Em Biết Thầy Yêu Em Nhất

Cha con tranh giành trai


trước sau

Đường Sâm ngây ngốc nằm trên giường, khát khô cổ họng, toàn thân nóng sốt không có sức lực, trong lòng tủi thân, cả người rất đau, rất khó chịu, cũng không có ai đến chăm sóc cậu.

“Thầy…”

Đường Sâm nức nở, thể xác không thoải mái càng khiến tâm tư của cậu bị tổn thương.

Nhớ thầy quá đi à…

Buổi sáng bất luận Đường Sâm van xin khổ sở, làm nũng như thế nào, Sở Duệ cũng không ở lại bên cậu.

Bên ngoài phòng xuất hiện một chút tiếng động, chắc là Đường Bân rời giường, hắn thậm chí còn không để ý là Đường Sâm đang ở nhà.

Đường Sâm giống như một sự tồn tại bị lãng quên trong thế giới này, thu mình lại trong thế giới của riêng mình, người đầy vết thương, âm thầm rơi lệ.

Thực sự không thể chịu nổi cơn khát, Đường Sâm khó khăn bò dậy, niệu đạo tối hôm qua bị dụng cụ thăm dò chọc vào mạnh quá, bây giờ sưng tấy và cương cứng, cử động một cái lập tức đau như bị kim châm, nóng kinh khủng.

Đường Sâm thờ ơ cúi đầu nhìn một cái, cắn răng chờ cơn đau biến mất.

Phải phá hư mới tốt, như vậy mới có thể khiến thầy phải chịu trách nhiệm với cậu, cậu có thể danh chính ngôn thuận chiếm lấy anh.

Còn nhớ đêm qua cậu dựa lưng vào thầy và được thầy ôm vào lòng, trứng rung cắm bên trong tràng đạo, gậy th*t thô to của thầy còn ra vào mạnh mẽ nhanh chóng, cảm giác đau đớn dằn vặt khiến cậu như muốn chết đi.

Nhớ tới cảm giác đó Đường Sâm bỗng lạnh run, loại trải nghiệm này cậu không muốn có lần thứ hai.

Nhưng nếu như thầy muốn, Đường Sâm tin rằng mình sẽ không do dự mà mở rộng hai chân.

Mặc một bộ quần áo tùy ý, cậu chậm rãi đi đến phòng bếp rồi uống một hớp nước.

“Sâm Sâm? Sao không đi học?”

Giọng nói đầy ngạc nhiên của Đường Bân ở phía sau vang lên làm cậu làm giật mình, bị dọa đến sặc, cậu ho khan liên tục.

Mỗi một cơn ho là mỗi lần vết thương bị động đến đau đớn.

“Khụ khụ, ba…khụ khụ…”

Nước mắt cậu ứa ra, phổi đau nhói, Đường Sâm tức giận nhìn Đường Bân.

Cái nhìn này, trong nháy mắt Đường Sâm bị sự ghen ghét nhấn chìm, dòng máu trong ngực sôi lên cuồn cuộn.

Đường Bân mặc một chiếc áo sơ mi của Sở Nhuệ, cái áo rộng thùng thình có thể miễn cưỡng che được phần mông, như thể tự gói mình làm quà và chờ chủ nhân chiếc áo đó tự tay cởi ra.

“Khó chịu à?”

Đường Bân bước đến hai bước.

Từ lâu Đường Sâm đã âm thầm chịu đựng sự uất ức mà không muốn đánh bại lý trí của cậu, chỉ tự mình lén lút lúc đêm khuya tìm trân bảo, nhưng Đường Bân lại rất bình tĩnh, rất tự nhiên mặc áo của người kia.

“À, chơi đùa hơi quá.”

Đường Sâm giơ tay lên gạt lệ vì cơn ho, ánh mắt cậu sáng lên nhìn Đường Bân khiêu khích cười một tiếng.

“Tối qua đi chơi sao? Lớp mười hai thái độ học tập nghiêm túc vào, đừng có linh tinh lang tang.”

Đường Bân cau mày liếc nhìn Đường Sâm, xoay người rót nước đi về phòng mà không mảy may quan tâm.

“Thái độ nghiêm túc?”

Tiếng cười khinh miệt của Đường Sâm đặc biệt chói tai.

“Ông mặc quần áo đàng hoàng rồi nói chuyện với tôi. Ông muốn chứng minh cái gì khi mặc quần áo của thầy? Tự lừa người dối mình.”

Vết thương đau âm ĩ, thể xác và tinh thần đau đớn vì tức giận, những lời nói hung hăng tuôn ra không cần suy nghĩ.

“Ông không có tư cách làm cha tôi từ lâu rồi.”

Đường Sâm đã từng muốn có tình thương của cha mẹ, kết quả là mẹ bỏ đi, cha thì lạnh nhạt, cậu cái gì cũng không có, chỉ có Sở Nhuệ, Đường Bân không lo cho cậu thì thôi, hắn dựa vào cái gì mà cướp đi người cậu yêu thương nhất.

Đó là tình yêu đầu đời quan trọng hơn sinh mạng, có chết cậu cũng không buông tay.

Suy nghĩ của Đường Bân không theo kịp lời nói của Đường Sâm, sững sờ tại chỗ, hắn chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc như vậy của đứa con trai, nghe thấy từng câu từng từ giễu cợt sắc bén của cậu, hắn một chữ cũng không hiểu.

Cảm giác đau đớn đột nhiên biến mất, Đường Sâm đứng thẳng lưng, trong đầu nhớ lại nụ cười mê người của Sở Nhuệ, nhất thời có can đảm, cậu cởi áo ra để lộ những dấu vết khắp người, cậu chỉ vào những dấu vết đó, cười dữ tợn: “Nhìn đi, đây là bằng chứng cho thấy thầy yêu tôi.”

Đường Sâm nhìn thấy sắc mặt của Đường Bân càng ngày càng trắng, trong lòng dâng lên cảm giác đồng cảm khó tả, ba ba ngốc thật.

“Ông căn bản không hiểu thầy ấy, không thỏa mãn được thầy, cũng không phải hình mẫu bạn trai có thể chiếm lấy thầy, thầy phiễn não không biết làm thế nào để chia tay ông, thầy ấy đau lòng vì tôi đã chờ đợi bảo vệ thầy ấy, nên…” Đường Sâm cúi đầu xoa dấu răng trên ngực, nở một nụ cười ấm áp: “Thầy ấy thô bạo chiếm lấy tôi, bởi vì chúng tôi yêu nhau quá khó khăn.”

“Mày…”

Đường Bân tức giận đến hai mắt đỏ ngầu, còn chưa nói xong đã bị Đường Sâm cắt ngang.

“Tôi qua thầy dùng rất nhiều đồ chơi với tôi, tôi đau lắm đấy, bây giờ tôi vẫn còn đau đến mức không đứng vững được, nhưng chúng tôi thỏa mãn đến nhường nào ông biết không?”

Đường Sâm lại đặt tay lên bụng hồi tưởng lại đêm cuồng nhiệt hôm qua, cơ thể có chút kích động, chỉ cần di chuyển là toàn thân đau đến run rẩy.

“Tôi rất sạch sẽ, tất cả đều là lần đầu tiên với thầy, nên thầy rất yêu tôi, không giống ông! Con người ông bẩn thỉu, dựa vào cái gì mà đòi nằm dưới thầy! Cho nên thầy mới phạt ông biết không? Thầy chê ông bẩn!”

Đường Sâm càng nói càng kích động, vẻ mặt điên cuồng, trợn tròn đôi mắt hướng về phía Đường Bân khiêu khích, cậu thừa nhận cậu rất ghen tỵ với cha của mình, dù cậu không có được tình yêu của thầy, nhưng cậu là người của thầy, quang minh chính đại đứng bên cạnh thầy.

“Cốp…”

Cái ly trong tay Đường Bân bay tới, nên lên trán Đường Sâm, sau đó rơi xuống đất vỡ vụn.

Đường Sâm che đầu choáng váng, còn chưa kịp phản ứng, một bạt tai đã vung tới mặt cậu khiến cậu đứng không vững, lảo đảo ngã ra đất.

Cái mông chạm đất trước khiến viết thương lần nữa bị nứt, đau đến mức trước mắt cậu chỉ là một mảng trắng bệch.

“Mày nói dối!”

Mặc dù Đường Bân là một nhà văn nho nhã, nhưng dù sao cũng là một người đàn ông bốn mươi tuổi, thể lực không yếu chút nào.

Hắn nắm cằm của Đường Sâm, tát liên tục.

“Thằng chó này! Mẹ mày với mày đều ghê tởm như nhau, chỉ biết bò trên giường! Mày nghĩ mày ở đâu ra, nếu không do con đàn bà kia chuốc tao say thì mày nghĩ mày được sinh ra à? Nói tao bẩn? Tao không có tư cách? Tao quang minh chính đại theo đuổi Sở Nhuệ, dành những gì tốt nhất cho em ấy, yêu em ấy chân thành, mày có biết em ấy cảm động thế nào không, em ấy yêu tao, chọn tao!”

Đường Bân đánh đến lòng bàn tay đỏ bừng, nóng hừng hực sưng lên, đánh cho tới khi gò má Đường Sâm sưng to, máu mũi chảy ròng ròng vẫn ông nguôi được lửa giận trong lòng, đây không đơn thuần là tức giận, còn có đau lòng không muốn thua kém đứa con trai, và khổ sở vì bị người yêu phản bội.

“Em ấy yêu mày? Chẳng qua em ấy chỉ không chống lại được sự mê hoặc mà thôi! Yêu mày mà khiến mày ra nông nổi này à? Tao là cha nên tao cho mày biết, yêu một người sẽ không làm tổn thương người đó. Tao chỉ cần kêu đau là em ấy sẽ dừng lại, tao không chịu nổi em ấy sẽ không dám làm nữa, đó mới gọi là yêu!”

Đường Sâm nghe được những lời này của Đường Bân, trong đầu hiện lên cảnh tượng Sở Nhuệ nhẹ nhàng ôm Đường Bân vuốt ve âu yếm, hình ảnh đó giống như một tảng băng lớn sắt nhọn đâm xuyên qua tim cậu.

Không phải, thầy cũng rất dịu dàng với mình, sau chuyện đó còn ôm hôn mình, nụ hôn ngọt ngào đến mức khiến mình muốn khóc. Bởi vì thầy yêu mình, mình với ông già này không giống nhau, có thể chịu đựng sự dằn vặt của thầy nên thầy mới không khống chế được sức lực, nhưng cũng vì yêu quá sâu!

“Ông gạt tôi! Dừng tay! Ông đang tự lừa người dối mình! Thầy yêu tôi, ông chỉ là bạn mà thôi! Hu hu hu… thầy, thầy… em đau quá… thầy, cứu em…Hu hu.. Thầy nói yêu tôi, thầy yêu tôi…”

Đường Sâm lấy hai tay đè chặt ngực mình để mặc Đường Bân đấm tát túi bụi vào mặt, ngực rất đau như bị khoét mất môt miếng thịt, đau đến tuyệt vọng.

Đường Bân dừng tay, tâm tình kích động không ngừng run lên, hắn thở mạnh dồn dập, hốc mắt nóng đến không mở lên được.

Quá khó coi, hai cha con vì một người đàn ông mà đánh nhau, thực sự quá khó coi.

Ông ta nhắm mắt, hai hàng lệ rơi xuống, trái tim Đường Bân đau đớn tột cùng, không phải đau về tâm lý hay thể xác mà là loại đau đớn bệnh lý, đập thình thịch muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

“Đường Sâm, mày nghe đây, Sở Nhuệ chỉ là tạm thời không cưỡng lại được sự hấp dẫn, em ấy yêu ba, sẽ không rời bỏ ba, sau này chúng ta sẽ ra nước ngoài để kết hôn, đến lúc đó mày phải gọi em ấy là “cha”, mày nên tỉnh táo một chút, đừng làm những chuyện bại hoại đạo đức này.”

Trước mắt Đường Bân dường như xuất hiện một Sở Nhuệ đang mặc vest, cười dịu dàng trong ánh nắng rực rỡ.

“Chờ mày học xong đại học thì lập tức dọn ra ngoài, tình cảm cha con chúng ta vốn dĩ đã phai nhạt, mày cắt đứt tình cảm đối với em ấy và gọi ba một tiếng “ba”, ba sẽ bỏ qua hết.”

Giọng nói của Đường Bân dần dần nhỏ xuống, lộ ra một vẻ mệt mỏi vô tận.

“Hu hu hu… Thầy… Thầy là của tôi…Hu hu…Thầy sẽ không vứt bỏ tôi…”

Đường Sâm nằm co quắp dưới đất, giống như một đứa trẻ sơ sinh, tiếng khóc yếu ớt.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện