Đừng Khóc, Nhà Ta Nhường Ngươi Ở!

Chương 18


trước sau

Advertisement

Hạ Lăng ngủ một giấc dài, mơ thấy bản thân mình trước đây, lúc cô được tám tuổi.
Đó là vào một mùa đông.
Bầu trời mênh mông, mờ mịt, những bông tuyết bay lả tả, đáp xuống người cô rồi tan ra, thấm vào da thịt lạnh buốt.
Tuyết rơi suốt cả đêm, trên đường người đi lại thưa thớt, Hạ Lăng một mình đi trên đường, mặc cái áo lông cũ màu xanh, quần bò bị mài mòn tới trắng bệch, chân đi đôi giày vải bị tuyết thấm vào đến mức ẩm ướt.
Hạ Lăng ôm chặt chai rượu trong ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nhợt như tuyết, toàn thân lạnh băng run cầm cập, cô đạp từng bước lên lớp tuyết dày trở về nhà.
"Bảo mày đi mua mỗi chai rượu thôi, thế nào lại lâu như vậy?"
Mở cửa là một người phụ nữ dáng dấp xinh đẹp, mặc một cái áo len dày màu đỏ, nhướn mày nhìn cô, vẻ mặt không vui chất vấn: "Mày biết tao đợi lâu lắm rồi không?"
Diêu Nhạn lấy ngón tay dí vào đầu cô, khí thế đầy áp bức.
Móng tay bà ta vừa nhọn vừa dài, sơn mà đỏ chót, Hạ Lăng chỉ dám hé mắt một cái, liền cúi đầu nhỏ giọng nói: "Mấy tiệm tạp hoá gần đây đều đóng cửa, hơn nữa tiền mẹ đưa cho con không đủ."
https://truyen4u.net/author/NekoU207
Hôm nay là 30 tết, mọi người đều về nhà đón năm mới, trên đường vắng tanh, hơn nữa bà ta chỉ cho cô ba đồng, nghĩ cũng biết là cố ý làm khó dễ cô, nhưng cô vẫn dùng hết sức chạy đi tìm cửa tiệm còn mở, đi thật xa mới thấy được một cái, ông chủ thấy cô đáng thương, liền tốt bụng đưa cho cô một chai rượu, cũng không lấy tiền.
"Không đủ tiền thì không biết tự đi kiếm cho đủ hả, sao tao có thể sinh ra một đứa như mày cơ chứ." Diêu Nhạn trừng mắt nhìn cô một cái, thò tay lấy chai rượu cô đang ôm trong ngực, rồi đẩy cô ra ngoài cửa, "Cút đi, đứng ở bên ngoài mà tự kiểm điểm!"
Diêu Nhạn dùng sức đóng cửa lại.
Hạ Lăng hoảng sợ, tay nhỏ đập cửa, nước mắt trực rơi xuống, thanh âm non nớt kêu lên: "Mẹ mẹ, con sai rồi, về sau con không dám như vậy nữa, mẹ cho con vào đi mà!"
"Mẹ mẹ, con lạnh lắm..."
Cô kêu đến khản giọng, một tiếng lại một tiếng, cánh cửa gỗ lạnh tanh không chút sứt mẻ, không có dấu hiệu gì là muốn mở ra.
Hạ Lăng nản lòng, ôm đầu gối ngồi dưới đất, thân hình nhỏ bé ở trong gió lạnh co lại run lên, hơi lạnh xâm chiếm da thịt, qua lỗ chân lông mà tràn vào tận bên trong.
Có cảm giác thân thể này không còn là của mình nữa.
Có phải cô sẽ chết không?
Hạ Lăng hơi hé mắt, phía trước như có tia sáng loé lên, mệt mỏi định nhắm mắt lại thì từ phía sau vang lên một chất giọng từ tính của phái nam, trầm thấp, khàn khàn, còn lộ ra chút ý cười.
"Rất lạnh sao?" Hắn hấp dẫn nói: "Có muốn vào trong này với tôi không, rất ấm đó?"
Hạ Lăng cả kinh, mở to mắt quay đầu nhìn, phát hiện cánh cửa gỗ ở sau lưng chẳng biết từ lúc nào đã biến mất, thay vào đó là một khung cảnh như nhà tù, từng cột sắt dày song song dựng thẳng đứng tạo thành hàng rào bao xung quanh, không gian âm u quỷ dị.
"Không muốn chết thì mau thả tôi ra." Hắn nói: "Cô không thể một mình độc chiếm thân thể này được, đến lúc đổi cho tôi rồi."
"Ở chỗ này có lò sưởi, áo bông, đồ ăn ... Cái gì cũng có." Hắn tiếp tục mời mọc: "Quan trọng nhất là, tôi có thể giúp cô trả thù bà ta."
Hạ Lăng động lòng, có chút chần chờ nhìn vào cánh cửa, từ từ đưa tay ra, đến lúc sắp chạm tới đột nhiên.
https://truyen4u.net/author/NekoU207
Hưu ——
Một tia sáng màu vàng ấm áp từ trên đỉnh đầu chiếu xuống, bao phủ lên toàn bộ người cô.
Hạ Lăng kinh ngạc ngước mắt, thân hình cao gầy của thiếu niên xuất hiện trước mặt cô, khuôn mặt như tượng điêu khắc, môi hồng răng trắng, xinh đẹp giống như con gái, Hạ Lăng nhìn có chút quen mắt, nhưng không nhớ ra được hắn là ai.
Thiếu niên không nói một lời, dùng thảm lông choàng lên người cô, sau đó ôm lấy cô rời đi, cách xa cánh cửa kia.
Hạ Lăng vùi mặt trong lòng hắn, thật ấm áp, đôi mắt trong veo ngước lên, tò mò hỏi hắn: "Đại ca ca, anh là ai vậy?"
Thiếu niên đưa mắt nhìn cô, vẻ mặt lạnh lẽo, hồi lâu mới chậm rãi mở miệng.
"Ta là ba Tiết của con."
Hạ Lăng: "? ? ?"
*
https://truyen4u.net/author/NekoU207
Lúc này ở hiện thực, Tiết Húc nhìn rất giống con bạch tuộc, tay chân gắt gao ôm lấy Hạ Lăng, thật đau đầu.
Hắn như thế nào cũng không nghĩ ra, lúc cô ngủ sẽ trở nên khó chơi như vậy.
Một giờ trước, Tiết Húc thấy tay chân Hạ Lăng lạnh như băng, hơi thở yếu ớt, sắc mặt tái nhợt, theo thói quen, trước tiên hắn gọi điện cho bác sĩ tư đến, giục ông tới nhanh một chút.
Bác sĩ tư cũng ở gần đây nên tới rất nhanh, ông kiểm tra thân thể Hạ Lăng, lắc đầu nói cô không có vấn đề gì, hẳn là gặp ác mộng, hoặc là tinh thần có vấn đề.
Tiết Húc thiếu chút nữa chửi bới, "Ông có thấy ai gặp ác mộng mà như người chết thế này không?"
Bác sĩ nhắc nhở: "Cậu khi còn nhỏ xem phim kinh dị bị doạ tới mức tâm thần có chút bất ổn đấy."
"... Chuyện nhỏ như vậy mà ông còn nhớ?"
"Là khó quên."
Khụ khụ, tóm lại thân thể Hạ Lăng không có vấn đề gì, bởi vì nhiệt độ cơ thể cô quá thấp, bác sĩ đề nghị Tiết Húc mở lò sưởi, lấy hai cái chăn bông để giữ ấm cho cô.
Quả nhiên, người cô ấm dần lên, sắc mặt cũng bắt đầu có chút hồng hào, tuy rằng vẫn chưa tỉnh lại, nhưng hô hấp đã ổn định, giấc ngủ cũng yên ổn hơn, bác sĩ thấy cô không có việc gì nữa, kê một đơn thuốc an thần xong liền rời đi.
Với bộ dạng lúc này của Hạ Lăng nhất định không thể đưa cô về, Tiết Húc rối rắm không biết có nên báo tin cho Hạ Trác Quần không, nhưng cuối cùng vẫn là từ bỏ.
Trước kia, Quý Tu Uyên cùng Chu Gia Giang thường xuyên đến nhà hắn chơi, lúc đó Từ Hàn và Hạ Nhiễm Nhiễm cũng có mặt, mỗi lần đều chơi đến khuya, Hạ Nhiễm Nhiễm có lần quên gọi điện thoại báo người nhà một tiếng, Hạ Trác Quần lòng nóng như lửa đốt, gọi điện thoại hỏi mới biết Hạ Nhiễm Nhiễm đang ở nhà hắn, liền tự mình đến cửa đem cô ta về.
Mặc dù cả hai đều là cốt nhục của ông ta, nhưng Hạ Lăng và Hạ Nhiễm Nhiễm khác nhau một trời một vực, Hạ Lăng ở lại nhà hắn lâu như vậy, Hạ Trác Quần cũng không hỏi thăm một câu, thái độ rất thờ ơ.
Chính ông ta đem Hạ Lăng về nuôi, cho cô ăn học, nhưng lại không hề coi cô là con gái mà đối đãi.
Vẻ mặt Tiết Húc có chút phức tạp, bình tĩnh nhìn cô gái, ôm cô từ trên sô pha lên, đưa đến phòng dành cho khách, cô gái này lúc ngủ so với ban ngày tốt hơn nhiều, giống hệt một đứa bé, đầu không ngừng rúc vào trong lòng hắn, bộ dạng hoàn toàn ỷ lại, còn không ngừng hỏi hắn là ai.
"Ta là ba Tiết của con."
Bị dáng vẻ đáng yêu của cô hấp dẫn, Tiết Húc nhịn không được cong khóe miệng, ý cười theo kẽ răng phát ra, giả vờ nghiêm trang đáp lại.
Hạ Lăng như là nghe thấy được, hai mắt đang nhắm chặt đột nhiên nhíu lại, ôm sát cổ hắn, bĩu môi nói: "Nhưng tôi không có ba."
Cho nên Hạ Trác Quần bị cô quẳng đi đâu rồi?
Tiết Húc xì một tiếng, đặt cô nằm trên giường, sau đó quay lại lấy hai cái chăn bông đem tới đắp cho cô.
https://truyen4u.net/author/NekoU207
Thiếu niên nhìn cô gái đang ngủ say, tâm tình khẽ động, đột nhiên nảy ra ý định muốn chạm vào má cô.
Làn da mịn màng nhẵn bóng, xúc cảm cực tốt, mềm mại, chỉ là thiếu ít thịt.
Cùng một dạng với bộ ngực cằn cỗi.
Tiết Húc thở dài thu tay lại, ánh mắt thương hại chỉnh lại chăn cho cô chỉ để lộ cái đầu, đứng lên, vừa muốn nhấc chân rời đi, liền bị một bàn tay mềm mại tinh tế bắt lấy mép áo.
"Đừng đi..." Tiếng nói mơ hồ nỉ non.
Tiết Húc ngớ ra, trong nháy mắt, hắn tưởng Hạ Lăng đã tỉnh, lập tức phản ứng kịp, nếu cô tỉnh lại chắc chắn sẽ không gọi hắn như vậy.
Hắn quay đầu, Hạ Lăng quả nhiên vẫn nhắm mắt, chỉ có bàn tay kia đang nắm chặt lấy mép áo hắn.
Tiết Húc nhíu mày cố thoát ra, bởi vì không muốn đánh thức cô, động tác cũng rất nhẹ nhàng, vậy mà cô gái nào đó được một tấc lại muốn tiến một thước, đôi tay nhỏ nhắn từ nắm áo chuyển thành ôm chặt eo hắn, sống chết không buông tay.
Dùng toàn lực ôm chặt.
Tiết Húc không kịp tránh, dứt khoát bị cô kéo xuống giường.
Hạ Lăng sử dụng tứ chi, hai tay ôm cổ, hai chân ôm lấy hông, giống hệt con gấu Koala treo trên người hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ vào ngực hắn, như đang tìm hơi ấm, miệng còn nói nhỏ, "Cứ như vậy, nghe lời, đừng nhúc nhích..."
Tiết Húc vừa tức vừa buồn cười, cố nhúc nhích thân thể, cô lập tức ôm chặt hắn, mơ màng không rõ: "Lạnh, đừng nhúc nhích, ấm quá..."
Tiết Húc bất đắc dĩ thở dài, nghĩ rằng cô đang coi hắn là cái lò sưởi, nhiệm vụ duy nhất là sưởi ấm cho cô.
Hắn bị cô dày vò cả đêm, lúc này mệt không chịu nổi, mí mắt đánh nhau, cũng không thừa sức quản nhiều như vậy, kéo chăn qua, vừa vặn che kín hai người, cứ như vậy dần chìm vào giấc ngủ.
Dù sao cũng là cô nhất quyết muốn quấn lấy hắn, hắn cũng chẳng để tâm.
Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, hắn quay sang ôm lấy cô gái mềm mại bên cạnh, mệt mỏi thiếp đi.
https://truyen4u.net/author/NekoU207
*
Hạ Lăng đêm nay ngủ cũng không mấy thoải mái, mơ thấy rất nhiều điều kỳ lạ, thoáng qua trong đầu sau đó liền quên sạch.
Ngày hôm sau cô vừa mở mắt ra, nhìn thấy trần nhà xa lạ, trừng mắt nhìn, cô quay đầu, bất ngờ không kịp đề phòng, thấy được khuôn mặt Tiết Húc.
Thiếu niên ngủ ở bên cạnh cô, tóc đen tán loạn, dung nhan không có gì để bàn cãi, mặt ngửa lên, nước miếng chảy ròng ròng, cuối cùng còn chậc lưỡi, ngủ say sưa.
Hạ Lăng bỗng dưng mở to hai mắt, hành động theo bản năng, một cước đạp qua, đem hắn đá xuống giường.
"Bịch"....
Một tiếng kêu lên, "Ui cha!"
Tiết Húc tỉnh giấc.
"Sao cậu lại ngủ bên cạnh tôi?" Hạ Lăng ôm chặt chăn, cảnh giác nhìn người đang ngồi dưới đất ôm đầu kêu đau.
"Mẹ nó cô còn không biết xấu hổ hỏi tôi?"
Tiết Húc tỉnh táo hoàn toàn, không thể tin được lại có người dám dùng phương thức như thế gọi hắn rời giường, thiếu niên từ dưới đất đứng lên trừng mắt nhìn cái người vong ân phụ nghĩa đang ngồi trên giường, con ngươi đen nhánh xinh đẹp tràn ngập tức giận.
Tối qua hắn ngủ vô cùng khổ sở!
Ban đầu cô quấn chặt lấy hắn ngủ, đến nửa đêm, không biết có phải do tư thế ngủ không được thoải mái hay vì lý do gì, cô liền một chưởng đẩy hắn ra, một mình cuốn lấy chăn lăn sang một bên.
Tiết Húc bị lạnh nên tỉnh giấc.
Chưa từng có người nào như vậy, ngủ giường của hắn, chiếm chăn mền của hắn, cuối cùng còn đem hắn đạp xuống giường!
Ông trời ơi, thiên lý ở đâu!
"Cậu thật sự không làm gì tôi chứ?" Hạ Lăng nhìn vẻ mặt phẫn uất của thiếu niên, vẫn còn chút nghi ngờ, chợt một đoạn kí ức vụn vặt xẹt qua trong đầu.
Khuôn mặt trắng trẻo bỗng ửng đỏ.
Có vẻ, giống như, cô chính là người kéo hắn lên giường.
Cô lại xem xét quần áo hai người, vẫn đều ngay ngắn chỉnh tề, xác nhận ngày hôm qua không có chuyện gì xảy ra.
"Thực xin lỗi..." Hạ Lăng xấu hổ nhìn Tiết Húc, lúng túng giải thích.
Chuyện tối hôm qua cô nhớ không rõ lắm, nhưng vẫn có chút ấn tượng, hư hư thực thực lẫn lộn, không thể phân rõ thật giả.
Tiết Húc nguy hiểm nheo lại mắt, thấy cô gái trước mặt giải thích rất nhanh, hại hắn nổi giận trong lòng, chỉ là nghĩ thế nào đều cảm thấy khó chịu.
"Cậu muốn làm gì?"
Hạ Lăng thấy hắn đột nhiên tới gần mình, mặt không chút thay đổi hướng cô giơ cao tay lên.
Một khắc kia, ở trong mắt cô, thiếu niên trước mặt cùng mẹ mình rất giống nhau, đúng vậy, mỗi lần mẹ muốn đánh cô đều là biểu cảm cùng động tác như vậy.
Hạ Lăng phản xạ có điều kiện nhắm mắt lại.
Bàn tay sạch sẽ trắng nõn nhẹ tay rơi trên đỉnh đầu cô, có chút thô lỗ xoa đến rối bù đầu tóc, bên tai là giọng nói bất đắc dĩ của thiếu niên: "Ra ngoài ăn sáng."
Hạ Lăng hoảng hốt mở mắt, chỉ kịp nhìn thấy một góc áo màu trắng của thiếu niên, còn có một vài sợi tóc bay giữa không trung, thân hình cao gầy nhanh chóng biến mất sau cánh cửa.
Cô ngồi ngẩn người trên giường một lúc, mới chậm rì rời khỏi giường, quản gia Trần ở dưới lầu đã chuẩn bị xong bữa sáng, lúc nhìn thấy cô cũng không quá kinh ngạc, chỉ mỉm cười.
https://truyen4u.net/author/NekoU207
"Buổi sáng tốt lành, Hạ tiểu thư, nhà vệ sinh ở phía bên trái cô, trên kệ đã chuẩn bị sẵn một bộ đồ dùng mới để rửa mặt."
"Cảm ơn chú." Hạ Lăng mỉm cười nói, ánh mắt như muốn nói đã vệ sinh qua, thẳng một đường đi tới bàn ăn ngồi xuống ăn bánh mì như người nào đó.
Lúc từ toilet đi ra, cô nghe thấy dưới lầu truyền đến tiếng cười lớn ầm ĩ, nắm tay vịn cầu thang nhìn xuống, thấy Chu Gia Giang cùng Quý Tu Uyên đang đứng ở dưới, ôm vai bá cổ nhau nói cái gì, Tiết Húc cúi đầu ăn cháo, lười nhác nghe, thỉnh thoảng ngáp một cái, thoạt nhìn trông rất mệt mỏi.
"Đừng nói cả đêm hôm qua cậu chơi game nhé?" Chu Gia Giang nhìn bộ dạng buồn ngủ của Tiết Húc, cảm thấy kỳ quái, đang muốn hỏi thêm thì khóe mắt đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp đang hướng bên này đi đến, dung nhan thanh tú, ôn nhu mà thuần khiết.
Chu Gia Giang như bị người khác bóp chặt cổ, ngạc nhiên nhìn người đi tới, cất cao âm lượng, "Lăng muội muội, sao cậu còn ở đây? Lại còn từ trên lầu đi xuống?"
Ánh mắt cậu ta nhìn Tiết Húc và Hạ Lăng có phần quỷ dị, đảo quanh một vòng, trong lòng nảy sinh một ý nghĩ vô cùng kinh khủng, giọng điệu sợ hãi tới mức lắp bắp, "Cậu... Các cậu tối qua ngủ cùng nhau?"
Quý Tu Uyên đang tươi cười cũng cứng đờ, bình tĩnh nhìn Hạ Lăng, từng từ hỏi Tiết Húc: "Không phải cậu nói sẽ đưa cô ấy về nhà sao?"
Cậu ta không để ý giọng điệu của mình lúc này, như là chất vấn, mang theo ba phần tức giận.
Tiết Húc hai má đỏ lên, không nói chuyện, thản nhiên ngước mắt lên nhìn cậu ta, như đang cố ý đối nghịch, chậm rãi rút tờ khăn giấy lau miệng, ưu nhã thong dong.
Quý Tu Uyên nhìn thấy vẻ mặt này liền nổi trận lôi đình.
"Các cậu hiểu lầm rồi." Hạ Lăng thẹn thùng, vội vàng khoát tay, "Tối hôm qua bọn tôi không làm gì cả."
"Tôi ở lại bởi vì..."
Bởi vì...
Bởi vì cái gì?
https://truyen4u.net/author/NekoU207
Hạ Lăng cũng bối rối, phát hiện mình nói không ra, tối qua phát sinh chuyện gì, chính cô cũng không rõ, nhớ nhớ quên quên.
"Bởi vì cô ấy đột nhiên bất tỉnh, tớ gọi thế nào cũng không được." Tiết Húc ăn no rồi, hài lòng nấc cụt một cái, rốt cuộc cũng chậm rãi mở miệng, nói hai ba câu đem chuyện phát sinh ngày hôm qua khai báo một lần.
Đương nhiên, lược bỏ đi đoạn hai người nằm cùng một giường.
Hạ Lăng yên lặng nghe, tâm tình khẽ động, bàn tay chặt thành quả đấm, sắc mặt biến đổi, trong mắt thoáng qua vẻ thống khổ.
Cô quả nhiên lại phát bệnh.
May mắn hắn không thoát ra được.
Chu Gia Giang cùng Quý Tu Uyên đối với lời Tiết Húc nói chỉ tin một phần, nhưng không thấy Hạ Lăng nói gì thêm, hơn nữa tình hình lúc này khá ổn, bọn họ cũng không hỏi quá nhiều.
"Vừa lúc, Lăng muội muội ở đây, tớ có thứ này muốn đưa cho cậu." Chu Gia Giang móc trong túi tiền ra, "Vốn đang tính qua nhà cậu một chuyến."
Cậu ta lấy trong túi ra một cái đi động màu xám bạc, "Đây, cầm lấy, có cái này về sau dễ liên hệ hơn."
"Vậy làm sao được?"
Hạ Lăng nhìn cái di động kia, hẳn là đồ mới, bên ngoài vẫn còn dán nhãn mác, nhìn khá mỏng, vừa thấy là biết giá trị không nhỏ, cô lắc đầu cự tuyệt, "Quá đắt tiền, tôi không thể nhận."
"Không sao đâu, cậu cầm đi, dù sao ở nhà tớ còn mấy cái lận." Chu Gia Giang thanh âm sang sảng, dứt khoát cầm điện thoại nhét vào tay cô, "Đây đều là đồ thừa, nếu cậu không lấy thì sớm hay muộn nó cũng sẽ trở thành phế thải."
"Cậu nhận lấy đi." Quý Tu Uyên cũng khuyên nhủ, mỉm cười nhìn cô, "Nhà Gia Giang có xưởng sản xuất điện thoại di động, thứ này không đáng giá mấy đâu."
Mà Tiết Húc lại chú ý vào chỗ khác, "Sao cậu mang mỗi máy đến, sạc đâu?"
"Đúng rồi a." Chu Gia Giang ôm trán, "Tớ quên mất."
Hạ Lăng nghe bọn họ nói hai ba câu đã khiến cô không còn cách nào để cự tuyệt, cô dở khóc dở cười, tiếp nhận thiện ý của họ, cảm thấy vô cùng ấm áp.
Cảm giác này hoàn toàn xa lạ, so với đau đớn thì thoải mái dễ chịu hơn rất nhiều, trong lòng chợt chua xót.
https://truyen4u.net/author/NekoU207
Chu Gia Giang lại về nhà lấy dây sạc qua, cả một buổi sáng, ba nam sinh đều ở đây dạy Hạ Lăng cách dùng điện thoại, tạo cho cô một cái WeChat, lại còn tải đủ loại app về, Hạ Lăng tuy rằng trước kia chưa bao giờ dùng di động, nhưng những người bên cạnh mình đều dùng, mưa dầm thấm đất, ít nhiều cũng biết một chút, rất nhanh liền có thể tự mình sử dụng.
Tiết Húc lúc đăng kí tên WeChat cho cô, hỏi muốn lấy tên là gì.
Hạ Lăng rất nghiêm túc, "Đặt là, mùa xuân nở rộ Tiểu Hoa."
"Cái tên quái quỷ gì vậy." Tiết Húc nhăn mũi, đánh tên cô chọn vào, "Có hàm nghĩa gì sao?"
Hạ Lăng: "Dễ nghe."
"..." Đúng là đầu đất.
Hạ Lăng đã biết sơ qua cách dùng, nhìn thời gian, nói với Tiết Húc: "Không còn sớm nữa, tôi về trước đây."
"Không ở lại ăn cơm trưa sao?" Chu Gia Giang đang xem TV, nghe vậy liền quay đầu nói với cô, "Dì Trương nấu ăn ngon lắm đó."
Dì Trương là đầu bếp ở Tiết gia, nghe cách Chu Gia Giang nói, chắc là đã xem nơi này thành nhà mình rồi.
"Không được, tôi sợ mọi người ở nhà đợi." Hạ Lăng lắc đầu, trong lòng có chút lo lắng, cô một ngày một đêm không trở về, không biết phản ứng của Hạ Trác Quần sẽ như thế nào.
Sẽ không phải không cần cô nữa chứ.
Tiết Húc thản nhiên gật đầu, không giữ cô lại, giơ điện thoại màu đen trong tay lên nói: "Có chuyện gì thì gọi điện."
"Được." Hạ Lăng cười, vẻ mặt hiền hoà.
"Đúng rồi, cô đứng đây chờ một chút."
Tiết Húc nhớ tới cái gì, xoay người lên lầu trở về phòng.
Hạ Lăng nghi hoặc đứng tại chỗ bất động.
Không bao lâu, thiếu niên ôm vài cuốn sách trở lại.
"Đây là cái gì?" Hạ Lăng mê man.
"Đây là sách vở hồi học sơ trung." Tiết Húc tiện tay ném cho cô, nhàn nhạt nói: "Tôi chỉ giữ lại ngần này thôi, cô cầm về xem trước đi."
Hoá ra hắn cũng chú ý tới điểm này...
Hạ Lăng đón lấy, bìa sách nhìn hơi cũ, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua, nhìn hắn, nghiêm túc gật đầu, "Tôi sẽ bảo quản nó thật tốt."
Sau khi tiễn cô đi, Tiết Húc đang định xoay người bước vào nhà, bất chợt một giọng nói vang lên bên cạnh.
"Cậu vì cái gì mà đối xử với cô ấy tốt như vậy?"
Tiết Húc quay đầu, là Quý Tu Uyên, cậu ta nghiêng người dựa vào tường, tay cắm trong túi quần, đôi mắt xinh đẹp đào hoa không rõ ý vị nhìn hắn, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu.
Hai người đứng đối diện nhau, trong khoảng thời gian ngắn không ai mở miệng đáp lại.
https://truyen4u.net/author/NekoU207
Vừa đúng lúc này Tiểu Hắc ngậm chén nhỏ, catwalk đi tới, thân thiết cọ vào chân Tiết Húc, kêu meo meo, rõ ràng là đói bụng đòi ăn.
Tiết Húc buồn cười, thu lại vẻ lạnh lùng, ngồi xổm xuống sờ đầu của nó, hỏi lại Quý Tu Uyên: "Cậu cảm thấy vì cái gì mà tớ lại muốn nuôi dưỡng Tiểu Hắc?"
Quý Tu Uyên nhướn mày, giọng điệu không dám xác định, "Ách, ăn no không có việc gì làm?"
Chỉ có thể là rảnh rỗi không có việc gì làm mới đi nuôi một con mèo lúc đầu bị thương đến sắp chết, bề ngoài cũng chẳng xinh đẹp gì, lại còn hung dữ.
Tiết Húc cười một tiếng, lắc đầu, ôm lấy Tiểu Hắc rời đi.
Tóm lại, không nói gì hết.
*** nội dung bản quyền thuộc về tác giả! Nếu có ai vô ý xâm phạm, xin tự mình xoá bỏ, cám ơn!
Hạ Lăng về đến nhà, nhìn đến chỗ hành lang gần cửa ra vào có đôi giày của Hạ Trác Quần, bỗng rùng mình, ôm thật chặt đống sách vở vào trong lòng, chậm rãi đi đến phòng khách, quả nhiên thấy được Hạ Trác Quần thẳng lưng ngồi trên ghế sô pha, ông hút thuốc, sương khói lượn lờ khắp nơi, bày ra khuôn mặt anh tuấn nghiêm nghị, khiến cho người khác nhìn thấy mà sợ.
Hạ Lăng tiến lại gần.
Trên bàn trà, trong gạt tàn chứa đầy tàn thuốc, xem ra ông ngồi ở chỗ này chờ đã lâu.
"Tối qua con đi đâu?"
Cửa bên ngoài vừa mở ra, Hạ Trác Quần liền biết cô trở lại, con ngươi thâm trầm chăm chú nhìn cô, ánh mắt sắc bén, không nộ mà uy.
Hạ Lăng cúi đầu, thành thật thừa nhận, "Ở nhà Tiết Húc ạ."
"Nhưng là có nguyên nhân ..." cô vội vàng giải thích.
Hạ Trác Quần nào có nghe lọt, giận tím mặt, "Lúc Nhiễm Nhiễm nói cho ta biết ta còn không tin, không nghĩ đến con lại ở cùng một chỗ với hắn, không phải trước đây ta đã cảnh cáo con không được tiếp cận hắn rồi sao?"
"Lại còn qua đêm không về..." Hạ Trác Quần tay run rẩy chĩa về phía cô, giận đến cả người đều run lên, "Mới lớn đã bày đặt, dám cùng đám con trai ăn chơi lêu lổng, quả nhiên giống hệt mẹ, đều mang dòng máu hạ lưu!"
"Con không có..." Sắc mặt Hạ Lăng nháy mắt trở nên trắng bệch, nhìn ông ta, đồng tử không ngừng co lại, tay gắt gao ôm lấy chồng sách, dường như làm như vậy có thể tiếp thêm cho cô động lực.
https://truyen4u.net/author/NekoU207
"Trong tay đang cầm cái gì?" Hạ Trác Quần nhìn thấy cô lúc này còn bao bọc thứ gì đó trong tay, dưới cơn thịnh nộ, tiến về phía trước một tay đoạt lấy.
Ở trong lòng ông, Tiết Húc sớm đã cùng một loại với đám người xấu xa ngoài xã hội kia, nói chi là Quý Tu Uyên còn làm con gái nhà

1 2 »


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện