Fan Lão Bà Hiểu Biết Một Chút

Chương 27: 27


trước sau

Chương 27

Vừa ra khỏi nhà ma, chuyện đầu tiên Thịnh Kiều làm là lấy điện thoại, mở album hình của Hoắc Hi, chọn một tấm rồi ôm chặt vào lòng cầu khẩn.

Huhuhu… thật là đáng sợ, thiếu chút nữa cô đã bị hù đến khóc. Con bà nó, chương trình trời đánh này, cô sẽ ghi thù trong lòng!!!!!

Chân Dài một lát sau mới đi ra, trong tay cầm cuốn trục nhiệm vụ màu vàng, mở miệng trêu ghẹo.

“Thì ra cô sợ ma nha~”

Thịnh-không đổi sắc mặt-Kiều.

“Ai sợ ma? Tui ư? Nói đùa cái gì vậy. Tui thích nhất là ma quỷ.”

Thợ quay phim: “…”

Sau khi lấy được manh mối nhiệm vụ của buổi chiều là có thể đi ăn cơm, sau đó tiếp tục xuất phát. Không ngờ tổ tiết mục này đến việc ăn cơm cũng không buông tha chuyện dày vò bọn họ. Thức ăn được treo trên vách núi, phân biệt ở độ cao 3 mét, 5 mét và 10 mét.

Thịnh Kiều từ sáng tới giờ chỉ mới cho vào bụng một hộp sữa bò, cơ bản mệt đến không muốn nhấc tay nhấc chân. Phương Bạch ở bên cạnh tức giận không chịu nổi, quyết định đi giao thiệp với tổ đạo diễn.

Kết quả, tổ đạo diễn trả lời rất hợp tình hợp lý.

“Đây là luật lệ của chương trình. Nghệ sĩ nhà cậu đã tới làm khách thì phải tuân thủ. Huống hồ những người khác cũng chưa ăn cái gì, sao có thể đối đãi khác biệt cho nghệ sĩ nhà cậu chứ?”

Thì ra luật lệ của các người là chỉnh chết minh tinh à? Đáng đời tiết mục không có người xem.

Phương Bạch còn định mở miệng tranh cãi, nhưng Thịnh Kiều đã lên tiếng ngăn lại.

“Tiểu Bạch, được rồi.” – cô xua xua tay – “Tôi không sao.”

Chương trình tiếp tục quay hình.

Thịnh Kiều xác định mục tiêu rất rõ ràng, chỗ để thức ăn 3 mét thấp nhất, không cần biết đó là món gì, chỉ cần có thể bỏ vào bụng là được.

Sau khi người hướng dẫn dạy qua các động tác leo núi cơ bản, 6 vị khách bắt đầu quá trình giành thức ăn. Bọn họ thật ra đều rất mệt, nhưng vì hiệu quả công việc, ai cũng kiên trì cố gắng. Thịnh Kiều bò lên vài bước, phát hiện Bùi Ngọc ở kế bên cũng hướng tới cùng một mục tiêu.

Đệch! Chuyện này không thể nhường.

Cô hít sâu một hơi, cắn chặt khớp xương, giống như tiếp thêm động lực, vươn người bò bò vài bước liền lên tới nơi, chộp nhanh túi thức ăn vào tay.

Bùi Ngọc: “…”

Hừ… cô còn sức thì cứ tiếp tục đi lên à nha!

Thịnh Kiều là người đầu tiên buông dây đi xuống, ngồi bệt dưới đất, mở túi thức ăn, bên trong là một ổ bánh mì.

Sau khi mọi người đã cướp thực phẩm xong, tổ tiết mục rốt cuộc mở bàn ăn cơm. Chân Dài leo tới đỉnh cao nhất, lấy được phần thức ăn đặc sắc nhất, đợi đến lúc đặt lên bàn, ai thấy cũng đều thèm thuồng.

Thịnh Kiều ngồi trên ghế ăn bánh mì. Chân Dài đẩy một cái tô đến trước mặt cô.

“Đồ ăn ngon thì nên chia sẻ cùng đồng đội.”

Thịnh Kiều còn chưa kịp cảm động, đạo diễn bên cạnh đã lên tiếng bác bỏ.

“Không thể chia sẻ, của ai người đó ăn.”

Việc này khiến Thịnh Kiều nóng máu lên. Khi bọn họ còn chưa kịp qua đây, cô đã cầm tô cháo hải sản, ngửa đầu uống cạn trước ánh mắt kinh ngạc của tổ đạo diễn, sau đó nhếch mép cười.

“Muốn tôi ói ra trả lại sao?”

Xem như cô lợi hại.

Nội dung quay hình cho buổi chiều không dễ dàng thoải mái tí nào, một lúc thì nhảy, một lúc thì chạy, nói chung là tổ tiết mục thực sự có ý đồ khiến cho khách mời mệt chết đi sống lại. Thịnh Kiều ở trong lòng hỏi thăm 18 đời tổ tông của Cao Mỹ Linh.

Hừ… bà muốn tôi ở tiết mục này làm chuyện mất mặt để kéo anti ư? Tôi sẽ không cho bà toại nguyện, cho dù khổ, cho dù mệt, tôi cũng tuyệt đối không phát giận. Cho nên đến lúc làm hậu kỳ, nhân viên cắt ghép mới phát hiện bọn họ không có một tư liệu nào để hắc Thịnh Kiều hết.

Quay hình xong, Thịnh Kiều cả người thoát lực, mệt đến mức không muốn mở miệng nói chuyện. Phương Bạch dìu cô về phòng nghỉ ngơi.

Bởi vì chuyến bay của cô khởi hành lúc 1g sáng, cho nên cô mới nhắm mắt một lát đã phải thức dậy ăn lót dạ rồi chạy tới sân bay. Một chuyến bay dài hơn 14 tiếng.

Lăn lộn một vòng, hạ cánh là gần nửa đêm. Phương Bạch đã gọi điện thông báo công ty cho xe ra đón. Không ngờ hai người đợi hơn nửa tiếng, một cái bóng xe cũng không thấy. Phương Bạch tức giận chửi ầm lên.

“Kiều tỷ, chờ chị giải ước xong, em cũng sẽ từ chức. Công ty quá rác rưởi, quá ghê tởm.”

Thịnh Kiều mơ màng buồn ngủ, đứng dựa bên cây cột, thì thào nói.

“Gọi xe đi, trực tiếp về biệt viện luôn, nếu không ngày mai còn phải lái xe một chuyến nữa.”

Phương Bạch nén cơn giận đi bắt xe. Thịnh Kiều xoa huyệt thái dương, nghiêng đầu, nhắm mắt. Lúc này có ánh sáng lóe lên.

Không biết cẩu tử núp ở nơi nào chụp lén cô. Dáng vẻ hiện tại của cô nếu xuất hiện trên mạng, không biết đám anti sẽ lôi ra móc mỉa thế nào nữa. Nghĩ nghĩ, cô lấy di động, đăng nhập fanclub, phát một bài.

——Kiều Kiều gần rạng sáng, lúc 11 giờ khuya đã về nước. Cả ngày phải quay chụp, hành trình máy bay tổng cộng hơn 28 tiếng. Bảo bối của chúng ta vất vả rồi.

Phương Bạch gọi được xe, hai người nhanh chóng rời đi. Cẩu tử núp ở chỗ tối, nhìn vào máy ảnh, hình chụp Thịnh Kiều cả mặt sưng vù, hai mắt thâm quầng, gấp gáp gọi cho chủ biên thông báo.

“Ngày mai có tin hay.”

Một giờ sau, xe tới biệt viện.

Mọi người trong nhà đều đã đi nghỉ. Phương Bạch giúp Thịnh Kiều mang vali vào nhà. Đèn phòng khách vẫn còn sáng.

Lục Nhất Hàn đang ngồi xổm ở bàn trà làm bài tập, nhìn thấy Thịnh Kiều liền ném hết bài tập, kích động chạy qua.

“Thịnh Kiều tỷ tỷ, rốt cuộc chị đã về rồi.”

Thịnh Kiều sờ đầu cậu bé, quay đầu nói với Phương Bạch.

“Cậu về trước đi.”

Phương Bạch không yên tâm, nhìn cô lại nhìn Lục Nhất Hàn, nói.

“Kiều Kiều mấy hôm nay đều không thể ngủ. Ngày mai để cho chị ấy nghỉ ngơi một chút, nếu có gì bất thường thì giúp anh đưa chị ấy tới bệnh viện kiểm tra nhé.”

Bước chân vào nhà là đã lên hình trực tiếp. Quần chúng ăn dưa vừa rồi còn đang haha cười nhạo Lục Nhất Hàn phải thức khuya làm bài tập, hiện giờ thấy Thịnh Kiều, cảm giác cô có điểm không thích hợp cho lắm.

Nhìn cô quả thật mệt mỏi quá sức. Cả khuôn mặt sưng vù, hốc mắt thì thâm đen, khuôn mặt thì trắng bệch, cả người lung lay muốn ngã. Ngay cả nhan sắc tuyệt đỉnh trước kia đều không chóng đỡ nổi, lộ ra vẻ mệt nhọc cằn cõi.

——đệch mợ, đây là làm sao? giống như già đi 10 tuổi!!

——tui mới đọc bài viết trong fanclub, Thịnh Kiều phải bay tổng cộng hơn 28 tiếng, quá đáng sợ luôn

——tui mới tính toán thời gian bay và sự chênh lệch múi giờ, Thịnh Kiều mấy ngày này cơ bản là làm việc liên tục, thời gian nghỉ ngơi có lẽ còn chưa tới 5 tiếng

——hơn nữa còn là quay cái chương trình ma quỷ Hoàn Du Khiêu Chiến, có thể tưởng tượng cô ấy mệt đến thế nào

——tui đau lòng quá điiiiii, Tinh Diệu cái đồ đáng chết

Phương Bạch sau khi dặn dò xong thì đã đi về. Thịnh Kiều nằm liệt trên sô pha, cảm giác như vừa sống lại.

Lục Nhất Hàn múc ly nước ấm đưa qua, biết cô không muốn ăn cái gì ngay lúc này, nên chỉ tiếp tục ngồi xổm bên cạnh vừa làm bài tập vừa trông chừng. Cậu đến chương trình chơi vui quá, bài tập đến giờ vẫn chưa mở ra coi, hôm nay nhận được điện thoại la mắng của mẹ mới bắt đầu làm.

Thịnh Kiều nằm một lát, ngồi lên muốn đi rửa mặt rồi đi ngủ, lại nhìn thấy Lục Nhất Hàn đang mặt ủ mày cau, cô thuận tay cầm một tờ bài tập lên nhìn nhìn. Thì ra là bài tập toán. Lục Nhất Hàn mới viết xong phần đề bài và chọn đáp án, còn lại đều để trống.

Cô nhìn nhìn, gõ đầu cậu bé.

“Câu 2 và câu 6 chọn sai rồi. Câu 2 là A. Câu 6 là C. Em tính lại một lần nữa đi.”

Lục Nhất Hàn vò đầu.

“Hai câu này em không hiểu, chọn đại.”

Thịnh Kiều dở khóc dở cười, cầm giấy bút, bắt đầu giảng.

“Bài này là căn hàm số, chúng ta giả sử f(x) = Xa, căn bậc hai = 1/2 căn a2, như vậy a=1, f(x) = 1/x bên trong có 2 phân số nên đáp án phải là hàm số lẻ. Đơn giản như vậy mà em cũng không hiểu à, trong giờ học toán thì em làm gì?

Lục Nhất Hàn mở to mắt nhìn Thịnh Kiều, sau đó nhào qua ôm, gào khóc.

“Kiều tỷ, bài tập toán của em đều nhờ chị hết đó. Huhuhu… quá khó, toán quá khó luôn.”

“… giờ chị cần đi ngủ, ngày mai lại nói đi.”

Cộng đồng mạng một giây trước còn đang đau lòng, giây tiếp theo liền kinh ngạc không thốt nên lời.

Đây là tình huống gì? Không phải Thịnh Kiều chỉ mới tốt nghiệp cấp 2 à? Vì sao toán cấp 3 cũng giải trơn tru như thế?

Cộng động mạng đang quay cuồng trong mơ hồ, thì Thịnh Kiều đã lết một thân mệt nhọc lên lầu đi ngủ. Cô ngủ một giấc thiên hôn địa ám, mơ rất nhiều mộng, khi tỉnh lại toàn thân đều đau nhức, đến cánh tay cũng không nhấc lên nổi.

Mở di động ra nhìn, 5g chiều. Sau đó cô nhìn thấy tin tức trên trang đầu của báo mạng.

[Bại lộ bằng chứng Thịnh Kiều chỉnh dung thất bại, nửa đêm xuất hiện ở sân bay gây kinh hãi cho người qua đường]

Mở ra đọc, trên đầu bài báo là ảnh chụp đêm qua của cô ở sân bay, còn lấy ảnh chụp thảm đỏ ra đối chiếu. Nhưng ngoài dự đoán, tất cả bình luận từ trên xuống dưới đều là mắng chửi cẩu tử chụp lén.

Bình luận đứng đầu, có số like cao nhất là bài phân tích này.

——ngày 13, lúc 8g tối bay tới Ireland, chuyến bay dài 14 tiếng, tới nơi là 2g sáng giờ địa phương. Căn cứ vào bài post trên weibo của khách mời thường trú Thẩm Phi Dương của chương trình Hoàn Du Khiêu Chiến thì thời gian thu hình ngày hôm đó bắt đầu lúc 5g rưỡi. Nói cách khác, Thịnh Kiều ngủ chưa tới 3 tiếng đã bắt đầu quay hình. Chương trình này vất vả như thế nào, không cần tôi nói nhỉ. Ngày hôm qua Thịnh Kiều về nước lúc 11g khuya, nhưng bởi vì chênh lệch múi giờ nên có thể tính là 1g sáng. Thịnh Kiều trên cơ bản đã 3 ngày làm việc liên tục không nghỉ ngơi. Là ngươi, ngươi có thể làm được sao?

——đây là ảnh chụp sân bay lúc khởi hành. Chỉnh dung mà như này à? Trong 3 ngày, thử chỉnh một cái cho tui nhìn xem? [hình minh họa]

——dựa theo lời người đi cùng chuyến bay thì Tiểu Kiều ngồi ở khoang phổ thông, cả hai chuyến đi đi về về hơn 24 tiếng, đều là ngồi ghế phổ thông đó. Tinh Diệu thật mẹ nó không phải người mà.

……

Thịnh Kiều ngáp một cái, tắt điện thoại, bò dậy.

Cô rửa mặt, thay quần áo, sau đó xuống lầu. Phòng khách hoàn toàn im ắng. Lục Nhất Hàn đang làm bài tập. Chung Thâm đang chơi di động. Ba người còn lại thì ở trong phòng ăn, cho dù có trò chuyện cũng nói rất nhỏ.

Thấy Thịnh Kiều đi xuống, Chung Thâm lập tức lớn tiếng ồn ào hỏi han.

“Kiều Kiều, em tỉnh rồi à. Mau đến, để anh nhìn xem. Trời đất ơi, mới có mấy ngày mà cằm cũng nhọn hoắc ra. Có phải mệt muốn chết không?”

Nhạc Tiếu và Phùng Vi nghe tiếng nói cũng nhanh chóng chạy từ nhà bếp lên, nhìn Thịnh Kiều với vẻ mặt vừa cao hứng vừa đau lòng.

Tin tức sáng nay ai cũng đã đọc, còn được Lục Nhất Hàn miêu tả phiên bản sống, biết Thịnh Kiều đi chuyến này ăn không ít khổ, nên mọi người quyết chí để cô ngủ ngon một giấc, cả ngày hôm nay không ai dám làm gì lớn tiếng.

“Kiều Kiều, bọn em có nấu canh nè, mỗi người đều chuẩn bị một món ăn cho chị đó.”

Nhạc Tiếu lôi kéo Thịnh Kiều vào phòng bếp, lúc này cô mới nhìn thấy Hoắc Hi.

Hoắc Hi mặc một chiếc áo phông có mũ trùm màu đen mỏng, đang đứng rửa chén, dưới ánh đèn của nhà bếp, ngay cả sợi tóc cũng giống như đang phát sáng, cả người tỏa ra hào quang vừa cô đơn vừa đẹp đẽ.

Huhuhu… bảo bối, xin anh đừng phát ra mị lực với em, em đã sớm lọt hố, yên lặng nằm dưới hố cả đời rồi, không tính sẽ trèo lên.

Hoắc Hi ngẩng đầu nhìn Thịnh Kiều. Dáng vẻ vẫn điềm đạm nhàn nhã, âm thanh lại nhu hòa hơn một chút.

“Chuẩn bị ăn cơm thôi.”

Thịnh Kiều vui vẻ ừ một tiếng.

Lúc ăn cơm, Thịnh Kiều nhớ tới vụ tiếp đón Mạnh Tinh Trầm. Hôm đó cô nhắn tin phải đi công tác, Mạnh Tinh Trầm đáp lại một tiếng “Được”, không biết sau đó mọi người có tiếp đãi ảnh đế chu toàn hay không.

Nhạc Tiếu vừa nghe cô hỏi đã kích động trả lời.

“Mạnh tiền bối đúng là người tốt nha. Mặc dù lúc bắt đầu chúng ta có chút lúng túng, nhưng anh ấy không để trong lòng, còn giúp chúng ta hoàn thành công việc nữa, lúc rời đi đã chấm 5 sao cho chúng ta.”

Nghe qua thì hình như không có gì bất thường cả. Trong danh bạ điện thoại lưu dưới cái tên “Ánh trăng” có lẽ là do cô suy nghĩ quá nhiều thôi.

Sau khi ăn xong, Thịnh Kiều đem quà từ Ireland ra phân chia cho từng người. Cô đương nhiên không có thời gian đi mua, đều là Phương Bạch chọn. Cũng không phải thứ gì quý giá, chỉ là vài món đồ đặc sản của địa phương. Cuối cùng, đưa cho Hoắc Hi là một cuốn truyện “Tuyển tập tác phẩm của Wilde”

Hoắc Hi nghiêng đầu nhìn cô, cười lên.

“Tôi rất thích tác giả này. Cám ơn.”

Thịnh Kiều thiếu chút nữa bị nụ cười chói lóa kia làm cho ngất xỉu.

Khán giả không nghĩ tới Thịnh Kiều đi quay hình 2 ngày còn nhớ tới chuyện mua quà tặng cho mọi người. Trước đây luôn có lời đồn cô có EQ cực thấp, chắc là hiểu lầm rồi đi?

Sau đó Thịnh Kiều thấy Lục Nhất Hàn ôm bài tập toán đi đến trước mặt cô, mếu máo.

“Kiều tỷ, cứu mạng a~ Toán học chính là con dao, muốn ép chết em nha!!!!!”

Thịnh Kiều dở khóc dở cười, mở tập, kiểm tra từng bài, phát hiện những bài mà cậu bé không thể giải đều liên quan tới hàm số. Cô lấy giấy bút, bắt đầu giảng giải phân tích về hàm số cho cậu bé nghe.

Khán giả: ????

EQ thấp, IQ thấp là tin đồn do ai truyền ra vậy? Hội đồng đạp chết hắn điiiiiiii!

Nhạc Tiếu ôm dĩa trái cây từ bếp đi ra, mở miệng hỏi.

“Kiều Kiều, chị là học bá à? Tốt nghiệp nhiều năm mà vẫn còn nhớ bài học như vậy. Em thì đã quên sạch rồi.”

Thịnh Kiều thoáng hoảng hốt.

“À, chị vẫn luôn lén lút học thêm, dự định sẽ tham gia thi đại học.”

Nhạc Tiếu lúc này mới nhớ ra, Thịnh Kiều chỉ mới tốt nghiệp cấp 2, nắm chặt tay, cổ vũ.

“Cố lên. Chị lợi hại như vậy, Bắc Đại Thanh Hoa đều có thể tiến vào!”

“Cái đó… không dám nhận.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện