Em Có Thể Thoát Khỏi Tôi Sao?


trước sau

Advertisement
Chương 20: Anh Muốn Có Con

Sau một ngày dài dạo chơi trên phố, Diệp Tâm dẫn anh đến một căn hộ nhỏ. Nơi này nằm ở trung tâm thành phố, rất thuận lợi cho việc đi lại. Bên trong căn hộ được bày trí khá đơn giản theo tông màu trung tính, để so sánh với căn phòng của cô ở Diệp gia thì đúng là đối lập. Nơi đây giản dị bao nhiêu thì căn phòng kia cầu kỳ bấy nhiêu.

"Đây là căn hộ ba tặng sinh nhật em. Khi còn đi làm em đã ở đây. Giao thông rất thuận tiện, đi làm cũng rất gần vậy nên chỉ cuối tuần em mới trở về nhà chính." Diệp Tâm lấy dép đi ở nhà trong tủ ra, đặt trước mặt anh. "Ừm... tại em không ở đây nhiều nên nơi này có chút sơ sài. Gần đây có siêu thị, anh có thể ra đó mua thêm nếu cần."

Cố Duy Khiêm nhìn lướt qua một lượt cũng chỉ nhẹ gật đầu rồi đi thẳng vào trong bếp.

Diệp Tâm đi một vòng quanh nhà kiểm tra xem có phải dọn dẹp gì không thì quả thực không một chút bụi, xem ra người giúp việc theo giờ vẫn đến đây dọn dẹp thường xuyên. Cô trở ra đi đến ngồi trên ghế sofa cạnh anh: "Quần áo của anh chắc sẽ phải mua vài bộ. Còn có đây là chìa khoá xe của em. Hiện tại em không đi đến anh có thể sử dụng. Xe đỗ ở ngay dưới tầng hầm, bấm nút là có thể tìm thấy."

Cố Duy Khiêm xoa đầu cô nói: "Quả thực cần phải đi siêu thị một chuyến. Trong bếp không có một thứ gì cả!"

Diệp Tâm lười nhác nằm dài trên sofa, cô lấy điện thoại ra chơi, chu môi cảm thán: "Ở một mình đối với việc nấu nướng đương nhiên không cần thiết rồi."

Cố Duy Khiêm sớm đã biết cô không giỏi nấu ăn, nhưng anh không nghĩ tới ngay cả bát đũa hay bất cứ thứ gì cũng đều không có. Trong tủ cũng chỉ toàn là nước.

Bất giác cô bật cười khiến Cố Duy Khiêm đang xem TV không khỏi hoài nghi.

"Có gì mà cười vui vẻ như vậy?" Cố Duy Khiêm vuốt nhẹ tóc cô, anh rời mắt khỏi TV.

Diệp Tâm đưa đến chiếc điện thoại, trên màn hình là ảnh cô chụp lúc hai người họ dạo chơi trên phố: "Có phải rất đẹp không?"

"Em chụp khi nào?" Nghĩ lại mới thấy lúc hai người đi dạo, anh thấy cô luôn cầm điện thoại trên tay.

"Chỉ là nổi hứng muốn chụp lại thôi mà. Nếu anh không thích vậy thì em xoá đi vậy..." Diệp Tâm thuận miệng đáp trả. Trước kia cô rất có hứng thú chụp lại ảnh mỗi khi đi chơi. Nhất là những lần như vậy. Lưu giữ lại một chút kỉ niệm để một lúc nào đấy nhìn lại.

Toàn bộ ảnh cô chụp đều là lúc anh quay mặt đi hướng khác không để ý. Ở góc chụp này chỉ có thể nhìn thấy mặt anh ở góc nghiêng mà thôi. Không những thế còn làm tăng lên nét cương nghị, tuấn tú. Rất nhiều bạn bè đã vào bình luận khiến cô có chút tâm đắc. Vốn muốn cho anh xem những lời bình luận đó nhưng anh chính là một chút hứng thú cũng không có. Thật khiến người khác mất hứng.

Lại một lời bình luận nữa được gửi tới: "Ai da, cuối cùng bạn tôi cũng để cho ông xã lên hình cùng rồi!"

Lại một bình luận khác: "Trước kia nghe tin bạn kết hôn mà chưa từng thấy ảnh chụp chung. Cuối cùng cũng được diện kiến!"

"Ông xã bạn đúng là cực phẩm!"

Diệp Tâm nếu là ban nãy sẽ khoe anh thật nhiệt tình nhưng bây giờ lại chẳng còn chút hứng thú nào cả.

Cố Duy Khiêm nhận ra cô hờn dỗi liền lắc đầu chịu thua: "Lần sau nếu em muốn chụp thì chụp trực diện là được rồi..."

"Là anh nói đấy!" Diệp Tâm quả thực cười vui vẻ ngay lập tức.

"Ừ." Cố Duy Khiêm bật cười trước sự trẻ con của cô.

Được một lúc, Diệp Tâm chợt buông điện thoại xuống, cô nằm trên đùi anh ngây ngốc nhìn anh hỏi:"Chúng ta chưa có một tấm ảnh chụp chung nào?"

Cố Duy Khiêm không mấy bận tâm liền trả lời: "Có. Ảnh cưới."

Diệp Tâm nghẹn họng. Được rồi, vẫn là có.

Cô lại cầm điện thoại tiếp tục chơi. Rất lâu sau, cứ như vậy mà mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Lúc anh rời mắt khỏi TV, cô đã ngủ say từ khi nào. Nhìn đồng hồ treo trên tường, anh cẩn thận nhấc đầu cô lên, nhẹ nhàng rời khỏi. Đi vào phòng ngủ lấy chăn và gối ra đắp cho cô.

Anh ra ngoài, đi được một đoạn quả thực có siêu thị. Nơi này đúng là rất thuận tiện. Vào siêu thị, anh một mình đẩy xe mua đồ ăn, đồ dùng cá nhân. Ban nãy anh có đi một vòng, cẩn thận xem xem có đồ gì thiếu để có thể mua luôn. Xong xuôi tất cả, anh mới ghé vào một cửa hàng quần áo mua vài bộ rồi trở về nhà. Khi anh trở về, cô lập tức chạy tới ôm anh thật chặt.

Cố Duy Khiêm sững người, anh nhìn cô gái nhỏ trong lòng mỉm cười ngọt ngào: "Không phải đang ngủ sao?"

Diệp Tâm ở trong ngực anh, cô vừa rồi rất sợ. Cô nằm mơ thấy cảnh ngày đó mẹ cô xách hành lí rời đi cho dù cô có khóc, có níu giữ như thế nào mẹ cũng không chịu ở lại. Bà cứ như vậy hất tay cô ra, một đường rời khỏi không một chút biểu cảm khi cô ngã trên sàn nhà. Ánh mắt lạnh giá của bà, cô vẫn không cách nào quên. Bừng tỉnh giấc, nhìn một lượt không thấy bóng dáng anh, cô quả thực rất sợ.

Ở trong lòng anh không nói gì. Cô chỉ khóc không ngừng. Cố Duy Khiêm nhận ra cô đang khóc, anh liền lo sợ không thôi. Cô như thế nào lại khóc rồi. Anh chỉ mới ra ngoài mua đồ một lúc thôi. Rốt cuộc đã có chuyện gì.

"Tâm Nhi, sao lại khóc rồi? Nín đi."

Cô đánh mấy cái vào lưng anh, vẫn không ngừng khóc, nghẹn ngào nói: "Anh đã đi đâu vậy?"

Cố Duy Khiêm nhẹ vuốt tóc cô an ủi: "Anh đi mua đồ ăn. Em như thế nào đang ngủ đã lại khóc rồi?"

"Em còn tưởng anh đã bỏ đi... giống như mẹ vậy..." Diệp Tâm ngẩng đầu nhìn anh.

"Sao anh có thể bỏ đi được chứ. Nơi nào có em nơi đó chính là nhà. Anh có thể đi đâu được nữa?" Cố Duy Khiêm lau đi nước mắt trên mặt cô, anh đau lòng nói. Đỡ cô đi đến sofa ngồi xuống.

Diệp Tâm nghe được lời này của anh, trong lòng quả thực cũng bình tĩnh lại. Cô gật nhẹ đầu.

Anh nhìn cô, khẽ hỏi: "Có phải mơ thấy ác mộng?"

"Tuy là mơ nhưng rất chân thực. Khi đó mẹ cứ như vậy mặc kệ em có van xin, níu kéo bà chỉ gạt em ra, không một chút tình cảm dứt áo ra đi. Mặc cho em ngã trên sàn nhà lạnh cóng bà vẫn cứ đi, không một lần quay đầu. Lúc đó em có thể nhìn thấy trong mắt bà ấy không một chút rung động..." Diệp Tâm nhớ lại, đến bây giờ nó vẫn cứ khắc ghi mãi trong đầu cô, không cách nào có thể quên.

"Tâm Nhi, bà ấy vốn không xứng làm mẹ của em! Em cũng không cần vì một người như vậy mà đau lòng đến thế!" Cố Duy Khiêm không ngừng an ủi cô. Anh khi đó còn được mẹ mình yêu thương nhưng với cô, mẹ cô lại coi cô như không có.

"Nhưng trong người em vẫn mang một nửa dòng máu của bà ấy! Cho dù có muốn quên cũng quên không được!" Cô tự đánh vào ngực mình. Nơi này rất đau, cô đã làm gì khiến mẹ lại không muốn nhìn cô như vậy?

Cố Duy Khiêm giữ chặt tay cô, ép cô phải nhìn thẳng mình: "Tâm Nhi, em quên rằng mẹ em bây giờ rất yêu quý em sao? Nếu như bà ấy biết được em như vậy sẽ như thế nào? Cả ba em nữa. Hai người họ rất yêu thương em!"

"Em không cách nào quên. Thỉnh thoảng cứ như vậy nó xuất hiện trong mơ!"

"Không sao. Dần dần sẽ quên. Em chỉ cần không nghĩ đến, chỉ cần sống thật hạnh phúc, vui vẻ là được rồi!" Cố Duy Khiêm ôm chặt lấy cô.

Diệp Tâm ở trong lòng anh gật đầu. Cô chỉ mong bản thân sẽ thực sự quên đi được.

Lúc cô đã bình tĩnh, anh kéo cô đứng dậy đi vào trong bếp: "Chúng ta đi nấu cơm. Khóc nhiều như vậy sẽ rất đói!"

Cô đi theo anh, làm theo những gì anh nói. Cả hai cứ như vậy mà cùng nhau nấu cơm.

Cố Duy Khiêm từ phòng tắm trở ra thấy cô một bộ dạng lười biếng nằm trên giường chơi điện thoại. Anh ngồi xuống, nhìn một chút liền khó hiểu: "Em từ khi nào đã thích mạng xã hội?"

Diệp Tâm không rời mắt khỏi điện thoại, cô bình thản nói: "Còn không phải quá mức buồn chán sao. Anh nhìn xem em mới chỉ đăng một bức ảnh chụp nghiêng của anh bọn họ đã cực kì phấn khích rồi!"

"Vậy là do em chưa biết anh là đối tượng của rất nhiều cô gái rồi!" Cố Duy Khiêm hôn nhẹ lên trán cô như chuồn chuồn đạp nước nói.

Diệp Tâm đẩy anh ra, cô lúc này mới đem
Advertisement
điện thoại để sang một bên nhìn anh: "Nhắc mới nhớ. Anh cùng cô gái kia là có quan hệ gì? Cùng nhau đi ăn vui vẻ như vậy!"

"Em đang ghen?" Cố Duy Khiêm rất vui vẻ, nhìn cô.

"Ai thèm ghen chứ! Chỉ tò mò muốn biết cô gái như thế nào lại khiến anh phải để tâm..." Diệp Tâm vốn không muốn để tâm nhưng lúc này cô lại cực kì tò mò muốn biết. Nhưng nhìn đến khuôn mặt tự kiêu kia của anh liền thay đổi: "Dù sao em có hỏi anh cũng sẽ không nói vậy thì coi như em chưa hỏi đi!"

Diệp Tâm nằm trở lại, cô cầm điện thoại giả vờ lướt mạng. Nhưng thực ra tâm tình không đặt vào đó.

Cố Duy Khiêm nằm xuống bên cạnh cô, anh lấy đi điện thoại của cô, không nhanh không chậm đáp: "Giống như ông ấy nói. Người yêu cũ."

Ba từ kia đánh mạnh vào tâm trí cô, ngẩng đầu nhìn anh. Không ngờ tới anh vẫn còn qua lại với cô gái đó.

"Xem ra anh cùng cô ấy vẫn còn rất mặn nồng. Có muốn em tránh sang một bên giúp hai người nối lại tình xưa không?" Diệp Tâm cười như không cười, một lời này cô nói ra lòng không khỏi trông chờ câu trả lời của anh nhưng lại sợ rằng anh nói anh yêu cô ta.

Cô luôn là như vậy. Nếu một khi anh muốn ly hôn chỉ cần nói một câu cô sẽ lập tức đồng ý. Cho dù cô đã bắt đầu để ý anh rồi... Nếu như anh đã có người trong lòng thì chi bằng làm kẻ thứ ba chen ngang thì cô tác hợp cho hai người họ, cũng coi như giữ một con đường cho chính mình rút lui. Giống như khi trước cô đối với Cố Duy Dực vậy.

Cố Duy Khiêm đem cô xoay lại đối diện với mình nói: "Em đang nói linh tinh cái gì thế?"

"Em đang ngỏ ý muốn giúp anh nối lại tình xưa thôi..." Cô cố tỏ ra thản nhiên hết sức có thể khiến khuôn mặt đang cười của anh lập tức lạnh băng. Mặc dù trong lòng cô không muốn... cho lắm.

"Em nghĩ cũng đừng nghĩ sẽ rời khỏi anh!" Cố Duy Khiêm kéo chăn đắp lên người, nhắm mắt muốn đi ngủ. Anh không muốn tiếp tục chủ đề này nữa.

Diệp Tâm "xuỳ" một tiếng, cô nhìn anh có chút bực bội. Anh là có ý gì? Muốn một chân đạp hai thuyền sao. Vậy trong lòng anh rốt cuộc cô là gì? Úp úp mở mở thật khiến người khác bực bội mà. Cô xoay người nằm thẳng lại, vẫn không hết bức bối. Đưa tay muốn véo anh, bắt anh nói cho rõ ràng nhưng tay còn chưa kịp chạm đến đã bị anh giữ chặt. Xoay người, anh đem cô đè ở dưới thân. Khuôn mặt tuấn tú bỗng chốc trở nên cương nghị nói:

"Chúng ta hãy sinh một đứa đi!"

Một lời này anh nói ra khiến cô không khỏi ngơ ngác một lúc lâu. Hôm nay anh rất khác thường làm cô nhất thời không theo kịp nhịp độ của anh.

"Cái đó..." Cô lảng tránh đôi mắt đen láy kia ấp úng một lúc lâu cũng không nói nên lời.

Cố Duy Khiêm không đợi cô nói hết câu đã cúi đầu. Một nụ hôn sâu tuy mãnh liệt nhưng không cường bạo như mọi khi. Môi lưỡi quấn lấy nhau, hơi thở nóng rực hoà quyện. Diệp Tâm nào còn tâm trí muốn truy hỏi tới cùng nữa. Anh rời khỏi môi cô là lúc cô vì sự mãnh liệt của anh mà hít thở khó khăn, tâm trí cũng hỗn loạn.

Bàn tay anh trượt xuống dưới cơ thể cô, chạm tới đâu nơi đó liền trở nên nóng ran. Anh nhẹ hôn lên má cô rồi xuống cổ và xương quai xanh khiêu gợi. Mỗi một lần nụ hôn rơi xuống cô như bị lạc sâu vào trong thế giới nào đó. Mơ hồ không cách nào thoát ra, lý trí cũng dần trôi dạt tận phương trời nào.

Hai tay bất giác vòng ôm lấy cổ anh. Khẽ gọi: "Khiêm..."

Anh cũng không vội, từ từ trêu đùa đoá hoa nhỏ nhắn của cô. Khi cảm nhận được nơi nào đó đã sớm ướt át, chấp nhận được vật đàn ông to lớn thì anh mới từ từ tiến vào. Cô hơi cong người, khẽ rên lên một tiếng. Cố Duy Khiêm trên mặt đầy vẻ nhu tình. Anh cúi đầu một lần nữa môi lưỡi dây dưa quấn quýt lấy nhau.

Trong phòng ngủ trần ngập hương vị mặn nồng, chỉ còn lại tiếng rên rỉ kích tình của người phụ nữ và tiếng thở gấp mãnh liệt của người đàn ông. Trong lúc cao trào, cô bất giác gọi tên anh trong mê luyến một lần nữa: "Khiêm..." rồi hôn lên môi anh.

Kích tình qua đi, cô nằm trong lòng anh dần điều hoà lại hơi thở của mình. Áp mặt trên vòm ngực màu đồng đầy mạnh mẽ, cuốn hút cô lên tiếng: "Anh với cô gái đó..."

"Trước là người yêu, giờ chỉ là bạn bè." Cố Duy Khiêm ôm lấy cô, lập tức khẳng đinh nói. Muốn cô có thể yên tâm ở bên cạnh anh không phải bận tâm suy nghĩ về những vấn đề này.

"Ừm." Diệp Tâm nhẹ gật đầu. Cô chỉ cần câu này là đủ rồi.

Cố Duy Khiêm nhìn cô im lặng, dường như vẫn không yên tâm: "Em không muốn biết tại sao anh lại cùng cô ấy đi ăn?"

"Điều em muốn biết chỉ có vậy. Em chỉ để ý đến kết quả chứ không phải là quá trình! Nếu anh muốn nói sẽ tự nói thôi." Cô ngẩng đầu nhìn anh, trên khoé môi là nụ cười đong đầy hạnh phúc. Ánh mắt cô luôn luôn trong sáng, lấp lánh như sao. Khiến anh không cách nào rời đi sự chú ý của mình.

"Gia đình cô ấy gặp khó khăn. Nên đến tìm anh nhờ giúp đỡ. Khi xưa anh là người làm tổn thương cô ấy vậy nên món nợ này sớm muộn cũng phải trả lại." Anh nhớ lại chuyện năm đó, khi anh đang cùng cô ta yêu nhau lại gặp được cô.

Lúc đó anh mới biết cô là học sinh cùng khoa của cô ấy, nhưng khoá trên. Anh cùng cô ta đi tham dự buổi họp khoa, nhìn trúng cô là cô gái trong bữa tiệc, anh từ khi đó không thể rời đi sự chú ý của mình. Chỉ cần nơi nào có cô, trong mắt anh chỉ có thể nhìn thấy cô, chỉ có thể tập trung vào cô.

Vốn dĩ nếu như không gặp cô thì anh còn tưởng anh sẽ cùng cô ta đi đến kết hôn nhưng hiện thực không có nếu như. Anh cuối cùng cũng gặp được cô, người mà anh yêu đến vạn kiếp bất phục.

Cho dù cô gái kia đã hi sinh rất nhiều, chịu ấm ức ở bên anh nhiều năm đến vậy nhưng tất cả đều không là gì khi cô xuất hiện. Đến tận đêm xảy ra vụ cá cược kia, anh vẫn chưa chia tay cô ta. Sau đó không chia tay thì thật quá có lỗi vậy nên ngay ngày hôm sau anh liền nói ra sự thật. Cho dù cô ta có căm hận, có ghét anh bao nhiêu thì cũng không quan trọng.

Đến tận bây giờ cho dù có cho anh chọn lại anh vẫn sẽ không thay đổi, cùng cô kết hôn là điều cả đời này anh mong muốn nhất. Còn cô gái kia vĩnh viễn sẽ không thể. Bởi vì trái tim anh sớm đã bị cô lấy đi từ lần đầu tiên gặp gỡ trong bữa tiệc rồi.

"Không biết bạn gái lúc trước của anh là những người như thế nào? Nghe Chu Gia Minh nói thì có phải là rất nhiều không?" Diệp Tâm lúc này có chút tò mò.

"Quên rồi!" Một câu xanh rờn. Quả thực anh cũng không còn nhớ nữa. Đối với những người phụ nữ khi đó anh chỉ có một mối quan hệ duy nhất đó chính là trên giường, giải toả dục vọng đàn ông là xong, còn lại chưa từng yêu ai thật lòng ngoại trừ cô.

Diệp Tâm chu chu môi bất bình: "Xem ra anh đã yêu rất nhiều mới không thể nhớ được họ!"

Không nhận được câu trả lời của anh, cô đương nhiên coi đó là sự đồng ý. Thở dài một tiếng, cô có nên cảm thấy mình vẫn còn rất may mắn không?

Truyện convert hay : Long Thần Chí Tôn
Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện