(Edit) Vụ Án Cuối Cùng

Nghi Thức Bắt Đầu 2


trước sau

Tạ Kỷ Bạch nói xong, đội trưởng đội A dưới lầu triệt để trầm mặc, cũng không nghĩ ra cái gì để phản bác.

Tạ Kỷ Bạch nói rất đúng.

Tên hung thủ để lại cuốn tiểu thuyết kia, hắn phải là một người rất thông minh rất bác học, từ trong mỗi một quyển tiểu thuyết của hắn ta đều có thể nhìn ra, hắn ta không chỉ là hành văn tốt, sẽ phủ lên sẽ kể chuyện, càng hiểu được phương thức giết người khéo léo nhất .

Nhưng tên cướp trên lầu kia, hiển nhiên chỉ là một kẻ thiếu hiểu biết bị cảm xúc thống khổ, phẫn nộ, táo bạo và sợ hãi xông vào não mà thôi.

Tên cướp kia bắt một người phụ nữ làm con tin, hắn dùng cánh tay phải hung hăng siết lấy cổ người phụ nữ, trong tay phải cầm một con dao hoa quả, đặt ở cạnh gáy của người phụ nữ, lấy cái này uy hiếp người phụ nữ và thanh tra.

Thế nhưng hắn ta hiển nhiên phạm một rất sai lầm lớn, dáng cầm dao bắt cóc như vậy, có thể khiến đầu nhọn chỉ hướng vào cổ họng tên cướp.

Lúc này, chỉ cần con tin có đủ bình tĩnh và thông mình, tìm đúng thời cơ, cố sức đánh vào cùi chỏ tên cướp, là có thể dễ dàng dùng con dao này, đâm vào cổ họng tên cướp.

Tạ Kỷ Bạch nói xong, đội trưởng đội A ở dưới lầu trầm mặc, thế nhưng cách Tạ Kỷ Bạch khoảng hai thước, cái tên kho bạc di động kia lại cười một tiếng.

Người đàn ông này lớn lên vốn cũng rất đẹp trai, lúc cười, nhất là đôi mắt rất đẹp, hình như từ khi sinh ra đã có một đôi mắt đào hoa như vậy.

Người đàn ông thấy Tạ Kỷ Bạch giương mắt nhìn mình, giơ tay lên một cái tỏ vẻ xin lỗi, nói: “Tôi không phải cố ý, chẳng qua là cảm thấy, đội trưởng đội A thật… Hài hước.”

Tạ Kỷ Bạch chỉ nhìn anh ta một cái, cũng không định tiếp tục nói chuyện với anh ta, hỏi một thanh tra bên cạnh: “Chuyên gia đàm phán lúc nào tới?”

“Lập tức, hẳn là còn năm phút đồng hồ.” Cảnh sát điều tra trả lời ngay.

Ngón tay mang găng tay trắng của Tạ Kỷ Bạch khép lại rồi mở ra, nói: “Cảm xúc của tên cướp kia không ổn định, sợ rằng năm phút đồng hồ không kịp.”

Cảnh sát điều tra nghe cậu vừa nói như vậy, đều căng thẳng, bất quá bọn họ không ai dám tùy tiện đi vào, bọn họ cũng không phải chuyên gia tâm lý, đi vào có lẽ sẽ khiến sự việc càng gay go hơn.

Kho bạc di động kia lúc này mỉm cười, có vẻ vừa thân sĩ vừa khéo léo, nói rằng: “Như vậy năm phút đồng hồ, tôi có thể đi vào, bám trụ tên cướp.”

“Đường Tín, anh không phải là chuyên gia tâm lý.” Tạ Kỷ Bạch nhìn người đàn ông, ánh mắt bình tĩnh, nhưng rất rõ ràng nói cho đối phương biết, bản thân mình không tín nhiệm anh.

Đường Tín có chút kinh ngạc Tạ Kỷ Bạch biết tên của anh, dù sao hôm nay là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt. Đường Tín nghĩ, nếu như mình trước đây có quen biết một mỹ nhân khiến kẻ khác kinh diễm như vậy, nhất định sẽ nhớ rất rõ ràng, làm sao có thể quên được.

Đường Tín nhìn Tạ Kỷ Bạch từ trên xuống dưới, nhìn bao tay trắng tinh không dính một hạt bụi, nhịn không được hơi nhếch miệng, cười đến ý tứ sâu xa.

Đây là một người đàn ông cẩn thận và sạch sẽ tới mức làm cho người khác muốn vẩy bẩn cậu.

Tạ Kỷ Bạch nhìn vẻ mặt tràn đầy tự tin của Đường Tín, thì mở miệng, nói: “Anh là pháp y, hiện ở bên trong không có thi thể cần anh làm việc. Huống hồ, một người vừa mới chuyển đến đã đi muộn, khiến tôi làm sao tín nhiệm được?”

Đường Tín không bởi vì bị cậu nói mà cảm thấy thẹn, giơ lên tay trái nhìn liếc qua chiếc đồng hồ đắt tiền, nói: “Nửa phút, đội phó.”

Tạ Kỷ Bạch sắc mặt thoáng đổi, cậu không kịp nói, Đường Tín đã cởi cúc âu phục, sau đó động tác thành thạo lại phóng khoáng cởi âu phục ra, sau đó khoác lên trên vai Tạ Kỷ Bạch.

Lúc này Đường Tín chỉ mặc áo sơ mi trắng, trong túi áo sơ mi trắng lộ ra một mảnh giấy được gấp chỉnh tề, chỉ lộ ra một chút. Áo sơ mi trắng chỉnh tề và quần âu phục màu đen, trái lại khiến anh có vẻ nghiêm túc không ít.

Trong lúc Tạ Kỷ Bạch đang sững sờ anh liền đi vào trong phòng, bước đi vững vàng, không chút nào nóng nảy.

Tạ Kỷ Bạch phản ứng chậm một nhịp, nghiêng đầu nhìn âu phục khoát lên trên bả vai mình, sắc mặt có chút tái xanh, lập tức ngả người một cái, khiến âu phục rơi trên mặt đất, lúc này sắc mặt mới tốt hơn một chút.

“Đội phó, anh ta, anh ta không mang tai nghe, cũng không có cầm súng!” Thanh tra ở một bên cũng choáng váng, mãi sau mới nói.

Đường Tín đi quá phóng khoáng, căn bản không mang theo các đồ dùng dự phòng. Anh cũng vừa mới tới nhậm chức, còn chưa kịp báo cáo chức pháp y, cho nên không khả năng có súng bên người.

Tạ Kỷ Bạch nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, còn bốn phút, mong rằng chuyên gia đàm phán có thể tới đúng giờ, thậm chí là nhanh hơn một chút. Nếu không trong bốn phút này, cũng đủ khiến tên cướp kia chém Đường Tín và con tin hơn mười dao lên người.

Chỉ là không đợi chuyên gia đàm phán chạy tới, đội viên của đội A đã nhận được lệnh, xông lên lầu, đem tên cướp bị Đường Tín đồng chế phục mang đi.

Đường Tín đi tới, thoạt nhìn vẫn rất phóng khoáng tự tin như vậy, chỉnh sửa lại tay áo có hơi lộn xộn, đi tới bên người Tạ Kỷ Bạch, nói: “Đội phó, cậu bây giờ có tin tưởng tôi chút nào không?”

Tạ Kỷ Bạch nghiêm túc nhìn anh một cái, nói: “Anh có chút làm tôi kinh ngạc.”

Đường Tín nghe xong lời này, trái lại lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, vẻ mặt của anh có chút khoa trương, nhưng mà trong nội tâm thật ra còn khoa trương hơn.

Đường Tín nói: “Cậu cũng làm cho tôi kinh ngạc.”

Anh cho rằng Tạ Kỷ Bạch, phải là một cố chấp, rất khó ở chung. Nhưng mà không nghĩ tới hóa ra lại thẳng thắn bất ngờ, đôi mắt sạch sẽ trong sáng, thật sự là quá xứng với đôi bao tay trắng của cậu.

Đường Tín từ trong tay của thanh tra khác nhận lấy áo khoác âu phục, sau đó đi xuống lầu cùng Tạ Kỷ Bạch. Nhịn không được hỏi: “Đội phó, chúng ta trước đây có quen không? Cậu làm sao biết tôi là ai?”

“Không biết.” Tạ Kỷ Bạch bước chậm lại, giơ tay lên rút một cái, một tờ giấy chỉnh tề trong túi áo sơ mi của Đường lộ ra, nói: “Lệnh triệu tập. Ngày hôm nay trong cục chỉ có tổ C Tổ điều tra đặc biệt có nhân viên được điều đến, mà vào lúc sáng sớm, ngoại trừ pháp y Đường Tín ra, tôi đã gặp toàn bộ đội viên rồi.”

Đường Tín hiểu ra, cười một cái nói: “Xin lỗi đội phó, tôi vừa xuống phi cơ, có phần không biết đường, cho nên đến muộn.”

Tạ Kỷ Bạch gật đầu, nói: “Trở về cục lại nói.”

Đường Tín nhìn bóng lưng thẳng đứng của Tạ Kỷ Bạch, nghĩ anh hình như càng ngày càng có hứng thú với người đàn ông vừa mới gặp này.

Kỳ thực vừa rồi, hai người lần đầu tiên gặp mặt, không chỉ Tạ Kỷ Bạch nhận ra Đường Tín, Đường Tín cũng nhận ra Tạ Kỷ Bạch, nếu không cũng sẽ không gọi cậu là đội phó.

Đường Tín trước khi có giấy triệu tập, có nghe nói, bên trong cục có một người tên Tạ Kỷ Bạch, tuổi còn trẻ, thông minh, quyết đoán, để cho anh cảm giác hứng thú là, có người nói dáng vẻ thật làm cho người khác kinh diễm.

Gương mặt có thể để cho Đường Tín kinh diễm, Đường Tín đã lâu chưa từng thấy qua, nhưng mà không chỉ khuôn mặt của Tạ Kỷ Bạch khiến anh kinh ngạc .

Tên cướp bị mang đi, vụ án bắt cóc khép lại, thế nhưng vụ án của Tạ Kỷ Bạch bọn họ, căn bản là chưa chính thức bắt đầu.

Đội C thu đội, mọi người trở về trong cục, lần này toàn bộ mọi người đều có mặt, pháp y Đường Tín bị trễ cũng đến rồi, chỉ thiếu đội trưởng bị cục trưởng gọi đi mà thôi.

Nhưng mà hiển nhiên, đội trưởng thể nhanh chóng trở về được.

“Họp.” Tạ Kỷ Bạch co ngón tay, gõ bàn
một cái nói.

Thanh tra của tổ C lập tức đều tụ tập lại, lần lượt ngồi xuống hai bên bàn họp, chuẩn bị nghe Tạ Kỷ Bạch mở đầu cuộc họp.

Đường Tín thay đổi áo khoác trắng của pháp y hoàn mang một chiếc kính mắt viền vàng thoạt nhìn rất nhã nhặn, phi thường hoàn mỹ thực thể hóa bốn chữ “Mặt người dạ thú”.

Mọi người tất cả ngồi xuống, Tạ Kỷ Bạch liền đem quyển tiểu thuyết có bìa màu xám đặt ở giữa bàn.

Tạ Kỷ Bạch nói: “Tôi nghĩ tất cả mọi người hẳn là rõ ràng, chúng ta tại sao phải ngồi ở chỗ này.”

Một lời dạo đầu có chút thông thường, cũng không quá màu mè, còn có chút cũ kỹ. Có điều Đường Tín nghĩ, kỳ thực thật sự thích hợp Tạ Kỷ Bạch.

Đường Tín từ trước đến nay không thích người cũ kỹ, với anh thì họp, cũng là chuyện đáng ghét nhất, nhưng mà bắt đầu từ hôm nay, Đường Tín thật chờ mong những buổi họp, việc này khiến cho anh có thể im lặng, gần gũi quan sát một người, quan sát cẩn thận tỉ mỉ.

Tạ Kỷ Bạch vẫn còn tiếp tục nói: “Tổ điều tra C của chúng ta lập ra chuyên môn vi vụ án này, mục đích rất mạnh. Tổ điều tra đặc biệt A và B tuy rằng sẽ không chuyên môn phụ trách vụ án này, nhưng có thể tùy lúc hỗ trợ chúng ta.”

Hắn nói đến đây, Trần Diễm Thải nhịn không được lén cười.

Tạ Kỷ Bạch nhìn cô một cái, nói: “Có chuyện gì?”

“Không, hoàn toàn không có.” Trần Diễm Thải khẩn trương lắc đầu.

Nhưng mà mọi người xung quanh hình như cũng hiểu được ý của cô nàng, có người nhíu mày có người lắc đầu, có người cũng nở nụ cười.

Tổ điều tra đặc biệt của thành phố khác đặt những cái tên rất cao cấp, tỷ như tên tiếng anh tên viết tắt v.v, nhưng mà bọn họ…

Trước đây cũng không biết là ai để cho thuận lợi liền lấy, bởi vì Tổ điều tra đặc biệt đầu tiên tổ trưởng họ Ngả [ai], tổ thứ hai tổ trưởng họ Tất [bi], cho nên gọi luôn là tổ A tổ B.

Kết quả bọn họ vừa mới ra nhập, rất đúng dịp tổ trưởng lão đại họ Trần [chen]…

Vậy là tốt rồi, ba Tổ điều tra đặc biệt ghép lại, liền biến thành abc…

Đồng sự sát vách đều gọi bọn họ là băng vệ sinh abc…

Thật là làm cho mọi người dở khóc dở cười

Ngón tay mang găng tay trắng tinh của Tạ Kỷ Bạch đan chéo vào nhau, ngón tay của cậu thon dài tinh tế, tuy rằng đeo cái găng tay, căn bản không nhìn thấy hình dáng thế nào, thế nhưng làm cho người khác không nhịn được tưởng tượng ra, càng thêm một vẻ đẹp cấm dục.

Sau khi nói xong lời dạo đầu, thì đến phiên mọi người giới thiệu. Kỳ thực cái này vốn có thể lược đi, tuy rằng bọn họ không làm việc cùng nhau, thế nhưng ít nhiều cũng quen biết. Có điều còn có một ngoại lệ pháp y Đường Tín.

Đường Tín mới từ nước ngoài trở về, hoàn toàn không quen thuộc mọi người trong cục.

Tổ điều tra đặc biệt C cộng với tổ trưởng lão đại tổng cộng có sáu người, đều có chút sở trường. Trong đó Trần Diễm Thải là nhân viên nữ duy nhất, là văn chức chuyên môn phụ trách máy vi tính kỹ thuật, nhưng mà tay không đánh ngã hai ba tên lực lưỡng cũng không thành vấn đề.

Trong đội còn có hai người từ đội đặc nhiệm chuyển tới, một người tên là Lưu Trí Huy, một người gọi là Tần Tục. Lưu Trí Huy thân hình cao lớn, sở trường là vật lộn, trước đây ở đội đặc nhiệm có thành tích phi thường ưu tú, chủ yếu nhất là vô cùng dễ tiếp xúc, là một người rất thật thà.

Tần Tục và Lưu Trí Huy trước đây là đồng nghiệp, Tần Tục bề ngoài tương đối nhã nhặn, người ngoài đều nghĩ rằng cậu ta ít nói, nhưng mà chỉ có người quen mới biết, kỳ thực những lời Tần Tục nói ra rất cay nghiệt. Tần Tục là một tay súng bắn tỉa, đối với súng ống nghiên cứu rất lành nghề.

Đường Tín nghe mọi người tự giới thiệu, rốt cục đến phiên anh. Đường Tín nhã nhặn cười, nói rằng: “Tôi là Đường Tín, tốt nghiệp pháp y và phạm tội học, sau này nếu có việc bên ngoài cần tôi hộ trợ tôi cũng có thể giúp một tay.”

Giới thiệu rất ngắn gọn, khiến Trần Diễm Thải thật kinh ngạc, cô còn tưởng rằng người như Đường Tín, chắc hẳn phải rất thích rêu rao, rất thích thể hiện mới đúng. Thật giống như chim công sẽ tùy lúc xòe đuôi, tùy thời tùy chỗ hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Tạ Kỷ Bạch nghe xong gật đầu, ngược lại cũng không kinh ngạc. Cậu có không ít bạn bè rất kỳ quái, cũng giống như Đường Tín, rõ ràng mong muốn được thể hiện rất mãnh liệt, nhưng lại không khiến người ta chán ghét hay đặc biệt quan tâm tới.

Lưu Trí Huy ngây ngô cười nói: “Đường pháp y cũng tốt nghiệp hai học vị à, thật giống đội phó.”

“A?” Đường Tín có thật hăng hái nhìn về phía Tạ Kỷ Bạch, nói: “Đội phó còn học qua cái gì?”

Tạ Kỷ Bạch nói: “Tâm lý học.”

“À.” Đường Tín cười cười, nói: “Tôi cũng có chút hứng thú với tâm lý học, nhưng mà đều là tự học, khẳng định không hiểu biết sâu như đội phó.”

“Tôi cũng chỉ. . .” Tạ Kỷ Bạch hai tay lại đan vào nhau, nói: “Chỉ là học sơ sơ.”

Cậu nói xong những lời này, thì lập tức thay đổi trọng tâm câu chuyện, giống như không muốn nói nhiều hơn về điều đó.

Tạ Kỷ Bạch nói: ” Mọi người có ý kiến gì về những cuốn sách này không?”

Trần Diễm Thải là người đầu tiên lập tức giơ tay lên, Gấp rút nói: “Biến thái!”

Tạ Kỷ Bạch nói: “. . . Quá khái quát.”

Trần Diễm Thải mặt ỉu xìu, nói: “Đội phó cậu cũng đừng làm khó tôi, tôi không hiểu mấy thứ về người sống.”

“Trần tỷ, chị muốn cướp mối làm ăn của Đường pháp y à?” Tần Tục cao gầy ngồi đối diện nói.

Trần Diễm Thải trừng cậu ta, nói: “Người chết chị cũng chẳng hiểu biết, chị chỉ biết chơi đùa với cái máy tính thôi.”

Trần Diễm Thải nói xong liền nhìn về phía Lưu Trí Huy bên kia, Lưu Trí Huy nhanh chóng quay đầu, nhìn về phía Tần Tục đối diện, Tần Tục hình như cũng không biết nói gì, buộc lòng phải giống bọn họ nhìn sang, nhìn về phía người ngồi bên cạnh.

Bọn họ giống như đang chơi chuyền hộp nhạc vậy, Đường Tín ngồi ngay cạnh chỗ của Tạ Kỷ Bạch, vừa quay đầu lập tức giống như mặt mặt đối mặt với Tạ Kỷ Bạch.

Tạ Kỷ Bạch nói rằng: “Đường pháp y có ý kiến gì?”

Truyện convert hay : Bất Diệt Võ Tôn

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện