Đừng Nói Nhiều, Tới Theo Đuổi Em Đi!

Chương 11


trước sau

Phàn Kỳ nói xong câu này, cũng thoáng khựng lại một chốc. 

Ai cho mày mặt mũi hả?

Người ta đưa mày đến bệnh viện, ngồi đợi mày truyền nước biển, còn giúp mày dọa chạy mấy tên côn đồ, đưa mày về nhà, nên mày đắc ý đấy à?

Chẳng qua nói đi cũng phải nói lại, quả thật Hứa Vị Trì đã làm rất nhiều chuyện, thật sự rất dễ khiến cho người ta đắc ý.

Phàn Kỳ là đứa mạnh mồm, lúc nào cũng muốn nói gì thì nói cái đó, nhưng nói xong thì lại đứng một bên run bần bật. 

Thế là để xoa dịu bầu không khí, cậu cười gượng một tiếng, lộ ra chiếc lúm đồng tiền nhất kích tất sát.

“Để tôi cõng cậu lên.” Một lát sau, Hứa Vị Trì đưa ra đáp án.

Phàn Kỳ thở phào nhẹ nhõm, thấy Hứa Vị Trì xoay người ngồi xuống một chút, cậu vô cùng vui vẻ mà nhấc một chân, nhảy lên.

Ui, bả vai anh ấy rắn chắc ghê ó (*´﹃`*).

Dáng người Phàn Kỳ nhỏ hơn so với Hứa Vị Trì, Hứa Vị Trì cõng cậu đi cũng không tốn quá nhiều sức lực. Đèn của hành lang là loại đèn cảm ứng cần phải chạm vào mới sáng được, vả lại cái đèn này duy trì cũng chả được bao lâu, nên đến mỗi một tầng đều phải chạm một lần.

Cầu thang cũng không dài, Hứa Vị Trì cõng Phàn Kỳ bước từng bước một lên trên, không nhanh mà cũng không chậm.

Đoạn thời gian đi năm tầng lầu này, Phàn Kỳ đều vẫn luôn ghi tạc ở trong lòng. Tuy rằng chưa đến mức là khoảng thời gian đẹp đẽ nhất trong quá trình chung sống và trưởng thành của cả hai, dẫu sao thì sau này bọn họ cũng có rất nhiều kỷ niệm tốt đẹp nữa.

Nhưng đối với Phàn Kỳ mà nói, đoạn đường này chính là nơi khởi đầu của hai người.

Phàn Kỳ lòng mang tư tâm ôm cổ Hứa Vị Trì, nhưng lại không dám làm gì quá đáng, chỉ khẽ ôm lấy thôi.

Cậu còn muốn dựa vào lưng Hứa Vị Trì, nhưng vì còn hơi ngại nên chỉ dám hơi dựa nhẹ một chút, rồi tự mình cảm thấy hạnh phúc trong lòng.

Nhưng Phàn Kỳ không biết một điều, cậu chỉ hơi dựa vào một chút, lại để cho hơi thở ấm nóng của mình lơ đãng mà phả vào cổ Hứa Vị Trì.

Tới tầng hai, Hứa Vị Trì bỗng nhiên chủ động mở miệng nói chuyện.

Chả hiểu sao, Hứa Vị Trì bảo: “Hứa Dục rất thích cậu.”

Phàn Kỳ à một tiếng, cũng nói: “Tôi cũng rất thích Hứa Dục, cậu ấy rất ngoan, cũng rất thông minh.”

Giữa tầng hai, lại lần nữa chả hiểu nổi, Hứa Vị Trì mở miệng bảo: “Lúc tâm trạng tôi không tốt, hoặc có áp lực lớn, sẽ bảo nó hát cho tôi nghe.”

Phàn Kỳ ồ một tiếng, đáp lại Hứa Vị Trì: “Có cơ hội tôi cũng phải bảo cậu ấy hát cho tôi nghe một lần mới được.”

Hứa Vị Trì nói: “Nó chắc chắn sẽ sẵn lòng thôi.”

Vào lúc này, trong đầu Phàn Kỳ bỗng hiện lên giọng điệu bất đắc dĩ vừa nãy của Hứa Vị Trì khi anh nói chuyện kinh doanh là do không còn cách nào khác.

Phàn Kỳ không tự chủ mà nằm áp vào một xíu, dường như bản thân cậu cũng không ý thức được. Cậu cất tiếng hỏi Hứa Vị Trì: “Bình thường công việc có mệt không?”

Từ góc độ này của Phàn Kỳ nhìn qua, lọt vào mắt cậu là sườn mặt tinh xảo của Hứa Vị Trì.

Đôi mắt mà Phàn Kỳ yêu thích giờ phút này đang nhìn xuống, lông mi thật dài dưới ánh đèn rẻ tiền lại có mang một vẻ đẹp rất kỳ lạ. 

Cậu nghe Hứa Vị Trì trả lời: “Mệt chứ.”

Phàn Kỳ thoáng ngừng lại.

Trong mắt cậu, Hứa Vị Trì vẫn luôn rất xa xôi, Phàn Kỳ không thể nhìn thấy thế giới của anh, chí biết rằng không có điều gì là anh không làm được. 

Nhưng một câu “Mệt chứ” này, đột nhiên kéo Hứa Vị Trì từ nơi rất xa xăm về đây, tựa như những thứ mà người ngoài nhìn vào ấy đều chỉ là ảo giác mà thôi.

Phàn Kỳ nhịn không được mà xích lại gần hơn một xíu, khi nói chuyện hơi thở như có như không lướt qua vành tai Hứa Vị Trì.

“Mặc dù không giỏi lắm, nhưng mà anh à……” Phàn Kỳ nghĩ nghĩ, tay siết chặt lại chút, nói với Hứa Vị Trì: “Em cũng biết hát đó.”

Hứa Vị Trì cúi đầu cười thành tiếng: “Ừm.”

Phàn Kỳ cũng cười, vì Hứa Vị Trì cười, cũng vì tiếng ừm này của Hứa Vị Trì.

Sau đó cậu tự nhiên lui về sau một chút, lui về ngay khoảng cách ban đầu.

Bất tri bất giác lại đi hết một tầng.

Phàn Kỳ có phần hơi lâng lâng, cả người đều như đang bay qua bay lại trong ảo tưởng của chính mình, nghĩ nghĩ rồi bất giác cười.

Trong nháy mắt cái đèn cảm ứng tiếp theo sáng lên, Phàn Kỳ được một tấc lại muốn tiến một thước hỏi Hứa Vị Trì: “Anh ơi, tụi mình xem như là bạn bè phải không?”

Hứa Vị Trì rất nhanh trả lời lại đáp án mà cậu muốn: “Ừm.”

Ui cao xanh ơi!!!

Tới tầng bốn, rốt cuộc Hứa Vị Trì cũng hỏi vấn đề có liên quan tới đêm nay: “Sau này đám người kia liệu có quay lại con ngõ nhỏ đó đợi cậu như hôm nay nữa không?”

Phàn Kỳ nghĩ nghĩ, rồi nói: “Không thể đâu.”

Hứa Vị Trì nói: “Tôi cảm thấy bọn họ sẽ đến đó.”

Phàn Kỳ liếm liếm môi, lúc này mới thành thật giải thích: “Kỳ thật con đường hôm nay anh lái xe đưa em về đó, không phải đường em vẫn về hàng ngày đâu.”

Hứa Vị Trì nghi hoặc: “Có ý gì?”

Phàn Kỳ cười một tiếng, nhỏ giọng bảo: “Bình thường đi đường kia gần hơn,” cậu lại cười một tiếng: “Cho nên không sợ chạm mặt bọn chúng, mọi hôm em không có đi qua cái ngõ nhỏ hôm nay đâu.”

Âm thanh nhỏ dần, đèn cảm ứng kiên trì không được bao lâu bây giờ đột nhiên tắt.

Hứa Vị Trì cũng đột nhiên không nói gì nữa.

Dường như còn tạm dừng lại một chút.

Đoạn đường tiếp theo, hai người yên tĩnh mà đi hết. Chẳng bao lâu sau, cả hai đã tới cửa nhà Phàn Kỳ.

Phàn Kỳ vừa leo xuống, thoáng chốc Hứa Vị Trì đã lập tức lui sang bên cạnh.

Phàn Kỳ lấy chìa khóa ra mở cửa, bật đèn trong nhà lên, cũng nói cảm ơn với Hứa Vị Trì.

Cậu bước chân vào trong, nhìn một vòng trong nhà, tự hỏi có nên mời Hứa Vị Trì vào nhà ngồi một lát hay không.

Tuy rằng phòng hơi nhỏ, hơi cũ, nhưng vẫn rất sạch sẽ.

Vì thế Phàn Kỳ đưa ra lời mời: “Anh có muốn vào ngồi nghỉ một chút không?”

Hứa Vị Trì lui về sau một bước nhỏ, anh không nhìn Phàn Kỳ mà lắc đầu nói: “Không cần, tôi phải về rồi.”

Phàn Kỳ “à” một tiếng.

Cậu cảm thấy hình như Hứa Vị Trì có gì đó không đúng, không biết là do ghét bỏ hay là gì khác.

Chắc là không đến mức đó đâu ha, cũng đã cõng lên tới đây rồi, bây giờ mới ghét bỏ á?

Hứa Vị Trì vô cùng nhuần nhuyễn tỏ ý không muốn vào. Phàn Kỳ cũng không giữ lại nữa, sau cùng nói lời tạm biệt với Hứa Vị Trì rồi nhìn theo bóng lưng anh xuống lầu, đóng cửa lại.

Sau ngày hôm đó, vài ngày kế tiếp Phàn Kỳ đèu không nhìn thấy Hứa Vị Trì.

Dù biết Hứa Vị Trì ở nhà, cũng đã xác nhận với Hứa Dục là Hứa Vị Trì đang ở nhà rồi, nhưng cũng cậu không hề chạm mặt Hứa Vị Trì.

Lại qua thêm vài ngày, rốt cuộc Phàn Kỳ đã gặp người ở trên hành lang. 

Hứa Vị Trì đang nói chuyện với dì giúp việc, hình như là đang hỏi về bữa tối.

Phàn Kỳ đứng xa xa nhìn anh. Đột nhiên, Hứa Vị Trì liếc mắt qua đây, ánh mắt hai người cứ thế mà chạm nhau.

Tiếp đó Phàn Kỳ nghe thấy Hứa Vị Trì nói: “Không có việc gì, dì cứ làm tiếp đi.”

Hứa Vị Trì nói xong đang định đi, Phàn Kỳ lập tức gọi người lại: “Hứa tiên sinh.”

Hứa Vị Trì dừng bước.

Khi Phàn Kỳ bước qua tới, dì giúp việc đã rời đi.

Cậu đi đến trước mặt Hứa Vị Trì, nhìn vào mắt anh, chỉ nhìn chằm chằm thôi chứ không nói lời nào.

Hứa Vị Trì bỏ tay vào túi, hỏi Phàn Kỳ: “Sao vậy?”

Phàn Kỳ chậm rãi chớp chớp mắt: “Anh ơi” cậu gọi xong bỗng cười một cái, nghiêng đầu: “Có phải anh thích em đúng không?”

“Ôi đệt! Đệt! Đệt!!!!”

Chuyện xưa kể tới đây, Tề Việt đang ngồi trên sô pha đột nhiên nhảy dựng lên.

“Cái gì thế này!” Tề Việt ôm đầu: “Tại sao! Chuyện là thế nào vậy hả?” Tề Việt cười cười nhìn Phàn Kỳ: “Sao tự nhiên mày lại hỏi thế? Sao mà mày biết được?”

Phàn Kỳ: “Thật ra tao đâu có biết gì.”

Loa phát thanh Tề Việt: “Hở? Vậy tại sao mày hỏi như vậy?”

Phàn Kỳ nhún vai: “Tao đoán mò đó.”

Đúng là cậu đoán mò thật, hơn nữa còn là đoán mò hoàn toàn không có bằng chứng không có cơ sở, được ăn cả ngã về không.

Vừa run sợ nhưng vẫn tỏ ra kiên cường, Phàn Kỳ nói hết câu đó xong liền bắt đầu run rẩy trong lòng.

Cùng cùng cùng lắm thì, mất công việc gia sư này thôi.

Có có có thể làm thế nào nữa?

Bây giờ Tề Việt đang vô cùng vô cùng kích động.

Cậu ta kích động ôm đầu, kích động nhảy tưng tưng, kích động ngồi xổm trước mặt Phàn Kỳ, kích động dựng ngón tay cái với Phàn Kỳ, kích động hỏi: “Sau đó thì sao? Hứa Vị Trì phản ứng thế nào?”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện