Dương Thanh Vương Diễm

Bạn Bè Luôn Bên Tôi


trước sau

Advertisement
Trống đánh vào lớp tiết học tiếp theo, tôi giải thích được với lũ bạn trong lớp, tâm trạng có đỡ hơn, nhưng vừa hết tiết học tiếp theo, lại có mấy đứa dắt tay nhau sang xem mặt tôi. Ba máu sáu cơn tôi đứng bật giật, Ly vội giữ tay tôi.

“Bà định làm gì?”

“Tôi sang chửi cho chúng nó một trận.” Tôi nói.

“Không được.” Ly nói.

“Mày làm gì cũng suy nghĩ trước đi hộ tao cái.” Duy ở phía sau đứng lên cầm sách gõ xuống đầu tôi: “Giờ sang chửi nhau là đi gây sự, gây gổ đánh nhau đấy.”

Ly kéo tôi ngồi xuống nhẹ giọng: “Nhịn đi tí là được, quan trọng lớp mình, để ý lớp họ làm gì.”

Tôi uất nghẹn ngồi phịch xuống ghế, mấy đứa xung quanh ra điều thông cảm. Chúng nó đâu có phải chịu cảm xúc này như tôi đâu.

Vừa mới phút trước lon ton đi đưa thư tình yêu cho nhà trai đến với đàng nhà gái, phút sau quay sang yêu đương với chú rể. Cái nỗi oan này đã trở thành nỗi nhục của tôi.

Tiết thứ ba, thứ tư của buổi học ngày hôm ấy, giờ ra chơi đều có đứa sang nhìn mặt tôi chỉ chỏ rồi cười khúc khích với nhau. Nam ngồi phía sau tôi mấy lần đứng dậy đều bị Duy kéo lại.

Tôi biết mấy đứa ở lớp chỉ trêu ghẹo tôi ban đầu, nhưng sự việc đi xa chúng nó đều sẽ bênh tôi, lớp tôi là một tập thể đoàn kết, kể cả thằng Thực từng gần như là đứa bị bắt nạt trong lớp cũng sẽ không ngại mà được bảo vệ.

Hồi đầu năm vào học được một tháng thì tôi chuyển đến, hai hôm sau đến thằng Thực. Tôi không bị ai bắt nạt, nhưng Thực vẫn có khi thành tâm điểm bị trêu ghẹo gây sự, gần như là nhân vật xấu số để mấy đứa khác giở trò mỗi ngày.

Một hôm thằng Đức ngồi cạnh nó giở trò, Thực lên bảng trả bài xong về chỗ, nó vừa ngồi xuống một cái đã đứng bật dậy rống lên, tiếp theo bắt đầu chảy máu. Cô giáo và cả lớp đều sợ hãi, thằng Đức mặt tái mét chẳng khác nào đít nhái lúc bấy giờ.

Thực được đưa vào viện cấp cứu, cũng may là không bị ảnh hưởng đến đường con cái sau này. Buổi sinh hoạt cuối tuần Đức đứng trước lớp xin lỗi Thực. Thằng Thực cũng mạnh dạn đứng dậy nói về cảm xúc của nó mỗi khi mọi người lấy nó ra làm trò vui.

Lớp chúng tôi đã được bài học sâu sắc từ lần ấy, những trò đùa tưởng như vô hại nhưng lại có thể làm tổn thương người khác rất nhiều. Kể từ khi ấy chúng tôi dù vẫn vui vẻ vô tư, nhưng mỗi đứa đều nhận thức được một điều, không được làm tổn thương người khác.

Làm gì thì làm, bạo lực học đường là không thể chấp nhận được.

Đùa ít thì vui, đùa giai hết vui, nên hôm nay ban đầu chúng nó trêu chọc tôi xong cũng thôi, không có chuyện nhắc đi nhắc lại. Nhưng đấy là lớp tôi thôi, còn lớp bên cạnh, chúng nó có nghe tôi thanh minh một trăm lần nữa cũng sẽ không tin.

Tôi cố gắng lắm mới chờ được hết buổi học, không muốn làm tâm điểm chỉ chỏ nên tôi ngồi lại chờ mọi người ra về trước, Ly với Duy ở lại cùng tôi, Nam ra đến cửa nhìn bọn tôi một lát cũng quay lại.

“Đừng có buồn, chẳng giống mày gì cả.” Nam nói, không có giọng cợt nhả huynh đệ với tôi như mọi ngày.

“Diễm à.”

Tất cả chúng tôi ngẩng lên nhìn người đứng ở cửa lớp vừa gọi tên tôi kia.

Kiên thấy nhiều người cùng nhìn nó, đưa tay lên gãi đầu, lúc sau nói: “Xin lỗi nhé.” Chỉ vậy rồi quay đi.

Duy đứng dậy đuổi theo Kiên. Tôi ngồi bặm môi nhìn xuống đôi tay trắng nõn của Ly đang nắm tay mình, bật dậy lao ra ngoài

Tôi gào: “Cậu tránh xa tôi ra, đừng bao giờ nói chuyện, đừng bao giờ lại gần tôi. Cậu ám tôi suốt tuổi thơ của tôi còn chưa đủ à?”

Kiên quay lại nhìn tôi ánh mắt ngỡ ngàng, Duy cũng nhìn tôi đăm chiêu. Tôi không thèm quan tâm Kiên muốn nói gì, quay lại lớp lấy cặp chạy lao qua hai đứa nó ra về. Giờ này chắc bố đang đợi tôi ở cổng trường, tôi chỉ muốn ôm bố thôi.

“Sao con lại khóc thế này?” Bố vừa thấy tôi hốt hoảng.

Tôi đưa tay lên mắt phát hiện đã ướt, cười toe toét với bố: “Lúc nãy con chạy không biết bị con gì bay vào cay xè mắt ra bố ạ.”

Bố vành mắt tôi nhìn ngó một lúc, thổi phù phù mấy cái: “Được rồi về thôi, Xung quanh toàn ruộng lúa thế này không tránh được côn trùng.”

Bị con bọ nào đó vô tình bay vào mắt khiến chảy nước mắt cay xè là chuyện bình thường ở nông thôn, không có gì là lạ cả. Tôi leo lên xe ngồi sau lưng ôm bố, bố vẫn là tốt nhất.

Một cái ôm sau lưng bố làm trôi đi hết ấm ức của tôi hôm nay. Tôi sẽ không quan tâm ai nói gì, chỉ chỏ cái gì, chỉ cần có bố yêu thương tôi mỗi ngày.

Hôm sau tôi lại khôi phục trạng thái bình thường đến lớp. Ly và Duy có lẽ đã chuẩn bị cho tôi rất nhiều lời động viên, thằng Duy còn mua riêng cho tôi một cái bánh mì pa tê. Tôi quên giận hôm qua nó đi theo thằng vong hồn ám ảnh đời tôi kia mà tha thứ cho Duy.

“Đúng là Vương Diễm, không có nỗi buồn nào đả bại được mày.” Nam chứng kiến sau cùng hình ảnh của tôi hôm qua nói.

“Bại làm sao được, mày thấy nó biết buồn bao giờ chưa?” Duy quay sang Nam.

“Hôm qua là lần đầu tiên trong đời tao.” Nam gật gù.

Tôi không thèm tiếp chuyện hai thằng nó nữa, ngồi gặm bánh mì. Đừng ai thắc mắc, sao lúc trước tôi đã nói rằng bố mỗi ngày đều nấu bữa sáng cho tôi, mà giờ tôi lại có thể gặm bánh mì của thằng Duy được nhé. Các bạn gái chắc sẽ hiểu tôi lúc này, còn mấy đứa con trai: Con gái không hề ăn nhiều. Ok?

Truyện convert hay : Sử Thượng Mạnh Nhất Luyện Khí Kỳ

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện