Em Chỉ Rung Động Khi Yêu Anh

Sự thật luôn đau lòng


trước sau

Advertisement

Hắc Thị.

Phòng làm việc của Hắc Mộc Thần giây phút này thật im lặng lạ thường.

Hai người đàn ông ngồi trên sofa đối diện nhau, làn khói từ điếu thuốc của Tần Khuyết bay lượn lờ qua gương mặt anh.

Khi Hắc Mộc Thần đang làm việc thì Jessica báo lại rằng có Tần Tổng ở Tần Thị đến, anh ngẫm nghĩ rồi gật đầu.

Hắc Mộc Thần không biểu cảm nào mà chăm chú quan sát Tần Khuyết, lát sau anh mới điềm đạm cất giọng: " Không biết ngọn gió nào đã thổi Tần Tổng đến đây vậy? ".

Tần Khuyết bật cười khẽ rồi dụi điếu thuốc vào gạt tàn, đôi chân dài vắt chéo lên nhau, tay đặt đùi đáp lại câu hỏi của Hắc Mộc Thần.

" Tôi đến đây lí do chỉ có một! ".

Hắc Mộc Thần im lặng chờ Tần Khuyết nói tiếp. Anh tiếp tục cất lời dứt khoát: " Ngải Tịch! ".

Nụ cười lạnh trên môi Hắc Mộc Thần nở ra: " Anh muốn cô ấy? ".

Tần Khuyết tao nhã gật đầu: " Đúng! ".

" Nhưng Ngải Tịch là của tôi! ". Hắc Mộc Thần kiên định nói, ánh mắt của anh vô cùng nghiêm túc.

" Tôi biết! Nhưng tôi muốn cướp cô ấy từ tay anh. Hắc Mộc Thần! ". Tần Khuyết ung dung cất lời.

Hắc Mộc Thần không biểu hiện gì, anh im lặng giây lát rồi mở miệng: " Anh có tư cách gì để cướp Ngải Tịch từ tay tôi? ".

" Tư cách của tôi là tôi yêu cô ấy hơn anh! ". Tần Khuyết thẳng thừng nói.

" Ồ? Vậy sao? Nhưng mà vấn đề là Ngải Tịch yêu tôi! ". Hắc Mộc Thần không hề tức giận khi nghe Tần Khuyết nói như vậy mà ngược lại còn nhếch môi lạnh lùng.

Tần Khuyết bỗng bật cười mỉa mai: " Yêu anh? Vậy anh nói xem anh có yêu cô ấy không? ".

Hắc Mộc Thần nhất thời im lặng nhìn Tần Khuyết, ánh mắt anh nổi lên tia thâm sâu khó lường. Tần Khuyết thấy anh không trả lời thì bổ sung thêm.

" Vậy để tôi nói thay anh vậy! Anh từ đầu đến cuối chưa bao giờ yêu Ngải Tịch! ".

Hắc Mộc Thần không biểu cảm gì còn ra vẻ hết sức bình tĩnh. Đăm chiêu gật đầu: " Nói tiếp đi! ".

Vẻ bình tĩnh của anh khiến Tần Khuyết càng thấy không thích hơn, anh cất giọng khàn khàn: " Nếu anh yêu Ngải Tịch tại sao phải về nước trả thù cô ấy? Hai lần Thần Tịch gặp rắc rối đều không phải nhờ có sự nhúng tay vào của anh sao? ".

Hắc Mộc Thần lấy lại vẻ lạnh lùng khi xưa, nhàn nhạt cất lời: " Không sai! Lần đầu tôi đụng vào dự án của cô ấy là vì cô ấy nợ tôi! Lần thứ hai là do anh nhúng tay vào chuyện này nên tôi chỉ ăn miếng trả miếng thôi Tần Khuyết à! ".

Gương mặt Tần Khuyết lại càng hiện ra vẻ khinh bỉ hơn: " Vậy sao? Anh làm như vậy không thấy có lỗi với cô ấy à? Quả nhiên thủ đoạn của Hắc đại ca vẫn luôn tàn độc! Tôi gọi anh như vậy đúng không nhỉ? Có ai mà ngờ vị CEO cao cao tại thượng của Hắc Thị lại cầm đầu một tổ chức nhỉ? Đại ca của hắc đạo! ".

Hắc Mộc Thần bỗng cười nhạt: " Như nhau cả thôi Tần đại ca à! Anh cũng khác gì tôi nào? Người cầm đầu bạch đạo! Lúc đầu anh tiếp cận Ngải Tịch không phải vì muốn trả thù tôi hay sao? ".

" Đúng! Tôi tiếp cận cô ấy có mục đích! Nhưng bây giờ tôi muốn cướp Ngải Tịch lại hoàn toàn là vì yêu cô ấy! ".

" Tiếc cho anh rồi! Tôi và Ngải Tịch bây giờ đang sống rất hạnh phúc bên nhau, một cuộc sống mới mẻ! ". Hắc Mộc Thần đắc ý nói.

Nụ cười mỉa mai trên môi Tần Khuyết càng đậm hơn, anh nói: " Mới mẻ sao? Không phải là lặp lại chuyện tình năm năm trước sao? ".

Hắc Mộc Thần nghiêm túc nhìn Tần Khuyết: " Có ý gì? ".

Tần Khuyết nắm được điểm yếu của Hắc Mộc Thần rồi nhàn nhạt cất giọng: " Đừng tưởng tôi không biết anh mất trí nhớ là giả Hắc Mộc Thần à! Anh làm như vậy không phải trả thù việc Ngải Tịch đã từng lợi dụng anh năm năm trước sao? Lấy cớ mất trí để rồi bắt đầu lại với cô ấy trả thù.."

" Sao anh biết? ". Hắc Mộc Thần cướp lời.

" Chúng ta đối đầu với nhau lâu như vậy đương nhiên tôi cũng phải biết chút ít về anh rồi! ".

Đôi mắt Hắc Mộc Thần xẹt qua tia nghi ngờ. Anh im lặng hồi lâu mà nhìn chằm chằm vào Tần Khuyết.

Tần Khuyết liền lấy lại vẻ nghiêm túc lạ thường nói ra một câu: " Tôi nói rồi! Tôi nhất định sẽ cướp Ngải Tịch về! ".

Hắc Mộc Thần lười biếng nói: " Nếu anh có bản lĩnh cứ việc thử! ".

Trong căn phòng này hai người đàn ông dùng ánh mắt giao chiến với nhau dữ dội, xung quanh chỉ có sát khí bao trùm.

Vậy mà họ không hề biết rằng, có một cô gái đầm đìa nước mắt đang ở bên ngoài, cô gái tuyệt vọng rời đi khỏi Hắc Thị.

...

Biệt thự Tuyệt Tình.

Ngải Tịch không biết mình về đây bằng cách nào, khi cô vừa mới về bộ dạng như xác không hồn. Dì Vân lo lắng hỏi thăm nhưng cô bảo dì về nghỉ ngơi trước.

Vậy là cả căn biệt thự này chỉ còn lại một mình Ngải Tịch.

Cô đi lên phòng ngủ rồi bước vào phòng tắm, ấn cả gương mặt xinh đẹp xuống bồn nước rửa mặt.

Ngải Tịch lấy tay hắt nước thật mạnh lên mặt mình để quên đi từng lời nói cô vừa nghe được.

Vựt dậy khỏi bồn nước rửa mặt, cô nhìn chính mình trong gương. Đôi mắt cô đỏ hoe không nói nên lời.

Kí ức ùa về khiến cô mệt mỏi mà ngồi thụp xuống sàn nhà.

Lúc chiều khi đã tan làm nhưng Ngải Tịch không thấy Hắc Mộc Thần đến đón cô, nghĩ nghĩ về anh dạo này mệt mỏi nên Ngải Tịch quyết định đến Hắc Thị.

Cô đã quá quen với mọi người ở đây nên chỉ nói với Cẩn Mai và Juri không cần làm ầm lên.

Khi lên tầng của anh thì Ngải Tịch có gặp Jessica, cô ấy định đi thông báo với Hắc Mộc Thần nhưng Ngải Tịch nói không cần thiết. Cô vừa định quay đi thì Jessica nhớ ra gì đó liền nói: " À Ngải Tổng! Tần Tổng của Tần Thị đang ở bên trong..".

Ngải Tịch cảm thấy lạ nhưng cũng gật đầu, vừa định mở cửa bước vào thì toàn bộ cuộc nói chuyện của Hắc Mộc Thần và Tần Khuyết đều lọt vào tai cô không sót chữ nào.

Nhớ đến những câu nói của hai người họ Ngải Tịch liền nghẹn ngào không nói nên lời, cô lấy tay ôm hai đầu gối rồi chôn mặt vào khóc nức nở.

Cả hai người quan trọng với cô, một người cô yêu nhất, một người yêu cô nhất lại dùng thủ đoạn tiếp cận cô.

Người cô yêu lại là đại ca của hắc đạo, giả vờ mất trí nhớ để trả thù cô.

Người yêu cô là cầm đầu của bạch đạo lại vì người cô yêu mà tiếp cận cô để trả thù người đó.

Tại sao hai người đó lại nhẫn tâm như vậy chứ? Xem Ngải Tịch là cái gì?

Bọn họ đều dùng khuôn mặt giả tạo để lừa cô. Phía sau lưng Hắc Mộc Thần và Tần Khuyết hoàn toàn là một thế lực khủng khiếp.

Vậy mà Ngải Tịch lại chẳng hay biết gì..

Cô nên nghi ngờ từ lúc Hắc Mộc Thần cho người phóng hỏa Mạn gia rồi, nhưng có lẽ anh quá thận trọng nên không hề để lại manh mối nào cho cảnh sát cả. Vì vậy anh vẫn yên bình đến bây giờ.

Ngải Tịch thật sự hối hận khi đã đến Hắc Thị, đã biết hết mọi chuyện. Giá như cô chưa từng đến, chưa từng nghe và chưa từng đau lòng như vậy khi biết được sự thật..

Nhưng..trên đời làm gì có chữ giá như chứ..

...

Biệt thự Tần gia.

Tần Khuyết cầm ly rượu vang trên tay ngồi ở sofa trong thư phòng, màu đỏ của rượu khẽ lượn sóng theo nhịp lắc của anh.

Lãnh Cung đứng đối diện kính trọng nói: " Đại ca! Chứng cứ gây bất lợi cho Hắc Mộc Thần chúng ta đã có được! Quả thật anh ta làm việc quá cẩn thận, người của chúng ta phải vất vả lắm mới lấy được...".

Tần Khuyết uống cạn ly rượu vang trên tay rồi cất giọng: " Được! Tôi biết rồi! Cậu lui xuống trước đi! ".

Lãnh Cung gật đầu vâng một cái rồi rời đi.

Nụ cười lạnh trên môi Tần Khuyết nở ra: " Hắc Mộc Thần! Anh đừng hối hận khi đã cố chấp giữ lấy Ngải Tịch bên mình! Cô ấy sớm muộn cũng sẽ thuộc về tôi. Anh cứ đợi món quà lớn của tôi đi..Hắc Mộc Thần! ".




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện