Em Ngọt Như Độc Dược

Phiên Ngoại 1: Tuổi Thơ (1)


trước sau

Advertisement
Edit: Lia

Beta: Lia

_______________________

Trước khi lên 8 tuổi, Thời Dược sống trong tiểu khu chỉ có một gia đình.

Ngoài cổng lớn được mấy vệ sĩ mạnh mẽ uy nghiêm canh giữ, xe đi ra mỗi ngày vào đều phải kiểm tra hai ba lượt.

Cho nên từ nhỏ, đám trẻ con trong nhà vẫn luôn bị quản rất nghiêm, chỉ có thể tập trung từng nhóm chơi loanh quanh dưới mấy tán cây trong đại viện.

Mà kiểu chơi này còn phải xét về "đẳng cấp"

Ví dụ như trẻ con từ mười tuổi trở xuống chơi một nhóm, từ mười một đến mười bốn tuổi lại chơi nhóm khác.

Nhóm trước chẳng ưa nhóm sau tại vì kiêu căng, hay sai bảo, nhóm sau lại không thích nhóm trước vì ngây thơ nhàm chán, để tránh gây sự với nhau mà chia ra lãnh địa riêng trong sân lớn, giữ vững tinh thần "nước sông không phạm nước giếng."

Ngươi có hoàng đế của ngươi, ta có quốc vương của ta.

Còn lại những đứa mười lăm tuổi trở lên thì tự nghĩ mình là người lớn nên thích một thân một mình, hoặc nhiều nhất là chơi theo nhóm ba, nhóm năm người, nhưng lại thường xuyên bị áp lực thành tích đè nặng, suốt ngày phải vùi mình trong đống bài tập về nhà thành ra cũng chẳng mấy khi tụ tập.

Thời Dược rất may mắn bởi vì lúc 5 tuổi chuyển đến đó, cô lập tức được xem là "Tiểu nữ vương" trong nhóm trẻ con dưới mười tuổi.

Cả đám tiểu tử trước kia quen nhìn nhau trong bộ dạng ngổ ngáo, táo tợn, lần đầu tiên thấy cô gái nhỏ mặc váy hồng với đường nét xinh xắn, có chút mũm mĩm đáng yêu đứng trước mặt, tất cả - bao gồm cả "Tiểu Hoàng đế" tự xưng, rồi đến "Đại tướng quân" cùng một đoàn "văn võ bá quan" - đều trợn tròn mắt.

Mấy đứa nhóc này luôn dính cái thói trêu ghẹo con gái, nếu là người mình thích thì càng lộng hành xông đến lôi kéo bím tóc bện đuôi sam của người ta. Nhưng trái ngược lần này đối diện với vẻ xinh đẹp khả ái như trong cổ tích, đám con trai lông bông lại bối rối giấu bàn tay nhọ nhem ra sau bôi vào lưng quần, ngay cả một câu chào hỏi thân thiện cũng không dám hé răng.

Cho nên nói một cách chính xác, Thời Dược lớn lên trong sự bao bọc của "Tiểu Hoàng đế đã thoái vị" và "các bậc hiền nhân".

Đến năm 6 tuổi, vị trí của cô đã hoàn toàn được củng cố. Đi đâu cũng có một đám nhóc bám theo sau, váy công chúa hồng phấn cũng đã đổi thành quần yếm, mỗi ngày đều mang hai bàn tay lấm lem về nhà.

Dì Đường nhìn tiểu cô nương buổi sáng ăn mặc thật xinh đẹp, đến giữa trưa quay về đã trở thành một con khỉ lội bùn, đành bất lực đến than thở cùng Quan Tuệ.

Nhưng Quan Tuệ bên này lại cực kỳ vô tư, xua tay

"Có làm sao đâu, trai gái như nhau thôi. Con bé đã thích thì cứ để cho nó chơi cùng."

Đã nói vậy dì Đường không có cách nào quản nữa, Quan Tuệ thì thản nhiên, Thời Hằng lúc ấy còn trẻ luôn bộn bề công việc, quanh năm không thể ở nhà - Thời Dược đúng là được nuôi thả.

Sau ngày sinh nhật 6 tuổi một tháng, đối diện nhà Thời Dược chuyển đến hàng xóm mới.

Hiếm khi Thời Hằng có một buổi chiều ở nhà như thế này, với ông, Thời Dược lúc đó cũng giống bao đứa trẻ khác luôn gắn cho cha mình một cái mác - nghiêm khắc.

Vì vậy, ngày hôm đó Thời Dược ngoan ngoãn lạ thường, hoàn toàn không dám gây chuyện, chỉ mang trên mình một bộ váy trắng tinh khôi lẳng lặng ngồi xem tivi trong phòng khách.

Khi cô ngồi trên sô pha được mười phút, cảm thấy sắp không chịu được nữa thì bỗng tiếng chuông cửa nhà vang lên.

Đôi mắt Thời Dược bừng sáng, như thể hai bóng đèn nhỏ vừa được bật công tắc, hướng về phía cửa.

Thời Hằng tất nhiên phát hiện ra sự hào hứng trong ánh mắt này.

Ông có chút bất lực, định dặn dò mấy câu thì Đường Ôn đã mở cửa, quay đầu lại nói

"Anh Thời, là hàng xóm mới ở đối diện đến chào hỏi đấy."

Nghe vậy, Thời Hằng đứng dậy đi về phía cổng.

Bên ngoài là một đôi vợ chồng trẻ và một cậu bé mũm mĩm, trắng hồng.

Hai bên chào nhau vài câu, Thời Hằng lịch sự mời họ vào trong uống nước.

Bước vào phòng khách, người vợ hàng xóm nhìn thấy Thời Dược ngồi ngoan ngoãn trên sô pha, không khỏi cất lời khen ngợi với Thời Hằng

"Đây là con gái anh đúng không? Xinh quá. Lần đầu tiên tôi gặp cô bé xinh xắn thế này đấy."

Thời Hằng mỉm cười quay đầu lại, "Dược Dược, đây là cô chú mới chuyển đến bên kia, con mau chào hỏi đi."

Thời Dược hướng mắt sang nhìn họ một lượt, rồi nhảy xuống sô pha, cong mắt hạnh cười với đôi vợ chồng trẻ

"Xin chào cô chú. Con tên là Thời Dược. Thời trong "Thời Gian", Dược trong "Y Dược". Con năm nay sáu tuổi!"

Cô gái nhỏ vừa nhảy khỏi sô pha nói xong dừng lại hít một hơi, sau đó lại nhí nhảnh mở miệng,

"Mẹ con nói ban đầu tên con là Dao cơ, Dao trong Quỳnh Dao Mỹ Ngọc (*), nhưng bởi vì khi con sinh ra, ông nội đang bị bệnh lâu năm bỗng chuyển biến tốt nên ba mẹ lại đổi tên cho con thành Dược."

(*Quỳnh Dao dùng để chỉ sự quý giá cao đẹp, còn Mỹ Ngọc là viên ngọc đẹp, mỹ lệ)

Nói xong lần này, Thời Dược giơ bàn tay nhỏ bé của mình ra, hướng mắt nghiêm túc nhìn về cậu bé đang núp đằng sau người chú hàng xóm kia —

"Đừng trốn, tôi nhìn thấy cậu rồi, cậu tên là gì?"

"..." - Cậu nhóc đỏ mặt, chỉ dụi dụi đầu vào lưng người lớn.

"Muội muội thân thiện như thế, con đường đường là nam tử hán sao lại xấu hổ hả?"

Đứa nhóc mập mạp bị cha xách từ phía sau ra, khuôn mặt tròn tròn càng đỏ bừng. Cậu ta ngập ngừng mở miệng, trước ánh mắt tò mò của cô gái nhỏ đang chắp tay sau lưng nhìn cậu, phải chật vật vài giây mới cất giọng

"Tôi... tôi... tôi tên là Thẩm, Thẩm Kiêu... "

Thời Dược ngạc nhiên một chút, sau đó bật cười

"Cậu là Thẩm Thẩm Kiêu sao?"

Cậu nhóc mập mạp vội vàng ngẩng đầu giải thích: "Không phải, tôi tôi... tôi tên Thẩm Kiêu."

Cô gái nhỏ lúc đó cao hơn hắn nửa cái đầu cười khúc khích, chỉ vào bộ quần áo màu nâu trên người Thẩm Kiêu, quay sang nói với Thời Hằng

"Ba, cậu ấy da trắng lại mặc đồ màu nâu, trông thật giống như... một hạt thông!"

Nghe xong cả ba người lớn đều sửng sốt, đồng ngôn vô kỵ (*) làm họ cùng lúc cười rộ lên.

(*Đồng ngôn vô kỵ: Trẻ con nói chuyện không biết kiêng kỵ, không sợ mất lòng)

Còn Thẩm Kiêu chết lặng nhìn cô bé vừa rồi mình còn cho là thiên thần nhỏ, khuôn mặt tròn trịa hơi ửng hồng

Hạt, hạt thông...

Vài giây sau, "Oa" một tiếng, cậu bé bị trêu chọc đứng tại chỗ khóc nức nở.

Thời Dược cũng bất ngờ, ở yên đó quan sát vài giây sau mới phản ứng.

Cô quay đầu đi làm mặt quỷ, thấp giọng lẩm bẩm "Đồ mít ướt", rồi tự mình chạy đến một bên chơi.

Cũng chính từ cuộc gặp gỡ đầu tiên không mấy vui vẻ này, Thời Dược đã có ấn tượng xấu về cậu nhóc mập mạp nhà bên.

Vì vậy, cho dù cậu ta cố gắng hết sức sang lấy lòng cô bằng những món ăn vặt và đồ chơi yêu thích của mình, thì những hình ảnh về tên "mít ướt" lần đó không thể nào lu mờ đi trong đầu Thời Dược.

Trải qua bao nhiêu thất bại liên tục nhưng cậu nhóc mập mạp vẫn thể hiện sự kiên trì hiếm có của mình, cậu đã bám đuôi Thời Dược suốt hai năm.

Hai năm sau, Thời Dược tám tuổi, đang học lớp hai trường tiểu học.

Vào một đêm bình thường nhưng không quá bình thường, trong nhà bất ngờ xuất hiện một vị khách không hẹn mà đến.

Đó là một người phụ nữ mặc áo khoác dài màu lục sẫm, áo len cổ lọ màu đỏ tía, quần tây đen và đi đôi bốt da cừu đen.

Khi ấy Thời Dược vẫn chưa biết "khí chất" là như thế nào, đây là lần đầu tiên cô thấy được một loại cảm giác rất bí
Advertisement
ẩn và cuốn hút từ một vị khách nữ xa lạ đeo kính râu màu nâu sẫm kia.

Lúc đó, cô đang đứng trong bếp, quấn lấy dì Đường đòi làm món tráng miệng yêu thích. Nhìn qua phía phòng khách, Thời Dược thấy mẹ mình - Quan Tuệ cùng người phụ nữ cô chưa gặp bao giờ nói chuyện gì đó, trên mặt bỗng biểu lộ vẻ kinh hoàng.

Thời Dược ngơ ngác nhìn Quan Tuệ và vị khách nữ xa lạ kia dìu nhau vào phòng ngủ, rồi lại thấy người cha bình thường luôn giữ vẻ mặt ôn hòa tươi tỉnh, bây giờ lại trầm mặc bước tới, dặn dò dì Đường vài câu sau đó cầm áo khoác rời đi.

Hoàn toàn không hiểu chuyện gì, Thời Dược bối rối kéo lấy tay áo dì Đường.

Lúc này dì Đường vẫn đang có chút thất thần, cúi đầu nhìn xuống, Thời Dược mới thận trọng hỏi: "Dì Đường... Xảy ra chuyện không hay sao?".

"..."

Những cảm xúc hỗn loạn trong mắt Đường Ôn bây giờ một cô bé không thể nào hiểu được, cuối cùng nàng chỉ nghe thấy dì Đường thở ra một hơi, thật dài

"Nhà bạn của cô Quan... vừa xảy ra chuyện rất xấu. Dược Dược ngoan, tối nay đừng quấy rầy cô Quan, mấy hôm nữa cũng đừng làm cô ấy tức giận."

Thời Dược chỗ hiểu chỗ không nhưng vẫn gật đầu lia lịa rồi hỏi lại: "Mẹ con tâm trạng không tốt ạ? Người vừa rồi là bạn của mẹ con sao?".

Đường Ôn vươn tay xoa xoa đầu cô, "Con không được nói chuyện với người phụ nữ đó, nhớ chưa?"

Thời Dược do dự vài giây, không nhịn được thì thào: "Nhưng mà dì ấy trông thật xinh đẹp... "

Đường Ôn khe khẽ thở dài: "Cô ấy có một người chồng hiền lành thân thiện... Ta đã từng nhìn thấy, nếu như Dược Dược có thể gặp một lần nhất định sẽ rất thích chú ấy... Thật đáng tiếc...".

Thời Dược tò mò ngẩng mặt lên:" Sao lại đáng tiếc ạ? "

Đường Ôn ngây ngốc đứng tại chỗ, sau đó đổi giọng: "Không có gì. Nhưng mà sau này Dược Dược lớn lên, muốn kết bạn phải nhớ là không được tìm người quá đẹp nha".

Thời Dược nghĩ nghĩ: "Xinh như cô kia không được sao?"

Dì Đường vỗ vỗ đầu cô: "Không phải, ta đang nói về con trai".

Thời Dược càng thêm khó hiểu: "Con trai ạ? Tại sao con không được làm bạn với người đẹp trai? Con thích người có ngoại hình đẹp, người dì kia cũng rất ưa nhìn, cho nên con muốn làm bạn với dì ấy."

Đường Ôn bất lực: "Con bé này, sao còn nhỏ mà đã xem trọng vẻ bề ngoài thế?... Đa phần những anh chàng đẹp mã quen được người nhà với người xung quanh nuông chiều dung túng, không ra dáng đàn ông, con không nên giao du với họ. Còn với cô kia thì... Thôi bỏ đi, Dược Dược ngoan, dì dẫn con ra ngoài mua đồ ngọt được không?"

Vừa nghe thấy đồ ngọt, Thời Dược liền lập tức gạt hết mọi tò mò sang một bên, vui vẻ cùng dì Đường ra khỏi nhà.

Nhưng điều Thời Dược không ngờ được chính là, một tuần sau, cô sẽ gặp lại người dì xinh đẹp kia. Nhưng lần này không phải ở nhà cô mà ở chỗ Tùng Tử (hạt thông) phía đối diện, tức là nhà của Thẩm Kiêu.

Lúc đó đã xế chiều, bầu trời bên ngoài cửa sổ hành lang mờ mịt, mây mù lòa xòa.

Thời Dược bước trên những tia nắng cuối cùng của hoàng hôn rồi đi lên cầu thang, phía sau còn có một cậu bé mập mạp bám đuôi.

Tiểu mập mạp đã chín tuổi rồi, ngũ quan cũng ngày càng sắc nét, những gen tốt trong gia đình cũng không hề bị mai một mà dần rõ ràng hơn.

Mặt khác, dù mới học lớp 3 nhưng hắn đã bộc lộ sự thông minh nhanh nhẹn hơn hẳn những bạn cùng trang lứa, luôn được bố mẹ và các giáo viên khen ngợi. Cậu bé ấy bây giờ cũng không còn rụt rè nhút nhát như hồi đầu chuyển đến nữa, mà cho dù làm gì hay nói gì cũng rất xông pha, nhiệt tình.

Tuy vậy, điều này vẫn không làm thay đổi hình tượng hạt thông mũm mĩm, trắng trẻo và yếu đuối trong lòng Thời Dược.

Tiểu mập mạp cũng rất vô tư, bất cứ lúc nào rảnh rỗi là lại đi theo nhí nhéo "Thời Dược muội muội", "Dược Dược muội muội".

Chẳng hạn như lần này.

Sau khi trầm tư thật lâu và cân nhắc hết các phương án, Thẩm Kiêu cuối cùng cũng gom hết dũng khí, đến cửa chính ngẩng đầu

"Dược Dược muội muội, chú tôi vừa mang từ nước ngoài về một bộ máy chơi game mới toanh, hay lắm, sang nhà tôi chơi đi?"

Tiểu mập mạp lại háo hức hỏi sau lưng Thời Dược.

Thời Dược hơi nhăn chóp mũi, lộ ra vẻ do dự.

Thấy tình hình có vẻ không ổn, Tiểu mập mạp trong lòng rối rít, cẩn thận bổ sung thêm một câu: "Với cả tối nay mẹ tôi sẽ làm bánh việt quất..."

"... Bánh việt quất?" - Thời Dược chớp mắt quay lại ngay lập tức, "Vậy sang nhà cậu chơi cũng được."

Kế hoạch thành công, Tiểu mập mạp đỏ mặt, vội vàng chạy về bấm chuông cửa, hào hứng nói với Thời Dược về máy chơi game mới.

Phải một lúc sau cánh cửa mới mở ra, cha của Thẩm Kiêu đứng đó với vẻ mặt có chút nghiêm trọng.

"Ba, con mời Dược Dược sang nhà mình chơi." - Thẩm Kiêu ngẩng đầu lên nghiêm túc nhìn bố Thẩm.

Bố Thẩm chần chừ vài giây, dường như vô thức quay đầu nhìn thoáng bên trong, sau đó cúi xuống khẽ nói với Thẩm Kiêu,

"Nhà đang có khách, hai đứa không được náo loạn, tạm thời về phòng chơi với nhau đã. Được không Dược Dược?".

Thời Dược ngây ngốc gật đầu, rồi đi theo bố Thẩm và Tiểu mập mạp vào.

Lúc đi ngang qua phòng khách, cô lơ đãng liếc sang thấy một bóng lưng phụ nữ đang ngồi trên ghế sô pha, cảm giác như đã gặp ở đâu đó.

Nghe thấy tiếng chân của họ, mẹ Thẩm đang ngồi nói chuyện với người phụ nữ cũng hướng mắt nhìn về bên này.

Bây giờ Thời Dược mới chợt nhận ra người phụ nữ ngồi kia chính là cái dì xinh đẹp đã đến nhà mình vào một đêm tuần trước.

Điểm khác biệt duy nhất có lẽ là lúc này bên cạnh dì xinh đẹp lại xuất hiện thêm một cậu bé trạc tuổi cô. Cậu ta cũng quay lưng về phía này, dường như không nghe thấy họ bước vào cửa nên không hề quay đầu nhìn lại.

Cậu chỉ lặng lẽ ngồi đó.

Truyện convert hay : Long Vương Y Tế Giang Thần Đường Sở Sở
Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện