Đường Chân Trời

Chương 1


trước sau

Advertisement
Vì để thoát thân, tôi tìm một cô gái giống với ánh trăng sáng của hắn hơn cả tôi, sắp xếp cho cô ta xuất hiện bên cạnh Kỳ Ngôn, dạy cô ta học theo phong cách ăn mặc của ánh trăng sáng. [Thực ra anh ấy chưa chạm vào tôi lần nào cả.] Cô gái đó tới tìm tôi khóc lóc, cầu xin tôi để khiến cho Kì Ngôn yêu cô ta.

[Đã chuyển cho cô một khoản tiền rồi, tối nay dọn ra khỏi nhà tôi.]

Lúc nhận được tin nhắn tôi đang ăn bữa sáng, tờ báo vứt trên bệ đá hoa cương trắng sữa chẳng bắt mắt chút nào, có một tấm ảnh phóng to chiếm gần hết cả trang bìa.

Trên bức ảnh, một cô gái bẽn lẽn mỉm cười dựa vào bờ vai của Kỳ Ngôn.

Ba năm trước, tôi đi theo Kỳ Ngôn bị chụp được, cũng dùng phương thức như thế này để công khai tình cảm, sau đó thuận lý thành chương dọn vào trong biệt thự của hắn.

Mà hiện tại, hắn dùng phương thức thế này để nói cho tôi biết:

Liên Vị Chi, cô đã bị thay thế rồi.

Dì Vương đứng sau lưng lo lắng nhìn tôi, tôi biết bà ấy sợ tôi nhất thời nghĩ quẩn, khóc lóc om sòm, giống như những người phụ nữ trước đó.

Nhưng hiển nhiên bà ấy nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ bình tĩnh ăn hết bữa ăn cuối cùng ở nơi này, sau đó lên lầu bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Trước khi ra khỏi cửa lớn tôi chỉ vào gương mặt của cô gái kia cười nói, quả thực cô ấy còn giống Vu Hạ hơn tôi.

Tôi làm bạn gái chính thức của Kỳ Ngôn ba năm, cho dù quan hệ giữa tôi và hắn càng giống bao nuôi hơn.

Hắn là con trai độc nhất của nhà họ Kỳ, mà năm đó tôi chẳng qua chỉ là sinh viên mới bước chân vào xã hội.

Ba năm trước, tôi làm việc trong quán cà phê trước cổng trường đại học A, gặp được con trai của hiệu trưởng là Kỳ Ngôn.

Hắn ngồi bên cửa sổ, mày kiếm mắt sao, từng cử chỉ tràn đầy vẻ quý phái, lúc chuẩn bị đồ cô em lễ tấn thầm nói với tôi, chiếc đồng hồ trên tay hắn có giá mấy triệu tệ.

(Mệnh giá quy đổi: 1tr tệ= khoảng 3 tỷ rưỡi VND)

Tôi không nhận biết được mấy nhãn hiệu cao cấp đó, thế nhưng khi tôi bưng cà phê đi tới gần chỗ hắn, tôi vẫn ngây ngẩn cả người.

Trong lúc tôi ngây người, Kỳ Ngôn cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía tôi, chúng tôi nhìn nhau không nói, mãi cho đến khi hắn khàn giọng hỏi tôi: “Em tên là gì?"

"Liên Vị Chi."

Sau đó câu chuyện như nước chảy thành sông, tôi trở thành tình nhân của Kỳ Ngôn.

Tôi vô cùng tỉnh táo biết rằng hắn không hề yêu tôi, cũng nắm bắt được mọi chừng mực rất chuẩn xác.

Hắn sắp xếp tôi vào một căn phòng dành cho khách ở biệt thự, tôi chưa bao giờ chủ động chạy tới phòng ngủ chính của hắn, cũng giả vờ như không nhìn thấy bức ảnh được đặt trên tủ đầu giường đó, bức ảnh cô gái có sáu phần giống tôi.

Cũng chính bởi như thế, sau khi qua lại một năm, phụ nữ bên người hắn đổi hết người này đến người khác, chỉ có tôi vẫn ở lại bên cạnh hắn.

Hắn sẽ ôm lấy tôi, hôn tôi, trong lúc vui vẻ cũng thân mật gọi tôi là “Liên Liên" , thế nhưng hằng tháng thẻ ngân hàng nhiều thêm mấy chục

nghìn tệ đều thời khắc nhắc nhở tôi, chúng tôi không phải người yêu, quan hệ của chúng tôi chẳng qua là dùng cách này để có được thứ mà mỗi bên cần.

Thực ra hắn không cần thiết phải như vậy, bởi vì thứ tôi cần trước nay không phải là tiền của hắn, tôi cũng không để tâm hắn có yêu tôi

hay không, hay đã từng ngủ với bao nhiêu cô gái, tôi chỉ muốn thấy hắn cười nhiều thêm một chút, bởi vì khi hắn cười lên, thực sự rất giống Dụ Thanh.

Nhà ở tôi đã tìm được từ sớm, trước khi Kỳ Ngôn có ý định bỏ rơi tôi, tôi đã muốn rời khỏi hắn rồi.

Vu Hạ trong bức ảnh đó, mặc một chiếc váy trắng, trong mắt mang theo ý cười bẽn lẽn, tôi chỉ nhìn qua một lần, đã nhớ kỹ được dáng vẻ ấy.

Thế nên về sau, tôi vô tình cố ý ăn mặc giống như thế, tôi nhuộm lại mái tóc về màu đen, cũng không đeo giày cao gót nữa.

Mỗi khi Kỳ Ngôn nhìn thấy dáng vẻ này của tôi, dịu dàng trong mắt gần như có thể vắt ra nước, hắn gạt lọn tóc của tôi ra sau tai, sau đó nhẹ nhàng ôm tôi vào trong lòng.

Tôi biết hắn thông qua tôi nhìn thấy một người khác, thế nhưng ai lại không phải vậy chứ.

Tôi tốn công phí sức lấy lòng hắn, cũng chẳng qua là vì muốn có được nụ cười của hắn, sau đó liều mình tưởng tượng ra bóng dáng của thiếu niên ấy, tôi khát vọng biết bao khoảnh khắc đó có thể lừa gạt được bản thân mình.

Mãi đến khi không lừa nổi bản thân mình nữa.

Cho dù Kỳ Ngôn có giống anh ấy hơn đi nữa, nói cho cùng bọn họ cũng không giống nhau, không có ai có thể thay thế được Dụ Thanh, giống như tôi mãi mãi cũng không thay thế được Vu Hạ.

Cho nên tôi tìm được một cô gái có vẻ ngoài còn giống Vu Hạ hơn, sắp xếp cô ta bước vào thế giới của Kỳ Ngôn, tôi nói cho cô ta biết sở thích và phong cách ăn mặc của Vu Hạ, nói cho cô ta biết làm thế nào có thể khiến Kỳ Ngôn trầm luân.

Mà tôi biết, nhất định Kỳ Ngôn sẽ sập bẫy.

Đúng như dự đoán một tháng sau, tôi đã nhận được tin nhắn đó, sau đó thuận theo tự nhiên mà lui thân.

Tôi vứt bỏ hết tất cả váy trắng lẫn giày vải.

Sau đó ngồi trên số pha trong chung cư, mãi đến khi đầu lọc thuốc trong gạt tàn đầy ắp.

Trước nay tôi không phải là kiểu con gái không hiểu sự đời như Kỳ Ngôn nghĩ.

Trong làn khói thuốc vương vít, tôi không khỏi nhớ tới Dụ Thanh.

Tôi của tuổi 16, quái đản, cô độc.

Sau khi bố mẹ ly hôn mỗi người đều có cuộc sống mới, tôi hệt như một đám lục bình trôi sông, không ai cần, cũng không ai quan tâm.

Là sự xuất hiện của Dụ Thanh, như một ngọn sáng chiếu vào thế giới của tôi.

Khi ấy tình tình tôi kì quặc, thành tích cũng không tốt, giáo viên sắp xếp Dụ Thanh ngồi bên cạnh tôi, hi vọng anh có thể dìu dắt tôi học tập.

Sau khi tôi nhìn thấy tờ sơ đồ chỗ ngồi ấy đã nhìn thấu được dụng ý của giáo viên, cho nên cũng tiện thể mang theo địch ý với người bạn cùng bàn xa lạ này.

Tôi nằm bò trên bàn ngủ xoay lưng với anh, hi vọng anh có thể cảm nhận được sự căm thù của tôi rồi biết ý cuốn xéo.

Hoặc là giống với mấy người bạn cùng bàn của tôi trước đó, không chịu nổi sẽ mách với giáo viên nói muốn đổi chỗ.

Thế nhưng anh không vậy.

Tôi tỉnh dậy sau hai tiết ngủ, thấy anh đang ở bên cạnh viết chữ tôi bực mình đá bàn.

Anh quay đầu nhìn tôi, sau đó gõ lên chồng sách mới được xếp gọn trên bàn tôi, nói: “Vừa nãy cậu ngủ quên, tôi đã nhận giúp cậu rồi."

Tôi muốn lên cơn gắt ngủ cũng nuốt ngược trở về, tôi lúng ta lúng túng nói một tiếng, ò.

Anh lại hỏi tôi: “Cậu tên là gì?"

"Liên Vị Chi."

Anh nói: “Tên rất hay."

Khi thức dậy đã là nửa đêm rồi, trong điện thoại trừ mấy tin nhắn hệ thống thì không còn gì khác.

Tôi tự giễu nhếch môi cười, có lẽ Kỳ Ngôn đã chìm đắm trong sự dịu dàng của bạn gái mới mà không thoát ra được rồi nhỉ.

Tôi qua loa dọn bàn, rồi đứng dậy đi tắm rửa, lúc quay lại, điện thoại nhảy ra một tràng tin nhắn chưa đọc.

Là em gái của Kỳ Ngôn gửi tin nhắn đến: “Chị với anh em chia tay rồi sao?" “Bây giờ chị đang ở đâu?" “Có phải hai người cãi nha rồi không ạ?"

Tôi chỉ gửi lại một chữ “Ừ" trả lời vấn đề thứ nhất của em ấy, sau đó tắt giao diện ấy đi.

Em ấy được người nhà bảo vệ rất kỹ, từ đầu tới cuối vẫn cho rằng tôi và Kỳ Ngôn ở bên nhau giống như yêu đường bình thường.

Em ấy từng đến biệt thự, cũng từng gặp tôi, sẽ ngọt ngào gọi tôi một tiếng chị dâu, cũng sẽ kéo tay tôi lẩm bẩm: “Liên Liên, anh trai em đúng là đối xử khác biệt với chị đó, chị là người phụ nữ đầu tiên được anh ấy đưa về nhà."

Khi ấy tôi vờ như xấu hổ thẹn thùng mím môi, nhưng sâu trong đáy lòng chẳng lại có lấy một tia gọn sóng...

Đương nhiên hắn yên tâm về tôi rồi, bởi hắn biết tôi không khóc không ẩm ĩ, cho dù sắp xếp tôi ở bên cạnh, cũng sẽ chẳng tạo thành bất cứ ảnh hưởng nào đối với hắn.

Còn về Kỳ Ngọc, có lẽ là nhìn thấy tờ báo kia, cho rằng chúng tôi nổi lên mâu thuẫn gì đó, nhưng lại không biết tôi chỉ là một chú chim hoàng yến được trả lại tự do.

Tôi tắt điện thoại, nhưng không ngờ Kỳ Ngọc lại gọi thẳng điện thoại tới.

Ở đầu điện thoại bên kia em ấy nức nở nói: “Chị dâu chị mau về đi, anh em đang nổi giận ghê lắm..."

Tôi ngây người, hỏi: “Chuyện gì xảy ra?"

"Em không biết đầu, hôm nay em về cùng anh ấy, anh ấy thấy dì Vương bảo chị đi rồi, thì túm lấy đồ bên tay đập hết."

"Tóm lại, trước tiên chị quay về đi được không Liên Liên..."

Tôi do dự một hồi, vẫn nói: “Được, em đợi chị."

Lúc tài xế lái vào khu biệt thự, đã là gần ba giờ sáng, nhưng tầng một vẫn sáng đèn.

Bởi vì lúc đi không mang theo chìa khóa, tôi chỉ đành bấm chuông cửa, là dì Vương mở cửa cho tôi.

Lúc bà ấy nhìn thấy tôi thì thần sắc vô cùng phức tạp, có vui mừng, lại mang theo chút khó xử.

Giọng của Kỳ Ngôn ở phía sau vang lên: “Ai?"

Tôi đi vòng qua dì Vương mấy bước, bài trí trong phòng vô cùng ngăn nắp chỉnh tể, chẳng hề có một chút dấu vết bị đập phá.

Kỳ Ngôn mặc quần áo ngủ ngồi trên số pha, vẻ mặt thờ ơ nhìn tôi, “Cô tới đây làm gì."

Tôi ngập ngừng mở miệng: “Là Kỳ Ngọc bảo tôi tới..."

“Dủ rồi," Kỳ Ngôn ngắt lời tôi, “Cô cho rằng nơi đây vẫn là nhà cô sao? Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi."

Hắn đứng dậy, đi từng bước tới trước mặt tôi, từ trên cao nhìn xuống.

"Thế nào, chế tiền không đủ? Hối hận rồi hả?"

Tiến lại gần, tôi mới nhìn thấy mấy vết hôn ẩn hiện dưới cổ áo của hắn.

Giây phút ấy, hệt như có một tảng đá rơi phịch xuống đất, bỏ qua một tràng câu hỏi gai người của hắn, mà tôi chỉ khẽ cười, nói: “Biết rồi, bây giờ tôi đi ngay."

Tôi xoay người rời khỏi, lúc đi cũng không quên tiện tay đóng cửa lại.

Tôi nhìn điện thoại, lịch sử trò chuyện vẫn dừng ở câu “Đợi chút: kia của tôi, Kỳ Ngọc không liên lạc với tôi nữa, tôi cũng chẳng mở miệng hỏi.

Có lẽ là em ấy nói đùa, hoặc chỉ là một trò đùa dai, thế nhưng tôi chẳng thấy sao cả.

Tôi mua lại tiệm cà phê trước cổng đại học A, thuê người tới sửa chữa trang trí lại.

Thực ra tôi vẫn luôn không nói cho Kỳ Ngôn biết, tôi chẳng thích màu trắng tẹo nào, không thích chiếc váy trắng, cũng không thích sắc trắng của hoa dành dành.

Hệt như ban đầu tôi thích tổ vẽ móng tay đủ màu sắc sặc sỡ sau đó đưa tới trước mặt Dụ Thanh như hiến vật báu, tôi chưa bao giờ là người yên lặng.

Tôi cho dỡ bỏ hết những đồ vật có thể tạo nên bầu không khí yên tĩnh thoái mái xuống, treo album mang phong cách công nghiệp lên tường, bày những bông hoa hồng nở rộ trên những chiếc bàn gỗ không theo quy tắc.

Rất đỏ, rất rực rõ.

Tôi tận hưởng những ngày tháng phong phú, trông coi bọn họ thi công , nhìn cửa tiệm mơ ước của tôi được kiến tạo từng chút một.

So với ba năm trước yên lặng ngồi trên chiếc xích đu trong vườn đọc sách, những ngày tháng giả vờ làm học sinh cấp ba ngây thơ trong sáng, tôi của hiện tại càng giống như trở về với bản thân sống động năm 17 tuổi.

Nói cho cùng cuộc đời điềm đạm tẻ nhạt đó là của Vu Hạ, mà Liên Vị Chi chưa bao giờ là người lặng lẽ cả.

Thế nhưng cũng trong thời gian này, Kỳ Ngôn cũng không có phút giây nào yên tĩnh.

Cô gái mà tôi đẩy cho hắn tên là Lã Tống, là một người mẫu mới vào nghề, dường như Kỳ Ngôn rất cưng chiều cô ta, đưa cô ta đi chụp rất nhiều tạp chí và quảng cáo.

Thế nhưng những thứ này đều là thông tin bên lề, hoặc là nhìn thấy trên dòng thời gian của Lã Tống.

Hôm nay Kỳ Ngôn mua chiếc túi bản giới hạn cho cô ta, ngày mai Kỳ Ngôn đưa cô ta tới nhà hàng cao cấp dùng bữa.

Có lúc tôi nhìn thấy, nhìn thấy rồi cũng chỉ lướt qua, tôi chưa từng chủ động đi nghe ngóng tin tức gì của hắn.

Chẳng qua có một khoảng khắc tôi nhớ tới trước kia tôi cùng Kỳ Ngồn ngồi trên số pha xem tivi, dường như chúng tôi chỉ là một cặp tình nhân bình thường không hơn, hắn khoác lên vai tôi, ngón tay tùy tiện cuộn lấy một lọn tóc của tôi.

Hắn nghiêng đầu qua nói với tôi rằng: “Liên Liên, trông em xinh thật đấy, anh đưa em đi quay phim điện ảnh nhé?"

Khi ấy, trong lòng tôi sinh ra cảm xúc kháng cự, có một giọng nói chất vấn hắn: Tại sao muốn đẩy tôi ra trước mặt công chúng? Là vì để Vu Hạ nhìn thấy sao? Hay là bày ra một sản phẩm giả tạo mặc người ta cười cợt?

Nhưng tôi chỉ ôm lấy cổ hắn, làm nũng nhăn mày lại: “Không muốn đầu, chỉ muốn để một mình anh nhìn thấy thôi.

Truyện convert hay : Hộ Quốc Thần Soái Diệp Vô Đạo Từ Linh Nhi

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện