Đừng Tưởng Rằng Hóa Trang Thì Ta Sẽ Không Nhận Ra Ngươi

Chương 10: Phiên Ngoại


trước sau

Muốn ăn thịt sao? Xem đi, Hác Cung thực khó chịu a, ta thực xin lỗi hắn na…..
Mục tiêu LZ của Ngạnh là thế nào cũng đều phải có thịt, không có thịt cũng phải có nước thịt.
Mai Nhân kéo chiếc mũ trễ xuống, cậu quấn kín chiếc khăn quàng cổ lại ngồi ở ghế đá ven đường chờ Hác Cung đang xếp hàng ở bên kia đường mua khoai lang nướng cho cậu.
Đang nhàm chán đá đá chân thì thấy có hai người đứng chắn ở phía trước.
Trong đó có một nam tử cao lớn đầu nhuộm vàng, cười chỉ thấy mỗi hàm răng: “Này, người đẹp, một mình sao?”
Mai Nhân ngạc nhiên khi nhìn thấy người trước mặt, cậu hôm nay đồ trên người đều là do Hác Cung chọn, chứ bản thân từ khi sinh ra vốn không tồn tại cái gì gọi là thẩm mỹ nghệ thuật, bảo mặc cái gì thì liền mặc.
Mai Nhân nghiêng đầu, cậu vỗn có làn da trắng, huống chi bây giờ là mùa đông, làn da có chút trong suốt như ngọc, mắt sắc, cằm nhọn, đã vậy còn quàng thêm chiếc khăn quàng cổ rất lớn nữa, tạo nên một khuôn mặt động lòng người.
Hác Cung đang cầm khoai lang trong tay, hắn nhìn thấy xa xa Mai Nhân đang mặc một chiếc áo khoác màu mận nhạt, ở cổ áo và cổ tay có lông cáo trắng như tuyết, Hác Cung lần đầu tiên nhìn thấy bộ quần áo này liền biết nó rất hợp với Mai Nhân, quả nhiên mua về cho cậu mặc vào, thật là quá hợp đi, nhưng cũng chính bởi vì rất đẹp nên gặp không ít phiền toái, như hiện tại chẳng hạn.
Mai Nhân vừa nhìn thấy Hác Cung, mắt liền tỏa sáng, nhảy dựng lên chạy tới chỗ hắn, nhưng vẫn không quên lúc đi qua hai người kia vẫy tay: “Thật ngại a, bạn của tôi đến rồi.”
Hác Cung liếc hai người đó một chút, quay đầu đem khoai lang đưa cho Mai Nhân, thuận tiện sửa lại khăn quàng cổ cho cậu.
Hai người kia hiển nhiên không thể nuốt trôi, tên tóc vàng kia khó chịu, nhổ nước bọt: “Thiết, ta còn tưởng gì đâu, thì ra là vịt chết.”
Hác Cung trầm mặt, giận dữ cười lạnh nói: “Ngươi thử lặp lại lần nữa xem? Chán sống rồi?.” Hắn là con nhà có tiền có quyền, cơ bản tính tình đạm bạc, chẳng qua gần đây từ khi kết giao với Mai Nhân thì lúc nào cũng hiện lên nét xuân tươi cười, bây giờ lạnh giọng hàn khí tỏa ra lợi hại, đem hai tên đối diện dọa chết.
Mai Nhân đứng một bên cau mày, cậu suy nghĩ nữa ngày cũng không hiểu được ý tứ, cuối cùng rất là khinh thường mở miệng: “Cái gì vịt chết? kê kê của ta còn đây, mắt mù sao, còn nói ta cái gì nữ nhân, cái gì áp với không áp, ta đây rõ ràng là một đại nam nhân, các ngươi đui hay sao không thấy?”
Đối phương: “…….”
Hác Cung đang lãi xe cũng không khống chế được run rẫy bả vai, còn Mai Nhân thì buồn bực ngồi ở ghế phó lái liếc mắt nhìn hắn mấy lần, ruốt cục nhịn không được nói: “Anh có thể ngừng cười được chưa, em thật sự không biết được chưa?!”
Hác Cung mang theo vẻ mặt tươi cười ôn hòa , sủng nịch xoa đầu Mai Nhân: “Được.”
Mai Nhân biết hắn là đang dỗ mình, bất đắc dĩ trở người xem thường lấy khoai lang ra tiếp tục ăn, ăn được một nửa mới nhớ tới gì đó hỏi: “Chúng ta đang đi đâu đây?”
Hác Cung chăm chú nhìn tình hình giao thông phía trước nói: “Tắm ôn tuyền.”
Mai Nhân ngơ ra, theo bản năng lặp lại: “Tắm ôn tuyền?”
Hác Cung gật đầu, sắp tới đèn đỏ, hắn giảm tốc độ lại.
Mai Nhân có chút cổ quái nhìn Hác Cung một cái, vẫn là nhịn không được: “Ân, nói cách khác, hai chúng ta cởi hết quần áo cùng tắm trong một cái hồ….?”
“……” đèn đỏ sáng lên làm cho xe dừng lại….
“Anh rất vui a, em cự nhiên lại nghĩ ra chuyện quan trọng mà anh cũng chưa nghĩ đến ni.” Hác Cung cười nói những lời mang ý mơ hồ làm cho Mai Nhân hai má dần hồng lên, Hắn một lần nữa khởi động xe, thừa lúc đèn chưa chuyển màu xanh quay qua hôn lấy vành tai Mai Nhân: “Em đã yêu cầu như vậy, anh cũng rất chờ mong na.”
Mai Nhân: “……..”
Ôn tuyền tư nhân của Hác gia là một biệt thự ở trên núi, có lịch sử không hề ngắn nha, nhìn bờ tường có vết úa của thời gian với những cây dây leo trên đó kìa, Mai Nhân lần đầu tiên được thấy một nơi như thế này hận không thể đi hết một vòng quanh tòa nhà để ngắm cho thỏa a, Cậu đi theo Hác Cung đi vào, nhìn ngó xung quanh nhưng thực sự im lặng tề.
Hác Cung hiển nhiên biết cậu đang nghĩ gì, thản nhiên nói: “Đưng tìm nữa, không có ai đâu, chỉ có hai chúng ta thôi.”
Mai Nhân: “…….”
Buổi chiều, Hác Cung làm cơm chiên trứng cho Mai Nhân, phía trên còn tạo nên một hình trái tim rất to.
Mai Nhân rối rắm nửa ngày không nỡ động thìa, cậu quay qua nhìn Hác Cung đáng thương hề hề nói: “Không nỡ ăn a!”
Hác Cung không nói lời nào, cũng không cười nhìn cậu.
Mai Nhân nghĩ mãi, cuối cùng lôi điện thoại ra chụp ảnh lại…..
Hác Cung: “…….”
Ôn tuyền đã sớm chuẩn bị tốt, hồ nước lộ thiên nóng ấm, sương khói luqoqnj loqf, Mai Nhân quấn khăn tắm mãi mới bước ra.
Hác Cung đã ngâm mình ỏ bên trong, híp mắt lại như đang ngủ.
Mai Nhân nhón chân đi cẩn thận không phát ra tiếng động, cậu so với mèo nhỏ chỉ thiếu mỗi hai cái tai vểnh lên với một cái đuôi nữa mà thôi.
Kết quả vừa bước xuống hồ liền bị Hác Cung cầm lấy cổ chân.
Mai Nhân người cứng ngắc chậm rãi cúi đầu, Hác Cung vuốt ve khóe miệng của cậu, mái tóc ướt xẹp dính lấy trán của hắn lộn xộn trông rất gợi cảm.
“Anh…..” Hác Cung nắm chặt lấy cổ chân Mai Nhân, đối phương không còn cách nào khác là ngồi xổm xuống vịn lấy vai hắn, tay kia của Hác Cung giữ lấy lưng của Mai Nhân, thoải mái đem cậu ôm vào trong nước.
Mai Nhân lúng túng ôm lấy cổ Hác cung, đối phương vẫn không có ý buông cổ chân ra, trêu đùa: “Này…..cảm giác không đủ phải không?”
Mai Nhân đỏ mặt, nhìn Mặt Hác Cung đang tiến lại gần, nhắm mắt lại.
HOÀN


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện