chỉ cần cô mua được  vé vào cửa là có thể nhìn thấy hắn. Đến lúc đó cô lại nghĩ biện pháp đột nhập hậu trường tìm hắn.

 

Cô cũng rất chờ mong xem buổi biểu diễn của hắn.

 

Chỉ là nghĩ đến Hành Mộc yêu diễm mà ở trên đài vặn eo lắc hông, cô thật sự không biết mình có xem nổi không.

 

Nhưng muốn có vé vào xem biểu diễn,  quả nhiên cô vẫn phải kiếm tiền mới được.

 

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện