Dương Thanh Vương Diễm

Bị Sàm Sỡ


trước sau

Advertisement
Ăn cơm xong nghỉ trưa, trời quá nắng nên tôi chỉ muốn nằm võng ở gốc cây nhãn, ông nội sợ tôi bị dĩn cắn còn nối ổ điện cắm quạt ra tận nơi. Hai ông anh kia của tôi đang đẽo con cù.

“Ở nhà ông bà nội vẫn là thích nhất.” Tôi bật thốt, những cơn gió thổi đến từ cánh đồng lúa, tôi nằm võng đu đưa nhìn những tán cây bên trên, mắt hơi mơ màng.

“Diễm này, ăn chuối luộc đi cháu.” Bác dâu bê rổ chuối tây luộc ra đưa cho tôi.

“Cháu xin.” Tôi nhón một quả chuối, vẫn còn hơi bỏng, cầm lên lại rơi xuống hai lần mới giữ được.

“Bây giờ mà có em Diễm có ngại không?” Bác dâu đột nhiên nói.

“Ngại gì cơ ạ? Ý bác là bố mẹ cháu đẻ thêm em bé á?”

Bác tôi gật đầu.

“Cháu chẳng ngại, nhưng mà mẹ cháu bảo chỉ đẻ mình cháu thôi.”

Bác tôi bỏ đi sau khi hỏi tôi một câu như vậy, tôi cũng không để ý lắm. Có em à? Hình như trước đây Ly kể có em trai rồi bạn tôi mới bắt đầu bị ăn đòn, nhưng lớn lên lại hết. Tôi chưa tưởng tượng được mình có em sẽ ra sao?

Ngày chủ nhật trôi qua chóng vánh, tôi còn chưa chơi thoả thích đã đến giờ về, mắt thấy đồng hồ chỉ bốn rưỡi tôi vội chào ông bà, bác dâu và hai anh leo lên chiếc mini Nhật yêu dấu.

Khi đi không thấy mệt mà đường về tôi đã cảm thấy lười kinh khủng, mồ hôi chảy ròng ròng, tôi nheo mắt nhìn nắng. Hiện tại tôi đã nhớ ra lúc sáng trước khi ra khỏi nhà mẹ có hỏi tôi đem mũ theo chưa? Và tôi trả lời là đã mang rồi. Cái tội nói dối, giờ là lúc bị nghiệp quật.

Chân tôi rệu rạo đạp xe, lòng thầm nhủ chiều nay chạy hơi nhiều, suy nghĩ tiếp theo chưa kịp đến tôi nghe tiếp “bọp” một cái, trên đầu đã ướt lạnh kèm theo một sự va đập như bị ai cốc.

Tôi nhìn chiếc xe tải chạy qua phía trước để lại khói mịt mù tức tối mà không làm gì được, loáng thoáng còn nghe bên trong có tiếng hú điên rồ.

“Đồ không có ý thức.” Tôi chỉ có thể chửi với theo trong tuyệt vọng.

Tôi bị đáp một túi nước mía đã uống hết, chỉ còn lại đá và một ít nước vừa tan, túi nước mía đấy rơi vào đầu tôi vỡ ra, vừa bẩn vừa ướt, lòng tôi ngoài căm tức chẳng thể làm gì hơn.

Sau khi leo hết một con dốc thật sự tôi quá mệt rồi, ngày chủ nhật vui vẻ của tôi đã bị phá vỡ bởi kẻ vô duyên không biết là ai kia. Leo lên hết con dốc cao tôi đứng lại nghỉ mệt, vừa lấy tay quạt vừa thở.

Đang đứng thì thấy ánh mắt kỳ lạ nhìn mình, một người đàn ông mặt béo tròn, mắt đeo kính, ăn mặc nhìn tri thức đi qua. Đôi mắt ông ta không ngần ngại nhìn tôi chằm chằm, tôi hơi ngại khi tự nhiên có người lạ nhìn mình như thế. Bèn quay đi tránh ánh mắt của ông ta.

Thở dài thêm hai tiếng tôi cúi xuống đạp chân trống xe định đi tiếp. Bất ngờ sau lưng tôi có một lực nhào đến, ôm kín lấy người tôi, còn chưa kịp hoảng hốt đã thấy bàn tay đưa lên bóp ngực mình. Ngay lập tức kẻ kia thực hiện được hành vi đồi bại buông ra, chính là kẻ vừa xong vẫn nhìn tôi.

Tôi hoảng sợ nhìn xung quanh, bà bán nước vỉa hè ngồi bên đường nhìn tôi ánh mắt hờ hững, mấy người cửu vạn ngồi nghỉ mệt phía trước không xa cười ầm lên trước một màn vừa rồi. Kẻ biến thái đang ngồi cùng với những người đó cúi đầu cười.

Tôi không tin nổi vào những gì vừa xảy ra, không ai giúp tôi, một con bé mới lớn, tất cả bọn họ đều đang cười tôi.

Tôi bất lực đứng khóc tại chỗ.

“Diễm ơi, có sao không?” Giọng nói này là Kiên.

Tôi quay sang nhìn.

Cậu ta vội vàng dựng xe xuống cạnh tôi, thấy ánh mắt của Kiên tôi biết nó đã chứng kiến tất cả.

Tôi leo lên xe đạp thật nhanh đi, tôi chỉ muốn thoát khỏi chỗ này ngay lập tức.

Tôi ghê tởm tất cả bọn họ.

Về nhà chui trong chăn khóc đến tối mịt, tôi chẳng quan tâm trời nóng và tôi thì mồ hôi vã ra như tắm.

Nóng chỉ là cảm giác bên ngoài, còn lúc này tôi cảm thấy lòng người sao mà lạnh đến thế. Lần thứ hai trong đời, tôi nhận ra cuộc sống này không đẹp như tôi vẫn thấy. Có phải vì bây giờ bố hay đi làm xa, không ở bên tôi mỗi ngày nữa hay không?

Giá như có bố, chắc chắn bố sẽ bảo vệ tôi khỏi những kẻ kia.

“Diễm ơi không nấu cơm à con?”

Tôi khóc đến mệt, ngủ thiếp đi, cho đến khi nghe tiếng mẹ gọi. Tôi tỉnh dậy nhìn đồng hồ, đã tám giờ tối, khóc nhiều làm đầu tôi choáng váng gương mặt cảm giác thật nặng.

“Sao thế con, ốm à?” Mẹ không thấy tôi trả lời đi vào.

Tôi chưa biết kể lại việc này cho mẹ như thế nào? Mẹ sờ tay lên trán tôi.

“Không sốt, hay hôm nay đi nắng bị cảm rồi?”

“Con hơi đau đầu.” Tôi lại nói dối

“Để mẹ đi mua cháo.”

Tôi chưa kịp kể với mẹ sự việc khủng khiếp mà tôi gặp phải ngày hôm nay. Tiếng xe máy của mẹ đi ra khỏi nhà rồi.

Lúc mẹ trở về, lấy cháo ra bát bưng vào cho tôi.

Tôi ngồi dậy nhìn mẹ:

“Mẹ ơi.”

“Sao con?” Mẹ đặt bát cháo xuống bàn học, quay sang nhìn tôi: “Ai nói với con cái gì à? Sao mắt lại sưng thế kia? Có ai nói gì với con à?”

Mẹ vừa nhìn thấy tôi thò mặt ra khỏi chăn đã hỏi dồn dập.

“Không, con…”

“Mấy người này.” Mẹ đột nhiên nổi giận đi ra ngoài.

Tôi không hiểu chuyện gì xảy ra, nhìn sự tức giận của mẹ, nuốt lại toàn bộ những gì định nói.

Hôm sau đến lớp, tôi không có tâm trạng vui đùa với bọn bạn như mọi khi, nằm gục xuống bàn. Có lẽ Ly thấy tôi lạ, quay xuống hỏi thăm, miệng cô bạn vừa mở ra, chưa kịp nói gì, đã thấy Thanh Mai chạy vào trong lớp đôi mắt sưng đỏ.

“Có chuyện gì thế Mai?”

“Mai làm sao đấy?”

Mai gục mặt xuống bàn khóc rưng rức, không ai cạy được của nó lời nào. Cho đến tiết học thứ hai, mấy đứa con gái bọn tôi chụm lại với nhau.

Mai cũng bị giống tôi, mấy đứa con gái nhìn nhau lo lắng.

“Từ giờ đi học tránh cái dốc đấy ra, đi đường khác.” Sinh nói.

“Có nên nói với bọn con trai không?” Ly đưa ra ý kiến.

“Mày bị làm sao không đấy? Nói với chúng nó để tất cả lũ con gái bị cười vào mặt cho à? Để đâu cho hết nhục?” Mai mất bình tĩnh.

Tôi không vui khi Mai nặng lời, cau mày nhìn nó, nhưng tâm trạng của nó tôi hiểu, tôi cũng vừa trải qua. Ly ngược lại không để ý, đưa tay vỗ lưng Mai

Vậy là chúng tôi chẳng ai kể ra với người khác sự việc này, tất cả im lặng cố gắng tránh đoạn đường kia ra.

Truyện convert hay : Hào Môn Chiến Thần

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện