Đừng Rời Xa Ta (ĐN Phượng Nghịch Thiên Hạ)

Chương 8: TA BỊ TEO NHỎ RỒI SAO


trước sau



"Ngọc Tiêu Nhi, 15 tuổi, sống ở Việt Nam", Hoàng Bắc Nguyệt lặp lại câu trả lời của Ngọc Tiêu Nhi."Nhưng ta thấy muội đâu giống nữ tử 15 tuổi chứ", nàng khẽ đánh giá độ tuổi của cô.
"Do muội có hơi nhỏ hơn các bạn cùng lứa nên trông giống 13 14 tuổi hơn, chứ muội thật sự 15 tuổi a" Ngọc Tiêu Nhi bề ngoài mỉm cười bất lực nhưng thật ra trong lòng than khổ cả ngàn câu' Trời ơi, sao ai cũng nhìn nhầm ta không vậy, đến cả tỷ tỷ sáng dạ mà cũng nhầm sao...HUHU...'
Lắc đầu."Không có, ta thấy muội giống hài tử 10 tuổi hơn là 13 14 tuổi a", (NTN;...)
'Ầm',Ngọc Tiêu Nhi cứng người lại, Hoàng bắc Nguyệt nói cô 10 tuổi, khiến cô xém nữa còn tưởng nàng nói 'phét' hay đùa. Từ từ xem lại bản thân. Ngọc Tiêu Nhi cảm thấy hôm nay mình có nhẹ hơn mọi hơn thì phải, rồi hoạt động có dễ hơn. Và đặc biệt hơn nữa là...khoảng cách từ mặt đất đến tầm nhìn của cô có phần được rút ngắn lại...(AU:bộ bả lấy thc để đo hay s mà bt hay v).
'Ta thật sự nhỏ đi đến 10 tuổi rồi sao...MÀ KHOAN ĐÃ!!!'Ngọc Tiêu la toáng lên, trong đại não hiện lên cả ngàn câu hỏi:'Sao có thể là như vậy chứ? Chẳng lẽ ta lại là nạn nhân tiếp theo của APTX 4869 rồi sao?Không thể nào a. Ta trước kia đã nhỏ như vậy rồi mà bây giờ còn như vậy nữa. Ông giời sao mà cứ chơi ta cứ đau như thế này...HUHU...', Ngọc Tiêu Nhi hoảng hốt quay mòng mòng trước mặt Hoàng Bắc Nguyệt để lại một dấu chấm than(!) trên đầu mang tên'sao ta không hiểu gì hết vậy(AU:...). Đột nhiên, bóng dáng nhỏ trước mắt lao về phía Hoàng Bắc Nguyệt quỳ xuống làm nàng một phen hú hồn(AU:ta cx v).
"Tỷ tỷ, hãy tin muội. Muội thật sự 15 tuổi, muội là bị hãm hại nên mới bị như vậy a...OOAAAHHHHUU..." Ngọc Tiêu nhi mếu máo phân minh cho hoàng Bắc Nguyệt.
"Là ai hãm hại muội, nói ta nghe thử xem", Nghe đến việc khiến cho một người 15 tuổi thành 10 tuổi thôi là đã kích thích tâm trạng của Hoàng bắc Nguyệt rồi. Nàng thật sự thắc mắc kẻ nào lại có khả năng dị thường như vậy.
"Bọn họ chính là người của một tổ chức Áo Đen cực kì nguy hiểm, hai kẻ hại muội một là Wicky, hai là Gin...bọn chúng thật sự độc ác tỷ ạ", Hoàng Bắc Nguyệt:"..."(Au:...)
"Thôi cũng muộn rồi, muội ăn gì chưa", Hoàng Bắc Nguyệt nhanh chóng đổi chủ đề. Bây giờ đối với Ngọc Tiêu Nhi, nàng chỉ cho rằng là nữ hài tử nhớ mẹ quá nên suy diễn lung tung. Như vậy đã khiến cho Hoàng Bắc Nguyệt cảm thấy thêm thân thiết với tiểu muội muội này hơn rồi.
"Dạ muội đã ăn rồi tỷ", Lúc nãy là đói quá nên Ngọc Tiêu Nhi đã ăn đại mấy cái điểm tâm trên bàn rồi, như vậy là no rồi.
"Nếu đã ăn gì rồi thì nghỉ ngơi đi, giờ trời cũng khuya rồi, có gì thì mai hẵng nói",
"Vâng tỷ", Ngọc Tiêu nhi nghe lời đáp lại.
"À mà khoan, cái này có phải là của muội không", Hoàng Bắc Nguyệt lấy từ nạp giới ra chiếc điện thoại vàng kim, là chiếc điện thoại mà Ngọc Tiêu Nhi mang theo khi ra ngoài.
Gặp được 'chị em tốt' của mình, Ngọc Tiêu Nhi mừng quýnh nhận lấy nó, thật không ngờ chiếc điện thoại lại theo cô đến đây. Cô vội mở điện thoại lên, xem xét một hồi rồi nói.
"Vì sao lại không có gì nhỉ"
"Ở đây là cổ đại, muội nói không có gì là ý gì chứ?", Hoàng Bác Nguyệt ngạc nhiên .
"Tại muội thấy, khi xuyên không mà mang theo điện thoại thì chắc chắn sẽ có điều thú vị bên trong. Nhưng muội đã kiểm tra một hồi mà chả có gì".
"Hazz...tiểu thuyết chỉ là hư ảo, còn muội bây giờ chính là hiện thực. Thôi, bây giờ muội đi nghỉ đi. Bên kia là một tiểu viện, khá là sạch sẽ, muội chỉ cần dọn một tý là được"
"Vâng ạ", Ngọc Tiêu Nhi quay đầu chạy về phía tiểu viện. Cũng may là mấy bài hát trước kia cô lại về bây giờ vẫn còn chứ nếu không thì cô cũng không biết sống sao trong cái thời đại này nữa."Nhưng nếu đến một ngày nó hết pin thì sao nhỉ...Thôi đến lúc đó tính tiếp vậy". Nhìn bóng lưng hoạt bát của cô, lòng Hoàng Bắc Nguyệt cũng ấm áp vài phần, những cảm giác không vui trước kia đã dịu đi được phần nào.
"Tiểu thư, người chưa đi nghỉ sao?", Đông Lăng lúc trước thật ra đã chợp mắt được một lúc.Nhưng bây giờ lại thức giấc vì tiếng trò chuyện của hai người bên ngoài. Thực chất là cô chưa nghe thấy gì hai người nói cả.
"Đông Lăng chưa ngủ sao", Hoàng Bắc Nguyệt hướng Đông Lăng tỏ vẻ quan tâm.
"E đã ngủ được một chút rồi thưa tiểu thư"
"Đông Lăng, ta có tin này muốn nói cho ngươi biết...", Hoàng Bắc Nguyệt kể cho Đông Lăng nghe về việc mình được Hoàng thượng cho phép mình vào Học viện Linh ương học tập. Đông Lăng nghe xong thì vui mừng thay cho Hoàng Bắc Nguyệt 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện