Đường Chân Trời

Chương 9


trước sau

Advertisement
Đêm hôm đó tôi mơ một giấc mơ, trong mơ bố mẹ tôi không ly hôn, ngày hôm ấy mẹ không hề lấy thỏa thuận ly hôn ra, mà giống như thường lệ, nức nở kể nể rằng bao nhiêu năm nay bản thân khó khăn đến mức nào.

Tôi không tới trường trung học A, mà dựa vào thành tích thảm không nõ nhìn của mình, vào một trường cấp ba bình thường.

Sau đó thi tốt nghiệp, lên đại học, tốt nghiệp, đi làm.

Tôi không gặp được người dịu dàng có thể thay đổi cả đời tôi, cũng không gặp được người mà nhiều năm không gặp vẫn có thể tâm sự vui đùa.

Đương nhiên, tôi càng không gặp gð Kỳ Ngôn.

Cuộc đời của tôi quá đỗi bình phàm, bình phàm tới nỗi hàng người vội vã lướt qua cũng chẳng có ai dừng lại liếc nhìn một cái.

Tôi kết hôn rồi, nhưng rồi lại vì mấy chuyện vụn vặt mà ly hôn sau đó mấy năm.

Mẹ tôi đã có tuổi trên đầu tóc mai điểm bạc, nếp nhăn nơi khóe mắt khiến bà trông quá đỗi già nua, thế nhưng bà lại vô cùng ủng hộ quyết định của tôi.

Bà nói: “Nếu như năm đó, mẹ có thể dũng cảm giống như con, thì tốt rồi."

Bà chậm rãi ngẩng đầu lên, nhưng tôi lại có thể nhìn thấy gương mặt của mình trong đôi mắt bà.

Mơ đến đây, tôi giật mình tỉnh giấc.

Tôi điều chỉnh hỗ hấp của mình, trong đầu toàn là khung cảnh mẹ mang nước mắt nói chuyện với tôi.

Có những lúc chúng ta luôn oán trách cuộc sống, thế nhưng chưa từng nghĩ rằng đi tới bước đường ngày hôm nay, có lẽ đã là kết cục tốt nhất mà cuộc sống mang lại cho chúng ta rồi.

Vào thu rồi.

Có lẽ vì mới khai giảng không bao lâu, nên việc kinh doanh trong tiệm bận rộn hơn một chút.

Thế nhưng Kỳ Ngọc lúc nào cũng như người rảnh rỗi chạy tới ngồi trong tiệm cà phê, thi thoảng hứng trí, sẽ quấn lấy tôi đòi dạy cho em ấy vẽ hoa thế nào, làm đồ ngọt ra sao.

Còn về Kỳ Ngôn, quãng thời gian này dường như càng bận rộn hơn.

“Mấy hạng mục của anh em gần đây xảy ra chút vấn đề, ngày nào anh ấy cũng đóng cọc trong công ty, bận sắp ngất ra rồi ấy."

Động tác rửa y của tôi ngừng lại, “À, vấn đề lớn không?"

Kỳ Ngọc xua tay, bộ dạng cực kì tín nhiệm, “Vẫn ổn ạ, anh ấy có thể ứng phó được."

Tôi nghĩ thế này cũng tốt, công việc bận rộn, sẽ không có thời gian tới gặp tôi, miễn cho hắn lại bảo tôi cho hắn một đáp án.

"Chị, bên ngoài có người tìm chị." Một nhân viên gọi tôi.

"Dúng lúc em cũng định về nhà, không làm phiền chị nữa ạ" Kỳ Ngọc vẫy tay, cầm chiếc túi xách phiên bản giới hạn của em ấy nhảy nhót ra khỏi tiệm.

Tôi kéo chiếc giẻ lau ở bên cạnh ra lau tay, cởi chiếc tạp dề rồi đi ra ngoài.

Thế nhưng vừa mở cửa, tôi ngây ngẩn cả người.

"Chú...Lưu?"

Trong phòng riêng của tiệm cà phê, tôi nhìn người đàn ông già nua hơn trước mấy phần, trong lòng có chút xấu hổ.

Thế nhưng ông không để bụng, làm ông chủ mấy chục năm, khiến trên người ông tự nhiên mang theo tư thái của bậc bể trên, thế nên ông ở trong ký ức của tôi trước nay đều thẳng lưng ngẩng đầu.

Chỉ là ngày hôm nay, ông lại mang theo một gương mặt mệt mỏi.

"Hai hôm trước mẹ cháu có tới tìm cháu đúng không?"

Ông dùng ngón trỏ chỉ lên trên bàn và hỏi.

Tôi trả lời: “Vâng ạ."

Ông ấy thở dài, với tay vào trong túi áo muốn tìm bao thuốc, nhưng lại ngại trước mặt tôi, cuối cùng tay không bỏ ra.

“Nếu mẹ cháu khuyên cháu về nhà, cháu cứ đồng ý với bà ấy đi."

“Đừng hỏi nhiều làm gì, cháu hãy nghe mẹ cháu một lần đi được không?"

Tôi cúi đầu nhìn hoa văn trên mặt bàn, tôi tin rằng ông ấy yêu mẹ tôi, thế nhưng điều này không đủ làm lý do thuyết phục tôi.

“Nếu chú không nói cho cháu biết nguyên nhân, cháu sẽ không quay về đâu."

Dường như người đàn ông trước mắt đang rơi vào trong suy nghĩ đau khổ, cuối cùng, ông thở dài một hơi, nói: “Vốn mẹ cháu không muốn để chú nói cho cháu biết đầu..."

"Quãng thời gian trước mẹ cháu bỗng ngã từ cầu thang xuống, sau đó được đưa tới bệnh viện kiểm tra, bên đó nói tình huống không được lạc quan cho lắm."

Tôi há miệng, nhưng khoảnh khắc này trong đầu tôi trống rỗng, không nói nên lời.

"Bây giờ cháu biết vì sao bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên bà ấy cầu xin cháu quay về rồi chứ."

Tôi không biết bản thân kết thúc cuộc đối thoại này như thế nào, rồi lại bĩnh tĩnh như thế nào tiễn ông ấy đi.

Tôi nói: “Cho cháu hai ngày thu dọn đồ đạc, ngày mốt, ngày mốt cháu sẽ qua đó."

Cây muốn lặng mà gió chẳng đừng, con muốn nuôi mẹ nhưng mẹ còn đầu.

Quá khư tôi giận dỗi với mẹ mình, tranh cãi với bà ấy, là bởi vì tôi chưa từng nghĩ đến có một ngày bà ấy sẽ rời khỏi tôi.

Bà có thể bao dung hết mọi lỗi lẩm của tôi, nhưng tôi quên mất, mẹ cũng chỉ là một người bình thường, mẹ cũng sẽ có sinh lão bệnh tử.

Tôi vội vã về nhà, cuốn hết quần áo, gần như là ném vào trong va li.

Ban đêm, tôi nằm trên giường, trong cơn mê man tôi lại mơ một giấc mơ.

Trong mơ, mẹ tôi ngồi trên số pha ôm lấy tôi khi vẫn còn là cô bé, trêu trọc nói: “Tiểu Liên của chúng ta lớn lên sẽ gả cho người đàn ông như thế nào nhỉ.".

Khi ấy tôi có chút không vui mà nói: “Tiểu Liên không lấy chồng, Tiểu Liên sẽ bên cạnh mẹ mãi mãi"

Hồi trẻ mẹ tôi cũng từng là người đẹp nức tiếng, một cái nháy mắt một nụ cười tràn ngập sống sống tuổi trẻ.

"Làm sao có thể bên cạnh mẹ mãi được, mẹ cũng sẽ già đi đó."

Mẹ ôm lấy tôi đong đưa, dịu dàng nói: “Sau này người mà Tiểu Liên của chúng ta thích, không cần đẹp trai bao nhiêu, trong nhà có bao nhiêu tiền, nhưng nhất định phải đi cùng Tiểu Liên chặng đường rất dài rất dài, nói thật nhiều thật nhiều câu chuyện."

Khi ấy việc làm ăn của bố tôi không thuận lợi, thời gian dài không ở nhà mà ở bên ngoài, hồi còn nhỏ tôi không hiểu những câu nói này, đến nay mới nhận ra được nó tràn đẩy cay đắng.

Mẹ tôi cũng từng có được tình yêu của mình sao? Bà cũng từng cho rằng bố tôi là người bầu bạn với bà một đời một kiếp sao?

Vậy sau đó thì sao, bà gả cho chú Lưu, liệu có phải cuối cùng bà cũng tìm được hạnh phúc của riêng mình không?

Một tràng dài câu hỏi, nhưng bị tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang.

Tôi nhìn thời gian, phát hiện bản thân mới ngủ được một tiếng đồng hồ, bên ngoài vẫn là đêm đen.

Khi tôi nhìn thấy người gọi điện thoại tới, dự cảm không lành trong lòng bỗng trở nên vô cùng mãnh liệt.

"Mau tới bệnh viện trung tâm, mẹ cháu..."

tiếp sau đó là gì tôi đã không còn nghe rõ nữa, thế giới trước mắt tôi quay cuồng, mãi đến khi điện thoại rơi trên mặt đất vang lên tiếng giong tan, tôi mới biết tất cả mọi thứ không phải là mơ.

"Chẳng phải mới bị bệnh sao, bỗng nhiên phải vào viện nhanh vậy ạ?"

Bên ngoài phòng phẫu thuật, tôi gần như chạy như bị đuổi tới bên chú Lưu.

Chỉ một buổi chiều qua đi, nhưng ông dường như càng trở nên già nua hơn.

Người đàn ông có mạnh mẽ như thế nào, thì đứng trước sinh lão bệnh tử cũng chỉ đành bó tay hết cách, ông bỗng lấy tay che kín gương mặt, giọng nói lọt qua kẽ tay...

"Lúc mẹ cháu tới bệnh viện kiểm tra, đã là giai đoạn cuối rồi, bà ấy không chịu trị liệu, nói rằng không muốn lãng phí quãng thời gian cuối cùng ở trong bệnh viện."

Khi nghe đến mấy chữ “giai đoạn cuối" “trị liệu" , tôi cảm giác được có tiếng nổ tung trong đầu mình, âm thanh ông ông vang lên bên tai khiến hai chân rồi mềm oặt.

Tôi hận thời gian không dài đằng đẳng , lại hận thời gian quá đỗi chậm chạp, cuối cùng cánh cửa phòng phẫu thuật mới mở ra.

Bác sĩ bước ra ngoài, kéo khẩu trang xuống, không nhìn rõ được nét mặt của ông, chỉ là hàng mày đang nhíu chặt kia khiến tôi cảm giác được tình hình không được lạc quan.

Ông nói: “Lần này bệnh tình đã được ổn định, nhưng lần sau thì không chắc chắn, càng huống hồ ngày tháng của bệnh nhân không còn nhiều nữa, mọi người vẫn nên....Cố gắng khiến bà ấy vui vẻ một chút."

Người đàn ông đứng bên cạnh tôi ngã ngồi xuống ghế.

Trong quá khứ, ấn tượng của tôi về ông chỉ là một người đàn ông độ tuổi trung niên, thường xuyên xã giao trên bàn rượu đương nhiên ông cũng sẽ có bụng bia, khiến bộ tây trang trên người có vẻ chật trội, khi cười sẽ có cằm hai ngấn, không thể nói là đẹp trai bao nhiêu, chỉ có thể nói là thân thiện.

Nhưng lúc này đây, tôi thấy đôi mắt ông đỏ bừng, tôi bắt đầu tin tưởng vào lựa chọn của mẹ mình.

Người đàn ông này yêu bà ấy, có lẽ xuất hiện hơi muận, nhưng thực sự là người đàn ông bầu bạn với bà hết nửa đời còn lại.

Lúc này đây, ông vẫy tay với tôi, nói: “Cháu về trước đi, chỗ này có chú trông mẹ cháu rồi."

Tôi từ chối nói: “Đã là lúc nào rồi sao cháu có thể đi được."

"Mẹ cháu không cho chú nói bệnh tình của bà ấy cho cháu biết, tính tình bà ấy khi cố chấp nên cũng chẳng tốt hơn cháu là bao, cháu cứ về trước đi, đợi khi nào bà ấy tỉnh lại chú sẽ khuyên thử."

Lời đã nói tới mức này, tôi cũng không cứng rắn nữa, tôi im lặng một lát, cuối cùng cũng gật đầu.

"Mẹ cháu tỉnh dật thì chú gọi cho cháu một cuộc báo bình an nhé."

“Được."

Ra khỏi bệnh viện chính là bờ sông, khi gió sống hơi lạnh tạt vào mặt, dường như chân tay tôi lúc này mới có cảm giác.

Lạnh quá.

Thự sự rất lạnh.

Tôi ngồi sụp bên bờ sông, cố kìm nén để bản thân không khóc ra tiếng.

Tôi lấy điện thoại ra, mù mờ lật mở danh bạ liên lạc, nỗi đau buồn cực lớn ập tới thế nhưng tôi lại không tìm được người để giãi bày.

Thế nhưng ngay trong lúc này, màn hình điện thoại nhấp nháy có cuộc gọi tới, đôi mắt tôi đã bị nước mắt làm nhòe đi, tôi dựa vào cảm giác bấm nút nhận mát.

Giọng nói vang lên, “Cậu có ở nhà không?"

Tôi ngây người, ậm ừ một câu.

Giọng nói của đối phương trở nên vội vàng, “Cậu khóc sao?"

Một câu nghi vấn, khiến tôi không thể nào kìm nén được mà cất tiếng khóc nấc lên.

Lâm Tử Tiêu hoảng loạn nói: “Ãy cậu đừng khóc, cậu đang ở đầu, tôi tới tìm cậu."

Thế nhưng tôi nói không ra lời, nước mắt nhỏ giọt lên màn hình, tôi lấy tay lau đi, nhưng lại bấm nhẩm vào nút tắt máy, điện thoại liên tục có cuộc gọi tới, nhưng tôi liên tục tắt đi..

Phiền quá, sao mà ngay đến cả việc khóc cũng không để người ta khóc một trận thoải mái.

Tôi chẳng rõ bản thân mình ngồi đó bao lâu, hai chân đã mất đi tri giác, ống quần đã bị nước mắt thấm ướt đẫm, trên quần bò nổi lên hai màu đậm nhạt không đồng nhất.

Chính trong lúc này, tiếng bước chân dồn dập vang lên sau lưng tôi.

Một cánh tay đặt lên vai rồi.

Toi ngoảnh lại, ánh đèn đường vàng vọt kéo dài bóng dáng của người mới đến.

Cậu ta nói: “Tìm thấy cậu rồi."

Khoảnh khắc đó, đất trời nhẹ bẫng, linh hồn mất đi đã tìm được chốn về.

Tôi bị cậu ta kéo lên, hai chân tê dại không chống đỡ nổi cơ thể, tôi nghiêng người dựa vào cậu ta.

Nước mắt đã chảy cạn, tôi chỉ có thể khàn giọng nói: “Lâm Tử Tiêu, tôi sắp không còn mẹ nữa rồi."

Thân ảnh mà tôi dựa vào hơi ngừng lại, cậu ta cứ cứng đờ đứng tại nơi đó.

Có lẽ cậu ta định an ủi tôi, cất tiếng nói: “Không sao đầu..."

Thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng chửng biết nên an ủi thế nào để làm dịu nỗi đau thương đến cùng cực này, lời nói được một nữa thì không còn kết cầu nữa.

Cuối cùng, cậu ta chỉ vươn tay ra, khẽ vỗ nhẹ lên lưng tôi.

Tôi ngửi thấy mùi thơm dễ ngửi mà chỉ trên người Lâm Tử Tiêu mới có, thảng thốt như một mùa hè bình thường nào đó của nhiều năm trước, tôi ngồi dưới tán cây quay lưng với sân bóng rổ để hóng mát, một trái bóng rổ lao thẳng vào gáy tôi, Lâm Tử Tiêu vừa mới cười nói với tôi nhấc tay lên ném quả bóng đó veef, một tay khác theo ý thức bảo vệ lấy tôi.

Khoảnh khắc ấy tôi dựa vào cậu ta rất gần, ngửi thấy mùi thơm như có như không này trên người cậu ta.

Xa cách nhiều năm, ngay cả tôi cũng không ngờ tới, trong lúc vô tri vô giác, nó đã trở thành mùi hương có thể khiến tôi an tâm.

Cậu ta khiến tôi biết rằng, sẽ có một người như thế, cho dù một giây trước đứng dưới cái nắng gay gắt nổi nóng với đám nam sinh tới xin lỗi, thì một giấy sau có thể bày ra vẻ mặt vô lại quàng vai bá cổ hỏi tôi có khát hay không.

Cũng trong khoảnh khắc đó, bỗng nhiên tôi nhớ tới lời của mẹ mình....

"Yêu, không phải là tiền hoặc lợi ích, mà là có một người, có thể đi cùng con chặng đường rất dài rất dài, nói với con rất nhiều rất nhiều câu chuyện."

Tôi ngẩng đầu, quan sát gương mặt cậu ta.

Nhưng ánh mắt của Lâm Tử Tiêu có hơi trốn tránh, hỏi tôi: “Cậu còn muốn....dựa vào bao lâu nữa."

Tôi gạt nước mắt, nói: “Tôi muốn tới bệnh viện một chuyến, đi thăm mẹ tôi."

Sức lực trên đối chân đã hồi phục, tôi lùi ra sau vào bước rồi tiến lên phía trước, tôi ngoảnh lại nhìn về phía Lâm Tử Tiêu như đang ngẩn người tại chỗ kia.

Tôi nói: “Cậu có thể đi cùng tôi không? Tôi nói là..."

"Chúng ta cùng nhau qua đó."

Tôi chưa từng nhìn thấy mẹ mình như vậy bao giờ, bà yếu ớt hệt như một trang giấy bất chợt lúc nào cũng sẽ rách vụn, trên người cắm dây kìm truyền, nhắm chặt mắt nằm trên giường bệnh, hệt như ngů một giấc sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.

Rõ ràng trong ký ức của tôi, tính cách hai mẹ con rất giống nhau, quá cố chấp, chẳng ai chịu cúi đầu trước ai.

Thế nhưng tôi thà rằng có thể cố chấp giận dỗi với bà cả đời, cũng không muốn nhìn thấy dáng vẻ không tức giận này của bà.

Khóe mắt của tôi lại trở nên ướt đẫm, cả người không ngừng run rẩy, mãi đến khi có một bàn tay nắm chặt lấy tôi.

"Đừng sợ."

Cậu ta nói đừng sợ, có lẽ lời nói của cậu ta không thể khiến nỗi sợ hãi giảm đi, thế nhưng cậu ta muốn tôi hiểu rằng, có một người luôn hi vọng tôi không còn sợ hãi.

Hoặc là nói cậu ta bằng lòng cùng tôi đối mặt với sợ hãi.

Cửa phòng được mở ra, chú Lưu xách một bình nước nóng đi vào.

Ông là người cầm cặp công văn mặc đồ tây, giờ đây đang xắn tay áo xách nước nóng, trông thấy tôi, ông ngẩn người sau đó nhìn sang Lâm Tử

Tiêu.

Ông nói: “Còn đến hả?"

"Vậng"

"Bỏ đi." Ông thở dài một hơi, nhìn người đang nằm trên giường bệnh, “Có lẽ bà ấy cũng sẽ không trách chú đầu."

Tôi nhìn theo ánh mắt ông lại nhìn người phụ nữ trên giường bệnh, khẽ nói một câu, “Cảm ơn."

"Chẳng có gì mà phải cảm ơn cả." Ông khom người đặt bình nước xuống, dáng dấp lúc đứng lên trông hơi cực khổ, “Không chỉ là mẹ cháu, bà ấy còn là vợ chú."

Một cầu nói, khiến nước mắt của tôi lại trào ra.

Tôi cố gắng đè nén giọng nói run rẩy, “Cháu đi mua cháo cho mẹ."

Sau đó kéo Lâm Tử Tiêu bước ra ngoài.

Ngoài cửa, tôi ngồi trên ghế không kìm nén được lại bật khóc, Lâm Tử Tiêu ngồi xổm trước mặt tôi, không lên tiếng, chỉ cẩn thận vuốt lưng cho tôi.

Tôi cúi gằm mặt vào trong đầu gối, “Tôi vẫn luôn cho rằng mẹ tôi sẽ không chết, cậu hiểu không."

"Tôi cho rằng tôi sẽ giận dỗi với bà ấy cả đời, bây giờ không làm lành cũng không sao, bởi vì tương lai còn dài."

“...Cậu hiểu không?"

Lâm Tử Tiêu khẽ khàng nói, “Tôi hiểu, tôi hiểu."

Thời gian dài đằng đẳng như một thế kỷ trôi qua, đợi đến khi chúng tôi mua cháo quay về phòng bênh, mẹ tôi đã tỉnh lại rồi.

"Tới rồi hả?" Bà ngồi dựa lên đầu giường, ngoảnh lại nhìn tôi.

Tôi cố gắng khống chế cảm xúc, “Mẹ sao lại....không nói cho con biết."

Mẹ tôi mim cười, bà làm một cuộc phẫu thuật lớn, nhưng khi tỉnh lại giống hệt như đứa bé, giọng nói mang theo chút giận dỗi, “Sao hả, nói cho con biết thì có thể khiến bệnh tình của mẹ khỏi hẳn à?"

Tôi nghẹn lời, cảm xúc bi thưởng bị một câu nói đùa này quét đi hơn phân nửa.

"Ít nhất cũng để con có thể ở cùng mẹ nhiều thêm chứ."

"Chẳng phải hiện giờ con đang ở cùng mẹ sau?" Ánh mắt của bà di chuyển từ người tôi sang Lâm Tử Tiêu, bà hất cằm, “Giới thiệu đi?"

Tôi chưa kịp mở miệng, bà đã nói tiếp: “Bạn trai nhỏ hả?"

Tay mở nắp bỗng run lên, cháo ở bên trong hơi sánh ra ngoài một chút.

"Mę..."

"Cháu chào dì ạ."

Tôi trợn mắt nhìn Lâm Tử Tiêu đã không khống chế được khóe môi cùng với vẻ giả bộ ngoan ngoãn kinh điển kia trước mặt người lớn.

"Lần này cháu với Tiểu Liên qua đây hơi vội, hôm khác sức khỏe của dì khá hơn, cháu sẽ mang theo quà tặng tới viếng thăm chính thức ạ."

"Được được, cậu nhóc bao nhiêu tuổi rồi? Người ở đầu vậy?"

"Cháu với Tiểu Liên là bạn học cấp ba, chúng cháu..."

Một xướng một họa hệt như hát kịch.

“Ấy, ấy!" Tôi bưng cháo đến bên bàn nhỏ trên giường, quay đầu dùng ánh mắt cảnh cáo Lâm Tử Tiêu đừng nói càn.

Chú Lưu đứng bên cạnh tự giác đưa chiếc ghế đẩu tới ngồi bên cạnh giường, từng miếng được bón vào, nhưng lời nói và hành động trên tay không ngơi chút nào.

Ông nói, “Vui vẻ là tốt rồi, từ khi mẹ cháu biết mình bị bệnh, đã bao lâu chưa vui vẻ thế này chứ."

Một câu nói, khiến câu vừa định giải thích của tôi lại nuốt vào trong bụng.

Tôi cứng ngắc chọc lên cánh tay của Lâm Tử Tiêu, “Chúng cháu đi nộp tiền thuốc"

"Chú đã nộp rồi." Chú Lưu nói.

"Vậy chúng cháu đi lấy thuốc."

"Chút nữa y tá sẽ đưa tới."

"Vậy chúng cháu..."

Mẹ tôi nuốt một hớp cháo, buồn cười nói: “Vội vàng đưa bạn trai nhỏ đi thế hå? Định làm gì, giấu đi à?"

Bỗng nhiên Lâm Tử Tiêu mất đi năng lực nhìn sắc mặt người khác, cậu ta làm lơ tôi, chỉ sấn tới bên giường, “Cháu trò chuyện với dì một lát nhé."

"Lâm, Tử, Tiêu."

"Ôi!.Dì ơi vừa rồi chúng ta nói đến đâu nhỉ, cháu với Tiểu Liên là bạn học cấp ba..."

"Hồi cấp ba trông nó như thế nào, dì còn không biết đầu."

“Không sao, không sao ạ, cháu nói cho dì..."

Mặt trời ban trưa rực rỡ xán lạn, rọi qua khung cửa sổ, mẹ tôi mỉm cười nghe Lâm Tử Tiêu kể về quá khứ của tôi.

Khung cảnh này quá đỗi đẹp đẽ, đẹp tới mức tôi gần như không muốn làm phiền tới nó.

Khoảnh khắc ấy tôi nghĩ, tin là thật thì cứ coi như tin là thật đi, hình như cũng chẳng có gì không tốt cả.

Truyện convert hay : Cự Phú Con Rể

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện