Dưới Đầu Ngón Tay

Niên Niên


trước sau

Cái mông thuần khiết sạch sẽ bây giờ bị giày vò đến rối tung rối mù từ lâu, làm cho ngón tay thẳng tắp dễ dàng đâm sâu vào bên trong hành lang ướt sũng, bên trong huyệt thịt nóng bỏng màu hồng nhạt nhanh chóng xoắn chặt lại, sướng đến mức làm cho Nguyên Thỉnh Trình lại dùng sức muốn nhét vào sâu hơn một chút. Chọc vào tuyến tiền liệt mẫn cảm của Kiều Niên, ngón tay một tấc khó đi, ngược lại bị huyệt phấn của thanh niên giam cầm chặt chẽ, ngón tay rõ ràng bị nuốt chửng vào dòng nước nóng ẩm ướt, mà những đốt ngón tay khác cũng nhanh chóng hóa thành nước, hoà vào trong máu thịt của Kiều Niên. Mới chỉ một ngón tay cho vào mà thân thể đói khát của Kiều Niên trong nháy mắt đã xuân ý tràn ngập, ào ào lan tràn, cái mông trắng nhanh chóng biến thành màu mật đào, hai gò má đỏ đến mê hoặc rơi vào trong mắt Nguyên Thỉnh Trình, lông mày quyến rũ nhuốm màu tình dục nhướng lên, treo trên đầu tim, lại chậm chạp không dám đối mặt với ánh mắt như ngọn đuốc của Nguyên Thỉnh Trình, nhìn nhiều một cái, hai má lại như bị thiêu rụi. Không hiểu sao lại sợ đến mức muốn chết.

Kiều Niên cúi đầu, thấy dương vật nhu thuận màu hồng non nớt cùng dương vật tráng kiện trần trụi bừng bừng của Nguyên Thỉnh Trình chạm vào nhau, cậu lại nhẹ nhàng rên lên một tiếng, cực kỳ xấu hổ, không biết nên nhìn ở đâu. Lúc trước, cậu cố ý che đi ánh mắt Nguyên Thỉnh Trình, cũng là vì chính mình mà che giấu, như vậy có thể càn rỡ hơn một chút, thoải mái ngụy trang thành anh lớn mà rụt rè thong dong.

Bây giờ, hối tiếc cũng không kịp nữa rồi.

“Niên Niên, nhìn tôi này. Không ngẩng đầu làm sao anh hôn em được.” Nguyên Thỉnh Trình nói nhẹ nhàng, cười yêu chiều.

Đôi tai màu hồng phấn của Kiều Niên bỗng nhiên run rẩy, hàm răng cắn cắn môi dưới ẩm ướt, không rõ nguyên nhân mắng anh: “Ai cần cậu lo, cút đi…”

Thường ngày thì hay lạt mềm buộc chặt dụ dỗ, ngôn ngữ đùa cợt nhẹ nhàng kiêu ngạo, hôn hôn nhẹ, ôm một cái, sờ sờ tay, vân vân không chút để ý tạo ra mấy chuyện mập mờ nho nhỏ, Kiều Niên luôn thuận buồm xuôi gió, một chút cũng không sợ xấu hổ, lấy tiểu trúc mã của cậu ra trêu chọc đến trời đất quay cuồng, mặt đỏ tai hồng.

Nhưng sau khi đến lúc da thịt thân mật thật sự, không còn một tấc vải che thân, dường như ở trên giường cậu cũng chỉ là một tay mơ, chỉ mới bị một ngón tay của Nguyên Thỉnh Trình cắm vào nơi sâu nhất, mà ngay lập tức, tiếng thở hồng hộc thở hổn hển không ngăn cản được từ cổ họng phát ra, cậu cúi người, cong mông, nhịn không được lắc lư trái phải kịch liệt, thân thể run rẩy không ngừng, chất lỏng trong hành lang ào ào chảy ra, như chưa từng thấy qua thế giới mà chảy nước miếng, cậu đón ý hùa theo để cho ngón tay tiến vào thỏa sức khuấy động khuếch trương, phảng phất như là bản năng tự nhiên, cậu nhìn thấy lá nơi đầu cửa sổ thưa thớt rơi xuống đất, trong lúc mơ hồ, cậu còn nghĩ rằng nó rơi xuống cùng với nhịp độ lắc mông của mình. Nguyên Thỉnh Trình dứt khoát ngã xuống giường, thuận tay đẩy ngã Kiều Niên, cong đôi chân dài cường tráng đè lên Kiều Niên, hai người mặt đối mặt, Nguyên Thỉnh Trình nhìn Kiều Niên chăm chú, từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, Kiều Niên bị cậu nắm chặt eo không buông, cũng không đứng dậy được, chỉ có lưng là nâng lên được, Nguyên Thỉnh Trình chỉ nhẹ nhàng cười cười, cánh tay ấn xuống, Kiều Niên lại một lần nữa dính vào lồng ngực cậu, chỉ có thể dạng đùi, cuộn tròn ngón chân, mặc cho trúc mã cao lớn uy mãnh xâm lược và sắp xếp.

Trên giường, người bình thường vừa đụng vào liền bốc hoả Nguyên Thỉnh Trình bây giờ lại tiêu sái tự nhiên, khách trở thành chủ, vừa khuếch trương cho cậu, vừa tiện thể trêu chọc.

“Niên Niên, thì ra đàn ông con trai cũng có rất nhiều nước sao?”

“Ừm…” Kiều Niên tùy ý rên rỉ, nghe không rõ, giống như con chim non đang gào khóc vì đòi, ngón trỏ của cậu móc vào trong cái vòng của Nguyên Thỉnh Trình, đầu lưỡi mút núm vú màu nâu nhạt, huyệt non không có người trông chừng bị mấy ngón tay nhẹ nhàng mở ra, đâm đâm cắm cắm, Từ từ chậm rãi, tiếng nước chảy rên rỉ trong huyệt đạo không dứt bên tai, mí mắt mỏng manh lại bị hôn lên, miệng Nguyên Thỉnh Trình vừa hạ xuống, Kiều Niên hiểu chuyện nhắm mắt lại, giống như ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi, cậu thoải mái hưởng thụ, sau đó mơ hồ mở mắt ra. Đầu mũi thanh tú thấm đẫm mồ hôi, tinh khiết giống như bông tuyết li ti, bay bay trong không khí, đôi mắt cậu ướt át, chỉ còn lại lông mi còn run rẩy, không thể bình tĩnh lại.

Hai chàng trai chưa từng nếm qua trái cấm, chẳng qua là đang đắm chìm trong sự dịu dàng vô tận và tình yêu ngọt ngào của sự tương tác giữa hai bên, cũng như là một bông hoa cuối cùng đã rơi vào một cái bình, cả đời bảo vệ lẫn nhau, chiếm hữu lẫn nhau. Phản ứng của thân thể không lừa gạt được người khác, cậu si mê Nguyên Thỉnh Trình, chính là như vậy.

Nguyên Thỉnh Trình vuốt ve mái tóc lộn xộn của cậu, nói, Kiều Niên, trước đây cậu bí mật gửi cho tôi mấy tấm ảnh mỹ nữ sắc tình lấy từ trên mạng đều chính là cậu phải không.

Kiều Niên ngẩng đầu, ngây ngốc nhìn Nguyên Thỉnh Trình vài lần, khuôn mặt liền đỏ bừng, hiện tại nhìn không ra xấu hổ hay không xấu hổ, chỉ thấy cậu nhíu mày, không nói gì thêm. Chuyện đã đến nước này, cậu đành phải gật đầu thừa nhận, tức giận đánh bay bàn tay Nguyên Thỉnh Trình, vùi đầu thật sâu vào trong khăn trải giường, giống như đà điểu, lại kéo gối, nặng nề đè lên đỉnh đầu, hận không thể đem mình nghẹn chết mới được.

Nguyên Thỉnh Trình cười cười, thẳng thắn: tôi thực sự không ngờ, lúc học trung học cậu đã muốn quyến rũ tôi như vậy.

Nguyên Thỉnh Trình, tôi vốn đã lẳng lơ như vậy, cậu cũng không phải là không biết.

Những lời nói trong chăn truyền ra nghe có vẻ như đang tức giận.

Tuổi thiếu niên nhiệt huyết trẻ tuổi, khó tránh khỏi đối với phương diện tình ái có một loại dục vọng nửa che nửa giấu, một loại dục vọng không nói nên lời.

Kiều Niên đôi khi lên QQ nói chuyện riêng với cậu, thần bí tuyên bố tìm thấy sách cấm từ trên mạng, ngàn vạn lần yêu cầu không thể cho người khác xem, nếu không trời đánh sấm sét bổ. Cậu đánh ra mười dấu chấm than cực kỳ nghiêm trọng. Nguyên Thỉnh Trình đồng ý giữ lời hứa của cậu, buổi tối ngoan ngoãn hoàn thành bài kiểm tra, đóng cửa ra vào và cửa sổ, sau đó lén lút xem.

Những hình ảnh chỉ có phần dưới cổ, không nhìn thấy khuôn mặt, mặc tất cả các loại váy đẹp và đáng yêu, cơ thể không phải là hoàn toàn lộ, nhưng như ẩn như hiện, vai, lưng, đùi… Cực kỳ gợi cảm, trêu chọc lòng người, kích thích nhất là một tấm váy vén lên, dùng hai tay che khuất bộ phận riêng tư giữa đùi trắng nõn.

Bàn làm việc xuất hiện mấy giọt máu, ít khi có chuyện gì có thể làm cho Nguyên Thỉnh Trình trực tiếp phun máu mũi, cách màn hình có thể cảm thụ được thiếu nữ ngây thơ ngượng ngùng, vô cùng khiến người ta mơ mộng.

Kể từ lần trước, sau khi Nguyên Ngữ nói lỡ lời, trong đầu Nguyên Thỉnh Trình tự nhiên mà liên tưởng đến những hình ảnh đầy màu sắc.

Hóa ra là Kiều Niên. Chắc chắn là cậu ấy.

Cậu nghĩ vậy. Nhưng chưa bao giờ tự mình hỏi.

Quanh đi quẩn lại, hoá ra cậu không bao giờ có thể thoát khỏi cậu ấy.

Kiều Niên không muốn Nguyên Thỉnh Trình nhắc tới hành động điên rồ của mình, quá ngu ngốc quá mất mặt.

Nhớ năm đó, các cậu trai ở trường trung học luôn có một số trò chơi kỳ lạ, chẳng hạn như có một thời gian phổ biến ngồi trên đùi của nhau, hoặc là ôm nhau thành một đoàn rồi cười haha. Mượn cơ hội này, Kiều Niên đặc biệt thích ngồi trên đùi Nguyên Thỉnh Trình, có nam sinh khác gọi cậu tới ngồi, Lý Hâm cũng vỗ vỗ chân nhiệt tình mời Kiều Niên, Nguyên Thỉnh Trình đều thay cậu cự tuyệt hết, Kiều Niên cũng chỉ muốn ngồi với Nguyên Thỉnh Trình. Những người khác nói rằng Nguyên Thỉnh Trình chính là chiếc ghế hoàng gia độc quyền của Kiều Niên.

Có một lần, tiết thể dục Nguyên Thỉnh Trình chơi bóng rổ mệt mỏi, trở về lớp học trước, cả người mồ hôi chảy ròng ròng, thở hổn hển nắm lấy cổ áo quạt quạt cổ áo phông, Kiều Niên ngủ trên bàn, thoát khỏi tiết thể dục nóng nực, đột nhiên cậu vô thức quay lại nhìn hàng ghế cuối cùng, Nguyên Thỉnh Trình ngừng uống nước, vẫy tay chào, mỉm cười với Kiều Niên, lộ tám chiếc răng, hoạt bát vui vẻ. Kiều Niên lắc lư đứng dậy, vốn còn chưa tỉnh giấc hẳn, mông theo thói quen ngồi trên đùi cậu, Nguyên Thỉnh Trình một bên ngừng uống nước, một bên vừa duỗi thẳng tay bẻ ngón tay chơi với Kiều Niên. Kiều Niên len lén cắm ngón tay của mình vào ngón tay đối phương, lại chột dạ, vội vàng rút ra.

Cơ thể cậu đổ mồ hôi, nóng như vậy, tại sao không bật quạt điện.

Không phải sợ em gái Kiều đang lén ngủ của tôi bị lạnh sao. Nguyên Thỉnh Trình vui đùa tươi cười nói.

Ôi, cán bộ thể dục, cậu không nhớ tôi.

Tất nhiên nhớ rồi.

Đm!

Haha, lừa cậu đấy.

Lục tục có người hết tiết trở lại lớp học, quạt điện trên đỉnh đầu xoay tròn, bài thi toán học bay loạn khắp nơi, Kiều Niên vội vàng chạy về chỗ của mình tiếp tục ngủ. Vụng về lại thẳng thắn quyến rũ phát sinh rất nhiều lần, gần như không có dấu vết gì, Nguyên Thỉnh Trình cũng không nghĩ nhiều, tiếp nhận toàn bộ hành động kỳ quái lại tùy ý của cậu chủ nhỏ.

Màn dạo đầu mở rộng vừa lâu vừa tỉ mỉ, khi rút ba ngón tay ra, những sợi nước mỏng dính vào đầu ngón tay như lưu luyến, cái lỗ nhỏ hẹp được chăm chút như một cái miệng hồng hào đang hé mở, căng tròn, dễ thương. Những ngón tay của Nguyên Thỉnh Trình cào vào mép của nếp gấp hoa cúc hết vòng tròn này đến vòng tròn khác

“Đừng gãi, ngứa…”

“Nơi này của cậu hẳn là khát vọng tôi rất lâu rồi nhỉ.” Giọng nói của anh làm cho người ta có một cảm giác say mê miên man, “Xin lỗi, tôi đến muộn.” ”

“A Trình…”

“Kiều Niên, tôi có thể có được tất cả của cậu không…” Mí mắt anh khép lại như đôi cánh run rẩy, giọng điệu chứa đựng sự rụt rè nhỏ bé, hạn như dây đàn bị căng ra, âm thanh tiếp theo có thể bị gãy bất cứ lúc nào.

Kiều Niên dáng vẻ hoảng hốt nhìn về phía Nguyên Thỉnh Trình, đối phương cứ như đã đổi thành người khác rồi. Có lẽ ngoại hình lạnh lùng sắc bén của cậu khiếng người khác hiểu nhầm. Bản chất của cậu xác vẫn là một cậu bé lớn xác ngoan ngoãn, dịu dàng. Nguyên Thỉnh Trình hôn má của cậu, sau đó lại hôn lên đôi môi của cậu.

Nguyên Thỉnh Trình nhẹ nhàng gọi.

Niên Niên.

Đầu lưỡi và hàm trên chỉ cần chạm vào nhau, phát ra âm thanh nhàn nhạt, tựa như một con hổ ngửi thấy mùi hoa hồng.

Kiều Niên quên mất từ khi nào bắt đầu cậu không còn gọi mình là “em gái Kiều” nữa, thay vào đó là “Niên Niên”.

Chợt, hai người bắt đầu hôn thật sâu, ôm lấy nhau lăn lộn trên, khăn trải giường nhăn nhó như sóng nước, hai người thoả thích đắm chìm trong đó, đáp án từ lúc họ nở hoa kết quả trong tiếng hôn nống cháy của họ, không cần hỏi nhiều

Kiều Niên dướn thẳng lưng, cưỡi trên hông Nguyên Thỉnh Trình, đùi đầy vết đỏ kẹp lấy eo cậu, nâng mông, ngón tay tách huyệt phấn, từng chút một như ý nguyện mà ăn dương vật, ba một tiếng, miệng huyệt nuốt chửng toàn bộ dương vật trong nháy mắt, mông run lên tạo thành sóng thịt va chạm với hông tạo ra thanh âm thanh thúy, da Kiều Niên ở chỗ nào đó nhô lên, Kiều Niên rũ mắt, cực kỳ vô tội, ngốc ngốc nói:”Thật lớn…”

Nguyên Thỉnh Trình xấu xa sờ sờ chỗ lồi lên, trước tiên chậm rãi cắm vào, dịu dàng ma sát, sau đó dùng sức làm việc, phòng ngừa thể lực của Kiều Niên không chịu nổi, Nguyên Thỉnh Trình hai tay đan xen ôm chặt cậu vào trong ngực, chính xác đụng phải tuyến tiền liệt của Kiều Niên, điểm mẫn cảm kích thích không ngừng, trong hành lang không ngừng gây khó chịu, Tiếng nhóp nhép phun ra dương vật, trên hông từng trận từng trận tấn công mạnh mẽ, ma sát huyệt thịt lầy lội, nóng đến mức vô cùng ngứa ngáy, cái miệng to lớn của tiểu nộn huyệt, không ngừng nuốt chửng, nếp gấp cúc huyệt bị mài đỏ lên, dương vật cắm đặc biệt sâu, bốp bốp vang lên, khi ôn nhu, khi hung ác, Kiều Niên ngửa đầu rên rỉ liên tục thở dốc, hôn lên bả vai Nguyên Thỉnh Trình, lắc lắc chấn động đến làn váy hết co vào lại nở ra, “A Trình, bắn vào bên trong đi…”

Đôi bàn tay chỉ vô tình lướt qua, hai người không hẹn mà cùng mười ngón tay liên kết…

Một chuỗi xích kiên cố không bao giờ có thể phá vỡ được hình thành.

Kiều Niên ngoài ý muốn bắn mấy lần, mặt giường loang lổ không chịu nổi, cuối cùng váy xốc lên bên hông cũng không kéo xuống, thân mềm nhũn cùng cái mông vô lực trần truồng, huyệt nhỏ xinh đẹp bị mở ra, cúc huyệt sưng đỏ đến quen thuộc, phun ra tinh dịch nồng đậm. Hai tay cậu nâng cằm, buồn bực hừ với giọng mê ly mềm mại, khóe mắt hồng hồng, dây thắt lưng trên eo nhỏ co rút. Sau vài lần, Nguyên Thỉnh Trình thể lực dư thừa, cơ bắp ở cánh tay vẫn còn căng cứng, dương vật còn chưa mềm, dáng vẻ có thể chiến thêm mấy trăm năm nữa, anh nằm sấp trên lưng Kiều Niên, vuốt ve xương bả vai của cậu, theo khe rãnh lõm của cột sống không tiếng động hôn lên. Kiều Niên lẩm bẩm vài tiếng, lật người, lại lẩm bẩm không biết kêu rên cái gì, đang nói tiếng ngoài hành tinh, vụng về ôm lấy Nguyên Thỉnh Trình không buông, giống như một con cá phun bong bóng, tay chân ôm lấy lưng trơn trượt. Nguyên Thỉnh Trình và Kiều Niên vừa hôn vừa liếm, mỗi một nụ hôn nhẹ nhàng, tựa như trong mộng.

Hôn nhau trong một thời gian dài.

Mở cửa sổ, rơi vào khoảng không, thoáng cái, gió mùa hè mát mẻ thân thể.

Kiều Niên đi tắm trước. Sau khi ra ngoài, cậu hô lên vài tiếng phát hiện Nguyên Thỉnh Trình đã biến mất.

Truyện convert hay : Đấu Phá Thương Khung Chi Vô Thượng Chi Cảnh Tiểu Thuyết

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện