Đã 4 tiếng kể từ lúc chúng tôi bước chân vào hầm ngục.
Một lượng lớn quái vật đã bị tiêu diệt trong trận càn quét này.
“Chúng ta nên quay lại chưa? Tôi không muốn tiếp tục”
Kim Su-hwan nói một cách khó chịu. Có cảm giác rằng, chắc chắn bọn họ đã thâm nhập vào quá sâu, ai nấy cũng đã đều kiệt sức. Còn đám quái vật chờ đón họ trên đường về nữa chứ. Dừng lại là hợp lý.
Yoon Hyuk-soo không từ chối. Thay vào đó, anh ta đưa ra điều kiện.
“Giờ tôi sẽ đi tiếp và kiểm tra lần cuối. Ok chứ?"
“Được rồi, nhớ là lần cuối đấy nhé”
“Bọn tôi sẽ chờ anh ngoài này. Lùa quái chuẩn chỉ vào đó.”
Yoon Hyuk-soo với chiếc khiên lăm lăm trên tay, rời đi với một nụ cười dễ dãi. Tổ đội tiếp tục chờ đợi anh ta như những lần trước.
Tuy nhiên, thời gian dần trôi, mà Yoon Hyuk-soo vẫn đang mất dạng
5 phút rồi 10 phút trôi qua, tất cả đều tràn đầy lo lắng.
“Sao anh ấy vẫn chưa quay lại vậy?”
"Mọi người có nghĩ anh ấy gặp chuyện rồi không?"
Các thành viên nữa bày tỏ sự lo lắng đầu tiên.
Kim Su-hwan thở dài.
“Tôi sẽ chờ thêm 10 phút nữa. Nếu anh ấy vẫn chưa quay lại, chúng ta sẽ tự tìm đường ra”
“Bỏ rơi Đội trưởng sao”
Kim In-pil trước giờ vẫn chỉ lặng lẽ lắng nghe đột nhiên lên tiếng. Gã ’Câu hồn sư’ nhát chết luôn ru rú ở phía sau bỗng phi lên trước mở mồm.
“Đội trưởng mới đi được 10 phút thôi, mọi người vui lòng đợi thêm 10 phút nữa đi. Mấy chuyện này đầy rẫy trên các trang web mà. Thỉnh thoảng, mấy ông lùa quái lại mất dạng trong vòng 15 phút. Muốn lùa quái về thì cũng cần phải giữ mạng chứ”
Khá dễ để lùa quái, nhưng mùi máu sẽ khiến lũ quái bị kích thích dẫn đến số lượng vượt quá khả năng giải quyết của tổ đội. Tốt hơn là phải né tránh mấy chuyện ấy ra.
“Tại sao một người lại có thể độc ác vậy chứ?
“Muốn sống thì ngậm cái mõm vào”
Kim Su-hwan là một cựu binh. Anh ta đã trải qua chuyện này vài lần. Nếu phải bỏ mạng tại đây, thì mọi thứ đều trở nên vô nghĩa.
Thời gian trôi qua thật nhanh. Mọi người nín thở hờ Yoon Hyuk-soo quay lại.
Và... lại thêm 10 phút trôi qua.
"Đi nào."
"Chỉ thêm một chút nữa thôi. Xin mọi người đấy"
Kim In-pil cố gắng khuyên nhủ nhưng mọi người lại đứng về phía Kim Su-hwan. Kim Su-hwan lạnh lùng từ chối và quay người đi.
“Chúng ta đã chờ lâu quá rồi”
"10 phút. Không, chỉ 5 phút nữa thôi”
“Anh thực sự yêu mến anh ta lắm hả?”
Kim In-pil cúi đầu thật sâu.
“Coi như tôi khẩn cầu mọi người đi. Anh ấy đã làm bạn với tôi được 10 năm rồi. Bố mẹ mất khi tôi còn nhỏ và anh ấy là người thân duy nhất còn lại. Tôi không thể bỏ rơi anh ấy được”
Đôi mắt gã rưng rưng.
“Chúng ta không thể đợi thêm 5 phút nữa sao? Anh ta đáng thương quá”
“Chị Ji-hye à...! Thôi được rồi. Chờ thêm 5 phút nữa. Sau đó chúng ta sẽ nhất quyết rời đi, mọi người hiểu chứ?"
Kim Su-hwan tạm thời trở thành đội trưởng mới. Anh ta là người có kinh nghiệm nhất ở đây. Các thành viên khác trong nhóm ngoan ngoãn làm theo ý kiến của Kim Su-hwan.
"Cảm ơn mọi người, rất nhiều."
Kim In-pil cúi gập người nhiều lần. Các thành viên trong nhóm đã quá mệt mỏi khi phải chờ Yoon Hyuk-soo.
Không thể để cơ thể mãi ở trong trạng thái căng thẳng, nó sẽ gây ra tổn hao năng lượng nhiều hơn bình thường. Khi đó, mọi người sẽ kiệt quệ về cả thể chất lẫn tinh thần.
Tình trạng tương tự đang diễn ra. Mọi người đã trải qua 4 giờ 20 phút căng thẳng đầu óc. Giờ bảo họ phải đánh nhau nữa chắc chịu chết.
5 phút nữa trôi qua.
"Có cái gì đó đang tới."
Kim Su-hwan là người đầu tiên nhận thấy sự bất thường. Anh ta nghiêng người về phía trước theo hướng âm thanh phát ra. Rồi vẻ mặt của anh ta thay đổi, nó bắt đầu nhăn lại.
"Con bà nó!"
Anh ta lùi lại một bước và chửi thề. Mọi người đều cảm thấy hoang mang nhưng tôi có thể hiểu được vấn đề.
Kkuruk!
Kiririk!
Yoon Hyuk-soo đang lao đến. Theo sau hắn là 1 đống quái vật.
"Chạy!"
Chạy đi đâu mới được?
Những người duy nhất biết địa đồ của Hầm ngục này là Yoon Hyuk-soo và Kim Su-hwan. Nhưng Yoon Hyuk-soo thì đang bị truy đuổi còn Kim Su-hwan thì tạm thời mất não.
Rồi Kim In-pil chạy về phía Yoon Hyuk-soo. Cùng với đống xác quái vật bị giết trong trận càn quét trước đó.
Họ nên làm gì bây giờ? Tốc độ của đám quái không phải quá khủng khiếp. Nhưng để thoát được chúng trong trạng thái kiệt sức thế này thì là chuyện