Đường Lên Núi

Bao gồm cả chúng ta?


trước sau

Hôm nay là trận đấu cuối cùng của giải đấu khiêu chiến danh hiệu Danh Nhân, cũng là trận đấu quyết định ai là người nắm giữ danh hiệu.

Trên hành lang dài ngoài phòng cờ U Huyền, Thời Quang từ xa đã thấy thầy Bạch Xuyên đã đến. Thầy đang ngồi trên ghế sô pha, mơ màng nhìn ra cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.

Thời Quang không làm phiền thầy, cậu bước vào phòng cờ U Huyền. Phương Tự đã ngồi đối diện, thấy Thời Quang đi vào, chỉ cười không nói gì.

Lần này, Thời Quang quân trắng, Phương Tự quân đen.

Một kỳ thủ sẽ phải đối mặt với vô số thế cờ đảo chiều trong cả cuộc đời. Một số người thất bại thảm hại, thua đến mức không còn lại gì. Có người cắn răng kiên trì trong hoàn cảnh khó khăn, nhưng cuối cùng vẫn không thể xoay chuyển tình thế.

Ván cờ trước mắt này dường như là ván đấu khó khăn nhất mà Thời Quang phải đối mặt trong sự nghiệp cờ vây năm năm qua, một ván cờ đảo chiều.

“Ôi, làm sao kỳ thủ chơi được một ván cờ đảo chiều, quả thật là một phần kiến thức rộng lớn!” người dẫn chương trình nhìn ra phía sau màn hình phát sóng khẽ lắc đầu “Hôm nay, quân trắng hoàn toàn bị áp chế, thật quá khó rồi. Nếu tôi chơi cơ thế này, tâm lý chắc đã suy sụp từ lâu, tôi cảm thấy phần thắng quân trắng chưa đến một nửa. Hai vị nghĩ quân trắng còn có cơ hội lật ngược thế cờ không?”

“Thời Quang là một kỳ thủ rất thông minh, dù quân trắng đã bị áp chế, nhưng khoảng cách vẫn chưa được nới rộng.” Du Hiểu Dương suy nghĩ “Nhưng tôi biết thực lực của Phương Tự, ván cờ này vẫn phải theo dõi phần sau.”

Câu nói thông minh này được Du Hiểu Dương đúc kết từ tận đáy lòng sau khi xem trận đấu. Cứ cách một khoảng thời gian khi nhìn thấy nước cờ của Thời Quang, ông thường kinh ngạc bởi sự thay đổi nhanh chóng của đứa trẻ này.

Lúc đầu, ông cảm thấy Thời Quang chỉ là một cậu bé cờ vây có năng lực thần kỳ.

Qua vài năm, ông ngạc nhiên phát hiện nước cờ mang vẻ đẹp sâu sắc tỉ mỉ của Thời Quang vừa mới phân hạng.

Sau đó, khi xem cúp Bắc Đẩu, ông cảm thấy thế cờ của Thời Quang đã thay đổi, mặc dù đã mất đi phần nào sự cẩn trọng, nhưng lại nhiều thêm mấy phần tự do, thường phát huy vào những giai đoạn sau của ván cờ, có thiếu sót, nhưng chiến thắng ở sự linh hoạt.

Hai ngày qua, ông cảm thấy thực lực của Thời Quang có thể nói là có lối suy nghĩ phong phú, thả đi được thì thu về được. Tuy thường có những mưu kế bất ngờ nhưng không hề nóng vội. Trong ván cờ đảo chiều này, Thời Quang đặt cờ vô cùng vững chắc.

Đặc biệt, những lần thay đổi sau này được hoàn thành chỉ trong một hoặc hai năm ngắn ngủi. Ông rất vui mừng vì ngoài Tiểu Lượng, giới cờ vây vẫn có thể sản sinh ra một hạt giống tốt như thế. Nếu có kỳ thủ chuyên nghiệp nào quan tâm đến những chuyện này, khó có thể lờ đi Thời Quang, đặc biệt Tiểu Lượng còn là người cùng lứa tuổi.

Nhưng quan tâm thì cứ quan tâm, tại sao cứ phải quan tâm thành như thế này … Đột nhiên, cảm giác vui mừng trở nên chua xót. Du Hiểu Dương cảm xúc ngổn ngang trong lòng, ông liếc mắt nhìn con trai đang chăm chú nhìn bàn cờ.

Du Lượng tiếp lời “Họ đều có lý do để không lùi bước, thế nên họ đều đang cố gắng hết sức. Tôi không thể nói trước được gì. Dù kết quả thế nào, hai vị kỳ thủ này đều đáng được tôn trọng.”

Kể từ khi khai cuộc, Phương Tự đã không để mất thế chủ động. Anh còn thận trọng hơn so với  hôm qua, Thời Quang vẫn chưa thể tìm được cơ hội để sử dụng.

Vừa bố trí xong đường dẫn, đã bị quân đen chặn lại.

Vừa đổi vùng chiến trường, quân đen lại đuổi tới.

Mỗi bước tiến của quân trắng, đều phải đối mặt với cuồng phong muốn đẩy lùi, muốn đè bẹp nó.

Làm sao đây … Thời Quang cắn môi, cố nén nỗi lo trong lòng.

Đen trắng đan xen đặt cờ, các khoảng trống trên bàn cờ ngày càng dày đặc.

Làm sao đây … làm sao đây …

Giai đoạn thu quan thu hẹp, nếu cứ tiếp tục như vậy, thua chính là kết quả duy nhất.

Thời Quang liếc nhìn đồng hồ, dừng lại động tác rồi nhìn lại bàn cờ. Thời gian mà cậu dùng ít hơn Phương Tự. Quân đen đặt cờ rất phức tạp, rất hoàn hảo, khó tránh sẽ mất nhiều thời gian.

Ánh mắt lướt trên bàn cờ dày đặc như bầu trời đầy sao, rồi đột nhiên dừng lại ở góc dưới bên phải.

Một ý tưởng táo bạo đột nhiên bùng nổ, Thời Quang đặt cờ.

Quân trắng chẹt quân. Quân đen đáp trả chẹt quân.

Quân trắng đặt một nước bẻ lại chẹt quân. Quân đen phải bắt lấy quân trắng đầy đe dọa này.

Một nước trấn của quân trắng, bắt ngược lấy quân đen.

Hình thành thế cục cướp cờ.

Phương Tự dừng một chút, hiểu ra ý nghĩ của Thời Quang.

Thu quan tạo kiếp, tìm cách phá vỡ thế bế tắc!

Kiếp này, tôi đi anh đến, bắt tới bắt lui, không có hồi kết. Vì vậy, luật chơi quy định kỳ thủ không thể liên tục cướp cờ, trước tiên phải đặt quân cờ ở nơi khác trên bàn cờ trước khi có thể quay trở lại và đáp trả vụ cướp.

(Liên tục cướp cờ ở một chỗ, sẽ tạo ra những hình cờ giống nhau liên tục xuất hiện, người ta gọi tình huống này là kiếp, nếu cứ tiếp tục thì ván cờ không thể phân thắng thua, cùng lắm chỉ hòa. Luật cờ vây đã cấm sự ‘đồng dạng xuất hiện’ này.)

Vì vậy, những nước cờ đặt ở nơi khác để chuẩn bị cho vụ cướp được gọi là nước dọa cướp.

Khi bàn cờ trống, nược dọa cướp rất dễ tìm. Nhưng hiện tại ván cờ sắp kết thúc, hình thể thu quan từng bước đều quan trọng, khoảng trống đất đang thay đổi nhanh chóng, tùy tiện đặt cờ rất dễ ảnh hưởng đến kết quả, vô cùng khó tìm nước dọa cướp.

Phương Tự có thể không quan tâm vụ cướp, nhưng một khi thí những quân đen ở đây, quân trắng sẽ thuận thế cắt đứt một phần lớn đuôi của quân đen. Trong giai đoạn thu quan, chính là nước cờ chí mạng.

Thế nên quân đen không thể không đáp trả vụ cướp.

“Quân trắng khiêu khích cướp cờ! Một cách chơi thật thông minh!” người dẫn chương trình dùng những tính từ mà Du Hiểu Dương vừa dùng qua “Quân đen đột nhiên rơi vào tình thế khó khăn, quân trắng dù sao cũng yếu hơn một chút, không sợ hãi mà tìm nước dọa cướp, quân đen lúc trước đặt cờ khá phức tạp, một khi tìm thấy nước dọa kiếp thì thế cờ dễ dàng bị phá vỡ.”

“Ép quân đen phải cướp cờ đáp trả, một nước cờ rất hay.” Du Hiểu Dương gật đầu, cảm xúc trong lòng lại hỗn loạn, ông vẫn cần phải tiêu hóa cảm xúc này.

Du Lượng không khỏi siết chặt tay “Hai nước dọa cướp vừa rồi đã có tiến triển, quân đen chỉ còn dẫn trước hai hoặc ba quân. Mỗi bước tiếp theo đều là mấu chốt, không ai được mắc sai lầm.”

Thời Quang không dám thả lỏng, cậu vừa muốn tìm cơ hội dọa cướp để cố gắng hết sức bao vây đất, cậu vừa muốn giữ cho kiếp này không bị quân đen hóa giải. Quân đen buộc phải đi theo, mỗi nước đi anh đều cố gắng loại bỏ kiếp này.

Thời Quang suy nghĩ nhanh … thật cẩn thận … vô cùng thận trọng …

Đột nhiên, đồng hồ phát ra tiếng lách cách.

“Danh Nhân Phương Tự đếm ngược rồi!” người dẫn chương trình lại kêu lên “Ván cờ này thật sự khiến tôi toát cả mồ hôi.”

Nói cách khác, theo quy tắc, Phương Tự đã dùng hết thời gian, sau đó, mỗi nước đi phải được đặt trong vòng một phút. Anh chỉ có năm cơ hội để sử dụng trọn vẹn một phút. Một khi quá giờ, lập tức phán thua.

Thời Quang còn tám phút, mới vào giai đoạn đếm ngược.

Nếu không có kiếp này, Phương Tự đã có thể thắng đến cuối cùng. Nhưng để hóa giải kiếp, Phương Tự đã dành phần lớn thời gian để tìm nước dọa cướp.

Tình hình đột ngột thay đổi!

Quân đen bước vào đếm ngược không thể nghĩ chu toàn cho cục diện, Thời Quang đã có thể tận dụng cơ hội.

Còn hai nước cờ …

Còn một nước cờ …

Bàn cờ dày đặc đến nỗi chẳng còn chỗ nào để đặt cờ. Ngay cả bản thân Thời Quang cũng không thể biết ai thắng ai thua. Hai bên dừng lại, trọng tài bắt đầu đếm.

“Trắng thắng 1/4 quân, Thời Quang ngũ đẳng thắng.”

Thời Quang đột nhiên ngẩng đầu “Thắng 1/4 quân?”

Trọng tài gật đầu “Đúng, thắng suýt soát 1/4 quân.”

1/4!!!

Nguy hiểm quá!!!

Thời Quang thở phào nhẹ nhõm, ngả người ra ghế sofa. Phương Tự đã lâu không lên tiếng, cũng ngả vào lưng ghế sô pha.

Niềm vui ngập tràn trong lòng Thời Quang bị thứ gì đó cắt ngang, không còn trào dâng. Nói cách khác, đối với anh Tự mà nói, anh ấy gần như đã duy trì chiến thắng của mình đến cuối cùng, kết quả bị một vụ cướp cờ đột kích, chỉ thua một phần tư.

Phương Tự khẽ gật đầu, đứng dậy ra ngoài. Thời Quang quay đầu nhìn bóng lưng anh rời đi.

Cửa phòng cờ U Huyền mở ra, Thời Quang nhìn thấy thầy Bạch Xuyên đã đợi sẵn ở cửa, vươn tay vỗ vai anh Tự. Cả hai quay người đi xa.

Trong phòng cờ, tiếng của trọng tài và người ghi chép vẫn vang lên.

“Xin chúc mừng khiêu chiến thành công, Danh Nhân Thời Quang.”

“Ván cờ đảo chiều lấy kiếp để lật ngược tình thế, vô cùng đặc sắc.”

Thời Quang đáp lại bằng một nụ cười, trong lòng cậu hiện giờ, một mặt hài lòng vì cuối cùng đã đạt được mục tiêu, nhưng mặt khác như bị khoét một lỗ, niềm vui theo đó mà tan mất.

Cảm giác rốt cuộc là như thế nào? Thời Quang chỉ cách hai ngày nữa tròn 19 tuổi, không thể hiểu được cảm giác này.

Giải đấu kết thúc, hoàn thành buổi giao lưu với viện cờ và đài truyền hình, Thời Quang về nhà rất muộn. Người đến người đi, cậu không thể nói gì với Du Lượng. Hơn nữa, thầy Du vẫn đang ngồi bên cạnh Du Lượng! Thời Quang thậm chí không dám nhìn về hướng đó.

Mẹ Thời ôm cậu thật lâu, cười vô cùng tự hào.

Tiếng tin nhắn điện thoại reo liên tục, Thời Quang nằm trên giường, cuối cùng cũng có tâm trạng trả lời.

Hồng Hà —– tuyệt cú mèo, trâu bò quá, anh đây không biết phải nói gì luôn này.

– Hừ, đến giờ mới nhận ra thực lực của em à.

– Khi nào cậu về Bắc Kinh đấy?

– Chiều ngày mốt, bên viện cờ vẫn còn chút chuyện.

– Ngày mốt?!! Ngày mốt là sinh nhật của cậu đó!!! Tôi đã bàn với nhóm người Thẩm Nhất Lãng, hiếm khi cậu được về đây, nên ngày mốt sẽ tổ chức tiệc cho cậu.

Thời Quang chợt nhận ra ngày mốt là ngày 20/9. Mỗi khi đắm chìm trong cờ vây, cậu chả còn nhớ ngày tháng gì cả.

– Vậy ngày mai gặp, ngày mai mẹ em có việc ở bệnh viện, mọi người đến nhà em đi, em sẽ ở cùng mọi người cả ngày.

– Vậy sáng mai sẽ đến tìm cậu, Thời trưởng lão, anh đây nhớ cậu chết đi được.

– Hồng thiếu hiệp, em cũng nhớ anh ~

Thời Quang cười rồi ném điện thoại xuống giường, quay đầu nhìn trăng ngoài cửa sổ. Tuy rằng những lời này cậu nói với Hồng Hà, nhưng người xuất hiện trước mặt cậu lại là Du Lượng.

Ai cũng chúc mừng cả rồi, chỉ còn cậu ấy vẫn chưa … đang nghĩ ngợi, điện thoại đột nhiên sáng lên.

– Về nhà chưa?

– Về rồi.

– Kiếp hôm nay cậu tạo, có thể đặt tên cho nó là dòng chảy ngược của bão tố.

Thời Quang bật cười, nằm bò trên gối cười ủ rũ. Cậu hoàn toàn có thể tưởng tượng được dáng vẻ cau mày của Du Lượng khi nhấp vào để tìm được cái tên này. Khi trò chuyện với nhóm người Dương Hải, cậu từng nói đó là phim hoạt hình yêu thích của cậu khi còn nhỏ, còn rất thích tuyệt chiêu của chiếc mini 4WD trong đó.

– Được đấy, tôi thích quá đi mất.

– Ừm, ngày mai cậu định làm gì.

– Cùng nhóm Hồng Hà chơi một ngày. À phải rồi, anh Tự …. anh ấy không sao chứ? Tối nay, anh ấy cũng không đến.

– Tôi có gọi rồi, thầy Bạch đang ở cạnh anh ấy, đừng lo lắng, không có chuyện gì đâu. Ngủ sớm đi, ngủ ngon.

– Ngủ ngon.

Thời Quang cười và ném điện thoại sang một bên. Sự mệt mỏi của ba ngày thi đấu liên tiếp ập đến, ánh trăng dịu dàng rắc lên đôi môi mềm mịn của cậu, cùng cậu đi vào giấc mộng.

Ngày nghỉ thứ hai, thật sự là một ngày nghỉ đúng nghĩa.

Thẩm Nhất Lãng và Bạch Tiêu Tiêu mang rất nhiều đồ ăn vặt, Hồng Hà mang theo bánh kem, nói hôm nay mọi người phải cùng nhau trải qua thời khắc 0 giờ. Thời Quang moi ra máy chơi game đã không được sử dụng trong thời gian dài.

Đang chơi vô cùng thích thú, tiếng chuông cửa vang lên. Thời Quang mở cửa, bên ngoài là Ngô Địch. Cậu biết Ngô Địch, Giang Tuyết Minh và Cốc Vũ đều đang học đại học ở những nơi khác, nên mới không gọi cho họ.

Nhận thấy được sự bất ngờ của Thời Quang, Ngô Địch cười nói “Sinh viên năm cuối rồi, tháng này mình sẽ về quê thực tập. Mình biết mấy ngày này cậu đang ở Phương Viên, đặc biệt chờ đến hôm nay để được gặp cậu đó. Mình cứ lo cho trận đấu của cậu mãi, nhưng Hà Gia Gia nói mình nghĩ quá nhiều rồi.”

Thì ra mọi người đều đang chú ý đến cậu. Thời Quang vui mừng kéo Ngô Địch vào nhà “Cậu với Hà Gia Gia đều xem rồi sao?”

“Đúng vậy! Chúng tôi vui lắm đó!”

“Gọi anh ấy tới đây đi!”

Sự náo nhiệt trong căn phòng nhanh chóng tăng gấp mấy lần. Vì có chung chủ đề là cờ vây, Hà Gia Gia và Ngô Địch đã sớm trò chuyện rôm rả với Hồng Hà và Thẩm Nhất Lãng. Bạch Tiêu Tiêu rất ngạc nhiên khi biết vị chủ tiệm cắt tóc đó hóa ra lại là một người bạn thời trung học của Thời Quang. Hà Gia Gia và Hồng Hà tay bắt mặt mừng đòi chiến ba trăm hiệp. Ngô Địch thì ngưỡng mộ với những kinh nghiệm mà Thẩm Nhất Lãng đã trải qua, còn kéo anh ấy chơi chấp quân.

Tiếng cười gần như lật tung cả mái nhà, đây là sự vui vẻ mà khoảng thời gian tập huấn trong viện cờ không thể thay thế được. Có vẻ như cậu nên thuộc về loại vui vẻ này. Nếu tình bạn có thể tồn tại suốt đời, cậu sẽ không bao giờ muốn rời xa họ.

Trong phút chốc, Thời Quang đột nhiên cảm thấy Du Lượng cũng nên ở đây.

Cậu và Du Lượng, cậu và những người bạn, không nên tách rời nhau.

Du Lượng và bạn bè của cậu, cùng với thế giới ban đầu của cậu, sớm muộn gì cũng phải ngồi lại với nhau.

Thời Quang hắng giọng ho một tiếng “Ừm … em muốn gọi Du Lượng tới.”

Thế giới bỗng trở nên yên lặng.

Đặc biệt là sắc mặt của Hà Gia Gia trở nên khó xử.

Sau vài giây im lặng trôi qua, Bạch Tiêu Tiêu đột nhiên đưa tay ra rồi nói “Gọi đi! Gọi đi! Mau lên! Các chị em trong câu lạc bộ cờ vây ở trường đại học rất thích cậu ấy, tôi còn phải giúp cậu ấy xin chữ ký!”

Sự náo nhiệt trong phòng trở lại, Hồng Hà không khỏi khịa vài câu “Lúc trước khi nhắc tới cậu ta thì cậu nghiến răng nghiến lợi, còn không thèm để ý người ta, bây giờ quan hệ tốt quá ha.”

Thời Quang yên tâm lấy điện thoại ra.

Hồng Hà và Hà Gia Gia lại chơi trong say mê. Thời Quang và Bạch Tiêu Tiêu mỗi người ngồi sang một bên, xem Ngô Địch và Thẩm Nhất Lãng chơi chấp quân. Thẩm Nhất Lãng ngày càng ra dáng nhà giáo, chơi chấp quân mà như gió xuân thoảng qua, dẫn dắt từng bước.

Hiệp đấu đã kết thúc.

Hồng Hà hét lên “Ê này, cái đĩa game này hình như cũ quá rồi đó!”

Khi Thời Quang nhìn lên, hình dán trên đĩa lốm đốm ngả màu, các nhân vật trong game cũng không thể nhìn rõ. Cậu định đứng dậy, nhưng lại nghe thấy tiếng chuông cửa.

“Mấy đĩa khác ở trong hộp bên cạnh, mẹ em đã dọn hết vào trong đó rồi, anh tự tìm đi! Em đi mở cửa.” Thời Quang vừa bước ra mở cửa vừa nói.

Du Lượng đứng ngoài nở nụ cười cửa mang theo một túi lớn đồ ăn vặt.

Thời Quang phải kiềm chế bản thân để không nhào vào ôm Du Lượng. Cậu nghiêng người để cậu ấy đi vào, lúc đi ngang còn nhẹ nhàng siết ngón út Thời Quang.

Một tràng cười vang khắp phòng. Giọng Hồng Hà theo sát “Lúc ở viện cờ, Thời Quang cất thứ này trong tủ không bao giờ treo, là cậu tặng hả?”

Hà Gia Gia trả lời “Không phải lúc nhỏ cậu ấy từng thắng Du Lượng sao? Cậu ấy nói với tôi … nói gì nhỉ … Ôi! Không phải chỉ là một Du Lượng nhỏ bé sao, có gì ghê gớm đâu! Tôi nghe nói ở viện cờ rất gian khổ, để khích lệ cậu ấy, tôi phải mất rất lâu mới nghĩ ra được mấy từ đó đấy.”

“À đúng! Có lần tôi gặp Du Lượng ở viện cờ, cậu ấy vừa nghe thấy thì liền xông ra ngoài. Lúc về thì như uống nhầm thuốc súng vậy á! Kéo tôi luyện cờ đến nửa đêm mấy ngày liền, nói gì mà, cả đời này nếu em không vượt qua cậu ta thì không phải là người.”

Trong phòng khách, Du Lượng càng nghe càng tò mò, Thời Quang càng nghe càng cứng đờ.

Cậu hoàn hồn, vội vàng chạy vào phòng, thấy Hồng Hà đang mở cờ hiệu cho Bạch Tiêu Tiêu và Ngô Địch xem.

Tặng Thời Quang: Khắc tinh trời sinh của Du Lượng.

Mẹ ơi, cay mắt ghê. Thời Quang muốn quay lại để che tầm mắt của Du Lượng.

Nhưng Du Lượng đã đứng trước cửa, nghiêng đầu đọc đi đọc lại nội dung cờ hiệu mấy lần.

Mọi người trong phòng phá lên cười, Thời Quang ôm trán “Dẹp hết đi! Nhanh lên!”

Nghe thấy tiếng động, Hồng Hà quay lại, nhìn thấy hai người đứng trước cửa “Chời má …” anh cuốn quít cuộn cờ hiệu rồi ném trở lại hộp.

Du Lượng mang theo ý cười trong mắt bước tới mở cờ hiệu xem kỹ hơn “Làm cũng đã làm rồi, mấy năm qua cũng không lấy ra treo, tiếc thật đó, sau này treo nó lên đi.”

Hả, Hà Gia Gia? Cậu nhìn thấy cái tên … chợt nhớ về những kỉ niệm thời thơ ấu.

Thấy Du Lượng nhìn chằm chằm cái tên, Thời Quang cầm lấy cờ hiệu cất đi, nhanh chóng nói “Hà Gia Gia, anh còn nhớ không, anh lúc trước đánh cậu ấy đến mức muốn sụp đổ luôn, dọa cậu ấy không được chơi cờ vây nữa. Chính là cậu ấy!”

Du Lượng và Hà Gia Gia nhìn nhau. Trong một thoáng, cậu nghĩ đến đứa bé đã khóc rất nhiều rồi bỏ chạy. Kể từ đó, bố cậu không bao giờ cho cậu ra ngoài học cờ và tham gia các trận đấu nghiệp dư nữa.

Hà Gia Gia quay đầu thở dài “Quá khứ như thoi đưa.”

Từ lúc Thời Quang chen vào chỗ Hà Gia Gia, cầm lấy tay cầm ngồi bên cạnh, Hồng Hà cảm thấy có gì đó không ổn.

Thời Quang nhìn chằm chằm màn hình chơi game, ăn hết bao khoai tây chiên, thuận miệng nói “Hết khoai tây chiên rồi.”

Du Lượng đang xem người khác chơi cờ, phát hiện một túi khoai tây chiên liền xé ra đưa cho Thời Quang “Ăn ít đồ ăn vặt lại.”

“Bao cuối cùng!”

Nhìn cuộc trò chuyện trôi chảy của bọn họ, Hồng Hà cau mày hỏi nhỏ “Du Lượng đối xử tốt với cậu như vậy từ khi nào?” là cùng một người với tên lạnh lùng ngày đó đi dạo viện cờ hả?

Thời Quang bình tĩnh nói “Cậu ấy còn nấu cho em ăn nữa.”

Tam quan của Hồng Hà nứt dần.

“Trong buổi tập huấn, em muốn luyện tập nhiều hơn. Là cậu ấy mang bữa sáng cho em đó.”

Tam quan của Hồng Hà vỡ nát, rơi từng mảnh xuống đất.

“Em không biết lồng chăn, ngay cả chăn cũng do cậu ấy lồng.”

Hồng Hà cảm thấy tam quan của mình vỡ vụn không thể ghép lại được nữa “Không … đến mức đó chứ.”

“Đến mức đó luôn á, cho nên em thích cậu ấy.”

Hồng Hà hít một hơi suýt nữa hét lên “Cậu muốn …” anh nhanh chóng kìm lại “muốn biến thành ngôi sao chiếu sáng cậu ta à? Thế cậu ta có biết không?”

“Biết chứ, sau này em mới biết, cậu ấy cũng thích em.”

Hồng Hà thở dài thườn thượt, tay run rẩy điều khiển nhân vật trong trò chơi đá phản lưới nhà. Đội đối phương vui mừng. Thời Quang nheo mắt nhìn anh “Em sẽ tự nói với những người khác, anh nghe chưa?”

“Chúc các cậu … hạnh phúc…” Hồng Hà khẽ nói.

Trước đây, cậu còn lo rằng Du Lượng không thể hòa đồng với bạn bè của cậu, nhưng giờ cậu thấy lo lắng là không cần thiết. Khi người khác nói, Du Lượng cẩn thận lắng nghe và mỉm cười. Khi được đặt câu hỏi, cậu ấy suy nghĩ và trả lời một cách nghiêm túc. Ngay cả khi không nói chuyện với nhau cũng không có vẻ gì là lạc lõng.

“Mọi người đã mua album mới của Châu Kiệt Luân chưa?”

“Mua rồi, mua rồi, có thể không mua được sao.”

“Du Lượng, em thích nhất bài hát nào?”

“Ừm … Croatia Rhapsody.”

Mọi người nhìn nhau, đột nhiên Bạch Tiêu Tiêu hưng phấn “Tôi biết rồi! Maksim đúng không?”

Du Lượng tỏ vẻ ngạc nhiên. Bạch Tiêu Tiêu vỗ tay “Máy nhảy trong trung tâm thương mại, cấp độ vô cùng khó. Tôi với bạn cùng phòng có nhảy vài lần, nghe rất hay đó.”

Mọi người đều cười. Thời Quang và Du Lượng nhìn nhau mỉm cười, trong mắt như lấp lánh ánh sao.

Thời Quang đột nhiên cảm thấy Du Lượng ngồi trong đám đông mỉm cười, dường như không còn cô đơn nữa.

Không biết thế nào mà nói một hồi thì mọi người cùng kéo nhau ra khu trò chơi. Xem Bạch Tiêu Tiêu nhảy hết cả bài Croatia Rhapsody, cùng nhau vỗ tay tán thưởng cô ấy. Hà Gia Gia và Du Lượng thi bắn máy, thắng Du Lượng rất nhiều vòng.

Đến khuya điểm 0 giờ, vẫn là quay về nơi cũ của họ, quầy thịt nướng.

“Thời Quang 19 tuổi rồi!”

“Thời Quang sinh nhật vui vẻ!!!”

“Thời Quang tiến lên!”

Bạn bè hò hét.

“Thời Quang, sinh nhật vui vẻ, cố lên!”

Du Lượng nói.

Màn đêm lặng im, tiếng ồn dần tan. Trên phố hơn một giờ đêm, Du Lượng và Thời Quang đi cạnh nhau trên vỉa hè “Hôm nay, tôi phải ngoan ngoãn ở cạnh mẹ rồi.”

“Ừ, hẹn gặp ở sân bay.”

Từ quán thịt nướng rẽ qua ngã tư, có một phố quán bar. Hàng dài đèn neon trên phố vẫn nhấp nháy, người ra vào tấp nập. Có người tựa vào gốc cây, say mèm hỏi họ có muốn uống một ly không.

Hai người đi tới trước mặt, Thời Quang và Du Lượng không khỏi dừng lại.

Mặt Phương Tự đã đỏ ửng, anh trầm ngâm nhìn họ rồi quay sang Bạch Xuyên nói “Tại sao Tiểu Lượng và Thời Quang lại nắm tay nhau, em có bị hoa mắt không?”

Bạch Xuyên lắc đầu bất lực “Không có hoa mắt.”

Phương Tự quay đầu lại, nghiêng ngả đi đến trước mặt họ, cẩn thận nhìn lên nhìn xuống, nhìn trái nhìn phải, lắc đầu cười nói “Hai đứa thật là …” Thời Quang muốn buông tay, nhưng Du Lượng lại nắm chặt.

Phương Tự lắc đầu, đi tới một chiếc taxi trống đang đậu bên đường “Sư huynh, về thôi.”

“Thầy Bạch.” Thời Quang bắt lấy tay Bạch Xuyên, ngập ngừng hỏi “Anh Tự … vẫn ổn chứ?”

Không đợi Bạch Xuyên nói, Phương Tự đã dừng lại, thở dài nói “Sao có thể ổn được? Không có trận thua nào khiến anh khó chịu hơn trận này.”

“Anh Tự …” Thời Quang không biết nói gì.

“Anh cảm thấy khó chịu không phải vì anh thua em. Anh nghĩ cả một ngày làm sao để hóa giải kiếp, anh nhận ra anh giải sai rồi, thật ra anh đã có thể thắng, nhưng không còn thời gian, không kịp nghĩ ra những nước cờ. Thế nên không có gì đáng buồn hơn khi nhận ra tự mình đã dâng chiến thắng, đặc biệt là đối với một kỳ thủ chuyên nghiệp.”

“Năm sau, anh sẽ lấy lại.” Phương Tự mở cửa taxi, Bạch Xuyên cũng lên xe.

Bạch Xuyên vỗ vai Thời Quang “Không sao đâu.”

Khi xe taxi khởi động, Phương Tự chậm rãi hạ cửa sổ “Nếu tháng sau em mà thua Danh Nhân Hàn Quốc, anh sẽ là người đầu tiên giết em.”

Chiếc taxi lao đi, để lại đèn hậu màu đỏ khuất vào màn đêm.

Thời Quang thở dài một hơi.

“Cho dù quan hệ có tốt đến đâu, một khi đã ngồi đối diện bàn cờ, thì chính là đối thủ. Cậu dùng hết sức chơi cờ chính là tôn trọng, không cần cảm thấy có lỗi vì kết quả.” giọng Du Lượng vang lên bên tai “Lúc trước khi đấu với sư huynh, anh ấy đã nói với tôi những câu này.”

“Bao gồm cả chúng ta?”

“Phải.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện