Duyên Tới Là Lang Quân

Chương 31: Ban đêm xông vào phủ Tiên quân


trước sau

Advertisement

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



duyen-toi-la-lang-quan-31-0

Chương 31: Ban đêm xông vào phủ Tiên quân.

Tiên giới, phủ Công chúa.

"Công chúa đi đâu?" Giọng nam uy nghiêm vang lên, mơ hồ đè nén tức giận. Mấy tiểu thị nữ quỳ trên mặt đất cúi đầu càng thấp hơn. Bích y thị nữ cầm đầu khẽ ngẩng đầu lên, thanh âm có chút run: "Hồi Thần Đế, Công chúa nàng... nói ra ngoài giải sầu, chúng nô tỳ cũng không rõ Công chúa đi nơi nào."

"Vậy còn không đi thăm dò!" Thần Đế nghe vậy nhướn mày.

"Công chúa nàng, nàng mang theo Ẩn Tức Châu..."

"Cái gì?!" Thần Đế vỗ tay lên bàn, chén trà trên bàn bọt nước văng khắp nơi. Thị quan đứng bên cạnh thân thể cũng run lên, theo đám tiểu thị nữ trong phủ Công chúa quỳ xuống, "Thần Đế, xin bớt giận."

"Cái này bảo sao ta không tức giận! Tây Hải Long Vương vừa mới cống nạp một viên Ẩn Tức Châu, đảo mắt bị Công chúa cầm đi, những người trong khố phòng kia làm gì a! Cái này tốt rồi, khí tức hoàn toàn che giấu, không biết nha đầu kia đi đâu, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?" Thần Đế càng nói càng tức, cảm giác khí huyết cũng sắp không thuận, thị quan vội vã dâng lên nước trà: "Công chúa chỉ nhất thời ham chơi, nói không chừng sáng mai sẽ trở về. Hơn nữa, Công chúa nàng rất thông minh, trên người có bảo khí hộ thể, Thần Đế trước đừng quá lo lắng, tránh tổn hại thân thể a." Thị quan vừa giúp hắn thuận khí vừa nhẹ nhàng nói, Thần Đế nghe vậy nguôi giận không ít.

Lúc này, Bích y thị nữ trước đó lại ngẩng đầu, dáng vẻ muốn nói lại thôi. Thần Đế phát hiện, ánh mắt quét qua, thị nữ sợ đến mức lập tức từ trong ống tay áo lấy ra một phong thư, run run rẩy rẩy đưa tới, "Công chúa trước khi đi có lưu lại một bức thư..."

Thị quan tiếp nhận thư, không vui nhìn nàng: "Sao không lấy ra sớm?!"

"Công chúa nói... nếu Thần Đế tức giận mới giao thư ra... dập lửa." Thị nữ nhỏ giọng nói, lại rất nhanh cúi đầu. Thần Đế thở dài, trong lòng có chút thư thái,... ít nhất... nữ nhi biết lưu lại thư cho mình dễ chịu không phải sao? Vì vậy mở thư ra, nhìn qua mấy lần, mày kiếm lập tức dựng thẳng, thần sắc xanh mét. Đem thư đập xuống bàn, Thần Đế đại nhân ôm lấy ngực mình, thần sắc bi phẫn: "Nàng đây là muốn tức chết ta a!" Thị quan cả kinh, vội vàng giúp hắn thuận khí, dư quang thoáng nhìn, chỉ thấy trên thư viết:

Phụ thân, nữ nhi phải ra ngoài một chuyến, không cần tìm ta, dù sao lần này các người cũng không tìm được. Người luôn nói ta tính tình trẻ con, yên tâm đi, nữ nhi lần này trở về sẽ là một đại nhân chân chính --- Ha ha, phụ thân a, chuẩn bị đồ cưới a, ta mang nữ tế về cho người...

Trong nháy mắt thị quan cảm thấy hô hấp của mình cũng không thuận...

Hắc nguyệt phong cao, trời tối vắng người.

Tam trọng thiên giới, trong phủ Tiên quân, hai thân ảnh lén lút xuất hiện trong Dật viên của Tiên quân đại nhân.

Vải bông trên cửa gỗ điêu khắc tinh xảo bị lợi khí nhẹ nhàng xuyên thủng, một đoạn trúc nhỏ chui vào, khói trắng từ lỗ thủng thanh trúc tràn ra, yên lặng không một tiếng động tràn ngập cả phòng, hô hấp của người ngủ say trên giường chạm trổ càng thêm trầm thấp. Một lát sau, có người ngoài cửa nói khẽ với nhau.

"Công chúa, tất cả đều chuẩn bị xong, lúc này Tiên quân đại nhân có bị tạt nước sôi, nàng cũng không tỉnh lại." Nữ tử cố ý đè thấp giọng, trong ngữ điệu bình tĩnh có ẩn chứa hưng phấn.

"Không cần nói chuyện như vậy, bổn Công chúa đã điều tra qua, nơi này chỉ có một mình nàng ở, huống chi chúng ta còn có Ẩn Tức Châu, Mộ Dung Ly Túc và con Cẩu kia sẽ không phát giác." Công chúa đại nhân thanh âm không lớn, nhưng nói thoải mái, không chút áp chế cổ họng, nàng xuất ra một viên giống như Dạ Minh Châu, giọng nói vô hạn đắc ý: "A, có nó, đêm nay coi như ta ngủ bên cạnh Tư Đồ Ngu, cũng không có người phát giác."

"Công chúa anh minh." Thanh Thủy bừng tỉnh đại ngộ, vui vẻ ríu rít.

"Cũng đừng nói lớn tiếng quá a." Thanh Trạc thấy nàng ồn ào, một lòng gấp gáp liền lên tiếng trách cứ, sau đó lại phát hiện dường như mình còn lớn tiếng hơn, trong lúc nhất thời có chút có tật giật mình, Công chúa đại nhân thanh thanh giọng: "Ngươi ở đây coi chừng, ta đi vào."

"Vâng." Thị nữ hiểu ý, tẫn chức trách ngồi chồm hổm ở bậc thang ngoài cửa, vẻ mặt đề phòng, Công chúa đại nhân nhẹ nhàng mở cửa phòng, đi nhanh vào.

Trong phòng tối như mực, nhờ ánh trăng xuyên qua cửa sổ, Thanh Trạc lần mò đến bên giường. Người trên giường nghiêng người vào trong, tóc đen mềm mại phủ ở sau lưng, chăn mỏng che bên dưới, chỉ mặt áo ngủ màu trắng nổi bật dáng người thon dài, Công chúa đại nhân nhìn có chút ngây dại, thêm nữa lại có chút xấu hổ trộm không phải trộm mà khiến bầu không khí kích động, tim đập bất tri bất giác nhanh hơn rất nhiều.

Vỗ vỗ khuôn mặt có chút nóng lên, Thanh Trạc hít sâu một hơi, đến gần cuối giường, vươn tay, cẩn thận kéo ra gấm thêu hoa. Chăn chậm rãi dời, lộ ra bàn chân thanh tú xinh xắn, dưới nguyệt quang thêm vẻ trắng noãn như ngọc, ngón chân hồng hào trong suốt!

"Chân của sắc lang cũng quá, quá quyến rũ rồi!" Công chúa đại nhân ánh mắt nhìn chằm chằm, lắc lắc đầu cố kéo ý thức về, thấp giọng nói thầm một câu, từ trong ống tay áo lấy ra dây thừng hồng. Đem một đầu hồng tuyến cột ở cổ tay mình, lấy một đầu khác hướng về phía chân người trên giường. Đây là hệ pháp ( cách thắt) Nguyệt Lão dạy nàng, nói thắt như vậy, một ngày sẽ có hiệu lực, đối phương sẽ đối với nàng khăng khăng một mực.

Hừ hừ, thật vất vả trốn ra ngoài, này còn không bắt được ngươi sao?

Đầu hồng tuyến nhẹ nhàng trói chặt mắt cá chân người trên giường. Một lát sau hồng tuyến biến mất. Người ngủ say chân mày khẽ động, xoay người, từ từ mở mắt. Thanh Trạc ngồi bên giường, mỉm cười nhìn Tiên quân đại nhân còn đang buồn ngủ, trong lòng như có nai con chạy loạn: "Tư Đồ."

"Ừm... Công chúa?" Tư Đồ Ngu thần sắc ngẩn ngơ, xoa xoa mắt, ngồi dậy bình tĩnh nhìn nàng, giống như một hài tử còn đang mờ mịt.

"Ah, thật đáng yêu." Công chúa đại nhân mặt mày cong cong, cười véo lấy khuôn mặt non nớt của Tiên quân, thanh âm ôn nhu ngọt ngấy: "Gọi Trạc nhi."

"Trạc nhi." Tư Đồ Ngu vô cùng nghe lời nói theo Thanh Trạc, đôi mắt tà mị dần dần sáng lên, ánh mắt nhìn nàng có chút nóng rực.

Dường như... có hiệu lực? Công chúa đại nhân hỉ thượng mi sao *, nàng chờ giờ phút này đã lâu rồi, bây giờ được người mình thích nhìn bằng ánh mắt sáng quắc, trên mặt không khỏi đỏ bừng. Vì vậy rũ mi, cắn môi dưới, vô hạn thẹn thùng: "Ta hỏi ngươi, ngươi thích ta sao?"

( *) Hỉ thượng mi sao: Niềm vui hiện hết lên trên khuôn mặt.

Công chúa đại nhân hỏi xong những lời này trên mặt càng nóng hơn, lại thình lình bị Tư Đồ Ngu kéo vào trong ngực. Tiên quân vung lên nụ cười tà mị, nhìn qua vừa hư hỏng vừa mê người: "Xinh đẹp, ôn nhu động lòng ngươi như Thanh Trạc, có ai lại không thích?" Trong phòng nhiệt độ lập tức tăng lên, không khí biến thành màu hồng mập mờ.

Hồng tuyến này thật sự hữu hiệu a! Ta, ta không phải đang nằm mơ chứ! Công chúa đại nhân đột nhiên hạnh phúc muốn khóc, rúc vào trong lòng Tư Đồ Ngu, cười tươi như hoa: "Ngươi, ngươi sắc lang này!" Tiên quân đại nhân ôm lấy hông nàng, cười xấu xa ở bên tai nàng nói
Advertisement
nhỏ: "Ta sắc cho ngươi xem."

A, ha ha...

✂━━━━━━

"Này, ngươi cầm hồng tuyến cười ngốc cái gì đó?" Đột nhiên âm thanh xa lạ vang lên.

Hình ảnh bỗng chuyển biến, nụ cười tà mị của Tiên quân đại nhân, không khí mập mờ trong nháy mắt đều biến mất. Thanh Trạc cầm hồng tuyến ngồi ngay ngắn ở cuối giường, đầu giường một vị nữ tử khuôn mặt kiều mị xa lạ đang buồn cười nhìn nàng, giọng nói nghiền ngẫm: "Ngươi là hái hoa tặc sao?"

Thanh Trạc phản ứng không kịp, khuôn mặt bạo nổ, lại kinh ngạc không thôi, lẽ nào vừa rồi nằm ở đây không phải sắc lang kia! Nàng chỉ vào người tư thế quyến rũ trên giường, run giọng: "Lớn mật! Ngươi là người phương nào?"

"Những lời này phải là ta hỏi ngươi a!" Mộ Dung Tương giọng điệu thong thả, thoải mái, quyến rũ nằm, một tay chống cằm, phong tình vạn chủng. Chỉ là hiện tại Công chúa đại nhân không có tâm tình thưởng thức mỹ sắc, đầu tiên nàng thẹn quá hóa giận, tiếp tục lại thấy nữ nhân nằm trên giường Tư Đồ Ngu mặc dù mặc đồ ngủ, áo lại mở rộng lộ ra cảnh xuân nhộn nhạo, càng thêm lửa giận hừng hực, phẫn nộ: "Ngươi cùng Tư Đồ Ngu quan hệ như thế nào?"

Mộ Dung Tương híp mắt Hồ Ly: Lẽ nào, mỹ nữ tức giận trước mắt này là hoa đào bên ngoài Tư Đồ Ngu trêu chọc sao? Hừ, rất tốt, có tỷ của ta còn không biết đủ.

Vì vậy, Hồng Hồ Ly lập tức bày ra dáng vẻ quyến rũ: "Ừm hừ, Tiên quân vừa mới đi ra ngoài. Ta ngủ ở trên giường Tiên quân, cùng nàng hàng đêm sanh ca, ngươi nói - chúng ta quan hệ như thế nào?"

"Ngươi... Hồ Ly tinh!" Công chúa nghiến răng nghiến lợi.

"Hừ, tính khí thật lớn a." Mỹ nhân xinh đẹp không thèm để ý, ngón tay ngọc thon dài nhẹ nhàng trượt qua trượt lại trên đùi xinh đẹp đang phơi bày ra ngoài: "Nhưng - ngươi nói đúng, bổn tiểu thư chính là Hồ Ly tinh, còn là người xinh đẹp nhất trong giới Hồ Ly."

"Ngươi." Thanh Trạc mắt hạnh trừng trừng, bị nghẹn không nói nên lời, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, đôi mắt trừng lớn hơn: "Tại sao ngươi không bị Mê Hồn Hương làm ngất đi?"

"Hừ, Tiên giới các ngươi có, Hồ sơn chúng ta cũng không thiếu, pháp bảo của bổn tiểu thư rất nhiều, Mê Hồn Hương còn chưa đủ để hạ ta."

Ghê tởm! Thanh Trạc cắn môi, tức giận trong lòng không thể tả nổi, con Hồ Ly Tinh này không chỉ câu dẫn Tư Đồ Ngu mà còn dám coi rẻ Tiên giới! Thật sự là tội ác tày trời! Không thể nhịn được nữa, phất tay muốn đánh về phía gương mặt cười quyến rũ kia. Một trận kình phong quét đến, bình hoa chén ngọc bài trí đầu giường vỡ tan tành. Mộ Dung Tương nhẹ nhàng xoay người, từ trên giường nhảy lên, ngọc chưởng của Công chúa đại nhân căn bản không chạm được góc áo. Nhìn người quyến rũ kia khinh bỉ ra mặt, Thanh Trạc cắn răng, cũng không đoái hoài gì đến phong độ của Công chúa ( tiểu Bạc: Ngươi sớm không còn phong độ rồi...) từ bên hông rút ra một cái nhuyễn tiên, mãnh liệt hướng trên người nàng quất lên.

Nhuyễn tiên vù vù xé gió, bên trong gian phòng hỗn độn một mảnh, màn kim sa chỉ còn vài miếng vải tàn treo bên trên, chăn bông gấm bay tán loạn như tuyết, Mộ Dung Tương bình tĩnh tránh né, còn có thời gian vứt vài cái mị nhãn cho Thanh Trạc.

"Công chúa!" Thị nữ giữ cửa bị động tĩnh bên trong hù, vọt vào trong phòng nhìn thấy Công chúa nhà mình tóc đen xốc xếch vung roi, người đối diện tránh né khuôn mặt mỉm cười. Mà động tĩnh này cũng đồng dạng quấy rầy những người khác trong phủ Tiên quân.

"Chuyện gì xảy ra?!" Trường tiên vung qua, bỗng bị người túm lấy. Tư Đồ Ngu phủ áo khoác, đứng tại cửa, một tay vững vàng cầm một đầu roi, nhìn gian phòng bừa bãi, mày nhăn lại, vô cùng kinh ngạc lại sinh khí, kinh ngạc là Công chúa đại nhân hơn nửa đêm lại xuất hiện trong phủ mình, tức giận là - Hừ, nhìn thấy Công chúa thì không có chuyện tốt gì! Màn kim sa của ta... Giường ngủ điêu khắc của ta a...

Ở sau lưng nàng, Bạch y mỹ nhân ăn mặc chỉnh tề cũng đi vào phòng, liếc nhìn tràng diện hỗn loạn, bình tĩnh không lay động, đáy mắt lại hiện lên ý không vui. Còn Công chúa đại nhân xoay đầu nhìn thấy người cầm roi, vung tay áo ném roi đi, mắt hạnh gắt gao nhìn Tư Đồ Ngu, giọng căm hận: "Tư Đồ Ngu, tên sắc lang này!"

duyen-toi-la-lang-quan-31-1

✂━━━━━━

Giả thuyết một, Công chúa thành công dùng hồng tuyến buộc cho Tư Đồ Ngu:

Thanh Trạc [ mặt mày cong cong, thanh âm ngọt ngào (*'꒳'*) ]: Tư Đồ.

Tư Đồ Ngu [ ánh mắt đờ đẫn (θ ‿ θ) ]: Trạc nhi.

Oa! Cuối cùng ta cũng thành công rồi! Hai mắt Công chúa đại nhân tỏa sáng, cười như điên: ( ' ∀ ') Tư Đồ a, mau đến cho bổn công chúa ôm một cái, ha ha, đến hôn một cái, còn có a, nhanh một chút về nhà chuẩn bị sính lễ đi, a ha ha ha...

Mộ Dung Ly Túc bình tĩnh xuất hiện: ( ‾᷅⚰‾᷄) Tư Đồ Ngu, về nhà ăn cơm.

Tiên quân đại nhân trong mắt khôi phục thần thái: ٩(ˊᗜˋ*)و Đến đây, đến đây...

- ------------------

Giả thuyết hai, Công chúa buộc cho Bạch Hồ Ly:

Thanh Trạc [ dáng vẻ ủy khuất (′ʘ⌄ʘ‵) ]: Mộ, Mộ Dung Ly Túc, ngươi thích ta sao?

Mộ Dung Ly Túc [ chân mày cau lại, thấp giọng tự nói (˘・ - ・˘) ]: Tại sao lại có cảm giác này, ta...

Thanh Trạc [ mắt hàm lệ (。•́︿•̀。) ]: Ngươi, ngươi thế nào?

Mộ Dung Ly Túc [ trên mặt lãnh đạm bắt đầu ửng đỏ (*˙︶˙*) ]: Ta dường như...

Thanh Trạc [ lệ rơi彡(-_-;)彡 ]: Yamete! ( Dừng lại đi / Đừng mà).

Mộ Dung Ly Túc khóe mắt thẹn thùng liếc nhìn Tư Đồ Ngu, môi anh đào khẽ mở (๑•́₋•̩̥̀๑): Dường như có chút mệt mỏi, đại nhân, chúng ta - mau mau trở về phòng đi!

Tư Đồ Ngu [ máu mũi ╰(*'︶'*)╯ ]: Trở về, trở về phòng sao, được... [ nhìn sang Thanh Trạc (─‿─) ] Công chúa đại nhân, ngươi thật sự là ân nhân của ta a!

Thanh Trạc: ('Д`。) Rốt cuộc ta đang vì ai buộc dây a!!!

- ------------------

Giả thuyết ba, Công chúa không cẩn thận buộc cho Hồng Hồ Ly:

Mộ Dung Tương [ vứt mị nhãnヾ(*'∀`*)ノ ]: Tiểu công chúa, ta dường như có chút thích ngươi a, đến -- đi cùng tỷ tỷ nào!

Thanh Trạc:!!(ノ*゚Д゚)ノ Ngươi đi chết đi!!!

- ------------------

Giả thuyết bốn, Công chúa bi thảm tiện tay lại chụp trúng Tiểu Tam:

Thanh Trạc [ mặt xám như tro tàn ('・_・') ]: Tiểu, Tiểu Tam...

Đại Cẩu [ hưng phấn (*●⁰ꈊ⁰●)ノ ]: Vượng!

Thanh Trạc: ( ╥_╥) Vì sao?!

Thanh Thủy: (# ゚Д゚) A! Công chúa, ngươi làm sao vậy?! --- Người đâu mau đến, Công chúa hôn mê rồi!

Thanh Trạc mở mắt ra, sắc mặt tiều tụy, thanh âm suy yếu: 彡(-_-;)彡Tiểu Bạc, đừng dằn vặt ta...

Trong phủ Nguyệt Lão:

Nguyệt Lão: (′ʘ⌄ʘ‵) Vì sao mí mắt ta giật dồn dập a?

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện