Gã Ăn Xin Mù Bất Hạnh

Chương 8-1


trước sau

Cuối thu thời tiết mát mẻ, non xanh nước biếc, Tô Thảo Nhi đang lội sông bắt rùa về nấu canh tẩm bổ cho Vương Cẩm Tài dạo này sắc mặt không được tốt lắm.

Từ hôm đó tới nay đã hơn nửa tháng, trong thời gian này Vương đại tài chủ vẫn thường xuyên phát cháo. Số bạc chi ra ngày càng nhiều thì huyết sắc trên mặt y cũng ngày càng kém, cả người đều gầy đi trông thấy, Tô Thảo Nhi hoảng đến độ mỗi ngày đều lên núi xuống sông nghĩ trăm phương ngàn kế bồi bổ cho y.

Nhưng Vương Cẩm Tài nói những thứ này đều vô dụng, chỉ có tám trăm lượng bạc mà y ngày nhớ đêm mong mới có thể giải quyết được vấn đề thực sự. Lẽ ra người của Ma giáo mấy ngày nay cũng phải đưa tiền tới rồi, Tô Thảo Nhi nghĩ thầm, còn có vàng của hắn nữa.

Lần này dứt khoát làm cái bát nhỏ hơn một chút, còn dư vàng thì đúc đôi đũa tặng cho Vương Cẩm Tài.

Đáng tiếc đời không như mơ, đợi trái đợi phải mà chẳng thấy bóng dáng sứ giả Ma giáo đâu, ngược lại thám tử Cái Bang lại mò tới.

"Bang chủ, có chuyện không hay rồi!"

Ngoài cổng vang lên tiếng hét to, một tên ăn mày vội vàng chạy vào. Buổi chiều đói bụng, Tô Thảo Nhi đang ở trong sân dùng Liệt Diễm Chưởng nướng khoai lang ngoái nhìn lại, thì ra là mật thám đệ tử Cái Bang.

"Sao ngươi lại tới đây, xảy ra chuyện gì?"

"Trưởng lão sai ta tới báo tin cho bang chủ ngài đây!" Mật thám thở hổn hển nói, "Ma giáo xảy ra chuyện lớn rồi! Giáo chủ của bọn hắn tẩu hỏa nhập ma, huyên náo long trời lở đất! Hiện giờ người trên giang hồ đều bất an, chỉ sợ y lên cơn điên khiêu chiến các đại môn phái nên đang thương lượng hợp sức với nhau đánh úp Ma giáo trước!"

"Không phải đấy chứ? Luyện kiếm Thiên Ngoại Phi Tiên mà cũng tẩu hỏa nhập ma được à?!" Tô Thảo Nhi kinh hãi quên canh lửa nên suýt nướng cháy khoai lang trên tay. Lần này hỏng bét rồi, miếng ngon tới miệng còn bay mất!

"Đây là quyền trượng của Võ Lâm minh chủ," Mật thám lấy ra một thanh vàng đưa cho Tô Thảo Nhi rồi nói tiếp: "Minh chủ ra lệnh cho Cái Bang chúng ta tham gia, trưởng lão sai ta giao nó cho bang chủ định đoạt."

Sắc mặt Tô Thảo Nhi ngưng trọng tiếp nhận quyền trượng, bóp bóp mấy cái rồi cất vào ngực, "Không ngờ quyền trượng này lại là vàng ròng, lão gia hỏa minh chủ kia thật lắm tiền, không trả lại cho hắn nữa."

"Bang chủ đã nhận quyền trượng thì chúng ta có đi không?"

"Còn phải nói sao? Đương nhiên là không đi rồi." Cứ vài chục năm lại diễn tiết mục sáu đại môn phái vây quét Ma giáo, mấy lão gia hỏa này đúng là rảnh quá mà. Tô Thảo Nhi thương cảm chia khoai lang cho mật thám ăn, "Sấm to mưa nhỏ không ai tham gia thì chuyện này sẽ lắng xuống thôi, về nói với trưởng lão chúng ta cứ giả chết đi."

"Vâng."

Bưng khoai lang bang chủ chia cho mình, mật thám tỏ ra hết sức cảm động, "Vậy ta đi nhé bang chủ, tạ ơn khoai lang của ngài!"

Khoai lang còn rất nhiều, Ma giáo chỉ có một cái, lần này biết đòi nợ ai đây? Người vừa đi xong Tô Thảo Nhi bắt đầu nhíu mày nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, không sợ gì khác mà chỉ sợ khó ăn nói với Vương Cẩm Tài.

Đều do tên Diệp Ẩn Giang kia mà ra, đúng là xui xẻo mà! Tô Thảo Nhi cảm thán, "Rốt cuộc đầu óc tên họ Diệp này ngu cỡ nào chứ, luyện kiếm mà cũng tẩu hỏa nhập ma nữa sao?!"

"Giáo chủ không ngu đâu, y... y thông minh lắm!"

Lại một thanh âm quen thuộc vọng vào từ ngoài cổng, Tô Thảo Nhi quay đầu nhìn một cái, "Í, sao gấu lại chạy xuống núi thế này?"

"Tô bang chủ, ta không phải gấu." Một người dơ dáy bẩn thỉu chật vật không chịu nổi đĩnh đạc trả lời, còn xoa mặt một cái để Tô Thảo Nhi thấy rõ tướng mạo hắn, "Ta là Tề Kình."

"Hóa ra là ngươi à?" Mặc dù nhìn bộ dạng này của hắn Tô Thảo Nhi đã thấy hết hy vọng nhưng vẫn hỏi cầu may, "Ngươi tới đưa tiền đúng không?"

"Không...... Phải."

Rốt cuộc là "Không" hay là "Phải"? Tô Thảo Nhi đau đầu thở dài, xem ra lần này phiền phức tìm tới cửa rồi.

Phòng khách Vương gia.

Để tiết kiệm gỗ, bàn ghế ở Vương gia đều rất lỏng lẻo, người bình thường ngồi thì không sao, bây giờ một tên to con ngồi lên liền có cảm giác nguy cơ.

"Tề hộ pháp nhớ để ý dưới mông, tuyệt đối đừng ngồi mạnh nhé."

Lỡ ngồi hỏng ghế của Vương Cẩm Tài thì phải bồi thường đấy! Sau khi tốt bụng nhắc nhở đại hán trước mặt, Tô Thảo Nhi hỏi: "Sao Diệp Ẩn Giang lại tẩu hỏa nhập ma, còn ngươi tới tìm ta làm gì? Nói thẳng đi."

"Ừm, ta nói đây." Tề Kình nhích mông rồi chậm rãi nói.

"Thật ra giáo chủ không phải tẩu hỏa nhập ma vì Thiên Ngoại Phi Tiên mà là sau khi y luyện thành xuất quan...... thì tức giận cực độ làm chân khí nghịch hành kinh mạch sai chỗ nên mới......"

...... Sự thật là hôm đó giáo chủ Ma giáo Diệp Ẩn Giang đổi được kính lúp liền dẫn hộ pháp yêu dấu Tề Kình chạy không ngửng nghỉ về Ma giáo. Vì nhu cầu bức thiết thời gian khẩn trương, đừng nói sai người trả nợ cho Tô Thảo Nhi mà ngay cả nước y cũng chưa kịp uống ngụm nào, trước hết vội vã vào cấm địa Bạch Vân bế quan tu luyện.

Sau mấy chục ngày dốc hết toàn lực tu luyện ngày đêm không ngừng, rốt cuộc y luyện thành xuất quan. Lúc này kiếm thuật và nội công của Diệp Ẩn Giang đã đạt đến một cảnh giới hoàn toàn mới, tâm nguyện nhiều năm cũng đã gần ngay trước mắt.

Đúng lúc y đang vui vẻ nhất thì lại nghe tin sấm sét giữa trời quang, hôm trước Tề Kình đã thành hôn với một thị nữ. Không thể tin được vào tai mình, Diệp Ẩn Giang phi thân xâm nhập vào chỗ ở của Tề Kình thì thấy một nữ tử cao lớn thô kệch tương đương Tề Kình đang cởi đồ cho hắn, lúc này y tức giận đến mức thổ huyết, rút kiếm muốn giết nữ nhân kia.

"Ừ, quả nhiên là tác phong Ma giáo, có vậy mà cũng đòi giết người."

Tô Thảo Nhi cắn hạt dưa nghe say sưa, bên cạnh là Vương Cẩm Tài không biết đã bu lại từ lúc nào, ngồi chung một chỗ cắn hạt dưa nghe kể chuyện.

"Ngươi đừng ngắt lời, để hắn nói tiếp đi. Sau đó thì sao?"

"Không có sau đó." Tề Kình mím môi, trong mắt hiện rõ nỗi khổ sở, "Vì bảo vệ tính mạng nữ tử kia nên ta buộc lòng phải đánh nhau với giáo chủ, chỉ mới mấy chiêu đã bị đánh bay ra ngoài, nhưng giáo chủ bắt đầu thổ huyết, phun xong liền tẩu hỏa nhập ma."

"Chẳng phải y đã quen phun máu rồi à, sao lần này lại không giống bình thường vậy." Tô Thảo Nhi nghe xong thả hạt dưa xuống, thổn thức không thôi.

"Lần trước so chiêu võ công của hai ngươi không mấy chênh lệch, đoán chừng đánh ba trăm hiệp cũng khó phân thắng bại, giờ y lại có thể giải quyết ngươi chỉ trong mấy chiêu, Thiên Ngoại Phi Tiên quả nhiên lợi hại. Nếu y quyết tàn sát thì chỉ sợ trong thiên hạ không có mấy người đỡ được."

"Vì vậy ta mới đến tìm Tô bang chủ," Tề Kình đứng dậy khẩn cầu: "Xin ngươi ra tay cứu giáo chủ một mạng! Cứ tiếp tục như vậy nhất định sẽ thành đại họa!"

Không đợi Tô Thảo Nhi trả lời, Vương Cẩm Tài đã nhịn không được xen vào hỏi: "Vậy thù lao tính thế nào? Còn tám trăm lượng bạc của ta nữa, ngươi có mang đến không?"

"Cái này......" Có vẻ như cảm thấy xấu hổ, mặt Tề Kình đỏ lên, "Ta chỉ là hộ pháp nên không có quyền bảo phòng thu chi đưa nhiều bạc như vậy, hiện giờ giáo chủ lại không thể phê duyệt nên tạm thời thiếu nợ các ngươi......"

Vương Cẩm Tài lập tức sầm mặt, Tề Kình thấy thế vội nói ngay: "Nhưng ta nhất định sẽ trả lại, ta thề! Ta biết rõ tính tình giáo chủ, sau khi tỉnh lại y tuyệt đối sẽ không quỵt nợ đâu! À, lương bổng của ta cũng có thể đưa cho các ngươi, mặc dù không nhiều chỉ mấy chục lượng...... Nhưng sau này giáo chủ nhất định sẽ tặng thật nhiều vàng tạ ơn!"

Bốn chữ "tặng vàng tạ ơn" đầy sức thuyết phục khiến Vương Cẩm Tài đang muốn nổi đóa vì tiền không tới tay lập tức đổi thái độ, hai mắt sáng lên quay sang nhìn Tô Thảo Nhi.

Không phải không biết suy nghĩ của y nhưng mọi thứ phải lượng sức mà làm, Tô Thảo Nhi thản nhiên lắc đầu, "Ta không chắc có thể đỡ được Thiên Ngoại Phi Tiên. Dù cố gắng chống đỡ cũng vẫn có khả năng bị thương, đâu còn sức để áp chế Diệp Ẩn Giang giúp y độ chân khí chứ?"

Tề Kình nghe vậy cũng không nhụt chí mà lấy ra một vật.

"Đây là kính lúp ta trộm ra từ phòng giáo chủ, ta biết chuyện bát vàng, cũng biết trong tay Tô bang chủ còn hai miếng sắt khác chứa võ công tuyệt thế. Chỉ cần ngươi có thể......"

"Vô ích thôi."

Nhắc tới miếng sắt lại bực mình, Tô Thảo Nhi cũng không muốn đập nát hy vọng của Tề Kình nhưng sự thật vẫn phải nói ra.

"Cha Linh Linh Phúc là đối thủ một mất một còn của Cái Bang, năm đó Hoàng đế bảo hắn từ trong bảo khố chọn ra ba loại bí kíp đưa cho cha ta, hắn đã chọn Thiên Ngoại Phi Tiên phải biết khinh công của Diệp gia hoặc bị sét đánh trúng mới có thể luyện thành, Quan Âm Thần Chưởng phải bị người có võ công cao hơn đánh gãy gân cốt toàn thân để thông hai mạch Nhâm Đốc...... và Quỳ Hoa Bảo Điển nếu không phải thái giám thì phải vung đao tự thiến."

Bầu không khí lập tức trở nên kỳ quái, Tô Thảo Nhi nói thêm: "Cái cuối cùng khỏi nói làm gì. Quan Âm Thần Chưởng dù ta muốn luyện thì nhất thời cũng rất khó tìm được người có thể đánh gãy gân cốt toàn thân của ta."

Vương Cẩm Tài nghe xong hãi hùng khiếp vía, lắp bắp nói, "Đừng, đừng đánh gãy, các ngươi chỉ cần trả lại ta tám trăm lượng thôi cũng được."

"Vậy ta sẽ luyện Quan Âm Thần Chưởng!" Tề Kình vẫn chưa chịu thua siết chặt hai tay, "Ngươi có thể đánh gãy gân cốt của ta, chỉ cần cứu được giáo chủ, ta......"

"Ngươi ấy à? Ngươi không có nền tảng chưởng pháp cũng không phải kỳ tài võ học, còn thuộc dạng tư chất kém cỏi, chờ ngươi luyện thành ít nhất cũng phải hai ba năm."

"Vậy ta không thể làm gì khác hơn là......"

"Ngươi muốn luyện Quỳ Hoa Bảo Điển?" Dũng khí thật đáng khâm phục!

"Không phải." Tề Kình rũ mắt nói, sau khi hạ hết quyết tâm mới nhìn Tô Thảo Nhi.

"Ta biết trong giáo có một loại thuốc bí truyền có thể trực tiếp đả thông hai mạch Nhâm Đốc."

"Có thứ tốt như vậy sao ngươi không nói sớm," Không cần đoán cũng biết có huyền cơ, Tô Thảo Nhi bưng chén trà lên uống một hớp, "Tác dụng phụ là gì?"

"Là vong tình." Tề Kình đáp: "Thuốc này có chút ít cỏ Vong Tình nên người uống thuốc sẽ không thể nhớ ra người quan trọng với mình trong thời gian ngắn."

"Thần kỳ vậy sao? Thời gian ngắn là bao lâu?"

"......"

Tề Kình vốn không biết nói dối nên ngập ngừng, "Không biết."

"Không biết mà còn nói là thời gian ngắn à?!" Tô Thảo Nhi phun nước tung tóe, Vương Cẩm Tài ngồi bên cạnh bị văng trúng tức giận trừng hắn.

Tề Kình đứng dậy chắp tay hành lễ: "Ta biết yêu cầu này quá đáng nhưng xin Tô bang chủ hãy dấn thân vào nguy hiểm!"

Lại còn nói một cách tự tin thế sao? Tô Thảo Nhi không khỏi kinh ngạc, "Sao ngươi dám chắc ta sẽ quan tâm đến chuyện vớ vẩn này?"

"Ta biết," Vẻ mặt đại hán tràn ngập sùng bái, "Từ nhỏ ta đã nghe nói Võ Lâm Trung Nguyên vô số hào kiệt trung nghĩa can đảm, hiệp cốt nhu tràng, xem nhẹ cái chết, chỉ trọng đại nghĩa, gặp chuyện bất bình......"

Hai chủ tớ này không biết cái gì gọi là lời đồn hại chết người ta sao? Thấy Tề Kình còn đang thao thao bất tuyệt, Tô Thảo Nhi trợn mắt há hốc mồm. Đây rốt cuộc là kẻ nào bịa đặt bậy bạ? Mặt mũi cũng không cần sao!

"Này, hắn đang nói gì vậy?" Vương Cẩm Tài thì thào hỏi Tô Thảo Nhi, "Các ngươi nói nửa ngày rốt cuộc là định làm gì? Với lại nhìn hắn có vẻ tham ăn lắm, chắc sẽ không ở lại đây ăn ké đấy chứ?"

Trong thời điểm này mà vẫn chưa quên quan tâm đến lương thực, Tô Thảo Nhi nhịn không được cười, thật không biết nên làm gì với đại tài chủ này mới tốt.

Lần trước hôn xong y hoàn toàn chẳng có phản ứng gì, cứ như đây là chuyện hết sức bình thường. Thấy thế Tô Thảo Nhi được nước lấn tới, thường xuyên kéo người ôm hôn, kết quả Vương Cẩm Tài còn quen thuộc, chỉ trợn mắt trừng hắn một cái rồi để mặc hắn hôn.

Lẽ ra người bình thường không nên có phản ứng này chứ? Cuối cùng là tốt hay xấu đây?

Muốn ăn vào bụng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, mấy ngày nay Tô Thảo Nhi đang mải nghĩ xem có nên ra tay hay không thì phiền toái lại kéo tới.

Haizz, làm người tốt thật khó mà!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện