(Edit) Vụ Án Cuối Cùng

Nghi Thức Bắt Đầu 17


trước sau

Ký ức của cá…

Đường Tín trong nháy mắt cũng nhớ tới cuốn sách này, lúc bắt đầu phân tích vụ án giết người bọn họ đã từng đưa ra một giả thiết. Chủ yếu là căn cứ tên sách nói lên giả thiết này, rất có thể người viết cuốn sách, là một người mắc bệch mất trí nhớ ngắn hạn.

Tạ Kỷ Bạch nói: “Tuy rằng chỉ dựa vào việc vé xem phim mà nói, thật sự là không thể nói rõ gì. Nhưng mà…”

Áo gió màu xám của người đàn ông đó, khiến Tạ Kỷ Bạch cảm giác cũng rất là không tốt, cậu quay đầu lại nhìn về phía trên bảng đen lộ ra mấy bức ảnh, bức ảnh màu xám tro cực kỳ chói mắt, thật giống như người đàn ông mặc áo gió đó.

Tạ Kỷ Bạch hỏi: “Được rồi, anh nói Lâm Nhạc Điềm cầm trong tay gì đó, là cái gì?”

Đường Tín lắc đầu, nói: “Không biết cô ta dấu ở chỗ nào.”

Tạ Kỷ Bạch và Đường Tín đều là đàn ông, hiện tại trong cục không có ai, cũng không tiện lục soát người. Lúc tiến vào phòng thẩm vấn, Đường Tín có bắt Lâm Nhạc Điềm đem tất cả mọi thứ đều đặt ở hộp bảo quản, nhưng bên trong không có vật gì kỳ quái. Nếu như nói có thể sáng bóng như vậy, cũng chỉ còn lại có một chuỗi chìa khóa.

“Vậy làm sao bây giờ?” Đường Tín hỏi.

Tạ Kỷ Bạch có chút bối rối, suy tư một chút, nói: “Vẫn là gọi Trần Diễm Thải tới đi.”

Đường Tín theo bản năng nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, hiện tại giờ này, gọi Trần Diễm Thải tới thì không đúng lắm.

Tạ Kỷ Bạch nhìn ra lo lắng của anh, nói: “Chị ấy khẳng định còn chưa nghỉ ngơi đâu.”

“Đã trễ thế này?” Đường Tín có chút kinh ngạc, nhưng Tạ Kỷ Bạch nói chắc chắc.

Tạ Kỷ Bạch lập tức lấy ra điện thoại gọi cho Trần Diễm Thải, điện thoại rất nhanh thì chuyển được, Trần Diễm Thải bên kia vậy mà truyền đến động tĩnh rất lớn, tỉ mỉ vừa nghe, hóa ra là đang chơi game.

Tiếng nói của Trần Diễm Thải từ đầu bên kia truyền tới, nói: “Đội phó, cậu nửa đêm rồi không ngủ được à? Muốn tìm tôi tâm sự sao? Nhưng mà chúng tôi vừa mới lập hội, có thể trễ vài giờ rồi hẵng tâm sự được không, như vậy đi, nửa giờ.”

Điện thoại của Trần Diễm Thải bên kia đoán chừng là bấm vào loa ngoài, âm thanh trò chơi quả thực đinh tai nhức óc. Đường Tín nhịn không được nhíu mày.

Tạ Kỷ Bạch nói: “Chị bây giờ mau tới đây một chuyến, chúng tôi đem Lâm Nhạc Điềm mang về.”

“Mang về?” Trần Diễm Thải bên kia sửng sốt, sau đó truyền ra tiếng kêu rên, trò chơi bi tráng kết thúc.

Tạ Kỷ Bạch tắt điện thoại, nói: “Được rồi.”

“Chúng ta có muốn trước tiên nói chuyện với bạn trai Lâm Nhạc Điềm?” Đường Tín hỏi.

“Hay là chờ Trần Diễm Thải tới rồi hãy nói.” Tạ Kỷ Bạch nói.

Tuy rằng Lâm Nhạc Điềm ở trong phòng thẩm vấn một mình, nhưng mà không để cho người ta yên tâm.

Trần Diễm Thải tới rất nhanh, không đến nửa tiếng đồng hồ đã tới, thở hổn hển, thoạt nhìn như là chạy tới.

Trần Diễm Thải vào cửa phòng làm việc, ngồi luôn lên bàn, không còn sức mà tìm ghế, nói: “Mệt, mệt chết tôi. Buổi đêm, xe buýt đều ngừng, cũng không có xe taxi, tôi chạy một đường tới, cũng may ở gần, nếu như xa một chút, tôi sẽ hộc máu.”

Tạ Kỷ Bạch chỉ vào một gian phòng thẩm vấn, nói: “Lâm Nhạc Điềm ở bên trong, chị đi vào thẩm vấn cô ta, em và Đường pháp y đi vào thẩm vấn bạn trai Lâm Nhạc Điềm.”

Trần Diễm Thải rót một chén nước, nói: “Còn thẩm cái gì?” Nói xong lấy từ trong túi ra một đống bình bình lon lon đồ trang điểm, “Trực tiếp bắt cô ta xóa lớp trang điểm đi là được rồi?”

Đường Tín nghe được lời của cô, nhịn không được nở nụ cười.

Tạ Kỷ Bạch xoa bóp thái dương, nói: “Kể cả để cô ta xóa lớp trang điểm không phải Lâm Nhạc Điềm, chúng ta đây cũng không thể chứng minh thi thể là Lâm Nhạc Điềm. Hơn nữa cũng không thể chứng minh hung thủ chính là cô ta, còn có thể đánh rắn động cỏ lợi bất cập hại.”

Trần Diễm Thải cười hắc hắc, nói: “Ôi chao? Cũng đúng, tôi không nghĩ nhiều như vậy.”

Tạ Kỷ Bạch nói qua về chuyện ở rạp chiếu phim cho Trần Diễm Thải, dặn dò Trần Diễm Thải hai câu, lúc này mới để cho cô đi.

Tạ Kỷ Bạch nói: “Luôn cảm thấy rất lo lắng.”

Đường Tín nói: “Chúng ta cũng bắt đầu đi.”

Bạn trai của Lâm Nhạc Điềm ở trong phòng thẩm vấn, ngồi ghế trên, thế mà lại tựa vào ghế ngủ, còn ngáy nữa.

Đường Tín vừa tiến đến thì nở nụ cười, nói: “Vị này còn rất ung dung.”

Tạ Kỷ Bạch đóng cửa, “lạch cạch” một tiếng, đem bạn trai Lâm Nhạc Điềm đánh thức.

Cậu trai thấy hai người bọn họ, bất mãn vô cùng, nói rằng: “Các anh rốt cuộc muốn làm gì? Thanh tra thì rất giỏi, nhanh lên thả tôi…”

Tạ Kỷ Bạch và Đường Tín ngồi đối diện cậu ta.

Tạ Kỷ Bạch nói: “Chớ khẩn trương, chỉ hỏi cậu mấy vấn đề.”

“Ai khẩn trương?” Cậu trai trừng hai mắt lớn tiếng nói.

Tạ Kỷ Bạch cũng không tiếp tục vấn đề này, chỉ là ánh mắt liếc qua hai tay nắm chặt và đùi run run của cậu ta.

Cậu trai điều chỉnh tư thế một chút, nói: “Các anh muốn hỏi gì? Lần trước không phải đã nói hết tất cả với các anh rồi à.”

Tạ Kỷ Bạch hỏi cậu trai, hành trình ngày hôm nay của cậu ta và Lâm Nhạc Điềm.

Cậu trai thật thật thà thà nói, cùng với kết quả điểm theo dõi mà bọn họ hôm nay ngồi chồm hỗm giống nhau như đúc, cũng không có giấu diếm.

Tạ Kỷ Bạch hỏi: “Lúc nãy tan cuộc trong rạp chiếu phim, người đàn ông mặc áo gió màu xám kia, trước đây cậu thấy qua chưa?”

“Người đàn ông mặc áo gió màu xám nào?” Cậu trai nhíu mày, nhưng mà rất nhanh nhớ tới, nói: “À à, anh nói người kia? Tôi lần đầu tiên thấy hắn ta, hắn ta đi đúng là không có mắt, đụng phải Nhạc Điềm.”

Tạ Kỷ Bạch lại hỏi: “Hắn ta và Lâm tiểu thư có tiếp xúc gì khác không?”

Cậu trai không vui nói: “Lời này của anh có ý tứ gì? Một người xa lạ mà thôi, có thể có tiếp xúc gì chứ.”

Tạ Kỷ Bạch nói: “Vậy cậu có thể miêu tả tướng mạo của người kia cho tôi được không?”

Tạ Kỷ Bạch và Đường Tín rất nhanh thì thẩm vấn xong bạn trai Lâm Nhạc Điềm, không có thu hoạch gì. Tuy rằng lúc đó người đàn ông mặc áo gió màu xám kia và bạn trai Lâm Nhạc Điềm cự ly rất gần, nhưng mà cậu ta cũng không có nhìn rõ tướng mạo của người đàn ông mặc áo gió màu xám kia.

Người đàn ông mặc áo gió màu xám kia không cao lắm, chỉ khoảng trên dưới một mét bảy, bạn trai Lâm Nhạc Điềm cao hơn hắn ta một cái đầu. người đàn ông mặc áo gió màu xám đó cúi đầu, còn dựng thẳng cổ áo
gió lên, lúc sau đèn trong rạp bật lên, thế nhưng mặt người kia vẫn bị bóng tối che khuất, cho nên không thấy rõ cái gì.

Bạn trai Lâm Nhạc Điềm chỉ nhớ kỹ, ánh mắt kẻ kia rất sáng, cậu chỉ nhìn liếc qua một chút, vậy mà bị dọa cho hoảng sợ, cũng không có tiếp tục nhìn.

“Không có thu hoạch gì.” Đường Tín đi tới, vươn vai.

Tạ Kỷ Bạch ngồi xuống, rót chén nước uống, bỗng nhiên điện thoại cậu rung lên, Tạ Kỷ Bạch lập tức nghe.

Bên kia điện thoại nói gì đó, biểu cảm Tạ Kỷ Bạch trở nên nghiêm túc, hỏi thăm vài câu, cuối cùng nói cảm ơn, liền đi tới trước máy tính của mình, mở hòm thư nhậ được một bức thư.

“Camera theo dõi?” Đường Tín nhìn lướt qua, hỏi.

Tạ Kỷ Bạch gật đầu, nói: “Lúc trên đường trở về tối có nhờ người hỗ trợ lấy video của camera theo dõi.”

Là video theo dõi trong rạp chiếu phim, còn có video theo dõi ở xung quanh rạp chiếu phim.

Tạ Kỷ Bạch vừa mở video theo dõi, vừa nói: “Nhân viên công tác của rạo nói, bọn họ mấy ngày hôm trước cũng thấy người đàn ông mặc áo gió màu xám này, ấn tượng về người này rất sâu.”

“Người đàn ông mặc áo gió màu xám đi qua nhiều lần cái kia rạp chiếu phim?” Đường Tín hỏi.

Người đàn ông mặc áo gió màu xám mấy ngày trước xuất hiện qua, nhưng mà không phải đi xem phim.

Hắn ta chỉ đi vào rạp chiếu phim, sau đó đứng ở góc nhìn người đến người đi. Nhân viên công tác lúc đầu cho là hắn ta đang đợi bạn, cũng không có chú ý hắn.

Nhưng mà sau đó hắn ta đi tới, hỏi nhân viên công tác cửa phía tây của rạp chiếu phim ở chỗ nào, nhân viên công tác chỉ hắn ta phương hướng, người kia nói cảm ơn rồi rời đi.

Ngày thứ hai, nhân viên kia vừa lúc đi làm ca tối, ai ngờ lại gặp người đàn ông mặc áo gió màu xám kia. Người đàn ông đó vẫn đứng ở góc, nhìn chằm chằm vào dòng người đến đi. Khoảng chừng hơn nửa giờ, hắn ta lại tới hỏi đường, chính là hỏi cửa phía tây rạp chiếu phim ở nơi nào.

Nhân viên công tác lúc đó rất hồ nghi, nhưng mà vẫn chỉ đường cho hắn. Người nọ lúc đi vẫn nói lời cảm tạ.

Bởi vì chuyện như vậy, cho nên nhân viên công tác có ấn tượng rất sâu với người đàn ông mặc áo gió màu xám này.

Nhưng mà nhân viên công tác cũng không nói được hình dáng của hắn ta, chỉ biết là hắn mặc áo gió màu xám tro, còn đội mũ, mặt bị che lại, căn bản không nhìn thấy hình dáng. Nhưng mà trên cổ áo của áo gió màu xám, có một cái kim cài áo rất tinh xảo, là một con quạ đen đang giương cánh kêu to.

Video bắt đầu phát hình, ngay trước lúc bọn Tạ Kỷ Bạch mua vé năm phút, người đàn ông mặc áo gió màu xám kia xuất hiện, hắn ta cầm một quyển sổ, vừa đi vừa cúi đầu nhìn, sau đó xếp hàng mua vé. Mua một chiếc vé xem phim, bỏ vào túi áo trên của mình, lập tức lấy ra bút, viết vài chữ lên quyển sổ, rồi đem bút và sổ đều bỏ vào trong túi áo gió.

Rất nhanh trong video xuất hiện Lâm Nhạc Điềm và bạn trai, còn có Tạ Kỷ Bạch và Đường Tín.

Video theo dõi tua nhanh tới lúc kết thúc phim, khung cảnh là lối đi bên ngoài rạp. Người đàn ông mặc áo gió màu xám đột nhiên bước nhanh ra ngoài, hắn ta nhanh chóng lấy ra quyển vở nhìn thoáng qua, sau đó dựng thẳng cổ áo, theo lối đi thưa thớt rời đi.

Rất nhanh, Tạ Kỷ Bạch chạy ra, nhưng lúc này lối đi thưa thớt không có người đàn ông mặc áo gió màu xám.

Tạ Kỷ Bạch nhịn không được nhíu mày, cậu chỉ trễ đúng mấy giây, thật sự là quá đáng ghét.

Người đàn ông mặc áo gió màu xám không đi thang máy, mà là từ thang lầu thoát hiểm trực tiếp xuống lầu.

Không biết có phải là trùng hợp hay không, dưới lầu đỗ một chiếc taxi trống, hắn ta xuống dưới thì mở ra cửa xe ngồi vào, sau đó xe taxi kia lái đi.

Tạ Kỷ Bạch lúc này chạy ra, xe taxi kia cũng sớm đã rẽ, cho nên không nhìn thấy.

“Người này đến có chuẩn bị?” Đường Tín nói.

Tạ Kỷ Bạch không trả lời, dừng lại hình ở video ghi hình, sau đó phóng đại, mới miễn cưỡng có thể thấy được biển số của xe taxi.

“Tôi gọi điện điều tra chiếc xe taxi này.” Đường Tín lập tức nói.

“Không cần.” Tạ Kỷ Bạch sửng sốt, sau đó nói rằng.

“Làm sao vậy?” Đường Tín hỏi.

Tạ Kỷ Bạch chỉ vào biển số, nói: “Anh không nhớ sao? Là chiếc xe taxi mà Lưu Huỳnh Bối đi, anh xem biển số xe.”

Tạ Kỷ Bạch vừa nói như vậy, Đường Tín lập tức nghĩ tới. Nhưng mà anh không nhớ được biển số xe, lập tức liếc mắt nhìn, hình ảnh biển số xe trên bảng đen trong phòng hội nghị, quả nhiên giống nhau.

“Cái này…” Đường Tín nhíu mi, nói: “Không phải chỉ là trùng hợp chứ.”

Trùng hợp?

Tạ Kỷ Bạch cũng hiểu được đây không chỉ là trùng hợp.

Xe taxi này lại xuất hiện một lần nữa, nhưng mà nó muốn nói rõ cái gì? Lẽ nào tài xế taxi này có vấn đề?

Duy nhất có thể xác định là, người đàn ông mặc áo gió màu xám kia càng thêm khả nghi.

Truyện convert hay : Chớ Chọc Phúc Hắc Cuồng Phi

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện