Dương Thanh Vương Diễm

Ước Mơ Của Con


trước sau

Advertisement
“Ôi hàng cây xanh thắm dưới mái trường mến yêu.

Có loài chim đang hót âm thầm tựa như nói.

Vì hạnh phúc tuổi thơ và cho đời thêm sức sống.

Thầy dìu dắt chúng em với tấm lòng thiết tha.

Mang tình yêu của thầy đến với chúng em.

Để dựng xây quê hương tương lai sáng ngời.”

(*)

Tôi mơ màng theo tiếng hát của Ly, hôm nay mát giời cô Cấp không dậy quá giờ như mọi khi mà kết thúc sớm, còn bảo trò yêu của cô hát một bài giải trí cho cả lớp.

Tôi nhìn cô bạn má lúm đồng tiền, da trắng như trứng gà bóc kia cảm thán trong lòng. Ai bảo là trời không cho người nào tất cả? Trời cho cô bạn thân của tôi gia đình ấm êm, dáng xinh mặt đẹp, học giỏi hát hay đấy thôi. Người nào kia nói điêu hết sức.

Bài hát kết thúc cũng là khi trống đánh tùng tùng, cả lớp sung sướng ồ ạt ra về. Tôi vui vẻ khoác tay Ly:

“Bạn thân yêu, sau này lỡ bạn có làm ca sỹ nhớ để tôi làm bầu sô cho bạn nhé.”

Ly cười chúm chím: “Tôi làm cô giáo rồi sao làm ca sỹ được nữa.”

Tôi giật mình: “Bà muốn làm cô giáo hả?”

Ly gật đầu.

Duy Từ phía sau bọn tôi len vào giữa nói: “Nhìn mấy bà phù thuỷ trường mình xem, không thể tin được, cô giáo nhỏ nhẹ như Ly sẽ bị học sinh, chúng nó quần cho như thế nào?”

Tôi gật gù: “Ờ đúng, đứa nào đứa nấy nghịch hơn quỷ thế, các cô không làm phù thuỷ sao trị được. Bà tính làm phù thuỷ như nào đấy Ly?”

“Tôi làm giáo viên cấp một cơ mà.” Ly nói với chúng tôi, lại quay sang hỏi Duy: “Ông tính sau này làm gì chưa Duy?”

“Tôi đi bộ đội.” Duy trả lời ngay không nghĩ.

Tôi thắc mắc: “Tao tưởng mấy ngành đấy thi điểm cao lắm cơ mà?”

Duy cười phá lên: “Đi bộ đội thì theo nghĩa vụ được rồi, thi điểm cao là mấy ngành công an các thứ ấy.”

Tôi gật gù, chợt nhận ra mình chẳng biết gì hết, chúng bạn đã nghĩ đến ước mơ, đến tương lai rồi. Còn tôi vẫn tung tăng với tháng ngày lớp mười vô lo của mình.

“Kiên ơi.” Duy gào toáng vẫy tay chạy lao lên phía trước.

Nhìn hai thằng bá vai nhau cười kia tôi ngạc nhiên.

“Hai đứa nó quen nhau à?”

Ly trả lời: “Cùng đội đá bóng, mới bắt đầu chơi với nhau lúc lập đội, bà không biết hả?”

Tôi lắc đầu.

Đội bóng trường tôi mới thành lập để đi đá với mấy trường khác, chuẩn bị có giải đấu. Nói là giải cho oai chứ thật ra có bốn đội đá, trường tôi, trường cấp ba bán công, một trường cấp ba huyện và trường bổ túc. Giải đấu khá lớn.

Tôi nhìn hai cái bóng cao cao gầy gầy đã đi xa kia nghĩ ngợi trong lòng, Ly có nói thêm gì mà tôi không nhớ. Về đến nhà gặp bố đang nấu cơm, mẹ vẫn chưa về.

“Con chào bố.”

“Về rồi à con, rửa tay cất cặp chuẩn bị ăn cơm đi con.”

“Vâng ạ. Mẹ chưa về à bố?”

“Mẹ tối mới về.”

“Mẹ đi đâu thế ạ?”

“Thấy hôm nay cô nào đấy hầu đồng, mẹ con đi theo rồi.”

Tôi đi rửa tay rồi vào sắp bát, trên mâm có sẵn một đĩa thịt lợn luộc và một đĩa rau muống, chờ bố rán đậu xong là có thể ăn cơm.

“Con đi mua cà nhé bố.”

“Ừ đi đi, túi áo bố có năm mươi nghìn đấy.”

Tôi chạy đi lấy tiền, lúc mua cà về bố đã bê mâm, để trên bàn ăn chờ sẵn. Tôi hí hửng bỏ cà ra bát, cho thêm một ít mì chính vào trộn lên.

“Bố cho con tiền thừa nhá.”

Bố không trả lời, tôi ung dung nhét tiền vào túi.

Hai bố con vừa ăn cơm vừa xem thời sự trưa, tôi nhớ đến chuyện lúc sáng hỏi bố:

“Bố ơi các bạn con có dự định sau này làm gì hết rồi.”

“Thế hả? Con thì
Advertisement
sao rồi?”

“Con chẳng biết nữa.”

Bố cười: “Từ từ suy nghĩ.”

Tôi thở dài: “Sao chỉ có con là không có ước mơ gì thế nhỉ?”

“Ai bảo con không có ước mơ? Con chả từng ước đầy đấy thôi.”

“Sao con không nhớ?”

Bố đăm chiêu: “Ừ thì ước mơ làm công chúa này, cảnh sát này, chú phi công này, hoạ sỹ này.”

“Còn có làm tướng cướp nữa.”

Câu cuối của bố, làm hạt cơm trong miệng tôi, bằng khả năng thần kỳ nào đó chui lên mũi, tôi đỏ mặt ho, chạy ra ngoài xì mũi. Quay lại gặp bố tôi đang rung vai cười.

Nói đến tướng cướp, tôi nhớ đến quãng thời gian nhi đồng vô lo kia, mặc dù hiện giờ tôi vẫn vô lo.

Ngày ấy tôi năm tuổi, bố tôi mua về một con búp bê ba-bi* xinh đẹp, vừa đến cửa bố đã gọi: “Bông hồng nhỏ đáng yêu xinh đẹp của bố ơi.”

Tôi vui vẻ chạy ào ra ôm cổ bố, nhìn thấy búp bê thích thú đem khoe mẹ, mẹ lạnh băng: “Anh chiều con quá sinh hư, em sắp không bảo được nữa rồi đây này.”

Bố bước vào, nhìn mảnh vỡ lọ hoa trong sọt rác, cười hiền lành: “Con gái mà chiều tí có sao đâu.”

“Anh nhìn con anh xem, có tí nào giống con gái không?”

Nghe lời mẹ nói tôi cúi xuống nhìn lại mình, quần bò cộc, dép tổ ong trắng, áo phông chú gấu đá bóng, lại sờ lên tóc, mẹ cắt tóc tém cho tôi. Tôi thấy mình giống con gái đấy chứ, chẳng hiểu mẹ nghĩ gì. Tôi bỏ đi khoe búp bê với mấy đứa trong xóm đang chơi trước cửa.

Lúc ấy tôi không biết rằng, mẹ đang làu bàu thêm với bố, chắc nhắc lại lúc đặt tên cho tôi, bà hằng mong tôi sẽ là đứa con gái xinh đẹp, dịu dàng nết na. Còn bố luôn nói, tôi vui là được.

Bố đứng nhìn đứa con gái sẽ dịu dàng nết na là tôi đây, đang để búp bê ngồi lên tường gạch mà cầm que tre giả kiếm, múa may quay cuồng với mấy đứa trong xóm.

“Hây…a. Tiếp chiêu của ta đây.”

“Choeng, choang, hây.”

“Không được tớ chém trúng cậu rồi, cậu chết rồi.”

“Anh Tùng con Diễm chơi xấu.”

“Á à, dám gọi tớ là con nhé, tí tớ sang mách cô Lâm.”

“Thôi được rồi nữ hiệp chiến thắng, đấu lại ván mới, hai đứa vào vị trí đi.”

Bố nhìn lũ trẻ chúng tôi đấu kiếm quay sang hỏi mẹ: “Xóm này hình như hơi nhiều con trai.”

Chơi chán mẹ gọi tôi về ăn cơm, bố nhìn tôi chạy hồng hộc về, đá dép tung bay, vào nhà bê ca nước tu ừng ực, bố hỏi tôi: “Gái yêu của bố lớn lên muốn làm gì con?”

Tôi nhớ đến màn đấu kiếm vừa rồi, rất kiên quyết trả lời: “Tướng cướp ạ.”

Dưới bếp có tiếng loảng xoảng.

Tôi thắc mắc, hôm nay mẹ nấu món gì mà xoong nồi va đập ghê thế?

(*) búp bê barbie

(*) Bài hát: Mái Trường Mến Yêu, tác giả: Lê Quốc Thắng

Truyện convert hay : Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian
Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện