Đừng Truy Ta, Không Kết Quả

Bạn gái cũ của cô thật tuyệt vời


trước sau

Đào Hựu Tình từ trên cao nhìn xuống Chu Dĩ Nhu, thời điểm nàng nói ra câu kia trên người bỗng nhiên nhẹ nhàng tự tại hơn rất nhiều, dường như bên trong vô hình có cái gì đó trói buộc nàng đột nhiên đứt gãy biến mất, nàng có thể một lần nữa đứng lên, ở trước mặt Chu Dĩ Nhu ngẩng đầu ưỡn ngực, vẫn là Đào Tiên Nữ xinh đẹp đến không chê vào đâu được.

Đúng vậy, Chu Dĩ Nhu không xứng với nàng, Chu Dĩ Nhu điểm nào có thể xứng đôi với nàng? Quá khứ 5 năm mắt mù kia xem như đưa cho chó ăn, bỏ liền bỏ không có gì đáng tiếc. Từ nay về sau nàng còn có nhân sinh rộng lớn cũng có đường lớn có thể đi, không bao giờ sẽ lại chịu gông cùm xiềng xích.

Chu Dĩ Nhu thong thả nâng đầu lên nhìn về phía Đào Hựu Tình, câu "Bởi vì Chu Dĩ Nhu cô, căn bản không xứng với tôi" còn ở bên tai cô bồi hồi không đi, cặp mắt thanh thanh lãnh lãnh kia rốt cuộc nổi lên một tia mờ mịt —— cô không hiểu được Đào Hựu Tình hiện tại, nàng xa lạ giống như các cô chưa bao giờ quen biết, càng không có 5 năm hoang đường kia.

Lúc trước trong mắt Đào Hựu Tình đều là cô, sẽ ở chung cư Bạch Ngọc ngoan ngoãn chờ cô lại đó gặp nàng, cơ hồ cũng không ngỗ nghịch cô, trừ bỏ một lần kia, lần nàng phát hiện chính mình là thế thân.

Sau khi cô cùng Đào Hựu Tình thành quan hệ tình nhân bí mật, cũng chưa bao giờ có chạm qua nàng, cho dù chỉ là hôn môi nàng, quan hệ tiếp xúc thân cận nhất giữa họ chính là giống bạn bè bình thường, sẽ ôm.

Trong lòng cô rõ ràng đó không phải Giang Nhã Lăng, đó chỉ là người cô vì Giang Nhã Lăng tìm tới làm thế thân. Cô không muốn chạm vào ai ngoài Giang Nhã Lăng, càng không dám đi chạm vào thế thân của Giang Nhã Lăng, chạm vào liền không giống —— Nhã Lăng sẽ không cùng cô hôn môi, càng sẽ không ở không khí ái muội cùng cô thân cận da thịt.

Cô quá rõ ràng người cô thích là bộ dạng gì, cô thích Nhã Lăng, cho nên tôn trọng nàng, sẽ không cưỡng bách nàng cùng chính mình ở bên nhau, trong mắt trong lòng đều chỉ có nàng. Mà khi cô tìm Đào Hựu Tình làm thế thân, cũng là vì Giang Nhã Lăng, cũng là vì thỏa mãn chính mình muốn có được tâm tư nàng.

Cô làm bộ chính mình có được "em ấy", lại tỉ mỉ cẩn thận mà vẫn duy trì một giới hạn, không dám dễ dàng vượt rào, phá hủy cái mộng này. Cô không cho phép chính mình vượt rào, cũng không cho phép Đào Hựu Tình vượt rào, khi đó cô chỉ hy vọng nhìn đến Đào Hựu Tình đóng vai Giang Nhã Lăng theo bên người cô, không hy vọng nhìn đến bất luận dấu vết gì thuộc về Đào Hựu Tình.

Nhưng ngay từ đầu cô vẫn chưa đối mặt với Đào Hựu Tình, thẳng thắn thành khẩn cô chỉ là đem nàng làm thế thân, mà không phải muốn cùng nàng phát triển quan hệ khác. Đáng tiếc giấy không gói được lửa, huống chi cô vẫn luôn không cố tình che giấu mục đích của chính mình, cho nên Đào Hựu Tình vẫn là phát hiện.

Chuyện đó đối với Đào Hựu Tình mà nói là một đả kích không nhỏ, vốn dĩ nàng đáp ứng trở thành tình nhân bí mật, không chỉ là bởi vì tiền thuốc men của mẹ, còn bởi vì thích cô. Nàng cho rằng cô cũng là như thế, kết quả cô chỉ là đang lợi dụng Hựu Tình giảm bớt tưởng niệm đối với một cô gái khác.

Đào Hựu Tình lúc ấy liền cùng cô náo loạn một hồi, tức giận, rời nhà trốn đi, không nhận điện thoại, giống như là cùng người yêu bình thường cãi nhau, chỉ là khi đó cô không để bụng.

Cô biết lý do Đào Hựu Tình cáu kỉnh với cô, cũng biết nguyên nhân Đào Hựu Tình rời nhà trốn đi —— nàng muốn khiến cho cô chú ý, làm trong lòng cô sẽ có nàng.

Đào Hựu Tình trở về còn từng nói qua với cô: "Bất luận lúc trước đã xảy ra cái gì, chúng ta đều coi như chưa xảy ra, tất cả đều đã qua, được không?"

Đó là một câu hèn mọn đến mức nào, nhưng cô căn bản không sợ hãi mất đi nàng, bởi vì trong tay cô còn nắm sinh mạng Đào mẹ—— Đào Hựu Tình là đứa bé ngoan, nàng sẽ trở về.

Sự thật quả nhiên tựa như cô nghĩ vậy, cô không có bất luận hành động gì, Đào Hựu Tình tước vũ khí đầu hàng trước. Thậm chí cô cũng không suy nghĩ qua  tâm thái nàng khi đó sao thay đổi, chỉ biết nàng nháo qua, sinh khí xong, cuối cùng vẫn là sẽ trở lại bên người mình, không chỉ là bởi vì cô nắm sinh mạng Đào mẹ, còn bởi vì nàng thích cô, chấp nhất lại nhiệt tình mà thích cô.

Phần yêu thích cũng này cho cô đủ tự tin, làm cô cũng không hoài nghi Đào Hựu Tình sẽ rời khỏi mình, sẽ lại đến hống mình, thế cho nên mấy tháng trước Đào Hựu Tình cùng cô đưa ra chia tay, kết thúc quan hệ tình nhân, phản ứng của cô cũng là trước sau như một bình đạm.

—— chung quy em ấy sẽ trở về.

Mấy tháng trước cô nghĩ như vậy, thậm chí 5 năm qua lại cô đều tự tin như thế.

Mà bây giờ khi cô nhìn Đào Hựu Tình, mới ở trong mộng mới tỉnh, phát giác sđược chuyện này sớm đã không phải do cô khống chế, người vẫn luôn ở phía sau cô chờ cô quay đầu nhìn lại nhìn bản thân —Đào Hựu Tình, không biết khi nào đã đứng ở trước mặt cô, dung mạo tươi đẹp mê người, tràn ngập tự tin mà đối mặt cô nói: "Cô không xứng với tôi."

Cô không xứng với tôi.

Quan hệ của các cô đã càng lúc càng xa...... cô đã không nắm bắt được nàng.

Chu Dĩ Nhu bỗng nhiên đứng dậy, lòng còn sợ hãi mà bắt lấy tay Đào Hựu Tình, thấp giọng giữ lại nàng: "Đừng đi."

"Bất luận lúc trước đã xảy ra cái gì, chúng ta đều coi như chưa xảy ra, tất cả đều đã qua, được không?"

Một câu quen thuộc đến cỡ nào.

Đào Hựu Tình chậm rãi rút tay mình về, trên mặt ý cười vừa xa cách lại lạnh băng: "Coi như chưa xảy ra?"

"Chu Dĩ Nhu, cô có tư cách gì nói những lời này?"

Chu Dĩ Nhu cùng Giang Nhã Lăng hủy hoại ước mơ của nàng, làm nàng 5 năm này chỉ có thể ăn không ngồi rồi, giống như một phế vật đợi. Mấy năm nay, nàng nhìn từng nhóm từng nhóm người mới ở trên TV vẫn luôn thay đổi, nhìn vô số nghệ sĩ đứng ở trên sân khấu nàng tha thiết ước mơ tỏa sáng còn nàng chỉ có thể ngồi ở trong nhà, chỉ có thể nhìn như vậy mà cái gì cũng không làm được.

Hồng Đào Q là giới hạn lớn nhất nàng làm, ở trong phòng vuông vức mang mặt nạ rồi quay video, đây là không gian lớn nhất của nàng. Nhưng vốn dĩ nàng cũng là người có thể quang minh chính đại đứng ở trên a sân khấu a......

Đả kích cùng thống khổ của họ ở trên người nàng, nơi nào có thể là một câu "Tất cả đều qua" là có thể xóa bỏ toàn bộ?

Nàng thẳng tắp mắt nhìn đôi mắt Chu Dĩ Nhu, hỏi: "Chu Dĩ Nhu, từ trước nay cô cũng chưa cảm thấy chính mình thật sự có lỗi với tôi, có phải hay không?"

Từ lúc tiến vào đến bây giờ, Chu Dĩ Nhu liền chưa nói quá một câu "Thực xin lỗi", nếu không cô cũng không thể nói ra "Hết thảy đã qua" như vậy khinh phiêu phiêu.

Chu Dĩ Nhu người này vì cái gì đã tới cũng vẫn là tình trạng tư thái cao cao tại thượng như cũ như cũ? Vì sao cô ta lại buồn cười như vậy a?

Đào Hựu Tình gằn từng chữ một chất vấn nàng: "Cô vì Đào Nhã Lăng cái kia ngu xuẩn chèn ép tôi, còn nói với tôi là cấp trên của Hưng Lan quyết định, làm tôi nghĩ lầm cô là người tốt nhất thế gian, lại lừa tôi thích cô 5 năm —— Chu Dĩ Nhu, cô chưa từng cảm thấy cô làm sai phải không?"

Chu Dĩ Nhu tâm tình phức tạp mím môi, không có trả lời lời nói của nàng.

Đào Hựu Tình từ trầm mặc của cô ta biết được đáp án, chỉ cảm thấy buồn cười: "Chu Dĩ Nhu cô nhìn cô đi, cô thậm chí đều không cảm thấy thật sự có lỗi với tôi, cư nhiên còn không biết xấu hổ đến đây xin tôi tái hợp?"

"Cô quả thực chính là chuyện đáng chê cười nhất năm nay tôi nghe được."

Đào Hựu Tình nói xong liền xoay người cầm lấy túi xách của mình đi. Khi nàng mở cửa phòng ra Chu Dĩ Nhu bỗng nhiên lại đuổi theo, một phen nắm lấy cổ tay của nàng, nói: "Hựu Tình, cho tôi một cơ hội."

Đào Hựu Tình phiền chán ném tay cô ta ra, lúc còn chưa kịp nói cái gì thì đã có một hình bóng quen thuộc chậm rãi xuất hiện ở cửa, trong miệng phun ra một đoàn khói thuốc mây mù, vị thuốc lá trái nháy mắt ở trong không khí tràn ngập mở ra.

"Chu tổng," Viên Sơ Nhụy hai ngón tay kẹp một cây thuốc màu trắng, tản mạn mà dựa vào cửa, nhẹ nhàng gợi lên mặt mày lười biếng, "Sao cô không hỏi xem bạn gái hiện tại của tôi muốn cho cô một cơ hội hay không?"

Chu Dĩ Nhu lạnh nhạt mà nhìn về phía Viên Sơ Nhụy đột nhiên xuất hiện, cô hiện tại thật sự phi thường chán ghét gặp Viên Sơ Nhụy!

Viên Sơ Nhụy vươn tay với Đào Hựu Tình, kéo nàng đến tới bên người chính mình, ngạo mạn biểu thị công khai "Chủ quyền"về phía Chu Dĩ Nhu: "Chu tổng, hình như tôi đã nói với cô có việc thì có thể tìm người đại diện của em ấy hoặc là trực tiếp tìm tôi, tôi không hy vọng có người quấy rầy đến thời gian nghỉ ngơi của bạn gái tôi."

Viên Sơ Nhụy lại lộ ra chiêu bài mỉm cười: "Em ấy đi diễn đã rất mệt, đừng để em ấy phải xử lý việc vặt vãnh."

Ánh mắt Chu Dĩ Nhu nháy mắt trở nên sắc bén, việc vặt vãnh? Viên Sơ Nhụy cư nhiên nói cô xem như "Việc vặt vãnh"???

Viên Sơ Nhụy mới lười đi để ý ánh mắt Chu Dĩ Nhu biến thành cái dạng gì, trong giới này tung hoành nhiều năm cũng không phải là tờ giấy trắng, trên thế giới này người có thể làm sợ hãi cũng chỉ có lão Viên nhà cô —— chủ yếu là sợ ông lải nhải. Viên đại đổng sự lải nhải thì thật là không người có thể yên ổn, Tôn Ngộ Không nghe xong đều sẽ không nghĩ lại đại náo thiên cung.

Viên Sơ Nhụy nhìn về phía Đào Hựu Tình, nhẹ giọng hỏi: "Có sao hay không?"

Nếu Chu Dĩ Nhu dám ở nơi này  làm ra cái gì với nghệ sĩ Nguyệt Vịnh của cô...... Cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô ta!

Đào Hựu Tình giống như học sinh tiểu học cáo trạng cùng Viên Sơ Nhụy : "Cô ta bắt nắm tay em, hai lần."

Viên Sơ Nhụy lập tức nhìn về phía Chu Dĩ Nhu, nói chuyện không có chút khách khí nào: "Chu tổng, không cần giống như biếи ŧɦái động tay động chân với bạn gái người khác . Làm gì cũng nên chỉ trong tư cách một người cũ, hiểu không?"

Viên Sơ Nhụy nói xong lời này, Đào Hựu Tình cũng đã mang xong mũ cùng khẩu trang, Viên Sơ Nhụy nắm tay nàng trực tiếp dắt nàng đi, một ánh mắt cũng không lưu lại cho Chu Dĩ Nhu.

Hai bên hành lang căn phòng có một cái thùng rác, thời điểm đi ngang qua Đào Hựu Tình đột nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn về phía Viên Sơ Nhụy, tuy rằng bộ dáng Viên Sơ Nhụy vừa nảy ngón tay kẹp một cây thuốc chậm rãi lên ra trận làm động lòng người, nhưng hiện tại vẫn là nhịn không được muốn nói: "Hút thuốc đối với thân thể không tốt, bỏ đi."

Viên Sơ Nhụy nghỉ chân nhìn lại nàng: "Cô đã bắt đầu quản tôi có hút hút thuốc lá không?"

Đào Hựu Tình bình tĩnh tự nhiên mà nói: "Ừm, làm bạn của cô, có nghĩa vụ chú ý thân thể của cô khỏe mạnh."

Viên Sơ Nhụy nhìn nàng một cái thật sâu, xoay người nhàn nhạt nói: "Đây là chuyện của tôi."

Lão Viên nhà cô cũng chưa quản được cô hút thuốc lá không, Đào Hựu Tình cư nhiên liền nghĩ quản được cô? Vậy mặt mũi Viên chủ tịch còn để ở đâu?

Cô mới vừa đi được nửa bước, quần áo đã bị người nhẹ nhàng mà túm chặt, cô vừa quay đầu lại liền đối diện cặp mắt oánh lượng xinh đẹp đào hoa kia.

Đào Hựu Tình mang theo mũ cùng khẩu trang, làm cô không thấy rõ biểu tình của nàng, chỉ có thể thấy đôi mắt của nàng lộ ở bên ngoài, mà cặp mắt kia, giờ này khắc này thế nhưng mang theo vài phần cầu xin khiến người động dung.

"Bỏ đi, năn nỉ cô." Đào Hựu Tình bắt lấy quần áo nàng, nhẹ giọng nói, bộ dáng ngoan như là một bé mèo nhỏ.

Viên Sơ Nhụy: "......"

Chu Dĩ Nhu vừa đi ra khỏi phòng liền thấy Viên Sơ Nhụy đem thuốc trong tayấn lên trên thùng rác, thỏa hiệp mà dập tắt điếu thuốc, tiếp theo Đào Hựu Tình liền cao hứng phấn chấn mà ôm lấy cánh tay của cô, một cái tay khác ở trong túi sờ soạng, sau đó dán ở bên tai người kia nói cái gì —— mà cô cũng không nghe thấy được, chỉ cảm thấy một màn này thân thiết phi thường chói mắt, tâm đều ẩn ẩn đau.

Như thế vốn thuộc về mình!

Đào Hựu Tình bám vào bên tai Viên Sơ Nhụy, thần bí hề hề nói: " Biểu hiện của Tiểu Viên Đổng chúng hôm này tốt như vậy, cần phải được khen thưởng một chút." Sau đó từ trong túi lấy ra một đồng tiền xu nhét vào trong tay cô, cười hì hì nói, "Tới, lấy! Ngàn vạn không cần khách khí với tôi!"

Viên Sơ Nhụy: "......"

Lại cái này???

Viên Sơ Nhụy buồn cười nói: " Một điếu thuốc của tôi còn quý hơn cái này."

Đào Hựu Tình đúng lý hợp tình nói: "Tiền xu này cũng không phải rất trân quý sao? Thiếu một đồng tiền xu, thì tôi sẽ mất một cơ hội hôn cô. Đó chính là mất đi có hội hôn Tiểu Viên Đổng a, này còn chưa đủ trân quý sao?!"

Viên Sơ Nhụy: "......"

Đi đi, nàng ngụy biện nhiều quá, nàng vui vẻ liền là được.

......

Trần Sâm Vũ ở lầu một nôn nóng đợi đã lâu, rốt cuộc chờ đến khi Viên Sơ Nhụy đem Đào Hựu Tình hoàn hảo không tổn hao gì xuống dưới, cục đá trong lòng cao cao treo lên rốt cuộc có thể buông xuống.

Đào Hựu Tình là nghệ sĩ của hắn, nếu hôm nay Đào Hựu Tình ở chỗ này xả ra chuyện gì, hắn nhất định sẽ không tha thứ chính mình.

Trần Sâm Vũ thật dài mà thở ra một hơi, ra đón: "Hựu Tình, thế nào, không xảy ra chuyện gì đi?"

Đào Hựu Tình hướng hắn giơ ngón tay cái lên: "Yên tâm huynh đắc, một cọng tóc của bổn tiên nữ cũng không thiếu."

Trần Sâm Vũ cũng giơ ngón tay cái lên: "Vậy huynh đắc liền an tâm rồi!"

Viên Sơ Nhụy nhìn bọn họ dùng hai cái ngón tay giao lưu, vẻ mặt không còn từ nào diễn tả. Còn như vậy nữa sao, về sau Trần Sâm Vũ sẽ không bị Đào Hựu Tình đồng hóa, bắt đầu trở nên tự luyến đi?

Tiểu Viên Đổng: Bắt đầu lo lắng tương lai của nhân viên.

Viên Sơ Nhụy thuận tay đem một đồng tiền xu kia bỏ vào túi áo khoác đen, mang theo Đào Hựu Tình cùng Trần Sâm Vũ đi ra ngoài, vừa hỏi: "Hai người nói gì đó?"

Đào Hựu Tình: "Trở về lại nói với cô ."

Viên Sơ Nhụy dừng bước: "Nếu cô ta tìm cô như vậy, thật không phải chuyện tốt."

Đào Hựu Tình nhìn về phía cô, thuận miệng nói một câu: "Thế nào, muốn đích thân làm người đại diện, vì tôi hộ giá hộ tống sao?"

Bên trong Nguyệt Vịnh, có thể lớn mật chế trụ mà cùng Chu Dĩ Nhu đối nghịch người cũng chỉ có Viên Sơ Nhụy.

Viên Sơ Nhụy lâm vào trầm tư, sau một lát nhìn về phía nàng: "Vậy cũng không phải không được."

"Dù sao hiện tại tôi cũng thanh nhàn."

Một bên —Trần Sâm Vũ: "???"

Tôi sẽ nghỉ việc???

......

Chu Dĩ Nhu trở về, lúc sau, một người ngồi suy nghĩ thật lâu thật lâu.

Đào Hựu Tình nói lòng cô không hề áy náy, nói cô không có tư cách nói chuyện tái hợp với nàng, điều này làm cho cô không khỏi một lần nữa xem kỹ chuyện chính mình năm đó đã làm.

Cô vì Giang Nhã Lăng, vận dụng quyền lực đem Đào Hựu Tình đuổi ra khỏi ước mơ sân khấu tha thiết của nàng. Lại lấy điều kiện chi phí bệnh của Đào mẹ, để nàng đáp ứng làʍ ŧìиɦ nhân bí mật của mình, làm thế thân của Giang Nhã Lăng. Cô làm nàng phải yên lặng 5 năm như vậy, không cho phép nàng làm bất kỳ chuyện gì.

Chu Dĩ Nhu chậm rãi cúi thân mình xuống, bưng kín mặt, ánh sáng đen tối trong phòng làm thân ảnh của cô có vẻ càng thêm đơn bạc.

Cô nguyên bản cho rằng cô đã bồi thường đủ cho nàng ấy, lấy nhiều kim tiền ở hình thức vì Đào mẹ chi trả chữa bệnh, giảm bớt sự tức giận của nàng, cô cho rằng giữa họ là giao dịch công bằng......

Cho đến hôm nay cô mới phát giác sự thật đều không phải là đơn giản như cô suy nghĩ vậy, cô đem đến cho Đào Hựu Tình thương tổn lớn hơn với cô tưởng tượng. Cô lừa gạt nàng, cũng ra tay huỷ hoại ước mơ của nàng, kia không phải dùng tiền liền có thể đền bù miệng vết thương.

Cô trước kia căn bản là không nghĩ tới cảm nhận của Đào Hựu Tình...... Là cô tự mình đẩy Đào Hựu Tình càng lúc càng xa.

Trong lòng cô bắt đầu nảy sinh áy náy cùng bất an, chúng nó giống như cỏ dại sinh trưởng rất tốt, cuối cùng gắt gao quấn quanh ở trái tim cô, làm cô khó chịu đến sắp không thở nổi.

Cô sai rồi, cô sai đến quá nghiêm trọng. Mà sai lầm lớn nhất của cô chính là sau khi Đào Hựu Tình rời khỏi, không khống chế được mà đã thích nàng, cô làm như vậy hoàn toàn chính là như tra tấn chính mình!

Vì cái gì kia 5 năm kia không thích? Vì cái gì sau khi nàng rời khỏi, cô mới bắt đầu sinh ra cảm giác không quen? Vì cái gì khi nàng đứng ở bên cạnh người khác, tâm cô lại khống chế không được mà nhìn về phía nàng? Vì cái gì......

Chu Dĩ Nhu nôn nóng mà đứng lên nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, trong đầu tràn đầy dáng vẻ của Đào Hựu Tình —— có bộ dáng nàng ngồi ở đối diện mình, có nàng trên cao nhìn xuống nhìn mình, còn có bộ dáng nàng cùng Viên Sơ Nhụy thân thiết khăng khít......

Cô ghen ghét đến nổi điên, cả người đều sắp bị đoạn ghen ghét này thiêu đốt đến như không còn gì.

—— hiện tại nhận sai, còn kịp không?

......

Đào Hựu Tình ngồi ở một đầu sofa, trong tay cầm một chén cherry, một bên ăn một bên chậm rãi mà đem những gì hôm nay cùng Chu Dĩ Nhu một năm một mười mà nói cho Viên Sơ Nhụy, cuối cùng lấy một câu: "Tôi thấy lúc trước thật là mắt mù mới có thể thích cô ta."

Viên Sơ Nhụy chống đầu, lười nhác nói: "Kỳ thật tôi vẫn luôn tò mò một vấn đề."

Đào Hựu Tình nháy đôi mắt nhìn cô, đem cherry trong tay đưa qua: "Cái gì?"

Viên Sơ Nhụy cầm lấy một trái cherry vỏ bóng loáng, bề ngoài xinh đẹp, nhẹ nhàng đặt ở trong lòng bàn tay: "Cô như thế nào thích cô ta, lại còn sẽ thích lâu như vậy?"

Đào Hựu Tình là một người tự luyến như vậy, sao có thể cam tâm tình nguyện làm thế thân 5 năm, nhất định là đặc biệt thích Chu Dĩ Nhu.

Nhưng Viên Sơ Nhụy không thể lý giải nhất chính là thích hèn mọn như vậy, nếu nói cùng với tính cách của nàng, nàng cũng không sẽ trở thành người không phụ thuộc bất kỳ người nào, càng sẽ không cho phép người khác đem nàng làm thế thân.

Nàng chính là nàng, nàng chỉ là nàng.

Đào Hựu Tình nghe vậy, cong cong khóe môi, nói: "Bởi vì khi đó cô ta  không giống người khác, khi đó cô ta ở trong mắt tôi, là ánh sáng."

Nàng cầm lên một trái cherry, thanh âm nhẹ nhàng chậm chạp về phía cô nói lên quá khứ của mình.

——

5 năm trước, nàng bị bức lui tái, gặp phải chi phí chữa bệnh kếch xù của Đào mẹ làm nàng mờ mịt, Chu Dĩ Nhu chính là ở ngay lúc này xuất hiện, nói là vì giữ gìn danh tiếng Hưng Lan, thay nàng chi trả phí phẫu thuật của Đào mẹ, giúp Đào gia có thể ở trong khe hở tiền tài thở một hơi.

Nhưng Đào Thanh như cũ thực nỗ lực mà vì phí chữa bệnh của tỷ tỷ duy nhát của mình, cả ngày bận đến chân không chạm đất, chỉ nghĩ kiếm nhiều một ít, kiếm nhiều một ít thì tốt rồi, bởi vì hắn không nghĩ muốn nợ người khác, trên đời này không ai vô cớ cho ai ân tình.

Đào Hựu Tình thậm chí không có dũng khí nói cho ông, đó là mình phải lui tái để đổi lấy. Nếu Đào Thanh biết nàng bị bức lui tái, nhất định sẽ rất khó chịu, khi đó Đào Thanh đã cũng đủ vất vả, nàng không nghĩ lại cho ông thêm một đoạn mỏi mệt. Cho nên nàng dựng chuyện nói dối, tạm thời đem chuyện chính mình bị bức lui tái giấu diếm đi, cũng may mắn khi đó Đào Thanh căn bản không xem TV, bởi vì bận đến không rảnh.

Mà khi đó nàng còn không biết chính mình là bởi vì cái gì bị bức lui tái, khờ dại cho rằng Chu Dĩ Nhu thật là người tốt, ấn tượng đầu tiên với nàng thật tốt tốt đến che hết bất kì người nào nàng gặp.

Chu Dĩ Nhu lúc ấy còn để lại số điện thoại cho nàng, cùng nàng bảo trì liên hệ, cũng thường xuyên sẽ nhắn tin cho nàng, dò hỏi nàng đang làm cái gì.

Ngay lúc đó nàng cho rằng tính tình Chu Dĩ Nhu chính là như vậy, thiện lương lại ấm áp, không chỉ có sẽ giúp nàng ra tiền thuốc men, còn sẽ cùng nàng nói chuyện phiếm, tuy rằng nói chuyện không nhiều lắm. Nhưng nàng nghĩ, Chu Dĩ Nhu chỉ là vì bảo đảm nàng có thể ở bệnh viện, không có một lần nữa có ý nghĩ muốn lên sân khấu.

Chu Dĩ Nhu còn sẽ tự mình đến bệnh viện tới xem tình trạng của Đào mẹ, tuy nói số lần không nhiều lắm, nhưng cũng đủ làm nàng cảm động. Một thiên kim công ty lớn vô điều kiện vì nàng chi trả phí chữa bệnh cho mẹ, còn sẽ cùng nàng nói chuyện phiếm, thậm chí sẽ tự mình đến bệnh viện, cái việc này làm cho hảo cảm Đào Hựu Tình đối với nàng càng ngày càng tăng.

Thẳng đến có một ngày, nàng thấy bộ dáng Chu Dĩ Nhu cười rộ lên. Chu Dĩ Nhu người này lớn lên quạnh quẽ, nhưng là cười rộ lên thật sự rất đẹp, lập tức liền đánh trúng tâm nàng.

Từ nhỏ nàng đã được Đào Thanh giáo dục tình yêu bình đẳng chẳng phân biệt giới tính, cho nên đối với chuyện chính mình sẽ thích một cô gái thì nàng không có rối rắm nhiều lắm, thật cẩn thận trao đi tâm tư mình, không cho Chu Dĩ Nhu phát hiện.

Nhưng khi đó nàng xem nhẹ một chuyện, Chu Dĩ Nhu sẽ cười là bởi vì nàng nghe được tên Giang Nhã Lăng......

"Làm người cả đời này, vĩnh viễn cũng không biết ngày mai hay việc ngoài ý muốn, cái nào sẽ tới trước tới" những lời này lúc nàng hai mươi tuổi cũng đã có lãnh hội —— Đào Thanh ra tai nạn xe cộ, đột nhiên bỏ mình, cả cơ hội lần cuối cùng nàng thấy ông cũng không được.

Bầu trời của nàng sập, triệt triệt để để sập xuống.

Mẹ bệnh nặng, nàng bị bức lui tái, cậu qua đời, nàng cuộc sống hai mươi tuổi, vốn nên nở rộ giống bông hoa lại bị sắc thái tuyệt vọng nhuộm đẫm đến một mảnh nghiêm trọng.

Nàng ngồi ở trước thi thể Đào Thanh thật lâu thật lâu, lâu đến nàng quên mất thời gian, quên ban đêm ban ngày, quên người mất nằm ở trước mặt là ai.

Nàng xuất hiện ảo giác, hết thảy trở lại điểm bắt đầu, cuộc sống nàng không có không ổn như vậy, Đào Thanh cũng còn ở nhà chờ nàng. Nhưng thời gian ảo giác này dừng lại quá ngắn, cơ hồ là ở trong nháy mắt liền đem nàng đánh trở về nguyên hình, làm nàng không thể không đối mặt hiện thực đến làm người ta nói không ra lời.

Hốc mắt nàng rơi nước mắt, khóc cũng khóc không được, nghiêng ngả lảo đảo đi ra ngoài, đỡ mặt tường lạnh lẽo, tinh thần hoảng hốt mà đón ánh sáng mà đi, mỗi một bước đi sức lực trên người liền xói mòn một phân, cuối cùng ở nơi cách cửa mấy centimet, nàng đột nhiên ngồi quỳ trên mặt đất —— nàng không đi nổi nữa.

Nàng không đi nổi nữa......

Nàng hai mươi tuổi vì cái gì sẽ không ổn như vậy a......

Cũng là ở lúc ấy, Chu Dĩ Nhu dẫm lên ánh sáng, từ ngoài cửa tiến vào, đi tới bên người nàng rồi cong lưng, đem tay nhẹ nhàng mà đặt ở trên vai nàng, chưa từng nhiều lời, chỉ nói một câu: "Còn có ngày mai."

—— không cần tuyệt vọng với cuộc sống, sẽ còn có vô số ngày mai.

Vạn niệm hết sức câu hôi, Chu Dĩ Nhu đột nhiên tựa như một luồng sáng đột nhiên chiếu vào một mảnh đen ám ở trái tim nàng. Vì thế nàng cầm lòng không đậu mà yêu luồng ánh sáng này, cuộc đời nàng lần đầu tiên sinh ra dũng khí muốn đứng ở bên một người.

Chu Dĩ Nhu đưa ra lời mời làʍ ŧìиɦ nhân bí mật với nàng, nàng đáp ứng. Chu Dĩ Nhu yêu cầu nàng dựa theo sự yêu thích của cô mà trang điểm mình, nàng cũng đáp ứng. Nguyên nhân chỉ có hai cái, Chu Dĩ Nhu có thể chi trả nàng tiền thuốc của mẹ nàng, cùng với...... Nàng thích cô .

Nhưng khi đó nàng xuyên tạc ý tứ của Chu Dĩ Nhu, nàng nghĩ lầm Chu Dĩ Nhu là muốn đem nàng tạo thành hình mẫu lý tưởng của cô, nàng cho rằng Chu Dĩ Nhu cũng là muốn ở bên nhau với nàng, kết quả cuối cùng là tất cả đều chỉ là "Nàng cho rằng".

Chu Dĩ Nhu không thích nàng, trước nay đều như thế, nàng chỉ coi nàng như thế thân, cô cũng chỉ xem nàng là thế thân.

Nói thật ra, khi lần đầu tiên phát hiện chuyện này, đích thật rất tức giận, thậm chí náo loạn một trận với Chu Dĩ Nhu, đã phát hỏa, rời nhà trốn đi. Nàng cho rằng họ là quan hệ người yêu, chỉ là không thể lộ ra ánh sáng, kết quả là chỉ một mình nàng không thể lộ ra sáng mà thôi.

Nàng không cam lòng a, khi đó thích Chu Dĩ Nhu như vậy, nàng nghĩ nhiều cách làm Chu Dĩ Nhu chỉ chiếu rọi một người nàng.

Nàng ở bên ngoài ngây người thật lâu thật lâu, trong lòng nhịn không được chờ mong Chu Dĩ Nhu tới gặp nàng, tới đón nàng, tới nói cùng nàng "Chúng ta bắt đầu một lần nữa". Nhưng đợi thật lâu thật lâu, Chu Dĩ Nhu cũng không có tới. Mà nàng khi đó bị tình thế bức bách, hơn nữa tuổi nhỏ, lòng dạ thật sự cuồng, khờ dại cho rằng chỉ cần mình nỗ lực, chung quy sẽ có một ngày là có thể làm cho Chu Dĩ Nhu thích nàng.

Vì thế nàng lại về tới bên người Chu Dĩ Nhu, đầy cõi lòng chờ mong nói: "Bất luận lúc trước đã xảy ra cái gì, chúng ta đều coi như chưa có xảy ra, tất cả đều đã qua, được không?"

Chu Dĩ Nhu cái gì cũng chưa nói, đi rồi, ngày hôm sau trước sau như một mà lại đây nhìn nàng, im bặt không nhắc tới câu nói hôm qua của nàng —— đây là thái độ của cô.

Nàng còn ngây ngốc mà cảm thấy chính mình nỗ lực nhiều là có thể đem trái tim kia của Chu Dĩ Nhu làm cho nguội lạnh......

"Kết quả tất cả đều là âm mưu." Đào Hựu Tình thấp đầu, dùng ngón tay chọn cherry trong chén, "Hiện tại nhớ lại chuyện năm đó, tôi đều cảm thấy tôi thật đáng chê cười."

Nàng cư nhiên thích đầu sỏ gây tội, đem cô ta xem như ánh sáng mà theo đuổi. Nàng khờ dại giải đọc mặt nạ cô ta giả nhân giả nghĩa, hèn mọn lại thành kính mà dâng lên một lòng của mình, kết quả chính là 5 năm trắng tay.

Mà người kia một chút không cảm thấy chính mình làm sai.

Đào Hựu Tình cầm lấy một trái cherry, nhẹ nhàng mà cắn một chút, nâng lên mí mắt tử nhìn về phía người khác đang ngồi đầu sofa kia, nhẹ giọng hỏi: "Cô cảm thấy tôi khờ không?"

"Ừm," Viên Sơ Nhụy thành thật gật gật đầu, "Cảm thấy."

Lấy thân phận người ngoài đứng xem, xác thật có chút ngây ngốc.

Đào Hựu Tình bị cô trực tiếp trát xuyên tim: "...... Cô có thể hơi chút do dự một chút hay không ?"

Viên Sơ Nhụy đem kia trái cherry nhẹ nhàng mà niết ở trong tay thưởng thức: "Nhưng mà không trách cô, là cô ta sai, cũng là mẹ đẻ Đào Nhã Lăng sai."

Nếu không phải nàng tự mình đổi cuộc đời của Đào Hựu Tình cùng Giang Nhã Lăng, Đào Hựu Tình hai mươi tuổi nhất định sẽ giống như nắng gắt thật xán lạn.

Đào Hựu Tình rầu rĩ "Ừm" một tiếng, rũ đầu, cái miệng nhỏ nhỏ cắn trái cherry.

Ánh mắt của Viên Sơ Nhụy chậm rãi chuyển hướng nàng, có thể rõ ràng cảm nhận được áp suất trên người nàng khá  thấp.

Trải qua cuộc đời như vậy, không có mấy người có thể làm được chuyện sẽ không chút nào để ý, còn có thể bảo trì tâm thái tích cực đi đến hiện tại, đã là cố gắng lớn nhất của nàng.

Bạn nhỏ này cũng rất ủy khuất.

"Lại đây." Viên Sơ Nhụy đã mở miệng.

Đào Hựu Tình mờ mịt mà nâng đầu lên, liền thấy Viên Sơ Nhụy hướng nàng mở ra hai tay, trong ánh mắt nàng mờ mịt mất mát nháy mắt bị nhảy lên tới ý cười tách ra, nàng buông chén trong tay, ngoan ngoãn mà bò qua đi ôm eo Viên Sơ Nhụy.

Viên Sơ Nhụy nhẹ nhàng mà vỗ nàng, ôn thanh nói: "Vất vả, cô đã làm rất tốt."

Đào Hựu Tình cười khẽ: "Cảm ơn."

Nàng không cấm cảm khái nói: "Nếu khi đó tôi gặp được là cô thì tốt rồi......"

Viên Sơ Nhụy cùng Chu Dĩ Nhu không giống nhau, quá không giống nhau.

Nàng tin tưởng vững chắc chính mình khi đó nếu gặp được chính là Viên Sơ Nhụy, Viên Sơ Nhụy nhất định sẽ không đối như vậy với nàng.

Viên Sơ Nhụy khẽ cười nói: "Tôi cũng sẽ không giống Chu Dĩ Nhu bao dưỡng cô, tôi sẽ chỉ cho cô nỗ lực làm việc kiếm tiền trả ta."

Chủ tịch thanh tỉnh lại bá đạo, tư bản chủ nghĩa  vạn ác—— Viên Sơ Nhụy.

"Vậy cũng rất tốt a." Đào Hựu Tình oa ở trong lòng ngực cô, cong lên đôi mắt, cảm thấy mỹ mãn cười nói, "Ít nhất cô sẽ không gạt tôi ."

Viên Sơ Nhụy mạc danh cứng họng, tiện đà nhẹ nhàng cười, ôn nhu mà vỗ nàng, giống như đang hống tiểu hài tử.

Đúng lúc này, điện thoại Đào Hựu Tình vang lên một chút, có người đã gửi tin nhắn cho nàng, nàng cầm lấy tới vừa thấy, ngạc nhiên phát hiện là Chu Dĩ Nhu.

Viên Sơ Nhụy tiếp tục chống đầu, hiển nhiên là đoán được Chu Dĩ Nhu sẽ không dễ dàng từ bỏ, tản mạn hỏi: "Cô ta nói gì đó?"

Đào Hựu Tình quay đầu nhìn về phía cô: "Cô ta cùng tôi nói...... Thật xin lỗi."

Một câu đến muộn rất nhiều năm, đã mất đi hiệu dụng "Thật xin lỗi".

Viên Sơ Nhụy nhướng mày: "Cô trả lời như thế nào?"

Đào Hựu Tình như đứa nhỏ lòng dạ dũng lên: "Hiện tại nói xin lỗi có cái rắm, tôi chỉ muốn làm cô ta nổ thật lớn!" Tiếp theo bổ sung nói, "Giận đến nổ tung!"

Đào Hựu Tình linh cơ vừa động, quay đầu nhìn về phía Viên Sơ Nhụy: "Tiểu Viên Đổng, mượn thân phận của cô dùng một chút nha ~"

Viên Sơ Nhụy: "......?"

Sao tôi lại có cổ điềm dự cảm xấu?

......

Chu Dĩ Nhu vốn tưởng rằng chính mình không thể nhanh như vậy được Đào Hựu Tình trả lời, rốt cuộc  trong lòng nàng có oán khí với cô, một chốc một lát không muốn hiểu cô cũng bình thường, cô đã chuẩn bị tốt là ngày mai mới có thể được trả lời, kết quả vài phút lúc sau đã được trả lời.

[ Đào Hựu Tình ]: Em ấy đã ngủ

Chu Dĩ Nhu: "?"

Viên Sơ Nhụy?!

[ Đào Hựu Tình ]: Còn có, bạn gái cũ của cô thật tuyệt vời

Chu Dĩ Nhu: "???"

Viên Sơ Nhụy cô có ý tứ gì!!!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện