Tên truyện: Dược nhân độc
Tác giả: Thâm hải tiên sinh
Edit: Yuri
Chương 2:
Uống máu tươi xong, Bạch Đàm chợp mắt một hồi, dần dần cảm thấy ý khát trong cơ thể rút đi không ít mới cởi áo bào, ngồi xếp bằng trên băng đàn, thử đột phái tầng thứ năm của “Lục Dục Thiên”.
Đương lúc hắn đi vào mộng cảnh, một sức mạnh vô hình đột ngột xuất hiện trói buộc linh hồn hắn, làm hắn không thể nào đề khí, giống như có đôi bàn tay nắm chặt mắt cá chân, làm thế nào cũng không giẫy được.
Trong cõi vô sắc đen đặc tịch mịt đó, một luồng khí tức cứ quẩng quanh người hắn, bám dai như đĩa.
Cẩn thận lắng nghe, dường như có một âm thanh từ nơi xa xôi vọng lại, từ xa tới gần, cuối cùng giống như dán vào bên tai, hướng vào tai hắn thì thầm.
“Đàm Nhi, có hối hận vì hại chết ta không?”
“Trong những đứa trẻ mà ta tự tay nuôi lớn, ngươi là người ta yêu thích nhất…”
Như một chậu nước đá dội thẳng vào đầu, Bạch Đàm chỉ thấy lửa giận công tâm, một ngụm máu liền phun ra.
Lại thất bại.
Nếu như không sớm xuất quan, sẽ làm hỏng đại sự.
Bạch Đàm cắn răng, trong bụng như có cỗ ác hỏa, chỉ muốn đem thi cốt tên ma đầu kia lột da tróc thịt.
Nhớ tới trong minh tưởng nghe một câu như thật như ảo, bản thân liền sinh ra tầng tầng hàn ý.
Ma đầu kia tuy rằng đã chết, nhưng hắn vẫn không tài nào khử được tâm ma.
Nhớ lại mấy chuyện đã qua, chỉ cảm thấy trong lòng huyết khí cuồn cuộn, một luồng trọc khí phun mãi không được.
Một chưởng đánh lên mặt đất, đem sàn bằng đá khổng tước phá thành một cái hố, vỡ ra mấy đạo vết nứt thật sâu.
Dược nhân bên kia không ngừng run rẩy, thân thể cuộn lại thành đoàn.
Bạch Đàm liếc mắt nhìn y, cảm thấy bộ dáng y như thế, chẳng biết ra sao nảy sinh một tia hứng thú, muốn chơi với y một hồi.” Ngươi mà cũng sợ chết, xem ra cũng không quá ngu ngốc, nào nói một câu nghe chút?”
Dược nhân phát ra một chuỗi âm thanh đứt đoạn nghẹn ngào: ” Đừng…Đừng giết ta.”
“Ngươi nói được?” Bạch Đàm nhấc cằm dược nhân, ép buộc hắn ngẩng lên nhìn mình, “Sau này gọi ta chủ nhân.”
Dược nhân trừng mắt nhìn, ngơ ngác nói theo: “Chủ… Nhân.”
“Biết ta là chủ nhân, còn không mau hành lễ?”
“ Dược nhân nhu thuận rạp người sát xuống nói: “Chủ nhân.”
Bạch Đàm mắt nhìn xuống y, tâm tình có chút sung sướng, trong lòng sinh ra một tia hứng thú.
Tính cách của hắn cực kì kiêu ngạo, bái Vu Diêm Phù làm sư phụ trong những năm này, lại bị đối đãi như món đồ chơi, tự cảm thấy nhận hết mọi nhục nhã, tính tình trở nên ngang bướng cổ quái, bây giờ hắn thích nhất chính là thấy người khác sợ sệt khúm núm với mình.
Người này thể chất nếu có thể hấp thụ độc tính Quỷ Đằng, có lẽ cũng không phải là nhân vật tầm thường, không biết có phải từng có thâm thù đại hận gì với Vu Diêm Phù không, mới rơi vào thảm cảnh như giờ.
Nhưng mà, tất nhiên Bạch Đàm không phải là người có lòng thương hại kẻ khác.
Điều hắn quan tâm trước mắt chính là, dược nhân này có thể giúp hắn nâng cao công lực không.
Nếu không phải Quỷ Đằng này có độc, không thích hợp dùng quá nhiều, hắn hận không thể một ngày đem dược nhân này hút khô. Nửa tháng trước trong trận đánh tiêu diệt đám phản loạn hắn đã bị thương, đành phải bế quan tu luyện trong này, nhưng công lực lại chậm chạp không chút đột phá, khó giữ được đám yêu ma quỷ quái rục rà rục rịch trong giáo, đúng là đòi mạng mà.
Vô cùng sốt ruột, Bạch Đàm cảm thấy cái chứng nghiện máu lần thứ hai lại tái phát.
Hắn nhanh chóng bắt lấy tay dược nhân, cắn vỡ mạch máu, sảng khoái mà hút lấy vài ngụm, nhất thời sung sướng không nói nên lời, nhưng trừ cảm giác này, còn có một thứ gì đó khó có thể diễn tả từ đan điền dâng lên.
Hắn dò tay tìm kiếm, không khỏi giật nảy mình.
Phải cùng người khác giao hoan, mới có thể đột phá một tầng Lục Dục Thiên.
Bạch Đàm vì việc này mà khổ não đã lâu, không khỏi vui mừng khôn xiết, vội vàng ngồi xếp bằng ở giữa băng đàn. Vận công đem khí chuyển hai vòng chu thiên, đúng thật là đột phá tầng thứ năm.
Đã như vậy, hắn liền có thể sớm xuất quan.
Tâm tình Bạch Đàm vô cùng vui vẻ, đẩy cửa ra ngoài, từ mật thất men theo đường mòn vào rừng cây rậm rạp.
Bóng cây chọc trời làm cho không khí quỷ dị âm trầm, rễ nổi đan xen trên mặt đất chằng chịt, tựa như hang ổ của loài yêu xà.
Vô sắc giới, nghĩa địa đời đời của giáo chủ Phù Đồ.
Ánh trăng yếu ớt xuyên qua kẽ hở của bóng cây, chiếu xuống mặt nước hàn đàm, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt mà trong trẻo.
Ngay dưới mặt nước, tay áo một cỗ thi thể trôi lơ lửng, chẳng khác nào ma quỷ.
Tay hắn cầm một phiến lá rụng trôi trên mặt nước, lại không tạo ra một chút dao động.
” Thật là trùng hợp, sư tôn, ngày ta xuất quang lại là ngày giỗ của ngươi. Ngươi đây là muốn chúc mừng ta?” Bạch Đàm nhìn chằm chằm khuôn mặt đọng lại trong nước, nhíu mày thật chặt, trên mặt không rõ là buồn hay vui.
” Nếu không phải vì sợ hồn phách thoát khỏi nơi này, thật muốn lột da tróc thịt ngươi…”
Hắn giơ tay, phiến lá rụng hóa thành bột mịn trong gió, phiêu lãng bay đi.
” Vì tham mà sinh buồn, vì yêu mà sợ hãi; nếu rời xa người yêu, không lo buồn cũng không sợ hãi. Sư tôn, ta tự tay giết ngươi, cũng không còn buồn cùng lo.”
Tiểu giáo chủ giết người không chớp mắt nửa ngồi chồm hổm trên mặt đất, lại giống đứa trẻ nghịch nước, vươn ngón tay ở tại mặt nước lạnh băng chạm hai cái, tạo ra một chút gợn sóng.
” Ngươi bây giờ ngoại trừ ở trong ác mộng quấy nhiễu ta, còn có thể làm cái gì? Nhìn ta ngồi lên vị trí của ngươi, sống rạng danh thế nào, làm sao đoạt sở cầu cả đời của ngươi vào tay, làm sao dương danh thiên hạ.”
Bạch Đàm không hề hay biết, phía trong góc tường có một đôi mắt rình rập nhìn bóng lưng hắn, đôi đồng tử khẽ co rụt lại.
” Vì tham mà sinh buồn, vì yêu mà sợ hãi; nếu rời xa người yêu, không lo buồn cũng không sợ hãi…”
Sâu trong rừng cây tĩnh mịt, bỗng vang lên một chuỗi tiếng cười ma quái, quỷ dị.
Bạch Đàm nhất thời cả kinh, nhìn quanh bốn phía, nhưng không thấy người, chỉ mửi thấy một cỗ mùi thơm gay mũi, trong lòng đã biết rõ bảy tám phần.
Lập tức cười lạnh, năm ngón tay dương ra, một tia sáng màu bạc hình cung từ trong đàn phòng xé gió bay tới, bay vào tay hắn, nhìn lại chính là một thanh móc câu có hình dáng kì dị. Vật này có nguồn gốc từ Thiên Trúc, vốn dĩ là vũ khí của Vu Thiên Phù, phần đầu hình móc câu, chuôi ở chính giữa, đường nét uốn lượn, như rồng tựa trăn, sống lưng là từng lớp từng lớp vảy ngược giống răng cưa, có thể tách ra sử dụng làm ám khí, lưỡi dao lại càng giống như vật sống, thiên biến vạn hóa, thật đúng là một hung khí giết người tà ác yêu dị.
Vì thế nó có tên “Thí Nguyệt”
Hắn xoay tay một cái, một đường hàn quang bay ra, hướng thẳng một góc trong rừng ép tới, làm cho một vệt bóng đen quái dị từ trong rừng nhảy ra.
Bóng đen kia vốn chỉ to bằng chim ưng, nhưng không phải là chim, mà là một cái đầu người.
Đầu người kia tóc tai bù xù, trên đỉnh còn mang một cái mão bằng đầu lâu, khuôn mặt ẩn dưới lớp mặt nạ tươi cười, thoăn thoắt ẩn hiện mà bay nhảy trong rừng, né tránh Thí Nguyệt câu đuổi tới.
Nếu là người thường không rõ đầu đuôi mà nhìn thấy, nhất định sẽ sợ đến hồn phi phách tán. Nhưng Bạch Đàm xem ra lại có phần hứng thú, giống như xem trò khỉ biểu diễn.
“ Ta biết sai rồi, giáo chủ tha ta đi!” Cái đầu người kia bay tới trước mặt hắn, phía sau trường bào hư vô hóa ra tứ chi con người, trước mặt Bạch Đàm mà quỳ xuống, hôn lên bàn chân trắng như tuyết.
Bạch Đàm dùng tay thu lại Thí Nguyệt câu, khẽ nhướng đuôi mày, một tay lột ra lớp mặt nạ cười của người mới tới, bất ngờ phía dưới lớp mặt nạ lại là một cái mặt nạ khác, bây giờ là khuôn mặt khóc, là dáng vẻ ai oán bi thương.
Người này không phải ai khác, chính là hộ pháp dưới trướng của hắn, biệt hiệu “Hoặc chướng ma”, tên là Ly Vô Chướng.
Phù Đồ giáo có nguồn gốc từ mật tông Thiên Trúc, nhưng mà tu không phải là Phật đạo, mà là ma đạo, giáo chủ tượng trưng cho thiên ma Ba Tuần, dưới trướng có tứ đại hộ pháp là tứ ma mà Đức Phật nhập Niết Bàn gặp phải, ngoại trừ hoặc trướng ma, còn có ba loại ma khác, chính là âm ma, tử ma, dục ma.
Tứ đại hộ pháp đều là đồ đệ của Vu Diêm Phù, cũng xem là sư huynh sư tỷ của Bạch Đàm, vì hắn là đệ tử nhỏ nhất, mà cũng là “Minh Phi” của Vu Diêm Phù, mấy sư huynh sư tỷ này không xem lọt mắt hắn, quan hệ rất là lạnh nhạt, chỉ có Ly Vô Chướng -người có tuổi sấp xỉ hắn -mới thân hơn một chút.
Vu Diêm Phù vừa chết, thế lực trong giáo tan rã, Tứ đại hộ pháp một người bị Bạch Đàm giết, một người tạo phản, còn lại hai người, chính là Ly Vô Chướng cùng em gái ruột của hắn “Âm ma” Nhân Hà.
Bạch Đàm nâng cằm hắn, nhìn chăm chú cái tấm mặt nạ đau khổ của hắn, hừ lạnh một tiếng: “ Dám cười nhạo ta? Thật là to gan. Ngươi không sợ ngay cả ngươi ta cũng giết, chôn cùng sư phụ?”
Ly Vô Chướng lại đổi một khuôn mặt cười: “Thuộc hạ ngủ không sâu, cảm thấy có động tĩnh trong Vô Sắc Giới, sợ có khách không mời thừa dịp giáo chủ bế quan xông vào, vội vã chạy tới, nào biết giáo chủ ở đây cùng sư tôn ôn chuyện cũ, nhất thời có chút cảm thán, ăn nói linh tinh hai câu, mong giáo chủ thứ tội.”
“Ôn chuyện cũ?” Bạch Đàm buông tay, như có điều suy nghĩ mà quét mắt nhìn cái cây ở thủy đàm, hừ lạnh một tiếng, “ Bản tọa cùng y có gì đáng nói, lấy roi đánh thi thể y còn được”
Ly Vô Chướng không dám lên tiếng.
Nếu không phải vì Vu Diêm Phù, thì tiểu giáo chủ hung thần ác sát trước mắt vẫn là vương tử mà Tây Dạ quốc tôn sùng, có cơm ngon áo đẹp, nhận được muôn ngàn sủng ái, mà ngày nào đó còn nắm được vương vị trong tay, nhưng hôm nay…Tuy leo lên được vị trí giáo chủ, nhưng một thân kiếp nạn trùng trùng, trêu chọc tai họa bên mình.
Thế lực Phù Đồ giáo trong võ lâm không nhỏ, Vu Diêm Prù vừa chết, có thể nói là nguy cơ tứ phía, thêm nữa trong giáo lòng người bất ổn, loạn trong giặc ngoài, dùng câu nước sôi lửa bỏng hình dung tình cảnh của Bạch Đàm cũng không ngoa.
Nếu không phải vì nguyên nhân không thể nói cho bất kì ai, hắn cũng không muốn mạo hiểm bản thân ở bên cạnh Bạch Đàm – người có quá nhiều thị phi này.
Thấy Bạch Đàm đi tới mép vách núi, nhìn tuyết phong trắng xóa trên đỉnh Thiên Sơn xa xa, tựa như đang suy nghĩ, Ly Vô Chướng rập khuôn từng bước theo sau: ” Giáo chủ bế quan những ngày qua, không biết đã đạt được những gì?”
Lời còn chưa dứt, đã thấy Bạch Đàm tung người nhảy một cái!
Ly Vô Chướng sợ hãi cả kinh, bước nhanh đến bên mép núi, mới nhìn một cái thì đã thấy cách đó không