Em Đừng Có Nhõng Nhẽo

Đến công ty Hứa Ninh Thanh


trước sau

Advertisement

Hôm đó tan học cô không đi cùng Mạnh Thanh Cúc và Phàn Huỷ, mà trăn phương ngàn kế thuyết phục bản thân đến công ty Hứa Ninh Thanh.

Dù sao cũng là Bánh Bánh cắn hắn bị thương, cô là chủ nhân của nó đi xem một chút cũng là chuyện bình thường, đúng không?

Thường Lê trực tiếp đón xe đi đến tập đoàn Thừa Hoà, đi thang máy lên tầng cao nhất. vừa ra khỏi thang máy liền bị một trợ lý ngăn lại: "Xin hỏi cô là?".

Thường Lê nhìn một thân đồng phục trên người mình, đột nhiên cảm thấy có nhút không tự tin, nhỏ giọng nói: "Tôi tên Thường Lê".

Không nghĩ tới trợ lý lập tức đứng lên, nụ cười nhã nhặn: "Thì ra là Thường tiểu thư, có điều bây giờ Hứa tổng đang họp, cô có thể vào văn phòng đợi một lúc, tôi đi thông báo cho Hứa tổng".

Thường Lê vội khoát tay nói: "Không có việc gì không có việc gì, tôi không có việc gì quan trọng, chờ một lát là được rồi, không cần đi thông báo đâu".

Cô lần đầu tiên tới Thừa Hòa, đứng tại nơi làm việc thường ngày của Hứa Ninh Thanh, một nơi khác với nhưng gì cô từng thấy, Thường Lê không hiểu sao cảm thấy có chút lúng túng.

Cô ngồi trên ghế sô pha trong văn phòng, trợ lý rất nhanh đưa cho cô một cốc nước, Thường Lê lại nhỏ giọng nói tiếng cám ơn.

"Thường tiểu thư, tôi ở bên bộ phận tuyên truyền còn có chút chuyện, lát nữa cô muốn gọi tôi có thể dùng điện thoại bàn trên bàn làm việc của Hứa tổng".

"Được rồi, cô cứ làm việc đi" Thường Lê cười nói: "Tôi chờ một mình ở đây cũng được".

Trong văn phòng một lần nữa chỉ còn lại Thường Lê.

Cô lặng lẽ đánh giá, văn phòng bố trí rất gọn gàng,giống phong cách trong nhà Hứa Ninh Thanh, ba sắc trắng đen xám, bên cạnh còn có một cửa sổ sát đất, ánh mặt trời chiếu vào, cũng không lộ vẻ âm trầm.

Trên bàn làm việc đồ vật không nhiều, chỉ mấy cái túi văn kiện, rất ngăn nắp chỉnh tề.

Thường Lê lấy điện thoại di động ra, suy nghĩ rồi gõ: Em đang ở trong văn phòng của anh, lát nữa em cùng anh đi tiêm mũi thứ hai.

Ngừng hai giây, nhớ vừa rồi trợ lý nói Hứa Ninh Thanh đang họp, Thường Lê lại đem những dòng chữ kia xoá đi.

Không biết qua bao lâu, cửa truyền đến thanh âm.

Có âm thanh người đàn ông mơ hồ, mang theo chút ý cười, lười nhác nhác: "Vậy thì sao".

Thường Lê khom người, thăm dò nhìn qua, không nhìn thấy ai, liền ôm túi sách đứng dậy.

Cô một bên đẩy cửa ra, một bên than phiền với Hứa Ninh Thanh: "Em chờ anh gần nửa giờ rồi, anh làm sao. . ."

Thường Lê sửng sốt.

Hành lang bên ngoài phòng làm việc trống trải yên tĩnh, mảnh lớn nắng vàng diễm lệ từ trên cửa sổ chiếu xuống, xuyên qua khe cửa phản chiếu ánh sáng xuống nền sàn.

Người đàn ông áo sơ mi trắng rộng rãi, trong tay còn cầm áo khoác vest, cái cằm khẽ nhếch lên, khuôn mặt buông xuống lộ vẻ phong lưu tuỳ ý, rơi vào người phụ nữ trước mắt, mà người phụ nữ kia dường như dán cả người lên thân hắn, mập mờ dị thường.

Châu Ỷ Khâm.

Thường Lê mờ mịt luống cuống trợn to mắt, vô thức lui lại, gót chân va vào cửa, bang một tiếng.

Hứa Ninh Thanh nghe thấy thanh âm quay đầu nhìn sang, cũng sững sờ, hoàn toàn không ngờ tới cô sẽ xuất hiện ở đây.

"Thường Lê?".

Hứa Ninh Thanh đẩy Châu Ỷ Khâm ra, bước nhanh về hướng cô, vừa muốn bắt

Advertisement
lấy cổ tay cô thì bị Thường Lê né tránh.

Cô tránh qua một bên, cầm lấy túi sách. thậm chí còn không dám nhìn thẳng hai người trước mắt.

Đại não trống rỗng, hô hấp dường như ngưng trọng, qua tâm nửa phút Thường Lê mới tỉnh táo lại, đột nhiên đẩy Hứa Ninh Thanh ra chạy về thang máy.

Thang máy dừng ở tầng cao nhất, lập tức mở ra, Thường Lê chạy vào nhanh chóng ấn tầng trệt, lại liên tục nhấn nút đóng cửa.

Cửa chậm rãi khép lại, vào khắc cuối cùng một bàn tay thon dài vươn ra chăn cửa lại, cửa một lần nữa mở ra.

Hứa Ninh Thanh đứng bên ngoài, sắc mặt không tốt lắm: "Lê Lê, em trước tiên ra đây cái đã".

"Chú đừng gọi cháu như vậy" Thường Lê nói rất nhanh, ngữ khí rất tức giận, âm cuối có chút không nhịn được run rẩy nghẹn nghào.

Cô gái nhỏ giương mắt nhìn hắn không né tránh, hô hấp dồn dập gấp rút, tiến lên gỡ bàn tay đang chặn cửa của hắn ra, gằn từng chữ một: "Có lẽ cháu đã luôn hiểu lầm chú, ngay từ ban đầu chú đã không có khả năng thích cháu".

Thanh âm cô run rẩy, nói cũng tốn sức, vành mắt đỏ bừng dường như một giây sau có thể rơi lệ: "Cho nên chú đừng làm cháu hiểu lầm thêm nữa, cháu sẽ coi là sự thật".

Hứa Ninh Thanh nhẫn nại tính tình nghĩ trước tiên đem người trấn an xuống tới: "Em trước tiên ra đây cái đã, lát nữa về nhà tôi từ từ chậm rãi nói cho em, có được không?".

"Không" cô nàng rất bướng bỉnh: "Bây giờ cháu không muốn nói chuyện với chú, cháu muốn về nhà".

Hứa Ninh Thanh trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn lui bước, cửa thang máy rất nhanh khép lại, số tầng bắt đầu hạ xuống.

Châu Ỷ Khâm từ đầu đến cuối đứng một bên thờ ơ lạnh nhạt, nhìn người đàn ông gọi điện cho trợ lý phân phó xe đưa đón Thường Lê về nhà an toàn.

Nói thật cô quen biết Hứa Ninh Thanh cũng nhiều năm, lần đầu tiên trông thấy hắn hoảng hốt như vậy.

Dừng một chút, cô giẫm lên giày cao gót đi lên phía trước, kéo cánh tay hắn: "Hứa tổng, có cần em đi giải thích một chút với Thường tiểu thư không?".

Hứa Ninh Thanh nhìn xuống, khoé môi nhàn nhạt nhếch lên, đem người đẩy ra, lạnh giọng: "Cô lấy tư cách gì đi giải thích cho con bé?".

Châu Ỷ Khâm sững sờ.

"Đứa trẻ nhà tôi thích khóc, nếu cô dám chọc cô ấy, tôi trước kia lười nhác tính toán nay sẽ không để yên cho cô đâu" Thanh âm người đàn ông bình tĩnh ẩn chứa giông bão: "Cô tự mình suy nghĩ cho kỹ".

Hứa Ninh Thanh nói xong, một ánh mắt cũng không cho cô ta, quay đầu đi.

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện