Đường Lên Núi

Phiên ngoại : Kiếp Trường Sinh


trước sau

(Cuộc sống thường ngày sau giải cúp Anh, góc nhìn kép, truyện ngắn)

Căn nhà sửa sang hơn nửa năm cuối cùng cũng có thể dọn vào ở. Du Lượng và Thời Quang quay về nhà một chuyến, mỗi người đóng gói một thùng lớn đồ cũ muốn mang theo rồi gửi đến Bắc Kinh. Chuyển từ nhà thuê sang nhà mới, cả hai ngồi bệt xuống đất, phân loại đồ đạc trong thùng.

Thời Quang đang phân loại thùng đựng kỳ phổ, bộ sưu tập mà Du Lượng đã sưu tầm rất nhiều năm. Cậu lần lượt xếp từng quyển kỳ phổ theo thứ tự vào tủ sách. Khi định với tay vào thùng lần nữa thì cậu ngừng lại động tác.

“Sao cuốn sách này ở chỗ cậu vậy?” Thời Quang kinh ngạc cầm lên cuốn , lấy ra chiếc kẹp sách hình lông vũ.

Du Lượng đang mở thùng bên cạnh thuận miệng đáp “Sách của cậu tặng tôi, không ở chỗ tôi thì ở đâu nữa? Tôi luôn cất trong ngăn kéo.”

“Cậu …” Thời Quang do dự một chút mới hỏi “Không phải cậu đã tặng nó cho Thẩm Nhất Lãng ở trại huấn luyện rồi à? , kẹp sách lông vũ, đâu có cùng một bộ, tôi dạo cả nửa ngày mới tách ra mua, có thể nhầm được sao?”

Du Lượng quay đầu nhìn Thời Quang, lập tức hiểu được lý do khiến cậu ấy kinh ngạc “Thế nên cậu luôn cho rằng … tôi đã tặng cuốn sách mà cậu tặng tôi cho người khác rồi?”

“Cậu đòi lại đó hả?” Thời Quang không thể tin được.

Du Lượng bất lực cười, đến gần Thời Quang “Trại huấn luyện chỉ có một hiệu sách, sách cũng không có nhiều loại. Liên quan đến cờ vây cũng chỉ có mỗi cuốn , tủ bày kẹp sách ở cửa hiệu sách, chỉ có vài loại, lông vũ, bướm, hoa, thế mà cũng làm cậu dạo cả nửa ngày?”

“Đương nhiên phải chọn rất lâu đó!” Thời Quang giật mình “Sao cậu biết những chuyện này?”

“Ở trại huấn luyện, lúc không có gì làm, tôi đã dạo qua rồi.” Du Lượng cười tủm tỉm, cầm lấy cuốn sách trong tay Thời Quang, đứng dậy cất vào nơi dễ thấy nhất của tủ sách “Mấy ngày trước khi cậu tặng tôi cuốn sách, tôi đã mua cùng một quyển , cùng một loại kẹp sách.”

Thời Quang mở to mắt, đột nhiên không nói nên lời.

Từ lúc còn sớm như vậy, hai người họ đã không hẹn mà cùng chọn những thứ giống nhau.

Bây giờ, dù đã cùng Du Lượng sớm tối bên nhau, tim cậu vẫn có thể loạn nhịp bởi những phát hiện vô tình này “Vậy … vậy cuốn mà cậu tặng cho Thẩm Nhất Lãng là do cậu mua à?”

Du Lượng ngồi xổm trước mặt, một tay bắt lấy đầu Thời Quang “Cậu có còn lương tâm không? Tôi trong mắt cậu là loại người lạnh lùng vậy sao?”

Thời Quang mím môi nuốt từ ‘Ừ’ vào cổ họng.

“Chẳng trách …” Du Lượng cau mày lắc đầu, kéo chiếc thùng mới mở bên cạnh, cầm cờ hiệu lên “Chẳng trách họ muốn tặng cờ hiệu này cho cậu. Trước kia, cậu từng nói gì về tôi trước mặt bạn bè cậu vậy?”

Thời Quang lắc lắc đầu, ậm ừ một cách mơ hồ.

“Không phải chỉ là một Du Lượng nhỏ bé sao? Cậu ta sao lại như vậy? Cả đời này nếu tôi không vượt qua cậu ta thì không phải là người?” Du Lượng lần lượt lặp lại, nhìn lỗ tai Thời Quang đỏ dần.

“Mấy lời này cậu làm gì nhớ dai quá vậy, tôi nói cậu nhỏ nhen là đúng rồi.” Thời Quang nhịn không được nữa “Cậu mới không có lương tâm đó, lúc trước nhìn thấy tôi, đi ngang qua tôi có bao nhiêu lạnh lùng. Bỏ đi, không nhắc nữa, nhắc đến thì ân oán giữa chúng ta không kết thúc được.”

“Vĩnh Tử, cậu muốn chơi lúc nào thì chơi, cờ hiệu, cậu muốn treo thì treo, cậu còn nói thế được à, cậu tự sờ mình xem có còn lương tâm không, có áy náy không?” Du Lượng cuộn lại cờ hiệu, cố ý mặc kệ Thời Quang.

Thời Quang mềm lòng, sáp tới trước mặt, đưa tay vuốt vuốt ngực Du Lượng, cắn cắn môi rồi ngọt ngào cười nói “Tôi sờ thấy rồi, cậu là tốt nhất.”

Dù có chuyện gì xảy ra, Thời Quang vẫn luôn có thể bắt lấy điểm yếu của cậu, Du Lượng cong mắt, vươn tay lấy từ trong thùng ra một tờ tạp chí “Tôi vừa phát hiện cậu giấu một thứ, lần đầu tiên tôi lên trang bìa tạp chí, cậu cất giấu kỹ bao nhiêu năm rồi?”

Hai má Thời Quang lập tức đỏ lên đến vành tai, cậu vội chộp lấy tạp chí giấu sau lưng, nghiêng đầu nói “Ai thèm cất giấu làm gì, rảnh rỗi không có chuyện gì, đi ngang nhìn thấy nên tiện tay mua thôi.”

“Cũng không thấy cậu mua tạp chí của người khác.” Du Lượng giả vờ nhận ra, nghiêm túc nói “Tôi biết rồi, cậu hẳn là muốn vượt qua tôi, nên muốn để ảnh của tôi ở nhà nhìn ngắm mỗi ngày.”

Tâm tư che giấu bao lâu của

cậu bị Du Lượng phát hiện, Thời Quang xấu hổ, cầm cờ hiệu đứng lên “Tôi ra phòng khách treo cờ hiệu!”

Du Lượng nhíu chặt trán, cậu nắm lấy tay Thời Quang “Tường vàng, cờ đỏ, trứng xào cà chua hả … cậu có thẩm mỹ một chút đi được không … treo trong phòng ngủ không được sao?”

Thời Quang quay đầu lại hỏi “Cậu nói nghe tôi mà?” thấy Du Lượng cau mày, lời nói đến cổ họng nhưng khó trả lời, Thời Quang ngồi xổm xuống, lấy ra bàn cờ cũ “Bỏ đi, có ép cậu cũng sẽ không phục, chúng ta phải dùng đức để phục người. Được rồi, ai thắng hai ván liên tiếp sẽ nghe lời người đó, công bằng rồi chưa?”

Hứng thú của Du Lượng lập tức được đốt cháy “Không vấn đề.”

Hai người họ không thèm đếm xỉa đến mấy cái thùng ở đằng kia nữa, cứ như vậy ngồi trên sàn dùng bàn cờ cũ đấu đến tận khuya.

Trời hừng sáng, ánh ban mai nhẹ nhàng rải trên giường qua khung cửa sổ. Du Lượng dậy trước, cầm di động nhìn thấy còn sớm. Thời Quang vẫn đang ngủ say bên cạnh. Cậu dựa vào giường, bật di động. Trên Weida công bố tiến độ gần đây của các giải đấu lớn, nhấp vào các kỳ phổ đấu cờ của một số kỳ thủ hàng đầu thế giới, Du Lượng xem sơ từng cái. Sau khi thoát ra trang chủ, tiêu đề của bài đăng hot trên diễn đàn lại lọt vào mắt cậu.

— Bàn về mối quan hệ giữa sự xuất hiện của Kiếp Trường Sinh và chòm sao Song Tử.

Cậu thuận tay bấm vào xem, khóe miệng Du Lượng lại nhếch lên.

Đặt di động xuống, Du Lượng quay đầu nhìn bên cạnh. Thời Quang vẫn đang ngủ say, hơi thở đều đặn, lông mi cong cong, đôi môi hồng hồng. Không cần phải chịu đựng, Du Lượng nghiêng người cắn môi Thời Quang. Không còn lo bị phát hiện, không còn lo người này sợ hãi bỏ chạy, có thể thỏa mãn hôn rồi ngẩng đầu rời đi.

“Mới sáng sớm đã hôn trộm.” Thời Quang chậm rãi mở mắt, nửa mơ nửa tỉnh.

Du Lượng cười nói “Ừ”, định tiến lại gần.

Thời Quang dụi dụi mắt, trêu chọc “Có phải cậu thường xuyên làm chuyện này không?”

Du Lượng nghiêng người khẽ nói vài câu bên tai Thời Quang, Thời Quang đột nhiên mở to mắt “Cậu … cậu thật quá đáng!”

Nhịp tim lại nhảy loạn xạ, Thời Quang nhớ lại trước kia, cậu đã phải vướng bận rất lâu, hóa ra Du Lượng sớm thừa dịp … cậu nhìn Du Lượng “Quá đáng! Uổng cho tôi tin cậu như vậy, cảm thấy cậu là một người thanh cao trong sáng, không ngờ từ lâu đã … ” Thời Quang nói mãi nói mãi, đột nhiên mỉm cười. Đúng vậy, một người thanh cao trong sáng, lại còn rất đẹp trai, đáng tin cậy như vậy, hiện tại trong mắt cậu ấy chỉ có cậu thôi, cũng chỉ có tình cảm với cậu.

Du Lượng nhẹ giọng nói “Cho nên, khi cậu nói không muốn chỉ là đối thủ của tôi, cậu có biết tôi vui đến mức nào không?”

“Khi cậu trả lời cậu cũng vậy, vậy cậu có biết tôi hạnh phúc thế nào không?” Thời Quang khẽ đáp.

Du Lượng chăm chăm nhìn Thời Quang. Mới sáng sớm, Thời Quang hiểu rõ thiếu niên Du Lượng hai mươi tuổi trước mặt đang biến đổi thế nào. Cậu vươn tay ôm cổ Du Lượng, kéo cậu ấy lại gần, nói nhỏ “Tỉ số hôm qua của chúng ta là 3-3, hôm nay cuối tuần, cậu nói sẽ tiếp tục chơi. Nhưng nếu tiếp tục với tình trạng này, cậu có đủ sức thắng tôi không?”

Du Lượng nhướng mày “Bây giờ nói chuyện ngày càng kiêu ngạo rồi nhỉ, nói lại xem?”

“Cứ tiếp tục với tình trạng này thì còn sức … ưm… ” Thời Quang còn chưa nói hết đã bị chặn lại. Cậu không hài lòng cử động, sau đó bị giữ chặt.

Làn gió nhẹ thổi qua rèm cửa, mặt trời trở nên rực rỡ, chiếu vào chiếc chăn bông đang động đậy.

Bàn cờ cũ trên mặt đất vẫn an tĩnh chờ đợi, đợi hai vị chủ nhân của nó bận xong việc, rồi lại tới tìm nó.

—–TOÀN VĂN HOÀN—–


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện