Đừng Nói Nhiều, Tới Theo Đuổi Em Đi!

Chương 33


trước sau

Từ lúc nhận điện thoại của chị Dương, đồng ý với chị Dương sẽ xuất hiện trước mặt cô trong vòng năm phút, rồi xuống xe vào sân bay, đến tận khi đứng bên cạnh chị Dương, suốt cả quá trình này, Phàn Kỳ đều vẫn lâng lâng như đang ở trên mây chưa kịp đáp xuống mặt đất. 

Hứa Vị Trì thật là ôn nhu quá đi mà. 

Ai mà chịu nổi. 

Phàn Kỳ vặn mở chai nước trong tay vừa mới nhận được uống một ngụm. Chị Dương nhìn cậu bật cười: “Em làm sao đấy? Sao tai đỏ thế kia?”

Phàn Kỳ: “Không có gì, hơi nóng.”

Nhưng mà nói đến lỗ tai…

Phàn Kỳ hỏi Tiểu Huy: “Có khăn ướt không?”

Tiểu Huy: “Có.”

Nói xong, cậu nhóc lấy một gói khăn ướt từ trong túi ra đưa cho Phàn Kỳ. 

Phàn Kỳ giả vờ lau mặt, lại vờ lau đến cằm, rồi mới làm như vô tình lau qua vành tai một chút. 

Còn vì sao lại phải lau như thế thì không cần nhiều lời, chắc là ai cũng hiểu mà, đúng không?

Mọi người đã đến đông đủ, vali của Phàn Kỳ cũng đã mang tới. Trước khi cùng nhau đi vào, chị Dương cười cười hỏi Phàn Kỳ: “Không phải Trình Nhất Diệp đưa em tới thật à?”

Phàn Kỳ vô cùng bất đắc dĩ: “Không phải thật mà.”, nói xong lại bổ sung thêm một câu: “Em với anh ấy không có gì để coi đâu, chị à, chị cũng đừng có nghĩ nhiều nữa.”

Vừa nói xong, Tiểu Huy đột nhiên chen vào: “Ai? Trình Nhất Diệp, với anh á?”

Phàn Kỳ bị Tiểu Huy chọc cho bật cười: “Không phải, làm gì có.”

Tiểu Huy đột nhiên rơi vào trầm tư, cẩn thận nhớ lại chuyện cũ. Mấy tháng trước Phàn Kỳ và Trình Nhất Diệp đóng phim cùng nhau, hình như đúng là có cái gì đó sai sai, đột nhiên bất tri bất giác mà “Ớ!” một tiếng thật to. 

“Bảo sao bảo sao!” Tiểu Huy đi theo mọi người, nói với Phàn Kỳ: “Anh ấy cứ toàn bảo em đi lấy cái này cái kia, hóa ra là muốn đuổi em đi à.”

Phàn Kỳ: “Oa, cậu thông minh ghê, vậy mà cũng nghĩ ra luôn!”

Chị Dương ở phía trước bật cười. 

Tiểu Huy: “Haiz, sao anh không nói sớm. Em vẫn luôn muốn tìm Trình Nhất Diệp nhờ ký tên nhưng lại ngại, em cứ nghĩ ảnh bận lắm chứ.”

Phàn Kỳ: “Anh ấy đúng là bận thật mà.”

Tiểu Huy cười: “Bận theo đuổi anh à?”

Phàn Kỳ bất đắc dĩ: “Cậu nói lớn thêm chút nữa đi, gọi mấy paparazzi đang trốn trong góc ra đây, bắc loa nói cho bọn họ nghe luôn kìa.”

Tiểu Huy lập tức giơ tay lên bịt kín miệng mình. 

“Đúng rồi,” Phàn Kỳ đột nhiên nghĩ tới một chuyên: “Cái nick ‘Fan của Phàn Kỳ’ lần trước cậu nói với anh ấy, dạo gần đây thế nào rồi?”

Tiểu Huy “a” một tiếng: “Em quan sát mấy ngày liền, trừ việc share weibo của anh ra thì cũng không làm gì lạ hết, nên em cũng không theo dõi nữa.” Nói đoạn, cậu nhóc lấy điện thoại ra: “Để em xem thử.”

Chị Dương quay lại hỏi: “Cái gì mà Fan của Phàn Kỳ cơ?”

Phàn Kỳ lắc đầu: “Không có gì, chắc là một bạn fan nào đó của em thôi.”

Chị Dương cười: “Nhìn cái tên là biết địa chỉ nhà luôn.”

Phàn Kỳ bật cười: “Đúng thật.”

“Ơ!!” Tiểu Huy đang xem Weibo đột nhiên kêu một tiếng. 

Phàn Kỳ lùi một bước về cạnh Tiểu Huy: “Sao đấy?”

Tiểu Huy đưa điện thoại qua cho Phàn Kỳ xem: “Người này còn theo dõi cả Quách Hi và Trình Nhất Diệp.”

Phàn Kỳ gật đầu: “Chắc là fan bình thường thôi.”

Tiểu Huy: “Nhưng mà không đúng.”

Phàn Kỳ: “Làm sao vậy?”

Tiểu Huy sờ sờ cằm: “Dựa vào thuyết âm mưu mà nói, có khi nào đây là người trong giới không? Nếu theo thứ tự vai diễn của anh, thì cũng nên theo dõi Trình Nhất Diệp trước, sau đó mới đến Quách Hi chứ. Với lại trước đây cũng đâu có theo dõi hai người kia đâu.”

Phàn Kỳ nhướng mày: “Thì sao?”

Tiểu Huy cười: “Chẳng sao cả, cái acc này để em theo dõi kỹ hơn.”

Phàn Kỳ: “Được, cảm ơn cậu.”

Mọi người câu được câu mất hàn huyên, làm xong hết thủ tục đi vào. Thời gian nãy giờ cũng đã lâu, dư âm cảm xúc với Hứa Vị Trì từ lúc nãy cũng đã dần dần tan hết, Phàn Kỳ bắt đầu nhớ lại lúc nãy hai người họ nói gì trên xe. 

Bọn họ nói cái gì trên xe nhỉ?

Cái gì mà em có thể chỉ quyến rũ một mình anh thôi không?

Mình còn quyến rũ ai nữa ta?

Nghĩ lại xong, Phàn Kỳ lập tức lấy điện thoại ra mở WeChat của Hứa Vị Trì, lạch cạch gõ tin nhắn.

“Anh à, hình như anh hiểu lầm cái gì rồi, em là người đứng đắn đó.”

Gõ tin nhắn xong, Phàn Kỳ nghiêng đầu suy nghĩ một chút, càng nghĩ càng thấy không thích hợp. 

Nếu xét từ hai lần gần đây gặp Hứa Vị Trì, cậu đúng là không gánh nổi cái mác “người đứng đắn” này. 

Nếu từ góc nhìn của Hứa Vị Trì, những lời này sao mà điêu vl. 

Khụ khụ. 

Sao lại thành thế này hả trời?!

Nói một hồi sao lại thành tự chửi mình rồi?

Nghĩ thế, Phàn Kỳ xóa hết mấy chữ vừa gõ. Đúng lúc này, cậu chợt nhớ ra một chuyện vô cùng trọng đại. 

Phàn Kỳ lại gõ một tin nhắn khác: Anh ơi, anh vẫn chưa đưa quần áo cho em nữa

Nhắn xong, Phàn Kỳ thoát ra, tìm WeChat Tề Việt, gửi cho cậu ta bao lì xì 200 tệ, ghi chú viết: “Tiền cúng.”

Tề Việt thu tiền trong chớp mắt, sau đó nhắn lại:???

Tề Việt: Gì vậy?

Tề Việt: Cúng cái gì?

Tề Việt: Mày với anh trai WC có tiến triển gì mới hở?

Phàn Kỳ: Không có

Phàn Kỳ: Chỉ là tự nhiên muốn cúng ngài một chút, mong ngài hiển linh thêm mấy lần nữa

Tề Việt: Ok

Đến đây, góc trên bên phải đột nhiên xuất hiện thông báo có tin nhắn mới, Phàn Kỳ lập tức xóa tin nhắn đang gõ dở, thoát ra. 

Quả nhiên là tin nhắn của Hứa Vị Trì. 

Hứa Vị Trì: Quên mất, ngại thật

Hứa Vị Trì: Lần sau mang qua cho em 

Sau khi Hứa Vị Trì nhắn xong tin này, cũng vừa lúc dừng xe ở dưới tầng hầm khu nhà. 

Anh rút chìa khóa rồi lên lầu, sau khi mở cửa liền nghe thấy giọng từ bên trong: “Đi lâu thế?”

Hứa Vị Trì ừm một tiếng, đặt chìa khóa sang một bên. 

Đổi giày đi vào, Khương Chỉ Ninh vẫn ngồi như lúc anh đi, dựa vào sô pha xem TV. Hứa Vị Trì cúi đầu nhìn đồng hồ, đã sắp 11 giờ rồi. 

“Tối ở lại đây không?” Hứa Vị Trì hỏi.

Khương Chỉ Ninh gật đầu: “Được.” Nói xong lại haiz một tiếng: “Nếu không phải sáng mai cậu bay thì bây giờ tôi còn muốn gọi Trần Phong và Triệu Nhạc tới tụ tập một chút kìa.”

Hứa Vị Trì: “Đừng có tụ tập ở nhà tôi.”

Khương Chỉ Ninh cười: “Không làm dơ nhà cậu đâu, tôi gọi người tới dọn dẹp là được mà.”

Hứa Vị Trì vẫn kiên quyết: “Không được.”

Khương Chỉ Ninh gật đầu: “Được rồi, đến chỗ tôi, được chưa?”

“Haiz…”Khương Chỉ Ninh thả quả nho trong tay xuống: “Phàn Kỳ đến chỗ này của cậu bao giờ chưa?”

Hứa Vị Trì cũng ngồi xuống sô pha: “Tới rồi.”

Khương Chỉ Ninh à một tiếng: “Dạo gần đây mới tới, hay là trước kia?”

Hứa Vị Trì: “Trước kia.”

Khương Chỉ Ninh gật gù, nhìn quanh một vòng: “Nhưng nếu cậu định về nước thật, thì cũng nên trang hoàng lại cái nhà này đi chứ, nhìn có hơi cũ rồi.”

Hứa Vị Trì nhìn TV: “Không cần cậu nhọc lòng.”

“Ha ha!” Khương Chỉ Ninh bật cười: “Sao thế? Sao tôi cứ cảm thấy địch ý của cậu đối với tôi nó tràn ra tứ phía thế nhỉ?”

Ngữ khí Hứa Vị Trì nhàn nhạt: “Không có.”

Khương Chỉ Ninh ây da một tiếng: “Tôi không làm gì Phàn Kỳ đâu, tôi cũng đâu đến mức đó, lại động đến cục cưng của cậu làm gì.”

Hứa Vị Trì không nói lời nào. 

Khương Chỉ Ninh ăn xong quả nho trên tay, hàm hồ mà nói: “Thật ra mà nói thì, người cậu nên phòng không phải là tôi đâu.”

Hứa Vị Trì quay đầu nhìn Khương Chỉ Ninh. 

Khương Chỉ Ninh lắc lắc chiếc điện thoại trên tay: “Lúc nãy tôi mới biết chút chuyện, hiện tại có người đang theo đuổi Phàn Kỳ đó, cậu có muốn biết không?”

Hứa Vị Trì: “Trình Nhất Diệp?”

Khương Chỉ Ninh kinh ngạc mở to hai mắt: “Làm sao cậu biết? Nghe từ đâu ra thế?” 

Khương Chỉ Ninh hỏi đông hỏi tây mãi mới nghe được một chút, còn lại đều là suy đoán. 

Hứa Vị Trì cầm điều khiển từ xa lên đổi kênh: “Phàn Kỳ tự nói với tôi.”

Khương Chỉ Ninh dừng một chút: “Ồ? Tự cậu ấy nói?”

Hứa Vị Trì: “Ừm.”

Khương Chỉ Ninh nhất thời chưa phản ứng lại được: “Cậu ấy có ý gì đây?”

Hứa Vị Trì: “Không biết.”

Khương Chỉ Ninh lại bứt một trái nho: “Chắc là cậu không biết Trình Nhất Diệp đâu. Trong giới Trình Nhất Diệp hot lắm đấy, con đường diễn xuất rộng thênh thang, diễn vai nào ra vai đó, có rất nhiều người muốn tranh giành hợp tác với cậu ta. Với vị trí hiện tại của cậu ta, nếu không phải kịch bản tốt thì không nhận, này dẫn tới là, tác phẩm của cậu ta càng tốt, mà tác phẩm càng tốt thì đoàn phim hợp tác với cậu ta cũng phải càng tốt. Chuyện này như một vòng tuần hoàn vậy.”

“Lại nói đến Phàn Kỳ,” Khương Chỉ Ninh đẩy đĩa trái cây qua một chút: “Thật ra Phàn Kỳ cũng không tệ đâu, chỉ là cậu ấy không có đủ tài nguyên và vận khí. Nhìn xem, không có ai biết đến cậu ấy, nên phim cậu ấy nhận cũng không phải là phim tốt, mà phim không tốt thì danh khí không thể đi lên được, lại càng không ai biết tới. Đây cũng là một vòng tuần hoàn.”

Hứa Vị Trì nhìn Khương Chỉ Ninh, nghiêm túc hỏi: “Vậy nên làm gì bây giờ?”

Khương Chỉ Ninh: “Đơn giản nhưng cũng thô bạo, đập tiền.”

Hứa Vị Trì dường như còn suy tư điều gì. 

Khương Chỉ Ninh: “Nhưng mà bộ phim sắp chiếu của Phàn Kỳ thấy có vẻ cũng không tệ đâu, tôi cảm thấy nếu như phần chế tác tốt, phòng vé cũng tốt, thì có thể giúp cậu ấy hot lên đó.” Khương Chỉ Ninh nói xong hỏi: “Cậu xem trailer chưa?”

Hứa Vị Trì: “Chưa xem.”

Khương Chỉ Ninh: “Rốt cuộc là cậu có theo dõi cậu ấy không thế?”

Hứa Vị Trì: “Theo dõi Weibo.”

Khương Chỉ Ninh không nhịn được mà cười phá lên: “Cậu nghiêm túc đấy à?”

Hứa Vị Trì cũng tự cười: “Gần đây tôi hơi bận.”

Khương Chỉ Ninh à một tiếng, tựa như đã hiểu: “Trong nhà sao rồi? Ổn không?”

Hứa Vị Trì lắc đầu: “Không ổn lắm.”

Khương Chỉ Ninh: “Bà mẹ kia của em trai cậu cũng hay thật. Vì để thể hiện trước mặt ông nội cậu xem con mình ưu tú thế nào mà chuyện gì cũng làm được. Cậu cẩn thận bà ta một chút, khéo lại đâm sau lưng cậu như trước đấy.”

Hứa Vị Trì ừ một tiếng, lấy điện thoại ra: “Không đâu, bây giờ bà ta không còn khó đối phó như vậy nữa.”

Khương Chỉ Ninh lại nói: “Ông nội cậu cũng hay. Không phải cũng đã lớn tuổi rồi à? Sao cái gì cũng không nhìn rõ thế?”

Hứa Vị Trì bấm bấm trên điện thoại: “Già rồi thì thường dễ sinh nghi, ông ấy không tin ai cả.”

Khương Chỉ Ninh lại nói: “Đến cả cậu cũng hay luôn, sản nghiệp nhà họ Hứa lớn như thế mà một chỗ dựa cậu cũng không có, toàn một thân một mình.”

Hứa Vị Trì bật cười, xoay điện thoại ngang lại: “Đang khen tôi đấy à?”

Khương Chỉ Ninh gật đầu: “Chứ còn gì nữa.”

Đang nói, Khương Chỉ Ninh nghe được âm thanh quen thuộc phát ra từ điện thoại Hứa Vị Trì, bèn ngồi dịch sát lại bên cạnh anh: “Đang xem trailer 《 Người thứ hai》sao?”

Hứa Vị Trì: “Ừm.”

Chưa đến hai giây, trên màn hình đã xuất hiện ánh mắt quyết tuyệt của Phàn Kỳ. Mỗi một giây trôi qua, ánh mắt ấy lại trở nên dịu dàng hơn một chút. 

“Tôi là bị cậu ấy hấp dẫn từ đoạn này này, cái đoạn biến đổi này đúng là làm người ta động tâm mà.” Khương Chỉ Ninh ngồi bên cạnh nói. 

Hứa Vị Trì vẫn chăm chú theo dõi màn hình, những hình ảnh trailer được cắt nối biên tập thay đổi liên tục, mê hoặc lại đầy kích thích, lời thoại gây ấn tượng mạnh mẽ, cảm xúc tuyệt vọng của kẻ bên bờ vực tử thần, tiếng cười đột nhiên im bặt, những tiếng gào khóc cuồng loạn, vừa hồi hộp vừa kích thích, như những cơn sóng vây lấy thần kinh người xem. 

“Tạo hình đẹp thật đấy, đúng không?” Video kết thúc, Khương Chỉ Ninh nói một câu như thế. 

Hứa Vị Trì gật đầu: “Ừm.”

Anh đang muốn bấm phát lại video, trên WeChat đột nhiên nhảy ra một tin nhắn.

“Phàn Phàn,” Khương Chỉ Ninh đọc cái tên hiện lên trên ghi chú, nở nụ cười, “Cậu gọi cậu ấy là Phàn Phàn à?”

Phàn Phàn: Không sao đâu, lần sau đi. 

Phàn Phàn: Em lên máy bay rồi.

Hứa Vị Trì nhắn lại: Được, đi đường cẩn thận.

“Phàn Phàn, ôi trời ạ, Phàn Phàn Phàn Phàn, ha ha,” Khương Chỉ Ninh không hiểu sao lại như bị chọc trúng huyệt cười, cứ lặp lại liên tục: “Phàn Phàn, Phàn… Ưm!”

Hứa Vị trì bứt một quả nho nhét vào miệng Khương Chỉ Ninh. 

Khương Chỉ Ninh: “Khụ khụ khụ.”

Hứa Vị Trì: “Có vấn đề gì không?”

Khương Chỉ Ninh: “Không có!”

Khương Chỉ Ninh thật sự rất tò mò. Hắn chưa từng nhìn thấy Hứa Vị Trì như thế. Không khó để nhìn ra, kể từ khoảnh khắc Hứa Vị Trì nhìn thấy Phàn Kỳ mấy hôm qua, mãi cho đến bây giờ, Hứa Vị Trì đều sao sao đó. 

Trạng thái này quá kỳ lạ!

Thú vị thật đấy! Lúc biết Hứa Vị Trì từng yêu đương hắn cũng đã kinh ngạc không thôi, không ngờ anh vẫn còn nhớ thương đến tận bây giờ. 

Hứa Vị Trì lại xem trailer thêm lần nữa mới cất điện thoại đi, hỏi Khương Chỉ Ninh: “Sáng nay cậu nói đến gặp đoàn phim của em ấy, là có ý gì?”

Khương Chỉ Ninh: “Cậu ấy sắp phải quay đó, tôi định đầu tư ít tiền, nâng một người mới trong công ty chúng ta đưa vào đấy.”

Hứa Vị Trì: “Cụ thể.”

Khương Chỉ Ninh nuốt quả nho xuống: “Sao vậy? Cậu có hứng thú à?”

Hứa Vị Trì: “Tìm hiểu một chút.”

Khương Chỉ Ninh như suy tư gì, lại bứt một quả nhỏ, hỏi Hứa Vị Trì: “Nhà cậu đang như thế, nếu cậu thường xuyên về nước, người phụ nữ kia chẳng phải sẽ đục nước béo cò sao?”

Hứa Vị Trì: “Ừ.”

Khương Chỉ Ninh nhướng mày: “Vậy mà…?”

Hứa Vị Trì cười một tiếng bất đắc dĩ: “Cũng không còn cách nào.”

Thích một người, có thể làm sao được.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện