Fan Cp Của Tôi Và Ảnh Đế Trả Dài Khắp Mạng Xã Hội

Người Ta Gọi Đây Là Cầm Lòng Không Đậu


trước sau

Advertisement


Ngô Quan Quân: "! "
Bối Ni: "! "
Sau khi nghe lời nói của Diệp Phù Dư, Ngô Quan Quân và Bối Ni có chút không thể tưởng tượng được, thậm chí họ còn cho rằng có phải mình đã nghe lầm hay không.

Nếu không thì tại sao Diệp Phù Dư có thể kiêu ngạo tới mức này?!
Dù Ngô Quan Quân lớn lên không đẹp, nhân phẩm cũng tệ, nhưng anh ta làm đạo diễn, nhiều năm qua vẫn luôn được phụ nữ dỗ dành.

Đột nhiên xuất hiện một Diệp Phù Dư không nể mặt mũi, anh ta xém chút nữa đã tức chết nhưng cũng đồng thời cảm thấy chút phấn khích trong lòng.

Chắc là giống như người quanh năm đều ăn phân, bỗng nhiên được ăn một bữa cơm tươm tất, cảm giác rất mới mẻ.

(vâng, không lầm đâu:) anh ta ví anh ta ăn phân nguyên năm thật đấy)
Tay Ngô Quan Quân vỗ nhẹ eo của Bối Ni hai cái, anh ta cau mày nhìn chằm chằm Diệp Phù Dư một lúc lâu rồi nói.

"Tiểu Diệp, cô có phải có gì bức xúc với tôi hay không? Con người của tôi tuy không phải đều được mọi người thích như nhân dân tệ, nhưng thái độ của cô như vầy có phải hơi vô lý? Nói như thế nào thì tôi cũng là đạo diễn của cô, cô có thể xuất hiện trong bộ phim này cũng bởi vì tôi cho cô thể diện.

"
Vẻ mặt của Ngô Quan Quân không quá tốt.

Nhưng Diệp Phù Dư không chút sợ hãi, cô gái nhỏ dựa vào một bên thang máy, ánh mắt quét qua chữ số màu đỏ đã chuyển thành số 1, nở một nụ cười nhạt.

"Đạo diễn à, làm người phải tự mình hiểu lấy mình.


Anh vì sao chọn tôi, trong lòng anh rõ ràng nhất.

"
Cô vừa nói xong, cửa thang máy liền mở ra, Diệp Phù Dư dẫn theo Vu Lam bước ra ngoài.

Không nán lại trong thang máy thêm phút nào.

Vu Lam hơi quay đầu nhìn Diệp Phù Dư, vẻ mặt của tiểu hồ ly nhà bọn họ có chút xấu xa.

Nhớ lại những việc công ty đã làm đối với Diệp Phù Dư lúc trước, Vu Lam không khỏi thở dài trong lòng.

Chuyện này nếu đổi lại là cô, cô cũng nhất định tức giận.

Khi đó Diệp Phù Dư thật sự rất ngây thơ, cô cho rằng con người cũng lương thiện như những con yêu tinh ở Minh Sơn, lại không ngờ rằng có những người bản chất còn đáng sợ hơn cả súc sinh.

Thật sự chỉ muốn hại chết cô.

Nếu không phải kiêng kị tiền vi phạm hợp đồng cao ngất trời, Vu Lam nghĩ Diệp Phù Dư nhất định đã sớm bỏ của chạy lấy người.

Đương nhiên, số tiền này bọn cô chỉ cần mượn người này vay người kia liền có thể kiếm đủ nhưng theo tính cách của Diệp Phù Dư, cô nhất định không muốn chắp hai tay dâng nhiều tiền như vậy cho cái đám quỷ hút máu ở công ty kia.

Vu Lam kéo nhẹ cánh tay của Diệp Phù Dư, nhỏ giọng nói: "Đừng nóng giận, cậu không cần chấp nhặt cái loại người này.

"

Thật ra Diệp Phù Dư cũng không phải tức giận, chỉ là cô nghĩ đến chính mình khờ khờ khạo khạo lúc trước, liền không nói nên lời.

Cô đưa tay xoa cằm, thở phào nhẹ nhõm, "Không có giận, đừng lo lắng.

"
Hai người ăn bữa tối trong nhà hàng của khách sạn, vừa ăn xong lại nhìn thấy Bối Ni kéo Ngô Quan Quân đi ra ngoài.

Tóc cô ta hơi lộn xộn, môi đỏ diễm lệ, vừa nhìn liền có thể đoán được hai người đó đã làm gì trong nửa tiếng vừa rồi.

Vu Lam chỉ liếc mắt một cái liền hiểu rõ, con thỏ tinh chộp lấy một củ cà rốt nói, "Con người nha, thật là một loài động vật thần kỳ, vậy mà họ có thể giống như dã thú, có thể động dục bất cứ lúc nào.

"
Diệp Phù Dư sờ cằm, không thể phủ nhận Vu Lam nói không đúng.

Tuy nhưng người như vậy chỉ chiếm một bộ phận nhỏ trong xã hội.

Cô sờ lỗ tai nhỏ của Vu Lam, thấp giọng, "Người ta gọi đây là cầm lòng không đậu.

"
"Tình yêu rất khó kiềm nén.

"
"Gần như vậy.

" Diệp Phù Dư gật đầu.

"Hừ.

" Vu Lam cong môi, không nhìn hai người Ngô Quan Quân nữa, kéo tay Diệp Phù Dư đi vào thang máy, "Thật đáng ghét, một con thỏ tinh như mình còn biết cái gì không được làm ở nơi công cộng.

".


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện